Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền
-
Quyển 1 - Chương 3-2
Lam Phượng Hoàng
Vạn Dực nói, “Nếu Đổng tiến sĩ cũng tôn sùng tin tưởng “Tả Truyện” như vậy, Vạn Dực liền có một vấn đề muốn xin chỉ bảo: “Xuân Thu” nghiêng theo giả thuyết của Đổng Hồ là ‘Triệu Thuẫn thí vua’; trong “Tả Truyện”, lại ghi sự thật lịch sử là Triệu Thuẫn vẫn chưa hành thích vua, quân vương là do người khác giết chết. Vậy thưa Đổng sư phụ, nếu hai bản đều là sách sử danh tiếng, rốt cuộc thì nên nói quyển nào đúng quyển nào sai?”
Vấn đề này thật sự rất sắc bén.
Đổng tiến sĩ sờ sờ râu trầm ngâm một chút, Kỳ Kiến Ngọc liền đứng dậy đáp thay ông, “Tuy quân vương không do Triệu Thuẫn giết, nhưng Đổng Hồ nói cũng đúng: ‘Chết do bề tôi, trốn nơi biên cảnh, tội thần làm phản, còn chết do ai?’”
Vạn Dực không khỏi đồng tình với Triệu Thuẫn vì can gián mà xui xẻo.
Vốn là lương thần mạnh mẽ tài năng nổi trội, không nên học bọn văn vẻ nói lời thẳng thắn trung thành can gián, từ xưa trung thần chẳng ai có kết cục tốt đó thôi. Quả nhiên, quân vương của ông bị ông can gián liền thẹn quá thành giận, muốn xử lý ông ta.
Vì thế mà Triệu Thuẫn phải bỏ trốn suốt đêm, ai ngờ cháu ông ta là nhân vật anh dũng bất chấp, vào lúc ông ta bỏ trốn, liền gọn gàng dứt khoát giết chết quân vương.
Quan chép sử Đổng Hồ nhân đó mà nói: Triệu Thuẫn thân là đại thần đứng đầu, đang lẩn trốn nhưng chưa vượt khỏi biên quan thì nghĩa quân thần vẫn chưa đứt đoạn. Trở về triều, liền phải sắp xếp người ngựa đánh dẹp loạn thần, không đánh dẹp là chưa làm hết trách nhiệm, bởi vậy cái tiếng “Thí vua” cứ thế mà đeo.
Sau đó, Khổng Tử nghe nói đến việc này, trong “Xuân Thu” có bình luận: ‘Đổng Hồ, là một vị quan chép sử ngay thẳng hiếm có, lời văn viết rõ không che giấu.’ chính là khen ngợi. Cứ thế mà “Triệu Thuẫn thí vua” trở thành điển hình, viết vào “Xuân Thu”.
Vạn Dực vẫn chưa vội vã thẳng thắn phản bác quan điểm của Kỳ Kiến Ngọc, chỉ đột ngột hỏi tiếp một câu, “Theo ngài nhiệm vụ của người viết sử là gì?”
Kỳ Kiến Ngọc không chút nghĩ ngợi nói, “Đương nhiên là công bằng ghi lại mọi sự kiện lịch sử.”
“Lời này có phải ý là không được đơm đặt, không thể bịa ra sự kiện không có căn cứ?”
Kỳ Kiến Ngọc bỗng dưng phát hiện nàng đang đặt cạm bẫy trong câu hỏi, cẩn thận nói, “Đương nhiên là thế, nhưng quân vương chết, Triệu Thuẫn cũng không tránh khỏi có liên quan......”
Vạn Dực đặt ngón trỏ lên môi nhẹ nhàng “Suỵt.” một tiếng. Động tác này làm cho hơn nửa nhóm thiếu niên mơ mộng trong lớp ửng đỏ mặt, Vạn Dực lại như giật mình chợt hiểu, ép hỏi Kỳ Kiến Ngọc “Ngươi khoan hãy biện giải, chỉ cần trả lời ta: Quân vương là do ai giết?”
Kỳ Kiến Ngọc cảm thấy, giờ phút này trên mặt cái túi da chứa cỏ có tiếng trong Quốc Tử Giám mơ hồ lộ ra một thần thái xa lạ, khí thế hiên ngang hơn người, miệng chợt lên tiếng, “Quân vương là do Triệu Xuyên giết chết......” Sau khi nói xong bỗng giật mình, chán nản nói thêm một câu, “Nhưng Triệu Xuyên là cháu của Triệu Thuẫn......”
“Ta chỉ hỏi ngươi, có phải quân vương là do Triệu xuyên tự tay giết chết hay không?”
Nói đến mức này, hắn đành phải đáp, “Đúng.”
“Vậy cái từ ‘Thí vua’ có phải là mang ý nghĩa tự tay giết chết quân vương không?”
Bị thứ Đồ bỏ đi này đánh tới tấp, nhưng vấn đề Vạn Dực hỏi lại cực vì xảo quyệt, không thể tiếp tục phản bác, Kỳ Kiến Ngọc chỉ có thể oán hận nghiến răng phun ra một chữ “Đúng”.
Vạn Dực lộ ra tươi cười vừa lòng, “Nếu là như vậy, thì rõ ràng Triệu Xuyên mới là người giết chết quân vương, sao lại cứ ép cái danh ‘thí vua’ cho Triệu Thuẫn. Đây rõ ràng không khớp với sự thật lịch sử. Có phải hành vi và tội danh rõ ràng không hoàn toàn cùng cấp bậc không?”
Kỳ Kiến Ngọc nhất thời nghẹn lời, nhưng Vạn Dực đã mở máy hát, càng thêm lớn gan nói, “Trong “Xuân Thu” Khổng thánh nhân đánh giá Đổng Hồ là ‘vị quan chép sử ngay thẳng hiếm có, lời văn viết rõ không che giấu’. Nhưng trong mắt của ta, Đổng Hồ hoàn toàn “che giấu”. Đổng Hồ vẫn chưa ghi lại chi tiếc sự thật trong sử sách, ngược lại còn chủ quan phán đoán kết luận ngắn ngủn mấy chữ ‘Triệu Thuẫn thí vua’, không phải là hành vi bẻ cong sự thật sao. Mà Khổng......”
Nói đến đây, Vạn Dực bỗng dừng lại, nay nho gia đứng đầu thiên hạ, quang minh chính đại nghi ngờ thánh nhân như nàng, không khỏi khiến người đời kinh hãi.
Vốn giấu mình đã lâu, vừa rồi lại có chút ‘dơ dáng dạng hình’.
Đổng tiến sĩ bị Vạn Dực đột nhiên làm khó dễ mà sững người, bình tĩnh lại suy nghĩ cẩn thận, tuy ý tứ có chút soi mói, không khỏi có chút cưỡng từ đoạt lý, nhưng cũng có chút ý nghĩa.
Vạn Dực này...... Có lẽ cũng có thể là ngọc tốt dễ mài?
“Điện hạ, miệng Vạn Dực đầy ngụy biện, đừng nên để ý......”
“Đúng vậy, đúng vậy, thứ Đồ bỏ đi này chỉ gặp may thôi......”
Kỳ Kiến Ngọc đen mặt, miệng không thốt được một câu, quạt ngọc trong tay cũng thiếu chút nữa là rắc một tiếng gãy thành hai đoạn. Hôm nay ở trước mắt bao người, bị Vạn Dực bám riết không tha ép hỏi tới mức ngậm miệng, quả là nhục nhã cực lớn, giờ phút này đối với Vạn Dực, Kỳ Kiến Ngọc hận tới cực điểm......
Mà Vạn Dực của chúng ta, giờ phút này lại mồ hôi như mưa, buồn thảm chấp nhận số phận chép phạt bài học mười lần.
Vạn Dực nói, “Nếu Đổng tiến sĩ cũng tôn sùng tin tưởng “Tả Truyện” như vậy, Vạn Dực liền có một vấn đề muốn xin chỉ bảo: “Xuân Thu” nghiêng theo giả thuyết của Đổng Hồ là ‘Triệu Thuẫn thí vua’; trong “Tả Truyện”, lại ghi sự thật lịch sử là Triệu Thuẫn vẫn chưa hành thích vua, quân vương là do người khác giết chết. Vậy thưa Đổng sư phụ, nếu hai bản đều là sách sử danh tiếng, rốt cuộc thì nên nói quyển nào đúng quyển nào sai?”
Vấn đề này thật sự rất sắc bén.
Đổng tiến sĩ sờ sờ râu trầm ngâm một chút, Kỳ Kiến Ngọc liền đứng dậy đáp thay ông, “Tuy quân vương không do Triệu Thuẫn giết, nhưng Đổng Hồ nói cũng đúng: ‘Chết do bề tôi, trốn nơi biên cảnh, tội thần làm phản, còn chết do ai?’”
Vạn Dực không khỏi đồng tình với Triệu Thuẫn vì can gián mà xui xẻo.
Vốn là lương thần mạnh mẽ tài năng nổi trội, không nên học bọn văn vẻ nói lời thẳng thắn trung thành can gián, từ xưa trung thần chẳng ai có kết cục tốt đó thôi. Quả nhiên, quân vương của ông bị ông can gián liền thẹn quá thành giận, muốn xử lý ông ta.
Vì thế mà Triệu Thuẫn phải bỏ trốn suốt đêm, ai ngờ cháu ông ta là nhân vật anh dũng bất chấp, vào lúc ông ta bỏ trốn, liền gọn gàng dứt khoát giết chết quân vương.
Quan chép sử Đổng Hồ nhân đó mà nói: Triệu Thuẫn thân là đại thần đứng đầu, đang lẩn trốn nhưng chưa vượt khỏi biên quan thì nghĩa quân thần vẫn chưa đứt đoạn. Trở về triều, liền phải sắp xếp người ngựa đánh dẹp loạn thần, không đánh dẹp là chưa làm hết trách nhiệm, bởi vậy cái tiếng “Thí vua” cứ thế mà đeo.
Sau đó, Khổng Tử nghe nói đến việc này, trong “Xuân Thu” có bình luận: ‘Đổng Hồ, là một vị quan chép sử ngay thẳng hiếm có, lời văn viết rõ không che giấu.’ chính là khen ngợi. Cứ thế mà “Triệu Thuẫn thí vua” trở thành điển hình, viết vào “Xuân Thu”.
Vạn Dực vẫn chưa vội vã thẳng thắn phản bác quan điểm của Kỳ Kiến Ngọc, chỉ đột ngột hỏi tiếp một câu, “Theo ngài nhiệm vụ của người viết sử là gì?”
Kỳ Kiến Ngọc không chút nghĩ ngợi nói, “Đương nhiên là công bằng ghi lại mọi sự kiện lịch sử.”
“Lời này có phải ý là không được đơm đặt, không thể bịa ra sự kiện không có căn cứ?”
Kỳ Kiến Ngọc bỗng dưng phát hiện nàng đang đặt cạm bẫy trong câu hỏi, cẩn thận nói, “Đương nhiên là thế, nhưng quân vương chết, Triệu Thuẫn cũng không tránh khỏi có liên quan......”
Vạn Dực đặt ngón trỏ lên môi nhẹ nhàng “Suỵt.” một tiếng. Động tác này làm cho hơn nửa nhóm thiếu niên mơ mộng trong lớp ửng đỏ mặt, Vạn Dực lại như giật mình chợt hiểu, ép hỏi Kỳ Kiến Ngọc “Ngươi khoan hãy biện giải, chỉ cần trả lời ta: Quân vương là do ai giết?”
Kỳ Kiến Ngọc cảm thấy, giờ phút này trên mặt cái túi da chứa cỏ có tiếng trong Quốc Tử Giám mơ hồ lộ ra một thần thái xa lạ, khí thế hiên ngang hơn người, miệng chợt lên tiếng, “Quân vương là do Triệu Xuyên giết chết......” Sau khi nói xong bỗng giật mình, chán nản nói thêm một câu, “Nhưng Triệu Xuyên là cháu của Triệu Thuẫn......”
“Ta chỉ hỏi ngươi, có phải quân vương là do Triệu xuyên tự tay giết chết hay không?”
Nói đến mức này, hắn đành phải đáp, “Đúng.”
“Vậy cái từ ‘Thí vua’ có phải là mang ý nghĩa tự tay giết chết quân vương không?”
Bị thứ Đồ bỏ đi này đánh tới tấp, nhưng vấn đề Vạn Dực hỏi lại cực vì xảo quyệt, không thể tiếp tục phản bác, Kỳ Kiến Ngọc chỉ có thể oán hận nghiến răng phun ra một chữ “Đúng”.
Vạn Dực lộ ra tươi cười vừa lòng, “Nếu là như vậy, thì rõ ràng Triệu Xuyên mới là người giết chết quân vương, sao lại cứ ép cái danh ‘thí vua’ cho Triệu Thuẫn. Đây rõ ràng không khớp với sự thật lịch sử. Có phải hành vi và tội danh rõ ràng không hoàn toàn cùng cấp bậc không?”
Kỳ Kiến Ngọc nhất thời nghẹn lời, nhưng Vạn Dực đã mở máy hát, càng thêm lớn gan nói, “Trong “Xuân Thu” Khổng thánh nhân đánh giá Đổng Hồ là ‘vị quan chép sử ngay thẳng hiếm có, lời văn viết rõ không che giấu’. Nhưng trong mắt của ta, Đổng Hồ hoàn toàn “che giấu”. Đổng Hồ vẫn chưa ghi lại chi tiếc sự thật trong sử sách, ngược lại còn chủ quan phán đoán kết luận ngắn ngủn mấy chữ ‘Triệu Thuẫn thí vua’, không phải là hành vi bẻ cong sự thật sao. Mà Khổng......”
Nói đến đây, Vạn Dực bỗng dừng lại, nay nho gia đứng đầu thiên hạ, quang minh chính đại nghi ngờ thánh nhân như nàng, không khỏi khiến người đời kinh hãi.
Vốn giấu mình đã lâu, vừa rồi lại có chút ‘dơ dáng dạng hình’.
Đổng tiến sĩ bị Vạn Dực đột nhiên làm khó dễ mà sững người, bình tĩnh lại suy nghĩ cẩn thận, tuy ý tứ có chút soi mói, không khỏi có chút cưỡng từ đoạt lý, nhưng cũng có chút ý nghĩa.
Vạn Dực này...... Có lẽ cũng có thể là ngọc tốt dễ mài?
“Điện hạ, miệng Vạn Dực đầy ngụy biện, đừng nên để ý......”
“Đúng vậy, đúng vậy, thứ Đồ bỏ đi này chỉ gặp may thôi......”
Kỳ Kiến Ngọc đen mặt, miệng không thốt được một câu, quạt ngọc trong tay cũng thiếu chút nữa là rắc một tiếng gãy thành hai đoạn. Hôm nay ở trước mắt bao người, bị Vạn Dực bám riết không tha ép hỏi tới mức ngậm miệng, quả là nhục nhã cực lớn, giờ phút này đối với Vạn Dực, Kỳ Kiến Ngọc hận tới cực điểm......
Mà Vạn Dực của chúng ta, giờ phút này lại mồ hôi như mưa, buồn thảm chấp nhận số phận chép phạt bài học mười lần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook