Nương Tử Mau Tới Bảo Vệ Ta
-
Chương 4
Đến khi Tô Nhược Tuyết trở lại Phù Dung các thì tiểu biểu muội Khương Dao đã không chờ nổi nữa rồi, "Tuyết Nhi tỷ tỷ, tỷ vừa đi đâu đó? Sao lại lâu thế?"
Lúc nãy vừa nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt tiểu cô nương rõ ràng đã quên mất lời Đại ca dặn, nếu không phải đã qua canh giờ hẹn với Đại ca và sợ lạc mất Nhị biểu tỷ thì Khương Dao đã ra ngoài tìm người rồi.
Tô Nhược Tuyết vuốt vuốt búi tóc tròn vo trên đầu tiểu cô nương, kiếp trước khi ở trong Khương phủ chỉ có mình Khương Dao là đối xử tốt với nàng từ đầu đến cuối.
"Dao Nhi sốt ruột như vậy, tìm ta có chuyện gì hả?"
Tô Nhược Nhụy bên cạnh hài hước nói: "Từ lúc tỷ đi là tiểu nha đầu này như hạt đậu có chân vậy, một khắc cũng không ngồi yên."
Xưa nay Tam biểu tỷ thích chọc ghẹo mình, Khương Dao làm mặt quỷ với nàng theo thói quen rồi gấp gáp nói: "Tuyết Nhi tỷ tỷ, Đại ca...Vừa rồi Đại ca phái người tới nói với muội huynh ấy có chuyện tìm tỷ..."
Tô Nhược Nhụy nhíu mày, nàng vẫn luôn ở cạnh Giao Nhi nhưng có thấy ai đến đây đâu?
Khương Dao nói dối nên không dám nhìn Tam biểu tỷ, tiểu cô nương chột dạ nhìn Tô Nhược Tuyết, ánh mắt tràn đầy chờ mong, "Tuyết Nhi tỷ tỷ, vừa rồi tỷ ra ngoài có gặp Đại ca không?"
Vừa rồi Khương Dao sốt ruột đi qua đi lại trước cửa thì thấy Đại ca mình và mấy đồng môn từ phía sau trạch viện đi tới, hiện giờ đang dự tiệc trong đại sảnh, Khương Dao cảm thấy rất may mắn, chắc chắn Đại ca đã gặp được Nhị biểu tỷ rồi, nhưng chờ hoài mà không thấy Nhị biểu tỷ trở về, trong lòng Khương Dao lại bắt đầu thấp thỏm.
Tô Nhược Tuyết trừng mắt, tiểu cô nương này vẫn như lúc trước thật lòng hi vọng nàng trở thành Đại tẩu của nó, đáng tiếc ở kiếp này nàng không thể cho tiểu cô nương được như ý...
Cuối cùng không nỡ để tiểu cô nương thất vọng và tự trách, Tô Nhược Tuyết thong thả lên tiếng: "Gặp rồi."
"Vậy thì tốt!" Khương Dao lập tức reo lên, tiểu cô nương cười vô cùng sáng lạn và sung sướng.
Sau khi xác nhận bản thân mình không thất hứa xong, tảng đá trong lòng Khương Dao hoàn toàn biến mất, tiểu cô nương nhìn một bàn đầy thức ăn ngon trước mắt, hấp dẫn vô cùng, "Tuyết Nhi tỷ tỷ, tỷ có nhìn thấy U Nhi tỷ tỷ không?"
Bụng tiểu cô nương réo ầm ầm, mỹ thực trước mắt màu sắc tươi đẹp, mùi thơm ngào ngạt, quả thật rất hấp dẫn. Chúng nó đang chờ tiểu cô nương tới nhấm nháp, Khương Dao càng nhìn càng đói.
Tô Nhược Tuyết không ngờ tiểu cô nương hỏi mình vấn đề này, trong đầu nàng lập tức hiện lên hình ảnh trước khi nàng đến đây, Tô Nhược Tuyết nghiêng đầu tưởng tượng một lát, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng bỗng đỏ ửng, "Đại tỷ...Một lát nữa mới tới, Dao Nhi đói bụng thì ăn trước đi."
Đều là tỷ muội trong nhà, nếu Nhị biểu tỷ đã nói như vậy thì Khương Dao không khách sáo nữa, "Thế muội ăn trước nha."
Tô Nhược Nhụy có vẻ suy tư nhìn về phía Nhị tỷ nhà mình, không đúng, rất không đúng, hơn nữa mọi người đều không đúng, ngay cả khắp nơi trong Tam Nguyên lâu này cũng đáng nghi...
Hôm nay là ngày các học trò đến bái sao Khôi, đám phu nhân tiểu thư đến tham gia cũng không ít, ngay từ đầu các nàng cũng không định đến đây vậy mà có thể tìm được một căn phòng thượng hạng thế này, lúc nãy còn có người hướng dẫn các nàng đến chỗ đại sảnh tổ chức lễ hội.
Theo Tô Nhược Nhụy biết, chỗ này chỉ có mười gian phòng, không nói mỗi phòng đều được người ta đặt trước một tháng rồi, mà giá cả chắc chắn cũng không dưới trăm lượng...
Tuy Tô gia các nàng có tiền nhưng trong kinh thành khắp nơi đều là quý nhân quyền thế này thì quả thật các nàng không có mặt mũi lớn như vậy, Tô Nhược Nhụy càng nghĩ càng thấy không đúng, chẳng lẽ là do cữu cữu sắp xếp? Dù sao thì bây giờ cữu cữu cũng làm đến chức Tứ phẩm Lại Bộ Thị Lang, nói thật nếu là thế thì sao trước khi đi cữu mẫu không nói gì?
Trong lòng có nghi ngờ, đợi đến khi Đại tỷ Tô Nhược U trở về dùng bữa, Tô Nhược Nhụy vẫn đặc biệt liếc nhìn Đại tỷ. Ừm..Hơi thở hơi gấp gáp, hai gò má tươi đẹp như hoa đào, rõ ràng đã xảy ra một số chuyện mà nàng không biết, mà trông Nhị tỷ lại có vẻ không nhìn thấy sự khác thường của Đại tỷ, so với người phản đối việc Đại tỷ đi ra ngoài lúc đầu quả thực như hai người khác nhau, không đúng, rất không đúng...Cuối cùng về phần người còn lại trong phòng --- Tiểu Dao Nhi, được rồi, tiểu nha đầu chỉ biết ăn này hoàn toàn không cần quan tâm.
Tuy nhiên, sau khi trở về nhà Tô Nhược Nhụy đành tạm thời bỏ qua những thắc mắc này, bởi lẽ bây giờ trong lòng nàng chứa đầy hình ảnh về người đã giúp đỡ nàng lúc nguy nan.
Mà bên này, Bùi Hạo đang ngồi trên lầu hai của Hải Đường các nhìn tiểu thê tử nhà mình lên xe ngựa rồi dần dần biến mất khỏi tầm mắt hắn, khóe miệng hắn cong lên tươi cười vui vẻ không thể nào hạ xuống được.
"Hạo ca, hình như huynh hơi khác khác, từ lúc trở về đến giờ có vẻ rất thoải mái, huynh lại có ý xấu gì hả?" Rốt cuộc Lý Dụ không xem nổi nữa, hắn bắt đầu trêu chọc Bùi Hạo.
Ai bảo Bùi Hạo kiêu ngạo tự xưng mình là nam tử có khí phách nhất? Không chọc y thì chọc ai bây giờ? Còn về phần tiểu cô nương lạnh như băng khiến cho hắn quan tâm suy nghĩ, không vội không vội, dù sao hòa thượng chạy được chứ miếu thì không, chỉ cần nàng không thăng thiên hay độn thổ, Lý Dụ hắn nhất định tìm ra được.
Bùi Hạo vừa được thỏa mãn xong nên bây giờ tâm trạng cực kỳ tốt, y căn bản chẳng thèm để ý đến Lý Dụ âm dương mất cân đối. Hừ! Nam thanh niên độc thân lớn tuổi, thật đáng thương!!!
"Nhị đệ, chuyện lúc trước ta nhờ đệ nghe ngóng, rốt cuộc là người phương nào ra tay với ba tỷ muội Tô gia, đệ điều ra được gì rồi?" Nói đến đây, vẻ mặt Bùi Hạo thoáng hiện lên một tia hung ác, lúc trước y chưa gặp được nàng thì không tính, bây giờ nếu đã gặp được thì người nào làm nàng tổn thương, kẻ đó chính là kẻ địch của Bùi Hạo y, giết hết không cần nói nhiều!
Đề cập đến chính sự, Lý Dụ thu hồi lại vẻ cà lơ phất phơ trên mặt, tuy trước mắt chuyện của Bùi Hạo và Đại tiểu thư Tô gia giống như "Cái bát úp còn chưa lật lên*", nhưng nếu huynh đệ nhà mình đã chọn trúng cô nương nào, thì cô nương đó chính là đại tẩu của hắn, mặc dù chỉ là trong tương lai.
*Cái bát úp còn chưa lật lên: bát ở đây là bát tự nhé. Nghĩ là hai người còn chưa xem bát tự chưa nói trước được điều gì.
"Mấy năm nay Tô gia phát triển rất nhanh, ban đầu chuyện làm ăn chỉ có cửa hiệu lương thực, nhưng sau đó đã mở rộng thêm bố trang* rồi cửa hiệu son phấn trang sức, thế nên đã đoạt mối làm ăn của không ít người."
*Bố trang: cửa hàng vải.
"Vậy ý của Nhị ca là cả Trần gia, Đỗ gia và Tần gia đều ra tay sao?" Thiếu niên mặc cẩm bào xanh nhạt viền thêu họa tiết mây phú quý không lạnh không nhạt nói, người nói đúng là người đứng hàng thứ ba trong "Kinh thành tam hại" -- Lão tam Đới Xuân Vinh.
Mấy năm trước Bùi Hạo phiêu bạt trời Nam biển Bắc nên gần như không có mặt tại kinh thành, hơn nữa xưa nay y chưa bao giờ để mấy chuyện này ở trong lòng, đối với mấy gia trạch này cũng không quen thuộc, có điều y vẫn hiểu được một số đạo lý, "Sau lưng Tô gia có Lại Bộ Thị Lang Khương đại nhân, nếu là cạnh tranh làm ăn bình thường chắc sẽ không làm ra chuyện như vậy đâu?"
Vài năm lại đây chuyện làm ăn của Tô gia càng ngày càng lớn, tuy nói thân phận thương nhân hơi thấp một chút nhưng không ai chê tiền cả. Tô phụ chính trực danh tiếng đã vang khắp thiên hạ, tướng mạo lại anh tuấn mà chỉ có ba nhi nữ, chỉ cần ông có nhi tử thì không phải tất cả gia sản cuối cùng đều thuộc về nhi tử hay sao? Đúng thế, không phải không có ai tặng người cho Tô phụ mà là tất cả đều bị từ chối.
Tô phụ vẫn còn thương nhớ thê tử đã qua đời nên chỉ lo làm ăn, nếu không phải chưa từng có tiền lệ thì người ta đã xây dựng đền thờ trinh tiết cho ông rồi, trong kinh thành người người đều biết Tô phụ rất yêu thương ba nhi nữ mà thê tử đã mất của ông để lại. Mặc dù trên phương diện làm ăn ba nhà kia có xích mích với Tô gia, song chuyện bắt người này, nhất là ba tỷ muội Tô gia năm nay mới vừa mười bốn tuổi, danh tiết nữ nhi quan trọng thế nào, hành động đó không khác gì kết tử thù. Hơn nữa Lại Bộ Thị Lang cũng yêu thương ba ngoại sanh nữ này có thừa, nếu nói phía sau hành động này không có ý đồ khác thì Bùi Hạo không thể nào tin được.
Lý Dụ cười khẽ một tiếng, "Hạo ca, lợi hại lắm, vì đại tẩu mà huynh có thể vận động đầu óc nghĩ được như thế, có thể thấy lực ảnh hưởng của Đại tẩu lớn thế nào nha..."
Bùi Hạo liếc mắt nhìn hắn, "Đừng nói nhảm, vô vấn đề chính đi." Bình thường tính làm gì, đây là nương tử của y đó, y không quan tâm thì ai quan tâm bây giờ!
"Tuyên Quốc công phủ."
Lý Dụ nhẹ nhàng nói một câu đã khiến cho vẻ mặt ba người đang ngồi ở đây đều trở nên nghiêm túc hẳn.
Hiện nay, người ngồi trên chiếc ghế cao nhất Đại Hạ quốc chính là Hạ Cảnh Đế vừa mới mười hai tuổi, tuy đã đăng cơ xưng đế vào hai năm trước nhưng người có tiếng nói trên triều lại là Phụ Chính vương gia Mẫn Hoành Duệ, cũng là thất thúc của Hạ Cảnh Đế. Từ lúc Tiên Hoàng lâm chung đã ủy thác, Phụ Chính vương gia vẫn luôn phụ tá đến nay, không ai biết y sẽ có quyết định gì, dù sao tất cả quyền hành đều nằm trong tay y, nếu có thể thì có ai bằng lòng cam chịu làm người dưới?
Còn Tứ vương gia Mẫn Hoành Nghiễm thì có dã tâm rất lớn, nhớ năm đó nếu không phải Phụ chính Vương gia dùng thủ đoạn sấm sét trấn áp cục diện trước một bước thì cái ghế hoàng đế này ai ngồi đúng là khó nói trước. Kỳ thật chuyện này có liên quan rất lớn với bí mật hoàng thất, nhưng đối với bọn họ mà nói biết được chỉ là chuyện trong lòng bàn tay. Phụ chính vương gia này đứng hàng thứ bảy, thậm chí y còn là huynh đệ ruột thịt với Tứ vương gia Mẫn Hoành Nghiễm, song không biết nguyên nhân thế nào mà vị mẫu phi Trương thị từ nhỏ đến lớn đã không thích Mẫn Hoành Duệ, quả thực có thể nói là không hề quan tâm, nếu không phải Tiên hoàng đưa Thất đệ Mẫn Hoành Duệ đến bên cạnh mình dạy dỗ như những hoàng tử khác, thì Mẫn Hoành Duệ có thể bình yên trưởng thành trong hậu cung ăn thịt người đó hay không cũng khó mà nói được.
Tuyên Quốc Công phủ là mẫu tộc của Trương thị, đồng thời cũng là ngoại gia của Thất vương gia và Tứ vương gia, từ trước đến nay bọn họ chỉ một lòng ủng hộ Tứ vương gia mà thôi.
Hôm nay, Tuyên Quốc Công phủ lại gây ra chuyện này, ý đồ dễ hiểu đó chính là tiền tài, mà khoảng tiền bất nghĩa này cuối cùng muốn dùng để làm gì? Đương nhiên không cần nói cũng biết.
"Ta không quan tâm đám người hoàng gia đó ầm ĩ cái gì, cũng không quan tâm vị trí kia là do ai ngồi, nhưng mà muốn đả thương người của ta, Bùi Hạo ta sao có thể để bọn họ được như ý chứ?"
Bùi phủ thuộc dạng nhân thần có địa vị cao, trải qua các triều đại đều không sụp đổ nguyên nhân đơn giản là do họ chỉ làm thuần thần, Bùi Hạo là thế hệ kế thừa Bùi phủ, tuy con đường lựa chọn khác với thế hệ trước nhưng y cũng do một tay Bùi lão gia dạy dỗ, bây giờ y nói những lời này không khác nào đứng về phía đối lập với Tứ vương gia Mẫn Hoành Nghiễm.
Tứ vương gia muốn ngồi vào chiếc ghế kia đương nhiên cần một khoảng tiền lớn trợ giúp, có điều giờ đây âm mưu của hắn ta đối với Tô gia không thành, ngày sau nếu hắn ta làm nên đại sự mà nhớ đến chuyện này, nếu Bùi Hạo thật sự lấy Đại tiểu thư Tô gia thì trong lòng hắn ta không thể nào không có khúc mắc? Tuy ngày thường người nọ lúc nào cũng bày ra vẻ mặt hiền lành, song kỳ thật bọn họ đều biết bên trong hắn ta là người nhỏ nhen hơn ai hết.
"Tổ mẫu nhà ta và Tiên hoàng có tình cảm rất tốt" Lý Dụ không để ý nói, nhưng hành động này chứng tỏ hắn đứng về phía huynh đệ của mình.
Còn Đới Xuân Vinh thì cầm chung trà lên nhấp một ngụm, y càng tỏ vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì, "Các huynh quyết định là được rồi, ta không quan tâm đến những chuyện này, lúc nào cần thì nói với ta một tiếng là được."
Dù sao những việc khác y cũng không biết làm, lúc nào cần hạ thuốc, trị bệnh, giải độc thì y có mặt là được.
Nói chuyện nghiêm túc xong, không biết Lý Dụ nghĩ đến chuyện gì mà khóe miệng nhếch lên, hắn nhìn Bùi Hạo cười giảo hoạt, "Hạo ca, vừa rồi các tỷ muội Đại tẩu dùng bữa xong, lúc chưởng quỹ đi thu tiền, huynh khách sáo vậy làm gì, huynh cứ nói là tính hết cho huynh là được rồi, huynh đệ chúng ta, chút mặt mũi này ta có thể cho huynh mà."
Bùi Hạo vừa mới cảm động được một chút trong nháy mắt đã biến thành tro bụi, "Cút cho ta."
Y không muốn làm thế chắc? Nếu không phải sợ nàng giận sao ý có thể vô tình khoanh tay đứng nhìn như vậy, ngay cả quang minh chính đại quan tâm nàng cũng không được.
Đới Xuân Vinh vừa tiếp tục uống trà bên cạnh vừa thưởng thức hai vị huynh trưởng đấu đá nhau. Ừm! Búp trà Tử Duẩn* thu hoạch vào năm nay không tệ, xanh non mơn mởn, màu nước trà trong veo, hương thơm ngào ngạt, vị trà tươi ngon thuần khiết, di vị ngọt lành.
*Trà Tử Duẩn: là tên một loại trà xuất xứ từ núi Cố Chử ở Chiết Giang, do mầm lá khi còn tươi có màu tím nhạt, mặt sau lá non uốn lại như vỏ măng, nên có tên Cố Chử Tử Duẩn (tử duẩn = măng tím), từ thời Đường đã được thánh trà Lục Vũ tôn là “Đệ nhất trà”. Vào những năm đầu đời Đường Đại Tông bắt đầu tiến cống, chính thức trở thành cống trà. Khi đó chất lượng trà Tử Duẩn rất tốt nên còn được triều đình dùng trong nghi lễ hiến tế tông miếu.
Mặt trời ngã về Tây, hoa đăng rực rỡ vừa được thắp lên, sau khi Tam Nguyên lâu không còn náo nhiệt nữa, chưởng quỹ lặng lẽ đi về một khu trạch viện phía đông, ông cung kính hành lễ: "Chủ tử, những thứ người cần đều đã được chuẩn bị hết rồi ạ."
Lý Dụ im lặng nhận lấy, hai mắt hắn sáng lấp lánh như ánh sao trên trời.
Lúc trước có nhắc đến tổ chức ngầm nho nhỏ chuyên thu thập tin tức mà Lý Dụ đã tự tay thành lập --- Thiên Cơ đường, có điều hôm nay mới biết trong Thiên Cơ đường được chia thành hai bộ phận là Minh đường và Ám đường. Minh đường chủ yếu thu thập các tin tức bên ngoài như trà lâu, quán rượu, y quán và các cửa hiệu đàng hoàng, đương nhiên cũng không thể thiếu những nơi hạ lưu như kỹ viện, đỗ phường. Tóm lại, Minh đường trong Thiên Cơ đường là nơi tập trung tất cả tin tức đứng đắn của các địa phương.
Còn Ám đường thì chịu trách nhiệm bán những tin tức mà Minh đường thu thập được, người tìm tới Ám đường không phải phú cũng quý, bởi thế tin tức của Ám đường nhiều khi được chào giá ngàn vàng. Song còn có một cách khác có thể lấy được tin tức miễn phí, đó chính là trao đổi, người ta có thể đổi tin tức mà Ám đường muốn nhận để lấy một tin khác, nhưng loại tình huống này tương đối ít, hơn nữa một khi trao đổi tin tức thì những thông tin đó thường liên quan đến các bí mật quan trọng của triều đình, cái này là ngàn vàng khó cầu.
Vì sự an toàn và bí mật của Thiên Cơ đường mà xưa nay Minh đường và Ám đường bị tách ra để quản lý, cả hai không liên quan gì đến nhau.
Lý Dụ là chủ nhân giấu mặt của Thiên Cơ đường, kiêu ngạo mà nói, từ trên xuống dưới ở Đại Hạ quốc này, trừ khi hắn không muốn biết chứ không có chuyện gì mà hắn không biết, trừ phi tất cả những người có liên quan đều chết hết, nếu không thì chỉ cần còn lại một chút dấu vết hắn cũng điều tra ra được.
Mà Tam Nguyên Lâu chính là căn cứ của Minh đường trong Thiên Cơ đường, hôm nay đại sảnh dùng để tổ chức lễ bái sao Khôi mà các tỷ muội Tô Nhược Tuyết xem lúc trưa vốn là nơi dành riêng cho mấy người Lý Dụ sử dụng, sau đó bởi vì nể mặt Bùi Hạo mà hắn tặng cho các nàng. Đương nhiên, kể cả phòng bao mấy người Tô Nhược Tuyết ở và đồ ăn cũng thế, tất cả đều do chủ nhân giấu mặt phía sau là Lý Dụ an bài.
Lý Dụ người này, lúc trước bởi vì phát hiện Bùi Hạo là con thiêu thân chuyên gây chuyện hoàn mỹ nhất nên hắn liền chủ động kết thân, quan hệ của hai người ngày hôm nay tuy không phải là huynh đệ ruột nhưng còn thân hơn huynh đệ ruột nữa. Nói dễ nghe là hắn rất cố chấp, còn khó nghe chính là cố chấp đến chết không bỏ.
Bây giờ hắn lại phát hiện trên thế gian này lại có thêm một người khiến cho hắn cảm thấy hứng thú, thì làm sao hắn có thể buông tha đây?
Lúc trước do Bùi Hạo mà hắn sai người đi thu thập tin tức về Tô gia nhưng điểm chính là nghiêng về hướng Đại tiểu thư Tô gia Tô Nhược U, hiện tại không giống vậy, hình như Nhị tiểu thư Tô gia Tô Nhược Tuyết có gì đó rất bí ẩn, mà Lý Dụ lại tự nhận mình là người có thể tìm ra tất cả bí ẩn đó...
Trong lúc Lý Dụ chuyên tâm nghiên cứu kỹ tư liệu của Tô Nhược Tuyết thì Triệu Vô Minh thường đi theo bên cạnh hắn tới bẩm báo, "Thiếu gia, Tô nhị tiểu thư xuất phủ rồi."
Từ lúc chiều Lý Dụ đã phái người theo dõi nhất cử nhất động của Tô Nhược Tuyết.
Hầu hạ Lý Dụ đã nhiều năm nên Triệu Vô Minh hiểu rất rõ tính tình của hắn, bởi thế vừa nhận được tin y mới không để ý đến quy tắc Lý Dụ đặt ra trước đó mà xông thẳng vào.
Quả nhiên, nghe Triệu Vô Minh nói xong ánh sáng trong mắt Lý Dụ chợt lóe lên, bây giờ là canh mấy rồi, một tiểu thư khuê các như nàng đi ra ngoài làm gì đây? Lý Dụ thật sự, thật sự, rất ngạc nhiên...
Lý Dụ quăng tư liệu trong tay sang một bên rồi bật dậy đi thẳng ra ngoài, "Nhị tiểu thư Tô gia đi đâu vậy?"
Lúc nãy vừa nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt tiểu cô nương rõ ràng đã quên mất lời Đại ca dặn, nếu không phải đã qua canh giờ hẹn với Đại ca và sợ lạc mất Nhị biểu tỷ thì Khương Dao đã ra ngoài tìm người rồi.
Tô Nhược Tuyết vuốt vuốt búi tóc tròn vo trên đầu tiểu cô nương, kiếp trước khi ở trong Khương phủ chỉ có mình Khương Dao là đối xử tốt với nàng từ đầu đến cuối.
"Dao Nhi sốt ruột như vậy, tìm ta có chuyện gì hả?"
Tô Nhược Nhụy bên cạnh hài hước nói: "Từ lúc tỷ đi là tiểu nha đầu này như hạt đậu có chân vậy, một khắc cũng không ngồi yên."
Xưa nay Tam biểu tỷ thích chọc ghẹo mình, Khương Dao làm mặt quỷ với nàng theo thói quen rồi gấp gáp nói: "Tuyết Nhi tỷ tỷ, Đại ca...Vừa rồi Đại ca phái người tới nói với muội huynh ấy có chuyện tìm tỷ..."
Tô Nhược Nhụy nhíu mày, nàng vẫn luôn ở cạnh Giao Nhi nhưng có thấy ai đến đây đâu?
Khương Dao nói dối nên không dám nhìn Tam biểu tỷ, tiểu cô nương chột dạ nhìn Tô Nhược Tuyết, ánh mắt tràn đầy chờ mong, "Tuyết Nhi tỷ tỷ, vừa rồi tỷ ra ngoài có gặp Đại ca không?"
Vừa rồi Khương Dao sốt ruột đi qua đi lại trước cửa thì thấy Đại ca mình và mấy đồng môn từ phía sau trạch viện đi tới, hiện giờ đang dự tiệc trong đại sảnh, Khương Dao cảm thấy rất may mắn, chắc chắn Đại ca đã gặp được Nhị biểu tỷ rồi, nhưng chờ hoài mà không thấy Nhị biểu tỷ trở về, trong lòng Khương Dao lại bắt đầu thấp thỏm.
Tô Nhược Tuyết trừng mắt, tiểu cô nương này vẫn như lúc trước thật lòng hi vọng nàng trở thành Đại tẩu của nó, đáng tiếc ở kiếp này nàng không thể cho tiểu cô nương được như ý...
Cuối cùng không nỡ để tiểu cô nương thất vọng và tự trách, Tô Nhược Tuyết thong thả lên tiếng: "Gặp rồi."
"Vậy thì tốt!" Khương Dao lập tức reo lên, tiểu cô nương cười vô cùng sáng lạn và sung sướng.
Sau khi xác nhận bản thân mình không thất hứa xong, tảng đá trong lòng Khương Dao hoàn toàn biến mất, tiểu cô nương nhìn một bàn đầy thức ăn ngon trước mắt, hấp dẫn vô cùng, "Tuyết Nhi tỷ tỷ, tỷ có nhìn thấy U Nhi tỷ tỷ không?"
Bụng tiểu cô nương réo ầm ầm, mỹ thực trước mắt màu sắc tươi đẹp, mùi thơm ngào ngạt, quả thật rất hấp dẫn. Chúng nó đang chờ tiểu cô nương tới nhấm nháp, Khương Dao càng nhìn càng đói.
Tô Nhược Tuyết không ngờ tiểu cô nương hỏi mình vấn đề này, trong đầu nàng lập tức hiện lên hình ảnh trước khi nàng đến đây, Tô Nhược Tuyết nghiêng đầu tưởng tượng một lát, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng bỗng đỏ ửng, "Đại tỷ...Một lát nữa mới tới, Dao Nhi đói bụng thì ăn trước đi."
Đều là tỷ muội trong nhà, nếu Nhị biểu tỷ đã nói như vậy thì Khương Dao không khách sáo nữa, "Thế muội ăn trước nha."
Tô Nhược Nhụy có vẻ suy tư nhìn về phía Nhị tỷ nhà mình, không đúng, rất không đúng, hơn nữa mọi người đều không đúng, ngay cả khắp nơi trong Tam Nguyên lâu này cũng đáng nghi...
Hôm nay là ngày các học trò đến bái sao Khôi, đám phu nhân tiểu thư đến tham gia cũng không ít, ngay từ đầu các nàng cũng không định đến đây vậy mà có thể tìm được một căn phòng thượng hạng thế này, lúc nãy còn có người hướng dẫn các nàng đến chỗ đại sảnh tổ chức lễ hội.
Theo Tô Nhược Nhụy biết, chỗ này chỉ có mười gian phòng, không nói mỗi phòng đều được người ta đặt trước một tháng rồi, mà giá cả chắc chắn cũng không dưới trăm lượng...
Tuy Tô gia các nàng có tiền nhưng trong kinh thành khắp nơi đều là quý nhân quyền thế này thì quả thật các nàng không có mặt mũi lớn như vậy, Tô Nhược Nhụy càng nghĩ càng thấy không đúng, chẳng lẽ là do cữu cữu sắp xếp? Dù sao thì bây giờ cữu cữu cũng làm đến chức Tứ phẩm Lại Bộ Thị Lang, nói thật nếu là thế thì sao trước khi đi cữu mẫu không nói gì?
Trong lòng có nghi ngờ, đợi đến khi Đại tỷ Tô Nhược U trở về dùng bữa, Tô Nhược Nhụy vẫn đặc biệt liếc nhìn Đại tỷ. Ừm..Hơi thở hơi gấp gáp, hai gò má tươi đẹp như hoa đào, rõ ràng đã xảy ra một số chuyện mà nàng không biết, mà trông Nhị tỷ lại có vẻ không nhìn thấy sự khác thường của Đại tỷ, so với người phản đối việc Đại tỷ đi ra ngoài lúc đầu quả thực như hai người khác nhau, không đúng, rất không đúng...Cuối cùng về phần người còn lại trong phòng --- Tiểu Dao Nhi, được rồi, tiểu nha đầu chỉ biết ăn này hoàn toàn không cần quan tâm.
Tuy nhiên, sau khi trở về nhà Tô Nhược Nhụy đành tạm thời bỏ qua những thắc mắc này, bởi lẽ bây giờ trong lòng nàng chứa đầy hình ảnh về người đã giúp đỡ nàng lúc nguy nan.
Mà bên này, Bùi Hạo đang ngồi trên lầu hai của Hải Đường các nhìn tiểu thê tử nhà mình lên xe ngựa rồi dần dần biến mất khỏi tầm mắt hắn, khóe miệng hắn cong lên tươi cười vui vẻ không thể nào hạ xuống được.
"Hạo ca, hình như huynh hơi khác khác, từ lúc trở về đến giờ có vẻ rất thoải mái, huynh lại có ý xấu gì hả?" Rốt cuộc Lý Dụ không xem nổi nữa, hắn bắt đầu trêu chọc Bùi Hạo.
Ai bảo Bùi Hạo kiêu ngạo tự xưng mình là nam tử có khí phách nhất? Không chọc y thì chọc ai bây giờ? Còn về phần tiểu cô nương lạnh như băng khiến cho hắn quan tâm suy nghĩ, không vội không vội, dù sao hòa thượng chạy được chứ miếu thì không, chỉ cần nàng không thăng thiên hay độn thổ, Lý Dụ hắn nhất định tìm ra được.
Bùi Hạo vừa được thỏa mãn xong nên bây giờ tâm trạng cực kỳ tốt, y căn bản chẳng thèm để ý đến Lý Dụ âm dương mất cân đối. Hừ! Nam thanh niên độc thân lớn tuổi, thật đáng thương!!!
"Nhị đệ, chuyện lúc trước ta nhờ đệ nghe ngóng, rốt cuộc là người phương nào ra tay với ba tỷ muội Tô gia, đệ điều ra được gì rồi?" Nói đến đây, vẻ mặt Bùi Hạo thoáng hiện lên một tia hung ác, lúc trước y chưa gặp được nàng thì không tính, bây giờ nếu đã gặp được thì người nào làm nàng tổn thương, kẻ đó chính là kẻ địch của Bùi Hạo y, giết hết không cần nói nhiều!
Đề cập đến chính sự, Lý Dụ thu hồi lại vẻ cà lơ phất phơ trên mặt, tuy trước mắt chuyện của Bùi Hạo và Đại tiểu thư Tô gia giống như "Cái bát úp còn chưa lật lên*", nhưng nếu huynh đệ nhà mình đã chọn trúng cô nương nào, thì cô nương đó chính là đại tẩu của hắn, mặc dù chỉ là trong tương lai.
*Cái bát úp còn chưa lật lên: bát ở đây là bát tự nhé. Nghĩ là hai người còn chưa xem bát tự chưa nói trước được điều gì.
"Mấy năm nay Tô gia phát triển rất nhanh, ban đầu chuyện làm ăn chỉ có cửa hiệu lương thực, nhưng sau đó đã mở rộng thêm bố trang* rồi cửa hiệu son phấn trang sức, thế nên đã đoạt mối làm ăn của không ít người."
*Bố trang: cửa hàng vải.
"Vậy ý của Nhị ca là cả Trần gia, Đỗ gia và Tần gia đều ra tay sao?" Thiếu niên mặc cẩm bào xanh nhạt viền thêu họa tiết mây phú quý không lạnh không nhạt nói, người nói đúng là người đứng hàng thứ ba trong "Kinh thành tam hại" -- Lão tam Đới Xuân Vinh.
Mấy năm trước Bùi Hạo phiêu bạt trời Nam biển Bắc nên gần như không có mặt tại kinh thành, hơn nữa xưa nay y chưa bao giờ để mấy chuyện này ở trong lòng, đối với mấy gia trạch này cũng không quen thuộc, có điều y vẫn hiểu được một số đạo lý, "Sau lưng Tô gia có Lại Bộ Thị Lang Khương đại nhân, nếu là cạnh tranh làm ăn bình thường chắc sẽ không làm ra chuyện như vậy đâu?"
Vài năm lại đây chuyện làm ăn của Tô gia càng ngày càng lớn, tuy nói thân phận thương nhân hơi thấp một chút nhưng không ai chê tiền cả. Tô phụ chính trực danh tiếng đã vang khắp thiên hạ, tướng mạo lại anh tuấn mà chỉ có ba nhi nữ, chỉ cần ông có nhi tử thì không phải tất cả gia sản cuối cùng đều thuộc về nhi tử hay sao? Đúng thế, không phải không có ai tặng người cho Tô phụ mà là tất cả đều bị từ chối.
Tô phụ vẫn còn thương nhớ thê tử đã qua đời nên chỉ lo làm ăn, nếu không phải chưa từng có tiền lệ thì người ta đã xây dựng đền thờ trinh tiết cho ông rồi, trong kinh thành người người đều biết Tô phụ rất yêu thương ba nhi nữ mà thê tử đã mất của ông để lại. Mặc dù trên phương diện làm ăn ba nhà kia có xích mích với Tô gia, song chuyện bắt người này, nhất là ba tỷ muội Tô gia năm nay mới vừa mười bốn tuổi, danh tiết nữ nhi quan trọng thế nào, hành động đó không khác gì kết tử thù. Hơn nữa Lại Bộ Thị Lang cũng yêu thương ba ngoại sanh nữ này có thừa, nếu nói phía sau hành động này không có ý đồ khác thì Bùi Hạo không thể nào tin được.
Lý Dụ cười khẽ một tiếng, "Hạo ca, lợi hại lắm, vì đại tẩu mà huynh có thể vận động đầu óc nghĩ được như thế, có thể thấy lực ảnh hưởng của Đại tẩu lớn thế nào nha..."
Bùi Hạo liếc mắt nhìn hắn, "Đừng nói nhảm, vô vấn đề chính đi." Bình thường tính làm gì, đây là nương tử của y đó, y không quan tâm thì ai quan tâm bây giờ!
"Tuyên Quốc công phủ."
Lý Dụ nhẹ nhàng nói một câu đã khiến cho vẻ mặt ba người đang ngồi ở đây đều trở nên nghiêm túc hẳn.
Hiện nay, người ngồi trên chiếc ghế cao nhất Đại Hạ quốc chính là Hạ Cảnh Đế vừa mới mười hai tuổi, tuy đã đăng cơ xưng đế vào hai năm trước nhưng người có tiếng nói trên triều lại là Phụ Chính vương gia Mẫn Hoành Duệ, cũng là thất thúc của Hạ Cảnh Đế. Từ lúc Tiên Hoàng lâm chung đã ủy thác, Phụ Chính vương gia vẫn luôn phụ tá đến nay, không ai biết y sẽ có quyết định gì, dù sao tất cả quyền hành đều nằm trong tay y, nếu có thể thì có ai bằng lòng cam chịu làm người dưới?
Còn Tứ vương gia Mẫn Hoành Nghiễm thì có dã tâm rất lớn, nhớ năm đó nếu không phải Phụ chính Vương gia dùng thủ đoạn sấm sét trấn áp cục diện trước một bước thì cái ghế hoàng đế này ai ngồi đúng là khó nói trước. Kỳ thật chuyện này có liên quan rất lớn với bí mật hoàng thất, nhưng đối với bọn họ mà nói biết được chỉ là chuyện trong lòng bàn tay. Phụ chính vương gia này đứng hàng thứ bảy, thậm chí y còn là huynh đệ ruột thịt với Tứ vương gia Mẫn Hoành Nghiễm, song không biết nguyên nhân thế nào mà vị mẫu phi Trương thị từ nhỏ đến lớn đã không thích Mẫn Hoành Duệ, quả thực có thể nói là không hề quan tâm, nếu không phải Tiên hoàng đưa Thất đệ Mẫn Hoành Duệ đến bên cạnh mình dạy dỗ như những hoàng tử khác, thì Mẫn Hoành Duệ có thể bình yên trưởng thành trong hậu cung ăn thịt người đó hay không cũng khó mà nói được.
Tuyên Quốc Công phủ là mẫu tộc của Trương thị, đồng thời cũng là ngoại gia của Thất vương gia và Tứ vương gia, từ trước đến nay bọn họ chỉ một lòng ủng hộ Tứ vương gia mà thôi.
Hôm nay, Tuyên Quốc Công phủ lại gây ra chuyện này, ý đồ dễ hiểu đó chính là tiền tài, mà khoảng tiền bất nghĩa này cuối cùng muốn dùng để làm gì? Đương nhiên không cần nói cũng biết.
"Ta không quan tâm đám người hoàng gia đó ầm ĩ cái gì, cũng không quan tâm vị trí kia là do ai ngồi, nhưng mà muốn đả thương người của ta, Bùi Hạo ta sao có thể để bọn họ được như ý chứ?"
Bùi phủ thuộc dạng nhân thần có địa vị cao, trải qua các triều đại đều không sụp đổ nguyên nhân đơn giản là do họ chỉ làm thuần thần, Bùi Hạo là thế hệ kế thừa Bùi phủ, tuy con đường lựa chọn khác với thế hệ trước nhưng y cũng do một tay Bùi lão gia dạy dỗ, bây giờ y nói những lời này không khác nào đứng về phía đối lập với Tứ vương gia Mẫn Hoành Nghiễm.
Tứ vương gia muốn ngồi vào chiếc ghế kia đương nhiên cần một khoảng tiền lớn trợ giúp, có điều giờ đây âm mưu của hắn ta đối với Tô gia không thành, ngày sau nếu hắn ta làm nên đại sự mà nhớ đến chuyện này, nếu Bùi Hạo thật sự lấy Đại tiểu thư Tô gia thì trong lòng hắn ta không thể nào không có khúc mắc? Tuy ngày thường người nọ lúc nào cũng bày ra vẻ mặt hiền lành, song kỳ thật bọn họ đều biết bên trong hắn ta là người nhỏ nhen hơn ai hết.
"Tổ mẫu nhà ta và Tiên hoàng có tình cảm rất tốt" Lý Dụ không để ý nói, nhưng hành động này chứng tỏ hắn đứng về phía huynh đệ của mình.
Còn Đới Xuân Vinh thì cầm chung trà lên nhấp một ngụm, y càng tỏ vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì, "Các huynh quyết định là được rồi, ta không quan tâm đến những chuyện này, lúc nào cần thì nói với ta một tiếng là được."
Dù sao những việc khác y cũng không biết làm, lúc nào cần hạ thuốc, trị bệnh, giải độc thì y có mặt là được.
Nói chuyện nghiêm túc xong, không biết Lý Dụ nghĩ đến chuyện gì mà khóe miệng nhếch lên, hắn nhìn Bùi Hạo cười giảo hoạt, "Hạo ca, vừa rồi các tỷ muội Đại tẩu dùng bữa xong, lúc chưởng quỹ đi thu tiền, huynh khách sáo vậy làm gì, huynh cứ nói là tính hết cho huynh là được rồi, huynh đệ chúng ta, chút mặt mũi này ta có thể cho huynh mà."
Bùi Hạo vừa mới cảm động được một chút trong nháy mắt đã biến thành tro bụi, "Cút cho ta."
Y không muốn làm thế chắc? Nếu không phải sợ nàng giận sao ý có thể vô tình khoanh tay đứng nhìn như vậy, ngay cả quang minh chính đại quan tâm nàng cũng không được.
Đới Xuân Vinh vừa tiếp tục uống trà bên cạnh vừa thưởng thức hai vị huynh trưởng đấu đá nhau. Ừm! Búp trà Tử Duẩn* thu hoạch vào năm nay không tệ, xanh non mơn mởn, màu nước trà trong veo, hương thơm ngào ngạt, vị trà tươi ngon thuần khiết, di vị ngọt lành.
*Trà Tử Duẩn: là tên một loại trà xuất xứ từ núi Cố Chử ở Chiết Giang, do mầm lá khi còn tươi có màu tím nhạt, mặt sau lá non uốn lại như vỏ măng, nên có tên Cố Chử Tử Duẩn (tử duẩn = măng tím), từ thời Đường đã được thánh trà Lục Vũ tôn là “Đệ nhất trà”. Vào những năm đầu đời Đường Đại Tông bắt đầu tiến cống, chính thức trở thành cống trà. Khi đó chất lượng trà Tử Duẩn rất tốt nên còn được triều đình dùng trong nghi lễ hiến tế tông miếu.
Mặt trời ngã về Tây, hoa đăng rực rỡ vừa được thắp lên, sau khi Tam Nguyên lâu không còn náo nhiệt nữa, chưởng quỹ lặng lẽ đi về một khu trạch viện phía đông, ông cung kính hành lễ: "Chủ tử, những thứ người cần đều đã được chuẩn bị hết rồi ạ."
Lý Dụ im lặng nhận lấy, hai mắt hắn sáng lấp lánh như ánh sao trên trời.
Lúc trước có nhắc đến tổ chức ngầm nho nhỏ chuyên thu thập tin tức mà Lý Dụ đã tự tay thành lập --- Thiên Cơ đường, có điều hôm nay mới biết trong Thiên Cơ đường được chia thành hai bộ phận là Minh đường và Ám đường. Minh đường chủ yếu thu thập các tin tức bên ngoài như trà lâu, quán rượu, y quán và các cửa hiệu đàng hoàng, đương nhiên cũng không thể thiếu những nơi hạ lưu như kỹ viện, đỗ phường. Tóm lại, Minh đường trong Thiên Cơ đường là nơi tập trung tất cả tin tức đứng đắn của các địa phương.
Còn Ám đường thì chịu trách nhiệm bán những tin tức mà Minh đường thu thập được, người tìm tới Ám đường không phải phú cũng quý, bởi thế tin tức của Ám đường nhiều khi được chào giá ngàn vàng. Song còn có một cách khác có thể lấy được tin tức miễn phí, đó chính là trao đổi, người ta có thể đổi tin tức mà Ám đường muốn nhận để lấy một tin khác, nhưng loại tình huống này tương đối ít, hơn nữa một khi trao đổi tin tức thì những thông tin đó thường liên quan đến các bí mật quan trọng của triều đình, cái này là ngàn vàng khó cầu.
Vì sự an toàn và bí mật của Thiên Cơ đường mà xưa nay Minh đường và Ám đường bị tách ra để quản lý, cả hai không liên quan gì đến nhau.
Lý Dụ là chủ nhân giấu mặt của Thiên Cơ đường, kiêu ngạo mà nói, từ trên xuống dưới ở Đại Hạ quốc này, trừ khi hắn không muốn biết chứ không có chuyện gì mà hắn không biết, trừ phi tất cả những người có liên quan đều chết hết, nếu không thì chỉ cần còn lại một chút dấu vết hắn cũng điều tra ra được.
Mà Tam Nguyên Lâu chính là căn cứ của Minh đường trong Thiên Cơ đường, hôm nay đại sảnh dùng để tổ chức lễ bái sao Khôi mà các tỷ muội Tô Nhược Tuyết xem lúc trưa vốn là nơi dành riêng cho mấy người Lý Dụ sử dụng, sau đó bởi vì nể mặt Bùi Hạo mà hắn tặng cho các nàng. Đương nhiên, kể cả phòng bao mấy người Tô Nhược Tuyết ở và đồ ăn cũng thế, tất cả đều do chủ nhân giấu mặt phía sau là Lý Dụ an bài.
Lý Dụ người này, lúc trước bởi vì phát hiện Bùi Hạo là con thiêu thân chuyên gây chuyện hoàn mỹ nhất nên hắn liền chủ động kết thân, quan hệ của hai người ngày hôm nay tuy không phải là huynh đệ ruột nhưng còn thân hơn huynh đệ ruột nữa. Nói dễ nghe là hắn rất cố chấp, còn khó nghe chính là cố chấp đến chết không bỏ.
Bây giờ hắn lại phát hiện trên thế gian này lại có thêm một người khiến cho hắn cảm thấy hứng thú, thì làm sao hắn có thể buông tha đây?
Lúc trước do Bùi Hạo mà hắn sai người đi thu thập tin tức về Tô gia nhưng điểm chính là nghiêng về hướng Đại tiểu thư Tô gia Tô Nhược U, hiện tại không giống vậy, hình như Nhị tiểu thư Tô gia Tô Nhược Tuyết có gì đó rất bí ẩn, mà Lý Dụ lại tự nhận mình là người có thể tìm ra tất cả bí ẩn đó...
Trong lúc Lý Dụ chuyên tâm nghiên cứu kỹ tư liệu của Tô Nhược Tuyết thì Triệu Vô Minh thường đi theo bên cạnh hắn tới bẩm báo, "Thiếu gia, Tô nhị tiểu thư xuất phủ rồi."
Từ lúc chiều Lý Dụ đã phái người theo dõi nhất cử nhất động của Tô Nhược Tuyết.
Hầu hạ Lý Dụ đã nhiều năm nên Triệu Vô Minh hiểu rất rõ tính tình của hắn, bởi thế vừa nhận được tin y mới không để ý đến quy tắc Lý Dụ đặt ra trước đó mà xông thẳng vào.
Quả nhiên, nghe Triệu Vô Minh nói xong ánh sáng trong mắt Lý Dụ chợt lóe lên, bây giờ là canh mấy rồi, một tiểu thư khuê các như nàng đi ra ngoài làm gì đây? Lý Dụ thật sự, thật sự, rất ngạc nhiên...
Lý Dụ quăng tư liệu trong tay sang một bên rồi bật dậy đi thẳng ra ngoài, "Nhị tiểu thư Tô gia đi đâu vậy?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook