Mà bên này, sau khi Tô Nhược Tuyết và các tỷ muội rời khỏi Tam Nguyên lâu thì trở về Khương phủ, buổi tối các nàng cùng làm lễ bái chức nữ dưới ánh trăng với cữu mẫu, sau đó từ chối lời mời ở lại của Vương thị rồi mới hồi phủ.

Trong Lãnh Mai các của Tô gia.

"Tiểu thư..." Một tiểu nha hoàn mặc váy màu tím nhạt điểm những nhánh hoa li ti đang bày ra vẻ mặt khó xử, muốn nói lại thôi nhìn bộ y phục dạ hành trên người tiểu thư nhà mình, tiểu nha hoàn này là nha hoàn thiếp thân của Tô Nhược Tuyết -- Tử Yên.

Nửa tháng trước lúc Tô Nhược Tuyết bí mật sai Tử Yên lặng lẽ chuẩn bị hai bộ y phục dạ hành thoải mái cho nàng, trái tim Tử Yên vẫn luôn đập thình thịch.

Tử Yên biết rõ từ nhỏ tiểu thư nhà mình đã bái Ngô tiên sinh làm thầy, hơn nữa nàng còn rất thông minh, căn bản lại tốt, tiên pháp giỏi đến nỗi đẹp như rồng lượn, bình thường mọi người không thể đến gần nàng được, thời gian trước ba tỷ muội Tô gia bị bắt cóc tại thôn trang ngoại thành, tiểu thư đã đánh cho bọn bắt cóc tơi bời hết sức dễ dàng.

Nhưng mà bây giờ là canh mấy rồi, tiểu thư lại ăn mặc như vậy...Tử Yên rất sợ hãi...

Tô Nhược Tuyết cẩn thận quấn nhuyễn roi tơ bạc quanh eo, đây là lễ vật Tô phụ cho nàng trong sinh thần tháng năm vừa qua.

Nhuyễn roi tơ bạc này sờ vào lạnh buốt, mảnh như sợi tóc, mỏng như cánh ve nhưng lại vô cùng sắc bén, dẻo như tơ tằm, tính đàn hồi rất cao. Khi ấy Tô Nhược Tuyết không chờ được mà thử ngay tại chỗ, nàng vừa vung roi thì chậu hoa trên bàn lập tức vỡ nát, rất siêu đẳng! Quan trọng nhất là, nhuyễn roi tơ bạc rất tiện lợi, ngoài việc dễ dàng mang theo ra còn rất dễ che giấu, quấn trên eo giống như dây thắt lưng, dễ dàng tránh được sự chú ý cuả mọi người, vô cùng thích hợp để các cô nương dùng.

Không thèm để ý đến vẻ mặt can ngăn của tiểu nha hoàn, Tô Nhược Tuyết ăn mặc chỉnh tề xong thì ngồi xuống trước bàn trang điểm lạnh nhạt nói: "Làm cho ta một búi tóc nam tử đơn giản."

Cho đến khi Tô Nhược Tuyết buộc một miếng vải màu đen che mặt lại rồi bỏ lại một câu ---"Các muội cứ nghĩ ngơi như thường, không cần chờ ta." Sau đó nàng liền đi nhanh ra khỏi cửa.

Có điều vừa đi đến cửa nàng lại nhìn thấy Tử Oanh cũng ăn mặc theo kiểu dạ hành.

"Tiểu thư để nô tỳ đi với người."

Năm xưa do gia sản Tô gia rất nhiều nên Tô phụ mới mời nữ tiên sinh Ngô thị đến dạy cho ba tỷ muội một vài môn võ công thích hợp cho nữ tử, không chỉ để phòng thân mà chủ yếu chính là để khỏe mạnh, dù sao chuyện Tô mẫu khó sinh mà chết từ đó đến giờ ông vẫn không quên.

Mà trong ba tỷ muội Tô gia, người nổi trội nhất chính là Tô Nhược Tuyết, nàng không chỉ có khung xương thích hợp để luyện võ mà năng lực cũng rất phi phàm, Ngô tiên sinh giống như nhặt được bảo bối nên dốc hết sức dạy dỗ.

Về phần Đại tiểu thư Tô Nhược U và Tam tiểu thư Tô Nhược Nhị, Tô Nhược U có lòng kiên nhẫn nhưng nàng không thích mấy thứ này nên chỉ học một vài phương pháp điều tiết hơi thở và lưu thông mạch máu. Còn Tô Nhược Nhị thì càng lớn càng không chịu được khổ, cộng thêm hay thay đổi, ba ngày đánh cá hai ngày nằm ườn ra đấy, dần dà Tô phụ cũng không miễn cưỡng nàng nữa, song Tô phụ lại tỉ mỉ lựa chọn cho ba tỷ muội mỗi người một tiểu nha hoàn,  đưa đi huấn luyện đặc biệt để bảo vệ an toàn cho các nàng.

Tử Oanh chính là ám vệ của Tô Nhược Tuyết, bình thường Tử Oanh không khác với các nha hoàn khác là mấy, nàng vẫn chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Tô Nhược Tuyết, vào lúc quan trọng nàng mới ra mặt bảo vệ an toàn cho tiểu thư nhà mình.

Tô Nhược Tuyết thu hồi ánh mắt, nàng tiếp tục bước đi ra ngoài, " Không cần, muội ở nhà đi."

"Tiểu Thư..." Tử Oanh vội vàng đuổi theo, nàng sốt ruột nói: "Tiểu thư, Tử Oanh đã nhận lệnh của lão gia là phải bảo vệ tiểu thư."

Quả nhiên, nhắc đến Tô phụ thì bước chân của Tô Nhược Tuyết dừng lại một lát.

Có điều không đợi Tử Oanh kịp mừng thầm, nàng đã nhìn thấy tiểu thư nhà mình nhẹ nhàng sử dụng khinh công biến mất trong bóng đêm.

"Tử Yên, muội nói thử xem có phải tiểu thư cảm thấy ta rất phiền phức không? Cho nên người thà rằng đi một mình chứ không muốn dẫn ta theo..." Tử Oanh nói với Tử Yên cũng đang chạy ra ngoài, vẻ mặt nàng rất uể oải và mất mát.

"A..." Nhất thời Tử Yên cũng không biết phải an ủi tâm hồn bị thương của tỷ muội tốt như thế nào, bởi lẽ có vẻ như tiểu thư thật sự không cần Tử Oanh giúp đỡ...

"Được rồi, muội đừng nói nữa, ta hiểu..." Nói cho cùng cũng do nàng tài nghệ không giỏi, rõ ràng là ám vệ của tiểu thư nhưng võ công lại không bằng một nửa của người, như vậy bản thân nàng không xứng với chức danh ám vệ này chút nào, không thể trách tiểu thư không muốn dẫn nàng đi theo...

Cũng may với tính cách của Tử Oanh, từ trước tới giờ nàng chưa từng từ bỏ bất kỳ thứ gì, chỉ cần chịu đựng một chút là nàng đã tràn trề sức sống khôi phục ý chí chiến đấu.

"Bắt đầu từ ngày mai gà vừa gáy,  ta sẽ thức dậy cố gắng phấn đấu luyện tập võ công, bảo vệ tiểu thư!"

Tử Yên học theo nét mặt của tiểu thư --- Mặt  không cảm xúc, vỗ mạnh lên vai tỷ muội tốt, "Gánh nặng đường xa, cố gắng lên!"

Tô Nhược Tuyết bỏ rơi tiểu nha hoàn đáng yêu nhà mình đi thẳng một đường, bây giờ đã là canh hai, trên đường vắng tanh, đôi khi có vài bóng người thì chỉ là mấy người say rượu nói năng bậy bạ.

Tô gia ở trong một ngõ hẻm của Thành Nam, Tô Nhược Tuyết tránh nơi có ánh trăng chiếu sáng, dễ dàng qua mặt lính thủ thành tuần tra ban đêm, thời gian mới được nửa chén trà nhỏ mà nàng đã đi đến một tòa phủ trong hẻm Trường Thuận cách đó hai con đường.

Bay qua tường viện cao chót vót, Tô Nhược Tuyết đi thẳng đến Tây Sương phòng phía sau trạch viện.

Vài ngày trước Lý Hưng vừa có được một tiểu thiếp, mặc dù tiểu cô nương nông thôn mới mười lăm tuổi, da thịt không trắng nõn mềm mại như các tiểu nương tử trong nội thành, nhưng vẫn lung linh như nước và tươi non mơn mởn khiến gã yêu không chịu được.

Hôm nay là Khất Xảo tiết, Lý Hưng vừa hầu chuyện lão nương nhà mình xong là gã phớt lờ vẻ mặt âm u của thê tử, sau đó không chờ nổi nữa kéo tiểu thiếp về phòng.

Tiểu cô nương xấu xấu hổ hổ, gã vừa tiến vào một chút mà nàng đã khóc thút thít, tiếng khóc kia lọt vào tai giống như đường mật, giòn tan làm lòng gã ngứa ngáy, thân thể càng ngứa hơn.

Xong việc, cả người Lý Hưng vô cùng sảng khoái, gã liều mạng làm tiểu thiếp không cầm được nước mắt, cả người gã vẫn đè trên người nàng âm thầm hưởng thụ sự thoải mái đã lâu chưa có.

Quả nhiên, tiểu tử Ngô Thành kia nói đúng, đám nữ nhân trong kỹ viện đẹp thì có đẹp đó nhưng phía dưới không biết đã bị bao nhiêu người dùng qua, lỏng lẻo từ đời nào rồi, làm sao giống với tiểu cô nương nông thôn tươi mới chưa từng nếm mùi đời, không cần nói đâu xa, chỉ cần nghĩ tới cái tiểu huyệt chặt khít kia là gã đồng ý chết luôn trên người nàng!

Thời tiết tháng bảy đã mát mẻ hơn nhưng trời vẫn nắng nóng khó chịu, lúc Tô Nhược Tuyết mở cửa sổ nhảy vào thì ngửi thấy mùi xạ hương nồng nặc trong phòng, nàng cố nén cơn buồn nôn đang cuồn cuộn trong lòng, nhíu mày nín thở bước đến trước giường.

Bên trong rèm lụa mỏng dưới ánh trăng, hai người không mảnh vải che thân, Tô Nhược Tuyết không muốn nhìn tránh làm bẩn mắt mình, tay phải nàng chạm nhẹ vào eo, ngay sau đó một tia sáng trắng lung lên nhanh như chớp rơi xuống giữa cổ Lý Hưng.

Không nán lại một giây nào, Tô Nhược Tuyết rút nhuyễn roi của mình về rồi im lặng không tiếng động nhảy ra khỏi cửa sổ như lúc nàng đến vậy.

Đợi đến khi tiểu thiếp kia rốt cuộc không chịu nổi sức nặng của người phía trên mình nữa, lúc nàng ta kiềm chế không được mở mắt ra chuẩn bị cầu xin Lý Hưng nằm sang bên cạnh thì có một giọt máu tươi bất ngờ nhiễu xuống mặt nàng ta, tiếp theo một giọt, hai giọt, ba giọt...Càng ngày càng nhiều máu từ trên cổ Lý Hưng chảy xuống, nàng ta ngước mắt lên thì thấy hai mắt Lý Hưng trợn lên như chuông đồng, miệng mở to nhưng không có âm thanh phát ra...

"Lão gia, lão gia người làm sao thế? Có ai không, giết người..."

Không đếm xỉa đến từng ngọn đèn được thấp lên trong trạch viện sau lưng, Tô Nhược Tuyết tiếp tục âm thầm đi về phía trước....

Tô Nhược Tuyết vĩnh viễn không thể nào quên được hình ảnh đại tỷ và tiểu muội người đầy thương tích xuất hiện trước mặt của nàng lúc trước, trong lòng nàng vừa tự trách vừa thù hận ngập trời.

Kiếp trước, nàng không có võ công, cộng thêm bị mớ đạo đức thế gian kia trói buộc mà để mặc người ngoài ức hiếp làm tổn thương người nhà của mình. Kiếp này, dù cho sau này nàng phải xuống địa ngục, hễ là người đã từng làm người nhà của nàng bị thương, nàng sẽ khiến bọn chúng nợ máu phải trả bằng máu!

Một canh giờ sau, Tô Nhược Tuyết trở lại Tô gia, nàng không nóng lòng quay về Lãnh Mai các mà lại đi đến nhà thủy tạ trong hậu hoa viên.

Tô phụ là cô nhi, từ nhỏ không phụ không mẫu, trước kia ông kiếm ăn khắp các đầu đường cuối ngõ trong An Dương thành. An Dương thành nằm ở phía nam Đại Hạ, đây là một nơi đất lành, lúc đó Tô phụ trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng nên ông đi làm kiệu phu, về sau với tính thông minh trời ban của mình, cộng thêm làm việc nhanh nhẹn và có một chút thủ đoạn, dần dần ông kết thân với các thuyền phu bắt đầu vận chuyển gạo --- Đây là ngọn nguồn của các cửa hiệu lương thực Tô gia hiện giờ, cũng là điểm khởi đầu cho gia sản to lớn của Tô gia sau này.

Trời sinh Tô phụ rất nhanh nhạy trong việc buôn bán, nhưng có thể nói ông là một người thô kệch, những thú vui tao nhã của đám người phú quý như cầm kỳ thi họa, thưởng trà uống rượu, từ trước đến nay Tô phụ đều không hiểu, nếu không có lợi thế là gương mặt tuấn tú thì không biết có bao nhiêu người cười nhạo sau lưng rồi.

Nhớ ngày đó khi cả nhà các nàng còn ở An Dương thành, ba tỷ muội Tô gia không chỉ một lần nghe thấy người ta chê cười Tô gia bọn họ là đồ nhà quê, những người này không dám nói trước mặt Tô phụ, song đám người đó cảm thấy ba tỷ muội Tô gia còn nhỏ không hiểu chuyện nên mặc sức ức hiếp và trắng trợn bày ra nội tâm xấu xí không chịu nổi trước mặt các nàng.

Thế nhưng làm vậy cũng có được gì đâu? "Đồ nhà quê" Tô gia vẫn nhanh chóng "Thu gom" tiền tài như "Thổ phỉ", hơn nữa còn nhanh chóng thẳng tiến "Thu gom" tới Kinh thành. 

Tuy Tô phụ có xuất thân thấp hèn nhưng cửa hàng mặt tiền nên có ông đều có cả, không phải ông không hiểu nhưng chỉ cần ông có tiền thuê người làm là được. Cách làm việc của Tô phụ từ trước đến nay là chỉ cần có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề thì ông không coi nó là vấn đề gì cả, về phần chuyện kiếm tiền thì ông đã rất am hiểu rồi.

Vì vậy, dọc một đường trong Tô phủ núi đá trùng điệp, đào mương dẫn nước, cây cỏ xanh tốt, muôn hoa khoe sắc, không gì không cầu kỳ, không gì không khéo léo, phong cảnh như vẽ, đẹp không sao tả xiết. Mặc dù chỉ là một tấc vuông trong đó cũng làm cho người ta cảm giác có loại phồn vinh mạnh mẽ hết sức tự nhiên, xa hoa nhưng không mất bản sắc vốn có, tinh xảo nhưng không giả tạo, ngay từ cái nhìn đầu tiên là biết Tô phủ thâm sâu khó dò.

Thực tế đối với ba tỷ muội Tô gia, Tô phụ đã tốn không ít công sức. Cầm kỳ thi họa, nữ công trù nghệ, ngay cả cưỡi ngựa bắn cung, công phu quyền cước, Tô phụ đều mời tiên sinh về dạy dỗ, hơn nữa quy tắc lễ nghi của ba tỷ muội Tô gia đều do một tay Vương ma ma xuất thân từ nội cung tự mình chỉ bảo, cho nên với khí chất của ba tỷ muội Tô gia hiện nay thì không có một nữ nhi gia thế bình thường nào có thể sánh được.

Tô Nhược Tuyết đứng bên trong nhà thủy tạ, ánh mắt từ xa đến gần rơi vào ánh sáng phản chiếu của ánh trăng lăn tăn trên mặt hồ, suy nghĩ đã phiêu lãng tung bay, nàng cứ lẳng lặng đứng như thế, giống như si mê ngắm nhìn thật lâu rồi lại đột ngột lên tiếng, "Đã theo ta lâu như vậy rồi, mau hiện thân đi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương