Nuôi Nhốt Kiều Thê: Bụng Hắc Lão Công Thật Đáng Sợ
-
Quyển 2 - Chương 93
Bộ lễ phục lộ vai, cô không dám mặc, bởi vì, bờ vai của cô lúc này đây, đang có một vết sẹo mờ nhạt nẳm ở trên đó . Đó là vết thương khắc cốt ghi tâm do Trương Tuấn lưu lại cho cô.
Ngay khi nhân viên cửa hàng một lần nữa yêu cầu cô, nói rằng thời gian mà Lý Triệt cho cô là mười phút, cô đừng có uốn éo mà không chọn bộ lễ phục này, nếu như đem mái tóc dài kia thả xuống trên vai, thì có thể tạm thời che được vết sẹo trên vai.
Cửa phòng thử áo từ từ mở ra, Liền Tịch Tịch có chút ngại ngùng đi đến trước mặt Lý Triệt, chuẩn bị nhận lời nhận xét của anh.
Lý Triệt ngồi trên sa lon đọc tạp chí thì nhìn thấy Liền Tịch Tịch xuất hiện, đem tạp chí trong tay ném sang một bên, hai con mắt híp lại nhìn rồi mới chậm rãi nói: “Lấy cái này đi.”
Nói xong, liền đem thẻ vàng trong tay quăng cho nhân viên cửa hàng.
“Đợi. . . . . . Chờ một chút. . . . . .” Liền Tịch Tịch gặp Lý Triệt đã quyết định mua bộ lễ phục này, cô tranh thủ thời gian mở miệng ngăn cản.
Lý Triệt quay đầu nhìn về phía cô, mang trên mặt một chút hiếu kỳ.
“Có thể. . . . . . Có thể đổi một bộ khác được không?” Cô cẩn cẩn dực dực hỏi.
Tuy cô biết rằng bộ lễ phục này rất đẹp, nhưng là. . . . . . Cô chỉ cần nghĩ tới vết sẹo dữ tợn trên vai kia, thì cô sẽ không dám ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt của người khác.
Lý Triệt hướng nhân viên cửa hàng gật gật đầu, ý bảo để cho cô ta đi tính tiền. Sau đó lại chậm rãi bước đi đến trước mặt Liền Tịch Tịch, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc dài của cô.
“Cô đang ở đây lo lắng cái này sao?” Thanh âm trầm thấp của anh hơi từ tính, giống như là có thể đi thẳng vào chỗ sâu nhất trong nội tâm của cô.
Thân thể khựng lại trong chốc lát, Liền Tịch Tịch chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trước mặt. Anh biết rõ ràng suy nghĩ trong nội tâm cô, ánh mắt của anh, thật có thể nhìn thấu lòng của cô sao?
“Cô không biết là nó rất đẹp không?” Đầu ngón tay như có như không nhẹ nhàng lướt qua bờ vai của cô, mặt chậm rãi tới gần mặt của cô, sau đó ở bên tai cô nhẹ nhàng nói ra.
Lúc này Liền Tịch Tịch không cần soi gương cũng có thể biết mặt mình có bao nhiêu hồng, cô có cảm giác trái tim mình giống như là muốn nhảy ra ngoài.
Hai tay chăm chú bảo vệ hai vai của mình, đầu của cô dần dần cúi xuống, cô không nghĩ bản thân mình muốn che giấu thứ gì đó của bản thân lại bị một người đàn ông nhận ra, phảng phất như là vết sẹo trên vai cô như bị phóng đại ra rất nhiều lần.
“Hiện tại, cô là bạn gái của tôi, hết thảy đều nghe theo tôi, OK?” Ngữ khí của anh chậm rãi thổi ra, con mắt thâm thúy nhưng ôn hòa nhìn chằm chằm vào cô, anh có thể cảm nhận được sự bất an của cô.
Lần nữa nâng đầu lên, Liền Tịch Tịch cảm giác rằng mình đang nằm mơ.
Anh vừa mới nói cái gì? Bạn gái của anh sao?
Tuy biết rõ như vậy không tốt, nhưng là cô thật biết điều gật đầu, sau đó dịu dàng ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay Lý Triệt vươn ra.
Cô phát hiện, chỉ cần đứng ở bên cạnh anh, chỉ cần một ánh mắt của anh, cô liền có thể tràn ngập tin tưởng.
Người nam nhân này, có ma lực sao?
Cứ như vậy trong nháy mắt, cô cảm giác mình đã quen anh ở nơi nào đó, nhưng khi nhớ lại, lại là một mảnh mờ mịt.
Chẳng lẽ là ở nơi nào đó mà bọn họ đã lướt qua nhau trong nháy mắt sao?
Vẫy vẫy đầu, đem những suy nghĩ không giải thích được trong đầu mình quăng đi, bước chân của Liền Tịch Tịch có chút an tâm. Anh cứu cô cùng cha mẹ cô, làm bạn gái của anh coi như là báo đáp anh.
Cầm lấy hóa đôn thanh toán mua sắm do nhân viên cửa hàng đưa tới, bọn họ đi ra trung tâm thương mại náo nhiệt.
Sau đó, Lý Triệt lại dẫn cô đi vào trong một thẩm mỹ viện cao cấp, Liền Tịch Tịch ngồi ở một bên, nhìn Lý Triệt cùng với người chăm sóc của thẩm mỹ viện nói cái gì đó. Đại khái hai phút sau, một người chăm sóc mặc quần áo màu hồng nhạt đi tới thỉnh cô đi trang điểm. Từ đầu đến chân, cô triệt để ngồi im tại chổ, tại vì khi cô được thoa mặt, cô cảm thấy cái mặt nạ ấm ấm đắp lên mặt mình đặc biệt thoải mái, bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi. Đợi lúc cô tỉnh lai, cô phát hiện mình đã sớm được trang điểm xong.
Thợ trang điểm đem cô kéo đến bàn trang điểm, chỉ vào người ở trong gương nói: “Nhìn xem thích không?”
Lúc này, hai con mắt của Liền Tịch Tịch so với trứng gà còn lớn hơn, cô thình lình nhìn đến, vết sẹo trên vai được vẽ lên một dây leo màu tím, đến cuối ngọn thì vẽ ra một bông hoa tường vi màu đỏ
“Cái này. . . . . . khi tắm có phai màu không?” Cô có chút không dám tin vào hai mắt của mình, hình vẽ đó thật sự là rất đẹp.
“Vĩnh không phai màu.” Thợ trang điểm cho cô một cái đáp án không thể nghi ngờ.
Vĩnh không phai màu. . . . . .
Hai mắt Liền Tịch Tịch không nháy một chút nào mà nhìn chằm chằm vào vai của cô, cho đến khi một cô gái cầm hộp trang điểm đi tới nói: “Tiểu thư, xin hỏi bây giờ tôi có thể trang điểm cho cô được hay không?”
“Ách. . . . . . Có thể. . . . . .” Từ trong rung động phục hồi lại tinh thần, Liền Tịch Tịch có chút xấu hổ mà gật gật đầu với người thợ trang điểm.
Lại chờ thêm 20 phút, khi Liền Tịch Tịch một lần nữa mở to hai mắt mình ra, nhìn chính bản thân mình ở trong gương, mái tóc dài được vấn lên một cách ưu nhã ở sau ót, khuôn mặt thanh tú của cô được trang điểm một cách tinh xảo biến thành một khuôn mặt rung động lòng người, còn cái cổ thon dài của cô, không biết khi nào thì đã được đeo lên một chuỗi vòng cổ kim cương, dây leo màu tím cùng với nụ hoa tường vi màu đỏ đang hé nở đem xương quai xanh của cô phô bày ra một cách hoàn mỹ.
Lặng người chừng mười giây, cô mới từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần.
Cái người đang ở trong gương kia, thật sự là cô ư?
“Rất xinh đẹp .” Thợ trang điểm cùng thợ chăm sóc phát ra lời tán thưởng từ đáy lòng.
Sau đó, một người thợ chăm sóc khác tiến vào phòng hóa trang, trong tay của cô ta cầm theo vài đôi giày sandal.
Đi đến trước mặt Liền Tịch Tịch, thợ chăm sóc ngồi xuống thay giày cho cô.
“Xin hỏi kích cở giày của cô là bao nhiêu?” Cô ta ôn nhu mở miệng hỏi.
“Là 35.” Liền Tịch Tịch nhỏ giọng đáp.
Người thợ chăm sóc mỉm cười gật gật đầu, sau đó xem xét một chút số đo của đôi giày trong tay, sau đó chọn một đôi mà thay cho cô, một bên đổi còn vừa nói: “Bạn trai của cô thực cẩn thận, sợ số đo giày không thích hợp, đặc biệt mua cho cô những hai đôi.”
Liền Tịch Tịch nghe vậy, trên mặt đột nhiên ửng hồng. Lý Triệt sao? Bạn trai. A. . . . . . Làm sao có thể. . . . . .
Đem giầy đổi xong, tạo hình trang điểm cho Liền Tịch Tịch cũng hoàn thành, khi cô rực rỡ hẳn lên xuất hiện ở trước mặt Lý Triệt, cô rõ ràng cảm nhận được kinh diễm trong mắt Lý Triệt. Tuy nhiên, chỉ là một trong nháy mắt, sự kinh diễm trong mắt của anh đã tan biến.
“Đi thôi.” Anh không có phát biểu ý kiến gì với bộ dạng của cô bây giờ, chỉ nhẹ nhàng dắt tay cô đi ra phía trước, sau đó đi ra ngoài.
Bên ngoài cửa thẩm mỹ viện, không biết Chương Hiển tới đây từ khi nào, chỉ thấy anh ngồi trên chiếc xe Benz màu đen mà ngủ, lại còn ngáy.
Lý Triệt tiến lên mở cửa xe ra cho Liền Tịch Tịch, đợi cô tiến vào trong xe, sau đó mới từ bên kia lên xe.
Âm thanh đóng cửa làm cho Chương Hiển bừng tỉnh, anh nhìn qua kính chiếu hậu thấy được Liền Tịch Tịch đang ngồi phía sau, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra: “Tôi không có nhận lầm người a? Cô thật sự là Liền tiểu thư sao?”
“Anh gọi ta là Tịch Tịch là được rồi, không cần khách khí như vậy.” Hai má Liền Tịch Tịch đỏ ửng, ánh mắt rủ xuống nhìn chằm chằm đôi giày xinh đẹp trên chân mình. Lần đầu tiên bị người khác trang điểm và chuẩn bị từ đâu tới chân, cô nhớ chỉ có ngày cô gả cho Trương Tuấn cô mới làm như thế. Hôm nay. . . . . .
Ngay khi nhân viên cửa hàng một lần nữa yêu cầu cô, nói rằng thời gian mà Lý Triệt cho cô là mười phút, cô đừng có uốn éo mà không chọn bộ lễ phục này, nếu như đem mái tóc dài kia thả xuống trên vai, thì có thể tạm thời che được vết sẹo trên vai.
Cửa phòng thử áo từ từ mở ra, Liền Tịch Tịch có chút ngại ngùng đi đến trước mặt Lý Triệt, chuẩn bị nhận lời nhận xét của anh.
Lý Triệt ngồi trên sa lon đọc tạp chí thì nhìn thấy Liền Tịch Tịch xuất hiện, đem tạp chí trong tay ném sang một bên, hai con mắt híp lại nhìn rồi mới chậm rãi nói: “Lấy cái này đi.”
Nói xong, liền đem thẻ vàng trong tay quăng cho nhân viên cửa hàng.
“Đợi. . . . . . Chờ một chút. . . . . .” Liền Tịch Tịch gặp Lý Triệt đã quyết định mua bộ lễ phục này, cô tranh thủ thời gian mở miệng ngăn cản.
Lý Triệt quay đầu nhìn về phía cô, mang trên mặt một chút hiếu kỳ.
“Có thể. . . . . . Có thể đổi một bộ khác được không?” Cô cẩn cẩn dực dực hỏi.
Tuy cô biết rằng bộ lễ phục này rất đẹp, nhưng là. . . . . . Cô chỉ cần nghĩ tới vết sẹo dữ tợn trên vai kia, thì cô sẽ không dám ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt của người khác.
Lý Triệt hướng nhân viên cửa hàng gật gật đầu, ý bảo để cho cô ta đi tính tiền. Sau đó lại chậm rãi bước đi đến trước mặt Liền Tịch Tịch, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc dài của cô.
“Cô đang ở đây lo lắng cái này sao?” Thanh âm trầm thấp của anh hơi từ tính, giống như là có thể đi thẳng vào chỗ sâu nhất trong nội tâm của cô.
Thân thể khựng lại trong chốc lát, Liền Tịch Tịch chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trước mặt. Anh biết rõ ràng suy nghĩ trong nội tâm cô, ánh mắt của anh, thật có thể nhìn thấu lòng của cô sao?
“Cô không biết là nó rất đẹp không?” Đầu ngón tay như có như không nhẹ nhàng lướt qua bờ vai của cô, mặt chậm rãi tới gần mặt của cô, sau đó ở bên tai cô nhẹ nhàng nói ra.
Lúc này Liền Tịch Tịch không cần soi gương cũng có thể biết mặt mình có bao nhiêu hồng, cô có cảm giác trái tim mình giống như là muốn nhảy ra ngoài.
Hai tay chăm chú bảo vệ hai vai của mình, đầu của cô dần dần cúi xuống, cô không nghĩ bản thân mình muốn che giấu thứ gì đó của bản thân lại bị một người đàn ông nhận ra, phảng phất như là vết sẹo trên vai cô như bị phóng đại ra rất nhiều lần.
“Hiện tại, cô là bạn gái của tôi, hết thảy đều nghe theo tôi, OK?” Ngữ khí của anh chậm rãi thổi ra, con mắt thâm thúy nhưng ôn hòa nhìn chằm chằm vào cô, anh có thể cảm nhận được sự bất an của cô.
Lần nữa nâng đầu lên, Liền Tịch Tịch cảm giác rằng mình đang nằm mơ.
Anh vừa mới nói cái gì? Bạn gái của anh sao?
Tuy biết rõ như vậy không tốt, nhưng là cô thật biết điều gật đầu, sau đó dịu dàng ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay Lý Triệt vươn ra.
Cô phát hiện, chỉ cần đứng ở bên cạnh anh, chỉ cần một ánh mắt của anh, cô liền có thể tràn ngập tin tưởng.
Người nam nhân này, có ma lực sao?
Cứ như vậy trong nháy mắt, cô cảm giác mình đã quen anh ở nơi nào đó, nhưng khi nhớ lại, lại là một mảnh mờ mịt.
Chẳng lẽ là ở nơi nào đó mà bọn họ đã lướt qua nhau trong nháy mắt sao?
Vẫy vẫy đầu, đem những suy nghĩ không giải thích được trong đầu mình quăng đi, bước chân của Liền Tịch Tịch có chút an tâm. Anh cứu cô cùng cha mẹ cô, làm bạn gái của anh coi như là báo đáp anh.
Cầm lấy hóa đôn thanh toán mua sắm do nhân viên cửa hàng đưa tới, bọn họ đi ra trung tâm thương mại náo nhiệt.
Sau đó, Lý Triệt lại dẫn cô đi vào trong một thẩm mỹ viện cao cấp, Liền Tịch Tịch ngồi ở một bên, nhìn Lý Triệt cùng với người chăm sóc của thẩm mỹ viện nói cái gì đó. Đại khái hai phút sau, một người chăm sóc mặc quần áo màu hồng nhạt đi tới thỉnh cô đi trang điểm. Từ đầu đến chân, cô triệt để ngồi im tại chổ, tại vì khi cô được thoa mặt, cô cảm thấy cái mặt nạ ấm ấm đắp lên mặt mình đặc biệt thoải mái, bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi. Đợi lúc cô tỉnh lai, cô phát hiện mình đã sớm được trang điểm xong.
Thợ trang điểm đem cô kéo đến bàn trang điểm, chỉ vào người ở trong gương nói: “Nhìn xem thích không?”
Lúc này, hai con mắt của Liền Tịch Tịch so với trứng gà còn lớn hơn, cô thình lình nhìn đến, vết sẹo trên vai được vẽ lên một dây leo màu tím, đến cuối ngọn thì vẽ ra một bông hoa tường vi màu đỏ
“Cái này. . . . . . khi tắm có phai màu không?” Cô có chút không dám tin vào hai mắt của mình, hình vẽ đó thật sự là rất đẹp.
“Vĩnh không phai màu.” Thợ trang điểm cho cô một cái đáp án không thể nghi ngờ.
Vĩnh không phai màu. . . . . .
Hai mắt Liền Tịch Tịch không nháy một chút nào mà nhìn chằm chằm vào vai của cô, cho đến khi một cô gái cầm hộp trang điểm đi tới nói: “Tiểu thư, xin hỏi bây giờ tôi có thể trang điểm cho cô được hay không?”
“Ách. . . . . . Có thể. . . . . .” Từ trong rung động phục hồi lại tinh thần, Liền Tịch Tịch có chút xấu hổ mà gật gật đầu với người thợ trang điểm.
Lại chờ thêm 20 phút, khi Liền Tịch Tịch một lần nữa mở to hai mắt mình ra, nhìn chính bản thân mình ở trong gương, mái tóc dài được vấn lên một cách ưu nhã ở sau ót, khuôn mặt thanh tú của cô được trang điểm một cách tinh xảo biến thành một khuôn mặt rung động lòng người, còn cái cổ thon dài của cô, không biết khi nào thì đã được đeo lên một chuỗi vòng cổ kim cương, dây leo màu tím cùng với nụ hoa tường vi màu đỏ đang hé nở đem xương quai xanh của cô phô bày ra một cách hoàn mỹ.
Lặng người chừng mười giây, cô mới từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần.
Cái người đang ở trong gương kia, thật sự là cô ư?
“Rất xinh đẹp .” Thợ trang điểm cùng thợ chăm sóc phát ra lời tán thưởng từ đáy lòng.
Sau đó, một người thợ chăm sóc khác tiến vào phòng hóa trang, trong tay của cô ta cầm theo vài đôi giày sandal.
Đi đến trước mặt Liền Tịch Tịch, thợ chăm sóc ngồi xuống thay giày cho cô.
“Xin hỏi kích cở giày của cô là bao nhiêu?” Cô ta ôn nhu mở miệng hỏi.
“Là 35.” Liền Tịch Tịch nhỏ giọng đáp.
Người thợ chăm sóc mỉm cười gật gật đầu, sau đó xem xét một chút số đo của đôi giày trong tay, sau đó chọn một đôi mà thay cho cô, một bên đổi còn vừa nói: “Bạn trai của cô thực cẩn thận, sợ số đo giày không thích hợp, đặc biệt mua cho cô những hai đôi.”
Liền Tịch Tịch nghe vậy, trên mặt đột nhiên ửng hồng. Lý Triệt sao? Bạn trai. A. . . . . . Làm sao có thể. . . . . .
Đem giầy đổi xong, tạo hình trang điểm cho Liền Tịch Tịch cũng hoàn thành, khi cô rực rỡ hẳn lên xuất hiện ở trước mặt Lý Triệt, cô rõ ràng cảm nhận được kinh diễm trong mắt Lý Triệt. Tuy nhiên, chỉ là một trong nháy mắt, sự kinh diễm trong mắt của anh đã tan biến.
“Đi thôi.” Anh không có phát biểu ý kiến gì với bộ dạng của cô bây giờ, chỉ nhẹ nhàng dắt tay cô đi ra phía trước, sau đó đi ra ngoài.
Bên ngoài cửa thẩm mỹ viện, không biết Chương Hiển tới đây từ khi nào, chỉ thấy anh ngồi trên chiếc xe Benz màu đen mà ngủ, lại còn ngáy.
Lý Triệt tiến lên mở cửa xe ra cho Liền Tịch Tịch, đợi cô tiến vào trong xe, sau đó mới từ bên kia lên xe.
Âm thanh đóng cửa làm cho Chương Hiển bừng tỉnh, anh nhìn qua kính chiếu hậu thấy được Liền Tịch Tịch đang ngồi phía sau, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra: “Tôi không có nhận lầm người a? Cô thật sự là Liền tiểu thư sao?”
“Anh gọi ta là Tịch Tịch là được rồi, không cần khách khí như vậy.” Hai má Liền Tịch Tịch đỏ ửng, ánh mắt rủ xuống nhìn chằm chằm đôi giày xinh đẹp trên chân mình. Lần đầu tiên bị người khác trang điểm và chuẩn bị từ đâu tới chân, cô nhớ chỉ có ngày cô gả cho Trương Tuấn cô mới làm như thế. Hôm nay. . . . . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook