Nuôi Nhốt Kiều Thê: Bụng Hắc Lão Công Thật Đáng Sợ
-
Quyển 2 - Chương 94
Chương Hiển trực tiếp đem xe chạy đến một nhà hàng cao cấp rồi dừng lại, ba người xuống xe đi vào dùng bữa tối.
Lúc này ở Macao đèn đêm đã được bật lên đầy rực rỡ, sòng bạc Đông Phương náo nhiệt khuấy động màn đêm yên tĩnh, Liền Tịch Tịch bước đi trên nền nhà bằng đá cẩm thạch, tâm của cô phảng phất như đang bay tới không trung.
Một người bồi bàn phương Tây không biết là người nước nào tới dẫn họ đi, trong nhà hàng này người dùng cơm cũng không tính là nhiều, có lẽ là bởi vì giá tiền ở đây xa xỉ, cũng có lẽ là do nhà hàng có rất nhiều ghế ngồi ăn.
Lúc gọi món ăn, Liền Tịch Tịch nhìn những dòng chữ xa lạ trên thực đơn tinh xảo ngẩn người một hồi.
Lý Triệt liếc mắt thấy Liền Tịch Tịch đang hoang mang, cũng không nói thêm gì nhiều, trực tiếp thay cô gọi món ăn. Liền tịch tịch có chút xấu hổ nở nụ cười.
Trên bàn cơm, Liền Tịch Tịch nghe Chương Hiển cùng Lý Triệt nói gì đó mà cô lại không hiểu…, hình như là chuyện làm ăn, cô nghe không hiểu, liền chỉ có thể lựa chọn không đếm xỉa đến nó, bắt đầu nghiên cứu đồ ăn trước mắt . Dao nĩa màu bạc phi thường tinh mỹ, cô rất hoài nghi, đồ chơi này đến cùng có phải dùng bạc làm thật hay không. Một tay cầm đao, một tay cầm nĩa, cô nhẹ nhàng đem dao nĩa để lên một chỗ, gõ một cái, phát ra thanh âm dễ nghe, lại đưa tới ánh nhìn của Chương Hiển cùng Lý Triệt.
Biết mình quấy rầy đến bọn họ, Liền Tịch Tịch chỉ có thể cúi đầu xuống nhìn mặt bàn, làm vẻ mặt vô tội đáng thương.
Món ăn được đưa tới, ba người bụng thật sự có chút đói bụng, bắt đầu vùi đầu đấu tranh với mấy món ăn.Tướng ăn Lý Triệt rất ưu nhã, nhưng mà tốc độ cũng rất nhanh,tại phương diện khi ăn cơm phương Tây như thế này, tốc độ dùng cơm của Liền Tịch Tịch luôn là vấn đề mà cô đau đầu, cô không có thói quen sử dụng dao nĩa, cho nên, khi Lý Triệt và Chương Hiển ăn xong rồi, cô lại mới ăn không đến một nửa.
Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, Chương Hiển mở miệng nói: “Còn có nửa giờ, ván bài sắp bắt đầu rồi.”
Ách. . . . . . Nửa giờ. . . . . . Thời gian thật gấp. Liền Tịch Tịch ngẩng đầu nhìn Lý Triệt, lại nhìn xem Chương Hiển, lập tức đem dao nĩa trong tay để lên trên bàn nói: “Em ăn no.”
Không biết có phải là do cô cảm giác sai, cô lại nhìn thấy khóe miệng Lý Triệt nhếch lên, như là lộ ra một nụ cười mĩm.
Có vấn đề gì không? Cô tự hỏi đáy lòng mình.
Nhìn nhìn Chương Hiển, anh đã đứng dậy đi lấy xe.
Lý Triệt ngồi ở đối diện Liền Tịch Tịch, anh nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Liền Tịch Tịch, cuối cùng thì đứng dậy, thân thể nghiêng về phía trước đến trước mặt của cô, sau đó tiện tay cầm lấy khăn ăn trước mặt cô , nhẹ nhàng thay cô lau đi sốt hoa quả còn dính trên khóe miệng cô.
Liền Tịch Tịch bị động tác ôn nhu của Lý Triệt dọa cho không nhẹ, khi cô nhìn thấy trên khăn ăn có màu đỏ của sốt trái cây, mặt không khỏi đỏ.
“Đi thôi.” Anh nhìn ra cô đang quẫn bách, khóe miệng nở nụ cười nhẹ nhàng, môi mỏng nhàn nhạt bật ra hai chữ, sau đó xoay người đi tới cửa.
Liền Tịch Tịch nghe vậy, tranh thủ thời gian kéo váy đi theo. Trên đường đi, làm cho phần đông những nam nhân đang có mặt trong nhà hàng phải ghé mắt nhìn cô.
Ra cửa, sau khi lên xe, Chương Hiển liền một đường đi về khu kim quang của Macao là khu khách sạn sòng bạc Venice, một khách sạn cao 39 tầng, chủ đề chính của Venice chính là đại lợi đại thủy, chung quanh khách sạn Venice đặt vài cầu hình vòm, kênh đào nhỏ có những tảng đá nhỏ được để ở hai bên. Trong Venice lại tràn ngập rất nhiều người lãng mạn lại phóng đãng ở đây hưởng thụ cuộc sống nước ngoài. Ngoại trừ kiến trúc bên ngoài thập phần đặc sắc, người tới Venice du lịch có thể có được thế giới của cá độ, chơi đùa, mua sắm, thể dục, đầy đủ các phương tiện để nghỉ ngơi thư giãn. Trong đó phòng khách đầy xa hoa rộng sáu mươi thước vuông*, khu mua sắm Đại Hà Vận gần mười vạn thước vuông cũng có đầy hàng hiệu, trung tâm trị liệu mát xa chiếm diện tích tám ngàn thước vuông, cùng với một khu biểu diễn thường hay biểu diễn xiếc thú cùng với các loại tiết mục khác.
Khi Liền Tịch Tịch bước vào Venice một bước, cô cảm giác toàn bộ ánh nhìn đều tập trung hết trên người của cô. Lý Triệt mặc một bộ tây trang màu bạc, mắt kiếng gọng vàng vững vàng gác ở trên sóng mũi cao cao của anh, ánh mắt thâm thúy bình tĩnh nhìn về phía trước, một loại khí chất quý tộc ưu nhã chậm rãi lan ra. Cánh tay cô ôm lấy Lý Triệt có chút run rẩy .
“Thả lỏng một chút.” Vỗ nhẹ nhẹ cánh tay của cô, Lý Triệt thấp giọng nói, cho cô một nụ cười an tâm.
Gật gật đầu, cô hít một hơi thật sâu, sau đó theo bước chân Lý Triệt mà đi vào đại sảnh.
Đồ trang trí xa hoa, tiếng người nói chuyện huyên náo, bước chân Liền Tịch Tịch có chút chần chừ, trong lòng bàn tay cũng bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh.Trường hợp như bây giờ thì cô chưa bao giờ nghĩ tới, nhìn nhưng người mặc quần áo gọn gàng lại có những biểu lộ khác nhau, có cao hứng , có buồn bực , có khẩn trương , cũng có điên cuồng , cô bắt đầu âm thầm đoán dụng ý của Lý Triệt khi mà tới đây.
Lý Triệt cũng không có như mọi người dừng lại ở đại sảnh sòng bạc, anh trực tiếp mang Liền Tịch Tịch đi vào thang máy, đi lên đại sảnh đánh bạc VIP ở bên trên.
Cánh cửa nặng nề chậm rãi mở ra, Liền Tịch Tịch theo Lý Triệt tiến vào trong đại sảnh đánh bạc, trước một sòng bạc màu xanh lá lớn, có một người nam nhân trẻ tuổi mặc bộ quần áo màu xám, trên khuôn mặt anh tuấn lúc nào cũng rộ ra nụ cười, nút áo thì tùy tiện cài vài vút , một bộ dạng thần thái tự nhiên lại vừa tự đắt, nhìn hắn đúng là đến từ gia đình giàu có, Dư Trung Lễ.
Bên cạnh hắn phân biệt hai bên trái phải có hai cô nàng mặc quần áo khêu gợi, các cô tay bưng cốc có chân dài, rượu đỏ trong ly chậm rãi chập chờn, ánh mắt gợi cảm mê say.
Lý Triệt mang trên mặt nụ cười của thân sĩ, cước bộ trầm ổn bước vào sảnh đánh bạc, ngồi xuống đối diện Dư Trung Lễ.
Liền Tịch Tịch được an bài ngồi ởbên người Lý Triệt. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ đối diện quăng tới, không chỉ là ánh mắt của hai cô nàng nhìn Lý Triệt, mà còn có cả ánh mắt Dư Trung Lễ đang nhìn cô. Cô khẽ run lên, ánh mắt không tự chủ liếc về phía Lý Triệt.
“Ngươi có biết không, chỗ ngươi đang ngồi bây giờ là một cửa chết? Đã có vài người ngồi ở đó, chưa từng thắng qua được một xu.” Dư Trung Lễ nhìn Lý Triệt trước mặt, giọng điệu lười biếng mở miệng nói.
“Cửa chết? Cần phải xem đối diện ta ngồi là ai nữa kia.” Lý Triệt cười nhạt một tiếng, mở miệng mắng trả lại.
“Ha ha, thú vị, lòng tự tin của ngươi ngược lại rất cao, chỉ không biết vốn trong túi của ngươi có cao như tự tin của ngươi không.” Dư Trung Lễ nghe được Lý Triệt nói…, thật cũng không lo lắng gì, chỉ mở miệng cười nói.
“Ngươi không thử xem thử, như thế nào lại biết rõ?” Lông mày nhẹ nhàng nhếch lên, bưng lên ly rượu mà bồi bàn đưa tới, Lý Triệt có chút nghiêng đầu nhìn về phía Liền Tịch Tịch, trong mắt chứa đầy vui vẻ, nhẹ nhàng chạm vào ly rượu của cô, uống một ngụm, biểu lộ như trước vân như mây trôi nước chảy.
“Ngươi đã như vậy có lòng tin, vậy không bằng chúng ta chơi một chút thứ gì đó khác một chút.” Lúc Dư Trung Lễ nói lời này, ánh mắt không tự chủ được liếc về phía Liền Tịch Tịch bên người Lý Triệt .
Lý Triệt bưng ly rượu lên, vừa uống thêm một ngụm, tiện đà chậm rãi mở miệng nói: “Xin lắng tai nghe.”
Lúc này ở Macao đèn đêm đã được bật lên đầy rực rỡ, sòng bạc Đông Phương náo nhiệt khuấy động màn đêm yên tĩnh, Liền Tịch Tịch bước đi trên nền nhà bằng đá cẩm thạch, tâm của cô phảng phất như đang bay tới không trung.
Một người bồi bàn phương Tây không biết là người nước nào tới dẫn họ đi, trong nhà hàng này người dùng cơm cũng không tính là nhiều, có lẽ là bởi vì giá tiền ở đây xa xỉ, cũng có lẽ là do nhà hàng có rất nhiều ghế ngồi ăn.
Lúc gọi món ăn, Liền Tịch Tịch nhìn những dòng chữ xa lạ trên thực đơn tinh xảo ngẩn người một hồi.
Lý Triệt liếc mắt thấy Liền Tịch Tịch đang hoang mang, cũng không nói thêm gì nhiều, trực tiếp thay cô gọi món ăn. Liền tịch tịch có chút xấu hổ nở nụ cười.
Trên bàn cơm, Liền Tịch Tịch nghe Chương Hiển cùng Lý Triệt nói gì đó mà cô lại không hiểu…, hình như là chuyện làm ăn, cô nghe không hiểu, liền chỉ có thể lựa chọn không đếm xỉa đến nó, bắt đầu nghiên cứu đồ ăn trước mắt . Dao nĩa màu bạc phi thường tinh mỹ, cô rất hoài nghi, đồ chơi này đến cùng có phải dùng bạc làm thật hay không. Một tay cầm đao, một tay cầm nĩa, cô nhẹ nhàng đem dao nĩa để lên một chỗ, gõ một cái, phát ra thanh âm dễ nghe, lại đưa tới ánh nhìn của Chương Hiển cùng Lý Triệt.
Biết mình quấy rầy đến bọn họ, Liền Tịch Tịch chỉ có thể cúi đầu xuống nhìn mặt bàn, làm vẻ mặt vô tội đáng thương.
Món ăn được đưa tới, ba người bụng thật sự có chút đói bụng, bắt đầu vùi đầu đấu tranh với mấy món ăn.Tướng ăn Lý Triệt rất ưu nhã, nhưng mà tốc độ cũng rất nhanh,tại phương diện khi ăn cơm phương Tây như thế này, tốc độ dùng cơm của Liền Tịch Tịch luôn là vấn đề mà cô đau đầu, cô không có thói quen sử dụng dao nĩa, cho nên, khi Lý Triệt và Chương Hiển ăn xong rồi, cô lại mới ăn không đến một nửa.
Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, Chương Hiển mở miệng nói: “Còn có nửa giờ, ván bài sắp bắt đầu rồi.”
Ách. . . . . . Nửa giờ. . . . . . Thời gian thật gấp. Liền Tịch Tịch ngẩng đầu nhìn Lý Triệt, lại nhìn xem Chương Hiển, lập tức đem dao nĩa trong tay để lên trên bàn nói: “Em ăn no.”
Không biết có phải là do cô cảm giác sai, cô lại nhìn thấy khóe miệng Lý Triệt nhếch lên, như là lộ ra một nụ cười mĩm.
Có vấn đề gì không? Cô tự hỏi đáy lòng mình.
Nhìn nhìn Chương Hiển, anh đã đứng dậy đi lấy xe.
Lý Triệt ngồi ở đối diện Liền Tịch Tịch, anh nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Liền Tịch Tịch, cuối cùng thì đứng dậy, thân thể nghiêng về phía trước đến trước mặt của cô, sau đó tiện tay cầm lấy khăn ăn trước mặt cô , nhẹ nhàng thay cô lau đi sốt hoa quả còn dính trên khóe miệng cô.
Liền Tịch Tịch bị động tác ôn nhu của Lý Triệt dọa cho không nhẹ, khi cô nhìn thấy trên khăn ăn có màu đỏ của sốt trái cây, mặt không khỏi đỏ.
“Đi thôi.” Anh nhìn ra cô đang quẫn bách, khóe miệng nở nụ cười nhẹ nhàng, môi mỏng nhàn nhạt bật ra hai chữ, sau đó xoay người đi tới cửa.
Liền Tịch Tịch nghe vậy, tranh thủ thời gian kéo váy đi theo. Trên đường đi, làm cho phần đông những nam nhân đang có mặt trong nhà hàng phải ghé mắt nhìn cô.
Ra cửa, sau khi lên xe, Chương Hiển liền một đường đi về khu kim quang của Macao là khu khách sạn sòng bạc Venice, một khách sạn cao 39 tầng, chủ đề chính của Venice chính là đại lợi đại thủy, chung quanh khách sạn Venice đặt vài cầu hình vòm, kênh đào nhỏ có những tảng đá nhỏ được để ở hai bên. Trong Venice lại tràn ngập rất nhiều người lãng mạn lại phóng đãng ở đây hưởng thụ cuộc sống nước ngoài. Ngoại trừ kiến trúc bên ngoài thập phần đặc sắc, người tới Venice du lịch có thể có được thế giới của cá độ, chơi đùa, mua sắm, thể dục, đầy đủ các phương tiện để nghỉ ngơi thư giãn. Trong đó phòng khách đầy xa hoa rộng sáu mươi thước vuông*, khu mua sắm Đại Hà Vận gần mười vạn thước vuông cũng có đầy hàng hiệu, trung tâm trị liệu mát xa chiếm diện tích tám ngàn thước vuông, cùng với một khu biểu diễn thường hay biểu diễn xiếc thú cùng với các loại tiết mục khác.
Khi Liền Tịch Tịch bước vào Venice một bước, cô cảm giác toàn bộ ánh nhìn đều tập trung hết trên người của cô. Lý Triệt mặc một bộ tây trang màu bạc, mắt kiếng gọng vàng vững vàng gác ở trên sóng mũi cao cao của anh, ánh mắt thâm thúy bình tĩnh nhìn về phía trước, một loại khí chất quý tộc ưu nhã chậm rãi lan ra. Cánh tay cô ôm lấy Lý Triệt có chút run rẩy .
“Thả lỏng một chút.” Vỗ nhẹ nhẹ cánh tay của cô, Lý Triệt thấp giọng nói, cho cô một nụ cười an tâm.
Gật gật đầu, cô hít một hơi thật sâu, sau đó theo bước chân Lý Triệt mà đi vào đại sảnh.
Đồ trang trí xa hoa, tiếng người nói chuyện huyên náo, bước chân Liền Tịch Tịch có chút chần chừ, trong lòng bàn tay cũng bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh.Trường hợp như bây giờ thì cô chưa bao giờ nghĩ tới, nhìn nhưng người mặc quần áo gọn gàng lại có những biểu lộ khác nhau, có cao hứng , có buồn bực , có khẩn trương , cũng có điên cuồng , cô bắt đầu âm thầm đoán dụng ý của Lý Triệt khi mà tới đây.
Lý Triệt cũng không có như mọi người dừng lại ở đại sảnh sòng bạc, anh trực tiếp mang Liền Tịch Tịch đi vào thang máy, đi lên đại sảnh đánh bạc VIP ở bên trên.
Cánh cửa nặng nề chậm rãi mở ra, Liền Tịch Tịch theo Lý Triệt tiến vào trong đại sảnh đánh bạc, trước một sòng bạc màu xanh lá lớn, có một người nam nhân trẻ tuổi mặc bộ quần áo màu xám, trên khuôn mặt anh tuấn lúc nào cũng rộ ra nụ cười, nút áo thì tùy tiện cài vài vút , một bộ dạng thần thái tự nhiên lại vừa tự đắt, nhìn hắn đúng là đến từ gia đình giàu có, Dư Trung Lễ.
Bên cạnh hắn phân biệt hai bên trái phải có hai cô nàng mặc quần áo khêu gợi, các cô tay bưng cốc có chân dài, rượu đỏ trong ly chậm rãi chập chờn, ánh mắt gợi cảm mê say.
Lý Triệt mang trên mặt nụ cười của thân sĩ, cước bộ trầm ổn bước vào sảnh đánh bạc, ngồi xuống đối diện Dư Trung Lễ.
Liền Tịch Tịch được an bài ngồi ởbên người Lý Triệt. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ đối diện quăng tới, không chỉ là ánh mắt của hai cô nàng nhìn Lý Triệt, mà còn có cả ánh mắt Dư Trung Lễ đang nhìn cô. Cô khẽ run lên, ánh mắt không tự chủ liếc về phía Lý Triệt.
“Ngươi có biết không, chỗ ngươi đang ngồi bây giờ là một cửa chết? Đã có vài người ngồi ở đó, chưa từng thắng qua được một xu.” Dư Trung Lễ nhìn Lý Triệt trước mặt, giọng điệu lười biếng mở miệng nói.
“Cửa chết? Cần phải xem đối diện ta ngồi là ai nữa kia.” Lý Triệt cười nhạt một tiếng, mở miệng mắng trả lại.
“Ha ha, thú vị, lòng tự tin của ngươi ngược lại rất cao, chỉ không biết vốn trong túi của ngươi có cao như tự tin của ngươi không.” Dư Trung Lễ nghe được Lý Triệt nói…, thật cũng không lo lắng gì, chỉ mở miệng cười nói.
“Ngươi không thử xem thử, như thế nào lại biết rõ?” Lông mày nhẹ nhàng nhếch lên, bưng lên ly rượu mà bồi bàn đưa tới, Lý Triệt có chút nghiêng đầu nhìn về phía Liền Tịch Tịch, trong mắt chứa đầy vui vẻ, nhẹ nhàng chạm vào ly rượu của cô, uống một ngụm, biểu lộ như trước vân như mây trôi nước chảy.
“Ngươi đã như vậy có lòng tin, vậy không bằng chúng ta chơi một chút thứ gì đó khác một chút.” Lúc Dư Trung Lễ nói lời này, ánh mắt không tự chủ được liếc về phía Liền Tịch Tịch bên người Lý Triệt .
Lý Triệt bưng ly rượu lên, vừa uống thêm một ngụm, tiện đà chậm rãi mở miệng nói: “Xin lắng tai nghe.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook