Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền
-
Quyển 1 - Chương 3-1
Lam Phượng Hoàng
Sáng sớm hôm sau, nhóm vương tôn công tử của Nhập Tu đường đều phá lệ đến nằm vùng tại phòng học trước giờ vào lớp.
Từng đôi mắt to chớp chớp tha thiết nhìn trừng trừng về phía cửa lớn.
Đợi mãi đến khi giờ học càng lúc càng gần, khóe miệng nhóm thiếu niên tươi đẹp cũng càng vểnh càng cao, ấy là lúc --
“Ái chà chà, hôm nay mọi người đều đến thật sớm ha.”
Vạn Dực hai tay chắp sau người, áo gấm đai ngọc, Thư đồng nhỏ dính ở phía sau, nghênh ngang bước vào.
Kỳ Kiến Ngọc nhíu ấn đường, nghiêng đầu lạnh mắt liếc xéo người hầu nhỏ bên người.
Làm việc không hiệu quả, người hầu nhỏ tự giác úp mặt vô góc tường vẽ vòng tròn...... Chẳng lẽ tối hôm qua thật sự đã hoa mắt? Hoàn toàn không nhốt được Đồ bỏ đi kia?
Vạn Dực tỏ vẻ tự nhiên, dưới ánh mắt nóng rực của số đông thoải mái ngồi xuống, nhận lấy túi sách trong tay Thư đồng nhỏ, lấy ra, lấy ra......
Cái gì cũng không lấy ra được.
Thư đồng nhỏ trong nháy mắt liền nghẹn đỏ mặt, “Công tử! Nô tày sai rồi.”
Vạn Dực nghiêm giọng nói, “...... Ta đang nghĩ, có nên thỏa mãn giấc mộng của ngươi không, cho ngươi làm bạn cùng Ảnh Nhất.”
“Công tử, về sau nô tày nhất định sẽ sửa! Tuyệt không phạm sai!”
Ngôn Trọng xấu hổ vạn phần, trước kia công tử đi học đều không mang theo sách, lần này hắn ta...... cũng làm theo thói quen lúc trước, không mang.
Thấy Đổng tiến sĩ sắp đến, Vạn Dực thầm than hôm nay thời vận kém, nhưng vẫn ung dung đặt hai tay trống trơn lên bàn, không chút xấu hổ nghênh đón thầy.
Đổng tiến sĩ mang theo “Xuân Thu”, sải bước vào phòng học.
Trong Nhập Tu đường hơn trăm người, chỉ duy nhất một bàn trống trơn khiến ông ta thiếu chút nữa tức sùi bọt mép.
“Vạn Dực!” Đổng tiến sĩ trách mắng.
“Dạ, có việc gì ạ?” Nàng vô tội ngẩng đầu nhìn ông ta.
“Sách của ngươi đâu! Cứ hai tay trống trơn mà đến học vậy sao.” Vạn An quả đã cưng chiều thằng con trai này đến mức không hiểu việc đời, nghĩ rằng mình vẫn là tiểu bá vương trước đây sao?
Vạn Dực thành thật trả lời, “Dạ, hôm nay thư đồng bỏ quên rồi.”
“Ngươi cho là ngươi nói vậy thì có thể không bị trách phạt.” Đổng tiến sĩ dùng loại vẻ mặt ‘cái cớ của ngươi thực vụng về, lão phu liếc mắt một cái liền biết rõ’ liếc nàng, “Sau khi tan học liền chép bài học hôm nay mười lần, ngày mai lão phu sẽ kiểm tra lần nữa.”
Vạn Dực buồn bực “Dạ” một tiếng, sao nàng nói thật lại chẳng tin? Là do ăn ở?
Bài học trong “Xuân Thu” hôm nay là: Triệu Thuẫn thí* vua. (*thí: kẻ dưới giết người trên)
Là môn sinh đắc ý của các tiến sĩ, tần suất Kỳ Kiến Ngọc được gọi tên cực cao, trước nay luôn nổi bật vô cùng trong nhóm Thái Học sinh cùng thời.
Có lẽ do hôm nay vừa vào học liền thấy Vạn Dực chịu phạt đầu tiên, tâm tình hắn tương đối tốt, mỗi lần trả lời câu hỏi của Đổng tiến sĩ đều đùa cợt liếc mắt nhìn Vạn Dực một cái, rồi sau đó mới suy nghĩ kỹ càng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, từ tốn trả lời.
Vạn Dực miết miết cằm, nhiệt tình liên tiếp ngoái đầu nhìn lại như vậy...... Chẳng lẽ hắn coi trọng ta?
Bất giác thời gian học sắp hết, khi Kỳ Kiến Ngọc lại quay đầu nhìn về phía Vạn Dực, đập vào mắt hắn chỉ có một cái đầu đen nhánh.
Vạn Dực vùi đầu vào cánh tay, đương nhiên là đang ngủ say.
Hắn thầm hận không thôi, lời đang trình bày một nửa liền quăng ra một câu, “Học trò cho rằng cũng nên nghe cao kiến của Vạn Dực một chút, dù sao mỗi người đều có ý hay riêng.”
Đổng tiến sĩ đương nhiên cũng nghe ra lời này là nhằm vào Vạn Dực, bất quá đối với hành vi của Vạn Dực ông cũng oán giận vô cùng, cao giọng gọi tên Vạn Dực, “Vạn Dực, ngươi cũng nói một chút về ý hiểu của ngươi xem.”
Vạn Dực không đáp, vẫn ngủ say như chết.
Thư đồng nhỏ lập tức mướt mồ hôi, thấp giọng nhẹ nhàng đẩy nàng, “Công tử...... Công tử người mau tỉnh lại.”
“Ưm......”
“Công tử...... Nếu ngài không đứng lên Đổng tiến sĩ sẽ ăn thịt ngài.”
Oa, lợi hại vậy sao?
Vạn Dực chầm chậm mở mắt ra, chầm chậm ách xì một cái, tầm mắt lại chầm chậm dời lên gương mặt hoàn toàn đen sì của thầy, quan tâm hỏi, “...... Đổng tiến sĩ, thân thể có gì không thoải mái ư?” Sao sắc mặt khó coi đến vậy?
Đổng tiến sĩ bị tức đến bật cười, nhưng lại cảm thấy nàng như vậy cũng không mất đi mấy phần thẳng thắn. Đương nhiên...... Trong đó cũng không loại trừ vẻ mặt hời hợt của Vạn Dực phát huy công lực. Vì thế Đổng phu tử nảy sinh lòng tốt khó khăn làm giảm câu hỏi khó của mình, muốn chừa cho Vạn Dực chút mặt mũi. “Vạn Dực, ngươi nghĩ thế nào về tác phẩm của Đổng Hồ? Vì sao.”
Đổng Hồ chính là quan chép sử nổi danh nhất Xuân Thu. “Xuân Thu” chính là quyển sách do Khổng lão phu tử biên soạn mà ông vô cùng tôn sùng, bài học ‘Triệu Thuẫn thí vua’ hôm nay, chính do Đổng Hồ chấp bút.
Vạn Dực không khỏi thở dài một tiếng, vấn đề này thật sự rất tổn thương lòng tự trọng...... Hay là bộ dạng nàng thật sự rất giống túi da chứa cỏ?
Ngươi nói xem, học “Xuân Thu” – quyển sách mà ngay cả Khổng Tử cũng khen ngợi, đánh giá thì còn có tính khiêu chiến gì, chỉ cần nghiêng về một phía thao thao mấy lời hoa mỹ là có thể yên lành lui thân.
Nhưng Vạn Dực đột nhiên khó chịu, mở miệng dám nói trước câu, “Đổng tiến sĩ, không biết ngài có cái nhìn thế nào đối với ‘Tả Truyện’*?” (*Tả TruyệnhayTả thị Xuân Thu là tác phẩm sớm nhất của Trung Quốc viết về lịch sử phản ánh giai đoạn từ năm722 TCNđến năm468 TCN. Được xem là lời bình cho cuốn Xuân Thu)
Thình lình bị hỏi lại, Đổng tiến sĩ nói với vẻ đương nhiên, “Tả truyện mô tả khéo léo, giọng văn phong phú, không dựa vào kinh thư, có thể xem là nghìn đời chỉ một.”
Sáng sớm hôm sau, nhóm vương tôn công tử của Nhập Tu đường đều phá lệ đến nằm vùng tại phòng học trước giờ vào lớp.
Từng đôi mắt to chớp chớp tha thiết nhìn trừng trừng về phía cửa lớn.
Đợi mãi đến khi giờ học càng lúc càng gần, khóe miệng nhóm thiếu niên tươi đẹp cũng càng vểnh càng cao, ấy là lúc --
“Ái chà chà, hôm nay mọi người đều đến thật sớm ha.”
Vạn Dực hai tay chắp sau người, áo gấm đai ngọc, Thư đồng nhỏ dính ở phía sau, nghênh ngang bước vào.
Kỳ Kiến Ngọc nhíu ấn đường, nghiêng đầu lạnh mắt liếc xéo người hầu nhỏ bên người.
Làm việc không hiệu quả, người hầu nhỏ tự giác úp mặt vô góc tường vẽ vòng tròn...... Chẳng lẽ tối hôm qua thật sự đã hoa mắt? Hoàn toàn không nhốt được Đồ bỏ đi kia?
Vạn Dực tỏ vẻ tự nhiên, dưới ánh mắt nóng rực của số đông thoải mái ngồi xuống, nhận lấy túi sách trong tay Thư đồng nhỏ, lấy ra, lấy ra......
Cái gì cũng không lấy ra được.
Thư đồng nhỏ trong nháy mắt liền nghẹn đỏ mặt, “Công tử! Nô tày sai rồi.”
Vạn Dực nghiêm giọng nói, “...... Ta đang nghĩ, có nên thỏa mãn giấc mộng của ngươi không, cho ngươi làm bạn cùng Ảnh Nhất.”
“Công tử, về sau nô tày nhất định sẽ sửa! Tuyệt không phạm sai!”
Ngôn Trọng xấu hổ vạn phần, trước kia công tử đi học đều không mang theo sách, lần này hắn ta...... cũng làm theo thói quen lúc trước, không mang.
Thấy Đổng tiến sĩ sắp đến, Vạn Dực thầm than hôm nay thời vận kém, nhưng vẫn ung dung đặt hai tay trống trơn lên bàn, không chút xấu hổ nghênh đón thầy.
Đổng tiến sĩ mang theo “Xuân Thu”, sải bước vào phòng học.
Trong Nhập Tu đường hơn trăm người, chỉ duy nhất một bàn trống trơn khiến ông ta thiếu chút nữa tức sùi bọt mép.
“Vạn Dực!” Đổng tiến sĩ trách mắng.
“Dạ, có việc gì ạ?” Nàng vô tội ngẩng đầu nhìn ông ta.
“Sách của ngươi đâu! Cứ hai tay trống trơn mà đến học vậy sao.” Vạn An quả đã cưng chiều thằng con trai này đến mức không hiểu việc đời, nghĩ rằng mình vẫn là tiểu bá vương trước đây sao?
Vạn Dực thành thật trả lời, “Dạ, hôm nay thư đồng bỏ quên rồi.”
“Ngươi cho là ngươi nói vậy thì có thể không bị trách phạt.” Đổng tiến sĩ dùng loại vẻ mặt ‘cái cớ của ngươi thực vụng về, lão phu liếc mắt một cái liền biết rõ’ liếc nàng, “Sau khi tan học liền chép bài học hôm nay mười lần, ngày mai lão phu sẽ kiểm tra lần nữa.”
Vạn Dực buồn bực “Dạ” một tiếng, sao nàng nói thật lại chẳng tin? Là do ăn ở?
Bài học trong “Xuân Thu” hôm nay là: Triệu Thuẫn thí* vua. (*thí: kẻ dưới giết người trên)
Là môn sinh đắc ý của các tiến sĩ, tần suất Kỳ Kiến Ngọc được gọi tên cực cao, trước nay luôn nổi bật vô cùng trong nhóm Thái Học sinh cùng thời.
Có lẽ do hôm nay vừa vào học liền thấy Vạn Dực chịu phạt đầu tiên, tâm tình hắn tương đối tốt, mỗi lần trả lời câu hỏi của Đổng tiến sĩ đều đùa cợt liếc mắt nhìn Vạn Dực một cái, rồi sau đó mới suy nghĩ kỹ càng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, từ tốn trả lời.
Vạn Dực miết miết cằm, nhiệt tình liên tiếp ngoái đầu nhìn lại như vậy...... Chẳng lẽ hắn coi trọng ta?
Bất giác thời gian học sắp hết, khi Kỳ Kiến Ngọc lại quay đầu nhìn về phía Vạn Dực, đập vào mắt hắn chỉ có một cái đầu đen nhánh.
Vạn Dực vùi đầu vào cánh tay, đương nhiên là đang ngủ say.
Hắn thầm hận không thôi, lời đang trình bày một nửa liền quăng ra một câu, “Học trò cho rằng cũng nên nghe cao kiến của Vạn Dực một chút, dù sao mỗi người đều có ý hay riêng.”
Đổng tiến sĩ đương nhiên cũng nghe ra lời này là nhằm vào Vạn Dực, bất quá đối với hành vi của Vạn Dực ông cũng oán giận vô cùng, cao giọng gọi tên Vạn Dực, “Vạn Dực, ngươi cũng nói một chút về ý hiểu của ngươi xem.”
Vạn Dực không đáp, vẫn ngủ say như chết.
Thư đồng nhỏ lập tức mướt mồ hôi, thấp giọng nhẹ nhàng đẩy nàng, “Công tử...... Công tử người mau tỉnh lại.”
“Ưm......”
“Công tử...... Nếu ngài không đứng lên Đổng tiến sĩ sẽ ăn thịt ngài.”
Oa, lợi hại vậy sao?
Vạn Dực chầm chậm mở mắt ra, chầm chậm ách xì một cái, tầm mắt lại chầm chậm dời lên gương mặt hoàn toàn đen sì của thầy, quan tâm hỏi, “...... Đổng tiến sĩ, thân thể có gì không thoải mái ư?” Sao sắc mặt khó coi đến vậy?
Đổng tiến sĩ bị tức đến bật cười, nhưng lại cảm thấy nàng như vậy cũng không mất đi mấy phần thẳng thắn. Đương nhiên...... Trong đó cũng không loại trừ vẻ mặt hời hợt của Vạn Dực phát huy công lực. Vì thế Đổng phu tử nảy sinh lòng tốt khó khăn làm giảm câu hỏi khó của mình, muốn chừa cho Vạn Dực chút mặt mũi. “Vạn Dực, ngươi nghĩ thế nào về tác phẩm của Đổng Hồ? Vì sao.”
Đổng Hồ chính là quan chép sử nổi danh nhất Xuân Thu. “Xuân Thu” chính là quyển sách do Khổng lão phu tử biên soạn mà ông vô cùng tôn sùng, bài học ‘Triệu Thuẫn thí vua’ hôm nay, chính do Đổng Hồ chấp bút.
Vạn Dực không khỏi thở dài một tiếng, vấn đề này thật sự rất tổn thương lòng tự trọng...... Hay là bộ dạng nàng thật sự rất giống túi da chứa cỏ?
Ngươi nói xem, học “Xuân Thu” – quyển sách mà ngay cả Khổng Tử cũng khen ngợi, đánh giá thì còn có tính khiêu chiến gì, chỉ cần nghiêng về một phía thao thao mấy lời hoa mỹ là có thể yên lành lui thân.
Nhưng Vạn Dực đột nhiên khó chịu, mở miệng dám nói trước câu, “Đổng tiến sĩ, không biết ngài có cái nhìn thế nào đối với ‘Tả Truyện’*?” (*Tả TruyệnhayTả thị Xuân Thu là tác phẩm sớm nhất của Trung Quốc viết về lịch sử phản ánh giai đoạn từ năm722 TCNđến năm468 TCN. Được xem là lời bình cho cuốn Xuân Thu)
Thình lình bị hỏi lại, Đổng tiến sĩ nói với vẻ đương nhiên, “Tả truyện mô tả khéo léo, giọng văn phong phú, không dựa vào kinh thư, có thể xem là nghìn đời chỉ một.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook