Tống Hứa không phải một lão sư giỏi, nếu nàng làm lão sư, nhất định sẽ dạy hư học trò, may là hiện giờ nàng chỉ có một học trò, có hư cũng chỉ hư một đứa.
Lúc nàng dạy Ô Mộc có kết hợp với ký ức được kế thừa từ nguyên thân, cùng với ký ức của mình, tổng hợp phong tục tập quán của hai thế giới, dồn hết vào dạy một học trò duy nhất.
"Khi chào hỏi với người khác, câu đầu tiên phải nói là Xin chào, ngươi ăn cơm chưa? hoặc là Hôm nay trời đẹp quá, ngươi đi đâu vậy? Nào, đọc lại một lần theo ta."
Ô Mộc nhớ lại một chút, hình như ngày xưa hắn sinh sống trong bộ lạc không ai dùng phương thức như vậy nói chuyện, mọi người không ai chào hỏi hắn cả.
Hắn hoài nghi nhìn bộ dạng chững chạc đàng hoàng của Tống Hứa.

Để nhìn giống lão sư hơn, Tống Hứa còn dùng que củi vẽ lên mặt đất.
Tống Hứa:
"Sao lại không đọc? Dài quá hả? Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu với một câu ngắn.

Trước tiên nói Xin chào, âm cuối ngẩng đầu lưỡi...!A!"
Nói đến đây, Tống Hứa đột nhiên nhớ tới đầu lưỡi của Ô Mộc ở hình thái bán thú nhân vẫn giống lưỡi rắn, rất dài, đoạn trước còn phân nhánh.

Nàng bừng tỉnh đại ngộ:

"Bình thường ngươi không nói lời nào là vì cấu tạo lưỡi khác thường đúng không? Cho ta xem một chút."
Nàng quăng que củi trong tay đi, chạy tới hai bước muốn xem đầu lưỡi Ô Mộc.

Hắn thấy nàng muốn tách miệng mình ra, lập tức ngẩng cao lên né tránh.
Một buổi dạy học tốt đẹp kết thúc bằng hình thức diều hâu bắt gà.

Buổi đầu tiên Ô Mộc không học được gì, trong đầu Tống Hứa thì xuất hiện một nghi ngờ lớn.

Một khi nàng nghĩ tới vấn đề lưỡi rắn này, liền phi thường hiếu kỳ không biết rắn bự có thể phát ra âm điệu bình thường hay không.
Những buổi học sau đó Tống Hứa tận dụng mọi cơ hội, xuất hiện tại bất cứ thời khắc nào, bất kỳ địa điểm nào để khám phá cái vấn đề này.
"Gặp người lạ thì nói là Ha, làm quen một chút, ngươi tên gì? Xưng hô với người khác nhất định phải khách khí, phải tán dương người ta, ví dụ như gọi soái ca, mỹ nữ." Tống Hứa tự tin dạy.
Ô Mộc nhìn nàng chằm chằm không lên tiếng.

Hắn chỉ quên đi một số từ không biết nói thế nào, chứ không phải cái gì cũng không hiểu.

Hắn biết tán dương người khác là có ý muốn đối phương làm bạn lữ, không phải gặp ai cũng nói vậy được.
Học trò không chịu phối hợp học tập, khiến vị lão sư không đứng đắn này càng thêm hoài nghi hắn không thích nói chuyện là do đầu lưỡi khác người.
"Cho ta xem lưỡi ngươi một chút."
Ô Mộc ngậm miệng chặt chẽ.
Ngôn ngữ không thể đả động hắn, Tống Hứa chỉ có thể thừa dịp hắn không chú ý đột nhiên xông lên.

Nhưng mà còn chưa tới gần đã bị đuôi rắn tráng kiện chặn lại, đùng một cái đâm sầm vào, lần nào cũng thế.
Nửa người trên của Ô Mộc tựa lên tảng đá sừng sững bất động, đuôi rắn thì cản trở Tống Hứa tới gần từ bất cứ hướng nào.
Tống Hứa mệt mỏi thở hồng hộc, lòng tự nhủ chỉ có thể dùng trí.
Đại xà ra ngoài kiếm ăn, lúc cúi đầu xuống uống nước ừng ực ừng ực, Tống Hứa mừng rỡ nhìn quai hàm hắn động đậy, thầm nghĩ đây chính là thời cơ hiếm có!
Nàng biến thành thú hình, rón rén nhảy xuống sông, lặn xuống phía dưới đầu rắn, có thể nhìn thấy đầu lưỡi hắn.

Tống Hứa: "He he he."
Lần này có thể nhìn rõ ràng rồi.
Đại xà đang uống từng ngụm nước lớn, đột nhiên cảm thấy chạm phải vật gì đó, há miệng hút vào.

Sau khi ngậm trong miệng rồi hắn mới phát hiện khí tức của ai kia.
Ô Mộc: "…"
"Phụt."
Sóc nhỏ ướt dầm dề bị phun ra, lộn một vòng trong nước sông rồi nhô cái đầu sóc lên.

Tống Hứa phun một ngụm nước, xoa xoa lỗ tai, tỉnh bơ nói:
"Thất sách!"
Tới gần quá không ngờ bị hút vào luôn.

Nhưng rắn bự uống nước quả nhiên đáng yêu ngoài sức chịu đựng.
Nửa đêm, thời khắc hang đá yên tĩnh nhất, sóc nhỏ vốn dĩ nên ngủ say đột nhiên đứng dậy, chân tay lóng ngóng đi đến bên cạnh đại xà.

Nàng lên dây cót tinh thần thò tay qua chạm vào miệng hắn.
Đối với khuôn mặt mỹ nhân không khác gì nhân loại kia Tống Hứa hơi ngại ngần không xuống tay được, nếu là một cái đầu rắn động tác của nàng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Muốn thành công thì phải vượt qua chướng ngại, Tống Hứa nắm quai hài Ô Mộc, thò tay vào muốn kéo lưỡi hắn ra xem.


Nàng là một người sạch sẽ, lúc nãy còn đặc biệt rửa tay cẩn thận đó.
Ngón tay vừa sờ lên một đồ vật trơn bóng mềm mềm, đột nhiên đau đớn.
Bị cắn! Tống Hứa cấp tốc rút tay về, nhìn vết thương nhỏ bé chảy ra chút máu, lại nhìn Ô Mộc đột nhiên mở đôi mắt đỏ sậm đáng sợ ra.

Nàng lảo đảo ngã xuống tại chỗ, hơi thở yếu ớt mong manh:
"Ta, ta trúng độc, ta sắp chết… trước khi chết, ta muốn nhìn xem đầu lưỡi của ngươi có dáng vẻ thế nào, không quá đáng đúng không...?"
Ô Mộc: "…" Nhưng mà, hắn không hề rót nọc độc vào.
Môi hắn còn vương lại chút máu nàng, Ô Mộc vô thức thè lưỡi rắn thăm dò, lại vội vã rụt về dưới ánh mắt chăm chú của Tống Hứa.
Khoảng thời gian này Tống Hứa rất giày vò người ta.

Ô Mộc cứ bị nàng quấy rầy mãi muốn thắt nút đuôi luôn, tức giận không nhịn được nên vừa rồi mới cắn nàng một chút.
Nhưng mà cắn xong, lại có hơi...!Hắn do dự chậm chạp giật giật đuôi, không biết nên hình dung loại tâm tình này thế nào..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương