Mà còn chưa đầy một tháng nữa là phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, bạc đãi ai chứ sao có thể bạc đãi cô nãi nãi này được a!
Y nói xong liền vội vàng móc thẻ công tác đưa cho Lâm Phong.
Lâm Phong tò mò nhìn xem, chợt lông mày nhảy dựng lên!
Thật đúng là!
"Vậy thì vào đây."
Lâm Phong mở cửa, người đàn ông cũng đi theo vào.
Y bình tĩnh nhìn thoáng qua gia cảnh của Lâm Phong, những người lao động bình thường, thậm chí còn không bằng một nửa nhà của chính mình, bỗng trong lòng hơi chút cảm động.
Lâm Phong không để ý, anh quay sang nhìn người đàn ông trung niên, nói: "Tôi vừa hái mấy quả anh đào để trong phòng con gái, phòng cô bé có máy điều hòa, giữ được độ tươi ngon hơn, cũng sẽ không bị hư.
Anh đứng đây chờ tôi một lát, tôi sẽ trở ra ngay."
Lâm Phong vừa nói vừa mở cửa, bước vào phòng Thiến Thiến.
Sau khi đi vào, hắn cảnh giác đóng kín cửa phòng.
Dù sao giờ là lắc mình tiến vào không gian hái quả anh đào, nếu bị người khác nhìn thấy, không chừng sẽ bị coi là yêu quái!
Lâm Phong tìm một cái bao ni lông, bước vào không gian và hái một túi đầy anh đào.
Không phải là anh làm từ thiện, nhưng với tư cách là một người cha, anh có thể hiểu được tấm lòng người trung niên dành cho con gái mình.
Lâm Phong đi ra, đưa anh đào cho y.
Cái túi nặng trịch, chắc phải bảy tám cân!
Người trung niên cảm kích đến mức móc từ trong túi ra một xấp nhân dân tệ dày cộp đưa cho Lâm Phong, hào hứng nói: "Tôi không biết cậu muốn bán số anh đào này với giá bao nhiêu một cân, nhưng tôi nghĩ nó hẳn không rẻ! Đây là 3000 nhân dân tệ! Là tiền anh đào của tôi!"
Lâm Phong vội vàng từ chối, nhưng người trung niên trước mặt cực kỳ kiên quyết nhét tiền vào tay anh.
"Được rồi! Không tranh cãi chuyện này nữa! Khi nào còn có lần sau thì cậu giảm giá cho tôi!"
Dứt lời, y bỏ đi cùng với một túi đầy anh đào.
Lâm Phong cất tiền đi, sau đó đóng cửa lại, vừa mở điện thoại lên thì đã thấy tin nhắn từ Studio của Kính Hãn Thanh.
Nội dung là anh ta có thể nhận quảng cáo, nhưng giá là 5 vạn nhân dân tệ, hơn nữa còn phải tự chịu chi phí.
Lâm Phong líu lưỡi.
Phí quảng cáo hiện nay thực sự rất đắt.
Nhưng anh cũng biết đây thực sự là giá trên thị trường!
Anh gửi lại một email, phút chốc bên kia đã hồi đáp lại một số điện thoại di động.
Lâm Phong gọi điện thoại tới, hẹn thời gian là ngày mai.
Nhìn thời gian, đã đến giờ phải đi đón Thiến Thiến.
Hôm nay thời tiết hơi nóng, anh tìm bình nước của Thiến Thiến, rót đầy linh tuyền.
Sau đó anh đội mũ lưỡi trai lên, chiếc mũ rơm nhỏ của Thiến Thiến cũng đội lên rồi mới đi ra ngoài.
5 giờ ở Thượng Hải, mặt trời vẫn chưa lặn.
Đường phố đông đúc xe cộ, cái nóng như muốn bốc hơi, cực kỳ nóng.
May là Lâm Phong đổ đầy cho mình một bình linh tuyền, vừa chạy xe ba gác vừa uống.
Chỉ chốc lát sau, nước linh tuyền đã vơi đi một nửa, nhưng xe ba gác chỉ có một cái quạt trần nhỏ, máy điều hòa cũng không có, vẫn là rất nóng.
Nửa giờ sau, Lâm Phong cuối cùng cũng đến nhà trẻ của Thiến Thiến.
Anh mặc chiếc áo tay lỡ ướt dính trên người, mũ lưỡi trai cũng thấm ra một vòng mồ hôi, làm cho tóc bị siết cho ra dấu.
"Chậc chậc, hôm nay thật là nóng!"
Anh chép miệng, cầm bình nước của Thiến Thiến nhảy xuống xe.
Từ xa, anh đã nhìn thấy Thiến Thiến mặc một chiếc váy nhỏ màu trắng, đang mỉm cười và vẫy tay gọi anh.
"Ba ba, Thiến Thiến ở đây!"
Cô bé hướng về phía Lâm Phong hô hào, cặp chân nhỏ ngắn nhảy lên bịch bịch.
Nếu không phải cô giáo Lệ Lệ vẫn ra hiệu mọi người yên lặng, đoán chừng cô bé sẽ ngay lập tức lao về phía ba mình!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook