Oan Gia Ngõ Hẹp Tôi Muốn Yêu Chắc
-
C13: Ma xui quỷ khiến
Nghe thấy lời cô nói hắn yên tâm bỏ tay vào túi quần đi thẳng vào trong, đúng lúc Bạch Nguyệt Lâm từ trong phòng khách đi ra lướt ngang qua người hắn
đi đến chỗ cô
“ Doãn Đình con về rồi lại đây lại đây với dì, hôm nay cháu học có mệt không”
Bước chân Lưu Văn lập tức dừng lại, hắn xoay đầu nhìn về hướng hai bọn họ đang tươi cười vui vẻ với nhau. Hắn nghĩ thầm, từ lúc Doãn Đình xuất hiện cái bóng của hắn trong lòng Bạch Nguyệt Lâm cũng dừng quên đi
Doãn Đình không biết bản thân vì sao lại nhìn trúng ánh mắt lạnh lùng của hắn khi đang quan sát hai người bọn cô, Doãn Đình nhìn thấy chỉ biết chuyển tầm nhìn qua chỗ khác nhưng cũng không quên nghe lời Bạch Nguyệt Lâm
Bạch Nguyệt Lâm nhìn cô cũng nhận ra cô đang e dè hắn, liền liếc đứa con trai của mình “ Lưu Văn con đừng dùng ánh mắt đó để nhìn con bé kia chứ”
Giọng hắn thản nhiên nói “ Cậu ta có tật giật mình nên sợ sao?”
Bà thở dài bà không muốn đôi co với hắn vì bà biết chuyện lúc xưa là nguyên nhân khiến hắn không thể tin tưởng người khác đến bây giờ. Bà liền nhìn Doãn Đình mỉm cười nhẹ nhàng nói:
” cháu cứ mặc kệ nó tính nó là như vậy đấy, cháu đừng để ý”
Cô gật đầu “ Vâng cháu không để ý đâu ạ”
Bà tươi cười nắm tay cô vào phòng khách, hai bọn họ lướt qua người hắn, bà không quên dùng ánh mắt để cảnh cáo
Lưu Văn cũng mặc kệ hắn xách balo lên một vai rồi đi thẳng lên phòng không để tâm đến bọn họ nữa.
[..]
Sau khi cô cùng Bạch Nguyệt Lâm tán gẩu hết cả buổi tối cô liền chào tạm biệt bà rồi quay trở lại phòng của mình. Còn mấy tháng nữa trường cô sẽ tổ chức đợt học sinh giỏi đây là cơ hội tốt để cô lấy học bổng vào các trường đại học tốt nhất mà cô đã từng mơ ước. Cô nhìn vào người phụ nữ trong bức hình được để trên bàn, bất giác bàn tay cô chủ động vuốt ve trên khuôn mặt của người phụ nữ
Doãn Đình cười trừ trong lòng đau nhói “ Mẹ, mẹ ở bên đó có tốt không? Mẹ có nhớ con không? Con nhớ mẹ lắm”
Đáp lại cô chỉ là một không gian im ắng chỉ có thể nghe được tiếng của cô. Cô chỉ có mỗi mẹ của mình vì lúc cô 3 tuổi ba của cô lại ngoại tình để mặc cho mẹ con cô sống trong đau khổ. Doãn Đình rất hận ông ta nếu như cô có gặp lại chắc chắn sẽ giết ông ta mất
Không nghĩ ngợi nữa cô liền tập trung vào đóng bài tập còn đang đợi cô làm vừa cầm bút ngoài cửa lại bị người khác tác động vang lên. Cô không vội cũng không nhanh đi đến mở lấy.
Đập vào mắt cô là hình ảnh người đàn ông cao to hình như là vừa mới tắm xong trên tay hắn lại còn cầm trên tay cái khăn vừa lau tóc vừa nhìn cô nói
“ Trả cậu”
Cô khó hiểu đứng nhìn hắn, Lưu Văn dừng động tác hất hất cầm mất kiên nhẫn lặp lại lần nữa
“ Đứng ngây ra đó làm gì, có qua đây lấy không?”
Giọng hắn tuy bình thường nhưng lại ma xui quỷ khiến cho cô không làm chủ được chân mình mà ngoan ngoãn đi đến nhận lấy
Hắn không nói gì thêm liền xoay người về phòng ngủ, cô nheo mắt nhìn về phía lưng hắn mạnh dạng hỏi “ Sao lại trả cho tôi? Lở như vết thương cậu có để lại thẹo thì sao?”
Lưu Văn không quay đầu lại nhưng vẫn trả lời cô “ Giữ đi, tôi không thích giữ đồ của người khác”
Nói xong hắn liền đóng cửa phòng, Doãn Đình thở dài nắm lấy chai thuốc vào lòng bàn tay cô nghĩ thầm trên đời này lại có người đàn ông khó hiểu như hắn như vậy sao?
Nhắc đến lại càng thấy khó hiểu, Doãn Đình lắc đầu sau đó đóng cửa rồi quay trở lại chuyện dở dang đang làm ban nãy
[..]
Sáng hôm sau đi học cũng vậy cô đều dậy rất sớm nhưng hôm nay thấy lạ bình thường nếu cô dậy giờ nãy chắc chắn sẽ chạm mặt hắn ở đây vậy mà hôm nay lại chẳng thấy hắn đâu chắc hôm qua thức khuya học bài nên dậy trễ rồi
Vừa nghĩ ngợi đúng lúc quản gia Hàn từ trong bếp bưng ra một nồi cháo nóng hổi
Ông nhìn cô mỉm cười rồi nói “ Tôi nấu xong rồi Doãn tiểu thư qua đây ăn một chút rồi hẳn đi học nhé”
Cô cười ngại, đáp “ Bác Hàn cháu đã nói bác cứ gọi con là Doãn Đình hoặc là Đình Đình là được rồi ạ”
Ông quơ tay phất lờ từ chối “ Làm sao mà được phu nhân đã dặn cô là đại tiểu thư trong gia đình này nếu ai trong đây thất lễ sẽ bị phạt, tôi nào dám đâu chứ”
Cô im lặng trong lòng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Doãn Đình đi đến kéo ghế ngồi xuống. Quản Gia Hàn hiểu rõ cô muốn gì liền múc một chén cháo nóng hổi đưa đến trước mặt cô
“ Doãn tiểu thư thứ này rất nóng nên cháu ăn từ từ thôi nhé”
Cô gật đầu nhận lấy “ Cháu cảm ơn ạ”
đi đến chỗ cô
“ Doãn Đình con về rồi lại đây lại đây với dì, hôm nay cháu học có mệt không”
Bước chân Lưu Văn lập tức dừng lại, hắn xoay đầu nhìn về hướng hai bọn họ đang tươi cười vui vẻ với nhau. Hắn nghĩ thầm, từ lúc Doãn Đình xuất hiện cái bóng của hắn trong lòng Bạch Nguyệt Lâm cũng dừng quên đi
Doãn Đình không biết bản thân vì sao lại nhìn trúng ánh mắt lạnh lùng của hắn khi đang quan sát hai người bọn cô, Doãn Đình nhìn thấy chỉ biết chuyển tầm nhìn qua chỗ khác nhưng cũng không quên nghe lời Bạch Nguyệt Lâm
Bạch Nguyệt Lâm nhìn cô cũng nhận ra cô đang e dè hắn, liền liếc đứa con trai của mình “ Lưu Văn con đừng dùng ánh mắt đó để nhìn con bé kia chứ”
Giọng hắn thản nhiên nói “ Cậu ta có tật giật mình nên sợ sao?”
Bà thở dài bà không muốn đôi co với hắn vì bà biết chuyện lúc xưa là nguyên nhân khiến hắn không thể tin tưởng người khác đến bây giờ. Bà liền nhìn Doãn Đình mỉm cười nhẹ nhàng nói:
” cháu cứ mặc kệ nó tính nó là như vậy đấy, cháu đừng để ý”
Cô gật đầu “ Vâng cháu không để ý đâu ạ”
Bà tươi cười nắm tay cô vào phòng khách, hai bọn họ lướt qua người hắn, bà không quên dùng ánh mắt để cảnh cáo
Lưu Văn cũng mặc kệ hắn xách balo lên một vai rồi đi thẳng lên phòng không để tâm đến bọn họ nữa.
[..]
Sau khi cô cùng Bạch Nguyệt Lâm tán gẩu hết cả buổi tối cô liền chào tạm biệt bà rồi quay trở lại phòng của mình. Còn mấy tháng nữa trường cô sẽ tổ chức đợt học sinh giỏi đây là cơ hội tốt để cô lấy học bổng vào các trường đại học tốt nhất mà cô đã từng mơ ước. Cô nhìn vào người phụ nữ trong bức hình được để trên bàn, bất giác bàn tay cô chủ động vuốt ve trên khuôn mặt của người phụ nữ
Doãn Đình cười trừ trong lòng đau nhói “ Mẹ, mẹ ở bên đó có tốt không? Mẹ có nhớ con không? Con nhớ mẹ lắm”
Đáp lại cô chỉ là một không gian im ắng chỉ có thể nghe được tiếng của cô. Cô chỉ có mỗi mẹ của mình vì lúc cô 3 tuổi ba của cô lại ngoại tình để mặc cho mẹ con cô sống trong đau khổ. Doãn Đình rất hận ông ta nếu như cô có gặp lại chắc chắn sẽ giết ông ta mất
Không nghĩ ngợi nữa cô liền tập trung vào đóng bài tập còn đang đợi cô làm vừa cầm bút ngoài cửa lại bị người khác tác động vang lên. Cô không vội cũng không nhanh đi đến mở lấy.
Đập vào mắt cô là hình ảnh người đàn ông cao to hình như là vừa mới tắm xong trên tay hắn lại còn cầm trên tay cái khăn vừa lau tóc vừa nhìn cô nói
“ Trả cậu”
Cô khó hiểu đứng nhìn hắn, Lưu Văn dừng động tác hất hất cầm mất kiên nhẫn lặp lại lần nữa
“ Đứng ngây ra đó làm gì, có qua đây lấy không?”
Giọng hắn tuy bình thường nhưng lại ma xui quỷ khiến cho cô không làm chủ được chân mình mà ngoan ngoãn đi đến nhận lấy
Hắn không nói gì thêm liền xoay người về phòng ngủ, cô nheo mắt nhìn về phía lưng hắn mạnh dạng hỏi “ Sao lại trả cho tôi? Lở như vết thương cậu có để lại thẹo thì sao?”
Lưu Văn không quay đầu lại nhưng vẫn trả lời cô “ Giữ đi, tôi không thích giữ đồ của người khác”
Nói xong hắn liền đóng cửa phòng, Doãn Đình thở dài nắm lấy chai thuốc vào lòng bàn tay cô nghĩ thầm trên đời này lại có người đàn ông khó hiểu như hắn như vậy sao?
Nhắc đến lại càng thấy khó hiểu, Doãn Đình lắc đầu sau đó đóng cửa rồi quay trở lại chuyện dở dang đang làm ban nãy
[..]
Sáng hôm sau đi học cũng vậy cô đều dậy rất sớm nhưng hôm nay thấy lạ bình thường nếu cô dậy giờ nãy chắc chắn sẽ chạm mặt hắn ở đây vậy mà hôm nay lại chẳng thấy hắn đâu chắc hôm qua thức khuya học bài nên dậy trễ rồi
Vừa nghĩ ngợi đúng lúc quản gia Hàn từ trong bếp bưng ra một nồi cháo nóng hổi
Ông nhìn cô mỉm cười rồi nói “ Tôi nấu xong rồi Doãn tiểu thư qua đây ăn một chút rồi hẳn đi học nhé”
Cô cười ngại, đáp “ Bác Hàn cháu đã nói bác cứ gọi con là Doãn Đình hoặc là Đình Đình là được rồi ạ”
Ông quơ tay phất lờ từ chối “ Làm sao mà được phu nhân đã dặn cô là đại tiểu thư trong gia đình này nếu ai trong đây thất lễ sẽ bị phạt, tôi nào dám đâu chứ”
Cô im lặng trong lòng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Doãn Đình đi đến kéo ghế ngồi xuống. Quản Gia Hàn hiểu rõ cô muốn gì liền múc một chén cháo nóng hổi đưa đến trước mặt cô
“ Doãn tiểu thư thứ này rất nóng nên cháu ăn từ từ thôi nhé”
Cô gật đầu nhận lấy “ Cháu cảm ơn ạ”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook