Oan Gia Ngõ Hẹp Tôi Muốn Yêu Chắc
-
C12: Đưa thuốc
Cuối cùng cũng đến trường, cô nhìn đằng trước có rất nhiều học sinh đang bu đông cô e là người khác sẽ nhìn thấy cô đi chung xe với hắn thì lại chuốc hoạ vào thân nên Doãn Đình lên tiếng kêu quản gia Hàn dừng xa nột chút
“ Bác Hàn dừng xe ở đây cháu tự đi vào là được ạ”
Quản gia Hàn nhìn hắn,Lưu Văn mắt vẫn nhìn điện thoại lên tiếng “ Cho cậu ta xuống đi”
Cô mừng rỡ đẩy cửa xuống xe, chạy tới chỗ Tạ Phi đang chờ sẵn. Mắt hắn rời khỏi màn hình nhìn ra ngoài cửa sổ liền chứng kiến Tạ Phi khoác vai cô lại còn cười rất vui vẻ
Bạn trai cô à?
Tiếng nói của quản gia làm dập tắt suy nghĩ “ Thiếu gia chúng ta qua bên kia đỗ xe nhé, bên đây đông quá tôi e là..”
“ Không cần, bác cứ thả cháu ở đây được rồi”
“ Nhưng mà..”
Hắn không để đối phương nói hết đã mở cửa bước xuống xe. Hắn kéo dây balo lên một bên vai rồi đi thẳng vào cổng lớn trường
[..]
Lưu Văn mệt mỏi bước vào lớp lại bị Lý Hoành Quân nhìn thấy vết thương trên trán cậu ta càng muốn trêu chọc hắn
“ Trán cậu bị làm sao vậy? Hay hôm qua làm em nào hăng qua lại va vào đâu”
Lưu Văn lạnh lùng dứt khoát buông một câu “ Cậu cút đi”
“ Nói thật đi chứ “
“ Cậu tò mò như vậy sao không tự mình tìm hiểu đi” Hắn nói xong liền nằm dài trên bàn
Lý Hoành Quân cười khinh khỉnh nói không rằng bỏ đi ra ngoài.
[..]
Doãn Đình ngồi trong giờ học lại cứ nghĩ đến vết thương trên trán hắn, lở như hôm qua cô đánh mạnh tay quá thì trán hắn có bị để lại sẹo không?
Tạ Phi nhìn thấy Doãn Đình ngồi thẩn thờ cậu ta đi lại đập vào vai cô “ Này, cậu suy nghĩ gì vậy”
“ Không có gì, à phải chai thuốc lúc trước cậu mua cho tôi cậu có đem theo không?”
“ Có, cậu bị thương ở đâu sao?” Tạ Phi lo lắng mắt đảo khắp người cô
Cô vội vàng quơ tay “ không có, cậu cho tôi mượn được không?”
Tạ Phi đứng dậy đưa thuốc cho cô, Doãn Đình nhận được liền đứng dậy đi ra ngoài
[..]
Cô chạy đi kiếm hắn sợ hắn để lại sẹo lại sợ tổn hại đến sự đẹp trai của mấy nữ sinh trong trường thì chẳng phải cô đắc tội với nhiều người sao?
Doãn Đình đứng bên ngoài nhìn vào thì thấy hắn đang ngủ. E dè được một lúc Lý Hoành Quân từ đằng sau vỗ vào vai cô
“ Em gái nhỏ, em đi đâu đây?”
Cô giật mình quay lại, cậu ta nhìn hắn rồi nhìn cô “ Kiếm cậu ta sao?”
Cô gật đầu, Lý Hoành Quân quá hiểu rõ trong cái trường này nữ sinh nào mà đi ngang qua đây cũng chỉ để nhìn hắn
“ Có cần anh gọi cậu ta giúp em không?”
Cô sợ làm phiền hắn liền lắc đầu từ chối không quên đưa thuốc vào tay Lý Hoành Quân “ Anh đưa cái này cho cậu ấy được rồi, cảm ơn”
Nói xong cô liền quay trở lại lớp, Lý Hoành Quân khó hiểu nhìn chai thuốc trên tay mình “ Hai người này có mối quan hệ gì vậy nhỉ? Sao lại đưa thuốc cho cậu ta?”
Cậu ta đi đến quăng chai thuốc lên bàn của hắn “ Dậy đi, em gái nhỏ đưa cho cậu nè”
Giọng hắn ngái ngủ nói “ Ai vậy?”
“ Là Tô Doãn Đình đó”
Hắn liếc nhìn chai thuốc được đặt trên bàn rồi nhếch mép, sẵn tay ném nó vào cặp rồi nằm ngủ tiếp
“ Ơ, cái tên này không thèm cảm ơn người ta một tiếng lại còn thái độ, cậu dậy đi”
[..]
Tan học, cô cùng với Tạ Phi ra khỏi công trường vừa đi vừa trò chuyện nào ngờ cô vừa bước ra đã nhìn thấy tên mặt lạnh đó đang đứng dựa vào xe hút thuốc
Doãnh Định nhanh chóng chào tạm biệt Tạ Phi rồi vòng ra cửa sau đi lại chỗ hắn
“ Tôi đợi cậu 10 phút rồi” hắn nheo mắt nhìn cô rồi giơ điện thoại lên cao
“ Xin lỗi do bài tập của tôi hơi nhiều”
Lưu Văn không nói gì mở cửa bước vào xe trước, tiếp theo sau là cô.
Doãn Đình ngập ngừng không dám hỏi hắn nhưng suy đi nghĩ lại đành phải mở miệng nói “ Chai thuốc tôi đưa cậu có sức chưa”
“ Chưa” Giọng nói của anh rất êm tai, từ trầm khàn khàn không giống với lúc nãy
“ Sao không sức?”
“ Vết thương nhỏ không đến nổi”
“ Xì có ý tốt vậy mà”
Tuy cô nói nhỏ nhưng đủ để hắn nghe thấy, Lưu Văn liền nhếch môi “ cảm ơn”
Cô không nói gì mắt nhìn ra ngoài cửa xe, cứ thế hai bọn họ im lặng đến khi về đến nhà
[..]
Hắn bỏ đi vào trong nhà trước còn cô thì lẽo đẽo theo sau hắn. Đột nhiên hắn dừng lại khiến cô ngã nhào đập đầu vào lưng hắn
Lưu Văn quay đầu nhìn Doãn Đình “ Phải rồi, Lý Hoành Quân có hỏi cậu gì về mối quan hệ của chúng ta cậu không được nói chúng ta đang ở chung có biết chưa?”
“ Biết rồi”
“ Bác Hàn dừng xe ở đây cháu tự đi vào là được ạ”
Quản gia Hàn nhìn hắn,Lưu Văn mắt vẫn nhìn điện thoại lên tiếng “ Cho cậu ta xuống đi”
Cô mừng rỡ đẩy cửa xuống xe, chạy tới chỗ Tạ Phi đang chờ sẵn. Mắt hắn rời khỏi màn hình nhìn ra ngoài cửa sổ liền chứng kiến Tạ Phi khoác vai cô lại còn cười rất vui vẻ
Bạn trai cô à?
Tiếng nói của quản gia làm dập tắt suy nghĩ “ Thiếu gia chúng ta qua bên kia đỗ xe nhé, bên đây đông quá tôi e là..”
“ Không cần, bác cứ thả cháu ở đây được rồi”
“ Nhưng mà..”
Hắn không để đối phương nói hết đã mở cửa bước xuống xe. Hắn kéo dây balo lên một bên vai rồi đi thẳng vào cổng lớn trường
[..]
Lưu Văn mệt mỏi bước vào lớp lại bị Lý Hoành Quân nhìn thấy vết thương trên trán cậu ta càng muốn trêu chọc hắn
“ Trán cậu bị làm sao vậy? Hay hôm qua làm em nào hăng qua lại va vào đâu”
Lưu Văn lạnh lùng dứt khoát buông một câu “ Cậu cút đi”
“ Nói thật đi chứ “
“ Cậu tò mò như vậy sao không tự mình tìm hiểu đi” Hắn nói xong liền nằm dài trên bàn
Lý Hoành Quân cười khinh khỉnh nói không rằng bỏ đi ra ngoài.
[..]
Doãn Đình ngồi trong giờ học lại cứ nghĩ đến vết thương trên trán hắn, lở như hôm qua cô đánh mạnh tay quá thì trán hắn có bị để lại sẹo không?
Tạ Phi nhìn thấy Doãn Đình ngồi thẩn thờ cậu ta đi lại đập vào vai cô “ Này, cậu suy nghĩ gì vậy”
“ Không có gì, à phải chai thuốc lúc trước cậu mua cho tôi cậu có đem theo không?”
“ Có, cậu bị thương ở đâu sao?” Tạ Phi lo lắng mắt đảo khắp người cô
Cô vội vàng quơ tay “ không có, cậu cho tôi mượn được không?”
Tạ Phi đứng dậy đưa thuốc cho cô, Doãn Đình nhận được liền đứng dậy đi ra ngoài
[..]
Cô chạy đi kiếm hắn sợ hắn để lại sẹo lại sợ tổn hại đến sự đẹp trai của mấy nữ sinh trong trường thì chẳng phải cô đắc tội với nhiều người sao?
Doãn Đình đứng bên ngoài nhìn vào thì thấy hắn đang ngủ. E dè được một lúc Lý Hoành Quân từ đằng sau vỗ vào vai cô
“ Em gái nhỏ, em đi đâu đây?”
Cô giật mình quay lại, cậu ta nhìn hắn rồi nhìn cô “ Kiếm cậu ta sao?”
Cô gật đầu, Lý Hoành Quân quá hiểu rõ trong cái trường này nữ sinh nào mà đi ngang qua đây cũng chỉ để nhìn hắn
“ Có cần anh gọi cậu ta giúp em không?”
Cô sợ làm phiền hắn liền lắc đầu từ chối không quên đưa thuốc vào tay Lý Hoành Quân “ Anh đưa cái này cho cậu ấy được rồi, cảm ơn”
Nói xong cô liền quay trở lại lớp, Lý Hoành Quân khó hiểu nhìn chai thuốc trên tay mình “ Hai người này có mối quan hệ gì vậy nhỉ? Sao lại đưa thuốc cho cậu ta?”
Cậu ta đi đến quăng chai thuốc lên bàn của hắn “ Dậy đi, em gái nhỏ đưa cho cậu nè”
Giọng hắn ngái ngủ nói “ Ai vậy?”
“ Là Tô Doãn Đình đó”
Hắn liếc nhìn chai thuốc được đặt trên bàn rồi nhếch mép, sẵn tay ném nó vào cặp rồi nằm ngủ tiếp
“ Ơ, cái tên này không thèm cảm ơn người ta một tiếng lại còn thái độ, cậu dậy đi”
[..]
Tan học, cô cùng với Tạ Phi ra khỏi công trường vừa đi vừa trò chuyện nào ngờ cô vừa bước ra đã nhìn thấy tên mặt lạnh đó đang đứng dựa vào xe hút thuốc
Doãnh Định nhanh chóng chào tạm biệt Tạ Phi rồi vòng ra cửa sau đi lại chỗ hắn
“ Tôi đợi cậu 10 phút rồi” hắn nheo mắt nhìn cô rồi giơ điện thoại lên cao
“ Xin lỗi do bài tập của tôi hơi nhiều”
Lưu Văn không nói gì mở cửa bước vào xe trước, tiếp theo sau là cô.
Doãn Đình ngập ngừng không dám hỏi hắn nhưng suy đi nghĩ lại đành phải mở miệng nói “ Chai thuốc tôi đưa cậu có sức chưa”
“ Chưa” Giọng nói của anh rất êm tai, từ trầm khàn khàn không giống với lúc nãy
“ Sao không sức?”
“ Vết thương nhỏ không đến nổi”
“ Xì có ý tốt vậy mà”
Tuy cô nói nhỏ nhưng đủ để hắn nghe thấy, Lưu Văn liền nhếch môi “ cảm ơn”
Cô không nói gì mắt nhìn ra ngoài cửa xe, cứ thế hai bọn họ im lặng đến khi về đến nhà
[..]
Hắn bỏ đi vào trong nhà trước còn cô thì lẽo đẽo theo sau hắn. Đột nhiên hắn dừng lại khiến cô ngã nhào đập đầu vào lưng hắn
Lưu Văn quay đầu nhìn Doãn Đình “ Phải rồi, Lý Hoành Quân có hỏi cậu gì về mối quan hệ của chúng ta cậu không được nói chúng ta đang ở chung có biết chưa?”
“ Biết rồi”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook