Nửa Đời Thanh Tình
-
Chương 182-2: Cùng hội cùng thuyền (2)
Vân Yên ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại, đi một mạch tới cửa chính, ngẩng đầu lên đã thấy Dận Chân vẫn đang chắp tay sau lưng đứng dưới ánh trăng...
Sự trầm tĩnh giữa hai đầu lông mày khiến chàng giống như một vị cao tăng đã đắc đạo chờ đợi trong thời gian dài đằng đẵng, kì lạ thay, trên người chàng mang theo khí chất không màng khói lửa nhân gian khiến người ta vừa an tâm lại kính nể.
Đây là người đàn ông nàng yêu say đắm, muôn sông nghìn núi, bãi bể nương dâu, chàng đứng đây, chỉ vì mình nàng.
Chàng thong thả ngoảnh đầu lại, gương mặt sáng trong ấy thật rực rỡ.
Vân Yên bước đến, nhanh chóng chạy vào lòng chàng, Dận Chân nhấc nàng bế lên:
- Chúng ta đi thôi.
Vân Yên nằm trong lồng ngực ấm ấp vững chãi của chàng, được bế khỏi phủ Thập Tam A Ca. Lên xe ngựa, Dận Chân bỗng hôn nàng nồng nàn, rồi mới chậm rãi nói:
-Không nỡ về ư?
Vân Yên nhẹ nhàng chạm lên dấu răng nhỏ mình cắn trên cổ chàng, trách móc:
- Chàng còn nói nữa, chàng hại thiếp bị Hoan Sênh cười đấy, mặt mũi mất sạch rồi.
Dận Chân hít một hơi, tay ôm chặt eo nàng, nói đùa:
- Vậy nàng nỡ để tướng công phòng đơn gối chiếc khó vào giấc sao? Hơn nữa, ta không hiểu phu nhân mình sao, nếu ta không nóng lòng đón nàng về sớm, bình dấm nàng mà hiểu lầm, không phải là chết ta sao?
Vân Yên nghe vậy muốn cắn chàng thêm cái nữa, Dận Chân cúi đầu, đưa môi mình tới, đè thấp giọng:
- Cắn vào đây.
Vân Yên bỗng bình tĩnh lại nhìn chàng, chạm môi mình lên, hôn chàng đầy yêu thương.
- Thiếp nói nghiêm túc đấy, chỉ cần chàng nghĩ kĩ, thiếp luôn bên cạnh ủng hộ chàng.
Dận Chân khẽ vuốt đường nét khuôn mặt nàng, thần sắc chàng sâu xa.
- Ta hiểu nàng, nàng cũng hiểu ta. Đây là điều vô giá nhất trong cuộc đời, muốn mà không được.
Suốt quãng đường về Tứ Nghi Đường Dận Chân đều bế nàng, Vân Yên nở nụ cười trên môi nhìn chàng giúp mình cởi giày thêu, nàng chợt nhận ra người đàn ông này tuổi tác càng lớn, khí chất lại càng quyến rũ, hấp dẫn vô số sự kính nể và ái mộ của các cô gái nhỏ, như liều thuốc độc trí mạng nhất.
Trong tình yêu say đắm mà một người đàn ông trưởng thành trao cho người phụ nữ, có gì đó thật kì diệu như tình yêu của cha.
Nửa đời trước, cô bé mất cha sẽ không ngờ rằng ngày này của ba trăm năm quá khứ, sẽ nhận được tình thương như thế.
Người đàn ông ấy, là người nàng dõi theo từ lúc còn niên thiếu trẻ trung đến khi chín chắn ung dung như bây giờ. Trong một góc nào đó nơi đáy lòng nàng bất giác dâng lên tình yêu và niềm kiêu ngạo bí mật mà không ai biết được.
Dận Chân ngước mắt nhìn nàng, ấn chóp mũi nàng một cái:
- Nhìn gì mà ngốc thế.
Vân Yên ngây thơ chun mũi lại, nhào đến ôm chàng:
- Chàng hôm nay đi đâu, có rất nhiều tiểu cung nữ tiểu nha hoàn ngắm chàng, tìm chàng bắt chuyện lắm nhỉ?
Dận Chân bật cười:
- Bắt chuyện? Nàng thấy người khác dám sao?
Vân Yên chau mày:
- Thời gian này thiếp không đi ra ngoài với chàng, nhưng luôn nghe người ta nói chàng vừa đáng sợ vừa hung dữ... Đáng sợ đến nỗi ong bướm không dám đến gần ư?
Mặt Dận Chân tái xanh:
- Vậy người nào nói ta... vừa - đáng - sợ -vừa - hung - dữ.
Vân Yên cắn môi chàng một cái, cười ngây ngô:
- Không ai cả, nhưng thiếp cảm thấy tướng công mình quyến rũ như vậy, các cô gái nhỏ sẽ rất thích.
Dận Chân đưa một tay ôm nàng xuống gối, nhắm mắt cười đáp:
- Một cô gái nhỏ là nàng ta đã không dứt ra nổi rồi, còn cô gái nhỏ nào nữa, đồ ngốc.
Vân Yên rất thích điểm này ở chàng, rất chính trực, dù nàng hỏi gì, chàng chưa từng giấu diếm khiến nàng lo lắng.
- Ôm thiếp.
Dận Chân mở mắt ra nhìn nàng, môi nàng hơi dẩu lên, giọng nói vô cùng mềm mại. Chàng vòng tay qua eo nàng, mặt kề mặt, ôm chặt lấy nàng.
Bàn tay nhỏ của Vân Yên vuốt ve bím tóc sau gáy chàng, nàng rất thích những lúc ôm chàng thế này, cảm thấy thật bình yên. Nàng luôn nhớ lại ngày bão tuyết ấy khi nằm trên lưng chàng, vĩnh viễn không thể quên.
- Dận Chân, chàng nghĩ, nên làm thế nào?
Hai người ôm nhau nằm trong màn, Dận Chân chậm rãi thả lỏng người nàng, để nàng nhìn thẳng vào mắt mình.
Dận Chân chậm rãi nói:
- Ta rất ít khi nói chuyện trên triều với nàng, nàng cũng ít khi chủ động hỏi. Hôm nay, ta muốn chủ động nói với nàng một vài chuyện, để nàng hiểu rõ.
Vân Yên mỉm cười nhìn chàng, gật đầu, tay cũng đặt vào lòng bàn tay chàng, mười ngón tay đan vào nhau.
Dận Chân tiếp tục:
- Hiện giờ thế cục trong triều đen tối mờ mịt, nói thẳng ra người được ủng hộ nhiều nhất là Lão Bát, nhưng người thoạt nhìn có tiềm năng cao nhất trước mắt là Lão Thập Tứ. Lão Tam thích soạn sách, còn ta ư, tham thiền. Nhưng nếu nói về tình cảm của Hoàng a mã, ngoài Lão Nhị ra, khả năng của Lão Tam và ta đương nhiên cao hơn người khác.
Vân Yên gật đầu, khẽ đáp:
- Thiếp nhớ khi trong Sư Tử Viên chàng đã từng nói, vì liên quan đến Hoàng ngạch nương, nên từ nhỏ chàng luôn ở bên Hoàng a mã, sau đó, sống một thời gian với ông ấy rồi mới sống bên cạnh Đức Phi nương nương.
Dận Chân bóp lòng bàn tay nàng tỏ ý tán thành:
- Đúng vậy, cho nên nói về tình cảm, ngoài Lão Nhị, ta coi như gần gũi với ông ấy nhất. Hiện giờ Hoàng a mã tuổi tác đã cao, vì chuyện Lão Nhị và huynh đệ bất hoà nên rất đau lòng, do vậy chần chừ không muốn lập ngôi trữ, sợ rằng trữ quân mới sẽ lại giẫm lên vết xe đổ, hơn nữa... có lẽ ông ấy đã có quyết định riêng của chính mình. Hoàng a mã một đời ngồi trên ngai vàng, thâm sâu khó dò, bây giờ ai cũng muốn đoán được thánh ý, nhưng lại không nhìn thấu, chẳng qua bên nào có lợi với mình thì tạo thanh tạo thế. Cho nên...
Vân Yên kề bàn tay dày rộng của chàng lên mặt mình, lẳng lặng ngắm chàng.
Dận Chân nói tiếp:
- Cho nên, ta chỉ có thể lấy bất biến để đối phó với vạn biến. Ta tham thiền ngộ đạo chưa hẳn không tốt, người đắc lực ta cũng âm thầm khống chế. Em trai Hoàng ngạch nương thống lĩnh quân bộ Long Khoa Đa, tổng đốc Tứ Xuyên Niên Canh Nghiêu đều là nô tài môn hạ của ta. Long Khoa Đa kiểm soát Tử Cấm Thành, Niên Canh Nghiêu nắm giữ lương bổng của ba trăm nghìn quân, hơn nữa mọi thứ ta đã sắp đặt xong, chỉ còn lại một điều quan trọng...
Nói đến đây, chàng hơi ngừng lại, như một thói quen giữa họ, chờ nàng trả lời.
Vân Yên cụp mắt xuống rồi lại ngước mắt lên, thì thào:
- Hoàng thượng không nghi ngờ gì chàng.
Dận Chân ôm chặt nàng, hôn lên trán nàng:
- Đúng, ngôi vị này ta buộc phải có được! Không nói đến xã tắc hoàng quyền, mà vì người trong gia đình, dù là Lão Bát hay Lão Thập Tứ... Nếu ta thua, e rằng người đầu tiên ta không bảo vệ được chính là...
Vân Yên lặng lẽ nói:
- Là thiếp, thậm chí không chỉ tính mạng thiếp, mà còn vì an nguy toàn phủ.
Từ xưa đến nay trong hoàng gia máu mủ luôn tương tàn, chính biến Huyền Vũ Môn (1), thắng làm vua thua làm giặc, nàng tuy không học sâu biết rộng, nhưng cũng biết điều này.
Dận Chân nhìn vào mắt nàng, nghiêm túc nói:
- Đôi bên hận thù, ta không còn cách nào khác.
Vân Yên nặng nề gật đầu, sắc mặt tuy trắng bệch, nhưng vẫn nở nụ cười.
- Hãy làm những gì chàng nên làm, thiếp nghĩ, chàng đã suy nghĩ kĩ càng rồi.
Dận Chân bỗng nhiên bật cười, cúi đầu thủ thỉ vào tai nàng một câu.
Vân Yên hết sức ngạc nhiên:
- Chuyện này... Nếu...
Dận Chân bình tĩnh đáp:
- Không sao.
Vân Yên cắn môi, chau mày, rồi thở dài:
- Chuyện này quá nguy hiểm... Ngộ nhỡ có sai sót... Huống hồ... Nàng ấy sao có thể...
Chàng điềm tĩnh nói:
- Đã xử lý ổn thoả rồi, đây là chuyện mọi người đều vui mừng.
Vân Yên nhìn trán chàng:
- Chàng thích nàng ấy ư?
Dận Chân khẽ gõ lên trán nàng, giọng đầy bất lực:
- Lại nghĩ linh tinh gì rồi.
Vân Yên thản nhiên đáp:
- Thiếp chưa từng nói với chàng nhỉ, đêm đó thiếp đứng trong ngõ tận mắt nhìn chàng nạp trắc phúc tấn...
Đôi mắt ưng của Dận Chân bỗng mở choàng ra, ngơ ngác nhìn nàng, bàn tay đang ôm nàng cũng vô thức siết chặt lại.
Giọng điệu Vân Yên rất bình thản, như đang nói về chuyện xưa phủ đầy bụi.
- Mỗi lần chàng mặc hỉ phục đều rất tuấn tú, thiếp đứng sau đám đông luôn dõi theo chàng, chàng không hề nhìn thấy thiếp... Khăn trùm đầu của nàng ấy bị gió thổi bay, được chàng bắt được... Thiếp thấy ánh mắt chàng nhìn nàng ấy, cười như không cười...
Hơi thở Dận Chân nặng nề hơn, tim cũng đau đớn như lửa thiêu.
Chàng chau mày như đang nhớ lại:
- Cái gì mà cười như không cười?
Vân Yên gật đầu mỉm cười:
- Trước giờ chưa từng nói với chàng, vì thấy không cần thiết. Bây giờ nói ra, cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Dận Chân bỗng nói:
- Mắt ta không tốt, không nhìn được xa, nàng quên rồi sao?
Vân Yên sững sờ:
- Quên rồi.
Dận Chân nhìn nàng đầy phức tạp, rồi kéo nàng vào lòng mình.
- Lần đó, mọi sai lầm đều do ta cả, nhưng lí do rất đơn giản, ta chỉ muốn nàng gắng gượng qua mùa đông ấy thôi, không có buồn phiền để chữa khỏi bệnh. Nhưng cuối cùng ta biết rằng, dù bất cứ khi nào, nàng vẫn không rời bỏ ta.
Vân Yên khép mắt co người lại, thở dài:
- Đã qua nhiều năm rồi. Thoạt nhìn chàng là người thông minh nhất, hoá ra lại ngốc như vậy, đốt Tứ Nghi Đường làm gì?
Dận Chân vuốt ve mái tóc nàng phía sau gáy.
- Ta đã từng nói, có là ai đi chăng nữa cũng không phải là nàng. Có nhiều phụ nữ hơn nữa, cũng không ai hiểu ta như nàng. Và ta cũng là người hiểu nàng nhất. Dù nàng tin hay không, nhưng sau này, ta chắc chắn, chắc chắn sẽ không làm nàng đau lòng thêm nữa.
Một ngày hè năm Khang Hi thứ năm mươi tám, Trắc phúc tấn Niên thị của phủ Ung Thân vương sau nhiều năm lại có tin vui, Đích phúc tấn Na Lạp thị chăm sóc nàng ấy vô cùng tỉ mỉ chu đáo, Ung Thân vương Dận Chân ban thưởng rất nhiều, thường xuyên tới thăm, thời gian này hoà thuận vui vẻ, Niên gia nở mày nở mặt không ai bằng.
Vân Yên ngồi trong tiểu viện của Hoan Sênh hóng mát, ăn mặc thoải mái hơn khi ở Tứ Nghi Đường, chị em mỗi người ngồi trên một chiếc ghế mây, ở giữa đặt một chiếc bàn nhỏ, bên trên đặt một bát hoa quả ướp lạnh mà Vân Yên và Vân Yên cùng nhau làm, trong tay cầm chiếc quạt bằng lá cọ ngắt được trong hoa viên Di Tâm Trai của thư phòng Thập Tam A Ca, hai người nói chuyện vui vẻ.
Vân Yên lấy quạt lá cọ che miệng, nhỏ giọng thì thầm một câu vào tai Hoan Sênh. Gương mặt Hoan Sênh thoắt đỏ bừng, dùng quạt đánh nhẹ nàng một cái.
Vân Yên cười ngặt nghẽo, chớp mắt nói nhỏ:
- Chị nói thật mà, nhìn đắng cay nhớ ngọt bùi giúp tình cảm đi qua mệt mỏi, huống hồ em cũng có ưu điểm của riêng mình, trong những người phụ nữ trong phủ này, ai hiểu cuộc sống ngài ấy hơn em? Ai cùng nếm đắng cay ngọt bùi cùng ngài ấy từ thuở niên thiếu đến giờ? Em phải phát huy thế mạnh của mình chứ ~
- Nói gì mà vui vẻ thế, ta ở đằng xa mà đã nghe thấy rồi.
Ngoài sân vang lên giọng nói quen thuộc mang theo ý cười.
Hoan Sênh giật mình, mặt đỏ ửng, lúng túng nhìn chiếc áo đơn tầm thường trên người, đầu tóc cũng chưa chải. Nàng vội vàng buộc lại tóc, định đứng dậy chạy vào trong phòng, Vân Yên kéo tay nàng ấy lại, dùng mắt ra hiệu ý bảo ngồi xuống.
Dận Tường đi vào từ cửa viện, không mang theo gã sai vặt đi cùng, tinh thần chàng khá tốt, chân cũng khá hơn so với mùa đông.
Vân Yên cầm quạt lá cọ cố ý nháy mắt cười với Hoan Sênh:
- Thập Tam gia nhà em cũng nhỏ mọn thật đấy, mới lấy hai chiếc lá trong hoa viên ngài ấy thôi mà đã nóng lòng tới đây rồi.
Gương mặt Hoan Sênh vẫn ửng đỏ, thấy Dận Tường vào bèn hấp tấp đứng dậy kéo lại vạt áo, nhưng không nói gì.
Vân Yên nhận ra tất cả, cô bé này lúc nhỏ luôn vui vẻ, cởi mở với nàng, trưởng thành rồi, ở bên cạnh Dận Tường tính cách lúc nào cũng căng thẳng dè dặt.
- Chỉ cách một vườn hoa, nghe hai người nói xấu ta, mà hai người hóng mát thế này à?
Dận Tường mỉm cười đi tới, đôi mắt màu hổ phách toả sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Hoan Sênh thỉnh an Dận Tường đâu ra đấy, mời chàng ngồi xuống, định đi lấy chén pha trà cho chàng.
Khoé mắt Dận Tường nhìn bát hoa quả ướp lạnh trên bàn, bèn nói:
- Làm cho ta một bát thế này nhé, hai người ăn mảnh, tính làm của riêng mà không phần ta sao?
Vân Yên cười đáp:
- Đúng là nhỏ mọn, tủi thân chỉ vì một bát hoa quả.
Vừa dứt lời, nàng ngước mắt nhìn Hoan Sênh đang nhìn Dận Tường.
- Hoan Sênh đã làm sẵn một bát rồi, còn nói buổi chiều trời nóng sẽ mang tới Di Tâm Trai nhờ Tiểu Khấu Tử đưa cho ngài, nhưng đầu gối ngài bị bệnh, tuy trời nóng, nàng ấy cũng không yên tâm để ngài ăn nhiều.
Dận Tường nghe thấy vậy bèn nhìn Hoan Sênh, mỉm cười gật đầu, giọng nói cũng dịu dàng hẳn đi:
- Lấy cho ta một bát nhé, ta sẽ ăn ít thôi.
Khuôn mặt Hoan Sênh càng đỏ hơn, mềm mại như cô gái nhỏ, ngoan ngoãn gật đầu rồi vào phòng bưng ra.
Thời đại này đã có tủ lạnh nguyên sơ nhất, gọi là thùng băng, nhưng đa số chỉ có hoàng gia quý tộc mới dùng. Vân Yên mang cho Hoan Sênh một cái từ phủ mình, bên ngoài dùng gỗ sưa chạm khắc tinh xảo, bên trong bọc sắt lá, đặt băng tảng vào. Dù để ướp lạnh, hay làm mát canh uống, đều rất ngon.
Bên trong bát có dưa hấu, đào mật, đào vàng, nho, điểm xuyết thêm vài miếng đào trên đá vụn, hơi lạnh chậm rãi toả ra, nhìn vô cùng đáng yêu.
Hoan Sênh đưa bát cho Dận Tường, Dận Tường bảo nàng ngồi xuống, nàng dè dặt đi lấy chiếc ghế khác.
Hai người cùng ngồi ăn hoa quả ướp lạnh, cười cười nói nói, nhắc lại rất nhiều chuyện trước đây, dường như quay về khung cảnh năm ấy.
Mấy canh giờ bất giác trôi qua, đến khi Dận Chân bước vào sân mọi người vẫn đang cười.
Cuối cùng, bốn người dùng bữa tối trong tiểu viện của Hoan Sênh.
Hoan Sênh xuống nhà bếp đích thân làm mấy món, Vân Yên không rành nấu ăn, vui vẻ đi theo làm phụ bếp, nói rằng muốn học làm để về nhà nấu cho Dận Chân ăn.
Còn Dận Chân và Dận Tường ngồi trên ghế mây nói chuyện, vô cùng thư thái.
Ngày hè hôm nay như quay về thời niên thiếu năm ấy, êm đềm bình thản.
Sự trầm tĩnh giữa hai đầu lông mày khiến chàng giống như một vị cao tăng đã đắc đạo chờ đợi trong thời gian dài đằng đẵng, kì lạ thay, trên người chàng mang theo khí chất không màng khói lửa nhân gian khiến người ta vừa an tâm lại kính nể.
Đây là người đàn ông nàng yêu say đắm, muôn sông nghìn núi, bãi bể nương dâu, chàng đứng đây, chỉ vì mình nàng.
Chàng thong thả ngoảnh đầu lại, gương mặt sáng trong ấy thật rực rỡ.
Vân Yên bước đến, nhanh chóng chạy vào lòng chàng, Dận Chân nhấc nàng bế lên:
- Chúng ta đi thôi.
Vân Yên nằm trong lồng ngực ấm ấp vững chãi của chàng, được bế khỏi phủ Thập Tam A Ca. Lên xe ngựa, Dận Chân bỗng hôn nàng nồng nàn, rồi mới chậm rãi nói:
-Không nỡ về ư?
Vân Yên nhẹ nhàng chạm lên dấu răng nhỏ mình cắn trên cổ chàng, trách móc:
- Chàng còn nói nữa, chàng hại thiếp bị Hoan Sênh cười đấy, mặt mũi mất sạch rồi.
Dận Chân hít một hơi, tay ôm chặt eo nàng, nói đùa:
- Vậy nàng nỡ để tướng công phòng đơn gối chiếc khó vào giấc sao? Hơn nữa, ta không hiểu phu nhân mình sao, nếu ta không nóng lòng đón nàng về sớm, bình dấm nàng mà hiểu lầm, không phải là chết ta sao?
Vân Yên nghe vậy muốn cắn chàng thêm cái nữa, Dận Chân cúi đầu, đưa môi mình tới, đè thấp giọng:
- Cắn vào đây.
Vân Yên bỗng bình tĩnh lại nhìn chàng, chạm môi mình lên, hôn chàng đầy yêu thương.
- Thiếp nói nghiêm túc đấy, chỉ cần chàng nghĩ kĩ, thiếp luôn bên cạnh ủng hộ chàng.
Dận Chân khẽ vuốt đường nét khuôn mặt nàng, thần sắc chàng sâu xa.
- Ta hiểu nàng, nàng cũng hiểu ta. Đây là điều vô giá nhất trong cuộc đời, muốn mà không được.
Suốt quãng đường về Tứ Nghi Đường Dận Chân đều bế nàng, Vân Yên nở nụ cười trên môi nhìn chàng giúp mình cởi giày thêu, nàng chợt nhận ra người đàn ông này tuổi tác càng lớn, khí chất lại càng quyến rũ, hấp dẫn vô số sự kính nể và ái mộ của các cô gái nhỏ, như liều thuốc độc trí mạng nhất.
Trong tình yêu say đắm mà một người đàn ông trưởng thành trao cho người phụ nữ, có gì đó thật kì diệu như tình yêu của cha.
Nửa đời trước, cô bé mất cha sẽ không ngờ rằng ngày này của ba trăm năm quá khứ, sẽ nhận được tình thương như thế.
Người đàn ông ấy, là người nàng dõi theo từ lúc còn niên thiếu trẻ trung đến khi chín chắn ung dung như bây giờ. Trong một góc nào đó nơi đáy lòng nàng bất giác dâng lên tình yêu và niềm kiêu ngạo bí mật mà không ai biết được.
Dận Chân ngước mắt nhìn nàng, ấn chóp mũi nàng một cái:
- Nhìn gì mà ngốc thế.
Vân Yên ngây thơ chun mũi lại, nhào đến ôm chàng:
- Chàng hôm nay đi đâu, có rất nhiều tiểu cung nữ tiểu nha hoàn ngắm chàng, tìm chàng bắt chuyện lắm nhỉ?
Dận Chân bật cười:
- Bắt chuyện? Nàng thấy người khác dám sao?
Vân Yên chau mày:
- Thời gian này thiếp không đi ra ngoài với chàng, nhưng luôn nghe người ta nói chàng vừa đáng sợ vừa hung dữ... Đáng sợ đến nỗi ong bướm không dám đến gần ư?
Mặt Dận Chân tái xanh:
- Vậy người nào nói ta... vừa - đáng - sợ -vừa - hung - dữ.
Vân Yên cắn môi chàng một cái, cười ngây ngô:
- Không ai cả, nhưng thiếp cảm thấy tướng công mình quyến rũ như vậy, các cô gái nhỏ sẽ rất thích.
Dận Chân đưa một tay ôm nàng xuống gối, nhắm mắt cười đáp:
- Một cô gái nhỏ là nàng ta đã không dứt ra nổi rồi, còn cô gái nhỏ nào nữa, đồ ngốc.
Vân Yên rất thích điểm này ở chàng, rất chính trực, dù nàng hỏi gì, chàng chưa từng giấu diếm khiến nàng lo lắng.
- Ôm thiếp.
Dận Chân mở mắt ra nhìn nàng, môi nàng hơi dẩu lên, giọng nói vô cùng mềm mại. Chàng vòng tay qua eo nàng, mặt kề mặt, ôm chặt lấy nàng.
Bàn tay nhỏ của Vân Yên vuốt ve bím tóc sau gáy chàng, nàng rất thích những lúc ôm chàng thế này, cảm thấy thật bình yên. Nàng luôn nhớ lại ngày bão tuyết ấy khi nằm trên lưng chàng, vĩnh viễn không thể quên.
- Dận Chân, chàng nghĩ, nên làm thế nào?
Hai người ôm nhau nằm trong màn, Dận Chân chậm rãi thả lỏng người nàng, để nàng nhìn thẳng vào mắt mình.
Dận Chân chậm rãi nói:
- Ta rất ít khi nói chuyện trên triều với nàng, nàng cũng ít khi chủ động hỏi. Hôm nay, ta muốn chủ động nói với nàng một vài chuyện, để nàng hiểu rõ.
Vân Yên mỉm cười nhìn chàng, gật đầu, tay cũng đặt vào lòng bàn tay chàng, mười ngón tay đan vào nhau.
Dận Chân tiếp tục:
- Hiện giờ thế cục trong triều đen tối mờ mịt, nói thẳng ra người được ủng hộ nhiều nhất là Lão Bát, nhưng người thoạt nhìn có tiềm năng cao nhất trước mắt là Lão Thập Tứ. Lão Tam thích soạn sách, còn ta ư, tham thiền. Nhưng nếu nói về tình cảm của Hoàng a mã, ngoài Lão Nhị ra, khả năng của Lão Tam và ta đương nhiên cao hơn người khác.
Vân Yên gật đầu, khẽ đáp:
- Thiếp nhớ khi trong Sư Tử Viên chàng đã từng nói, vì liên quan đến Hoàng ngạch nương, nên từ nhỏ chàng luôn ở bên Hoàng a mã, sau đó, sống một thời gian với ông ấy rồi mới sống bên cạnh Đức Phi nương nương.
Dận Chân bóp lòng bàn tay nàng tỏ ý tán thành:
- Đúng vậy, cho nên nói về tình cảm, ngoài Lão Nhị, ta coi như gần gũi với ông ấy nhất. Hiện giờ Hoàng a mã tuổi tác đã cao, vì chuyện Lão Nhị và huynh đệ bất hoà nên rất đau lòng, do vậy chần chừ không muốn lập ngôi trữ, sợ rằng trữ quân mới sẽ lại giẫm lên vết xe đổ, hơn nữa... có lẽ ông ấy đã có quyết định riêng của chính mình. Hoàng a mã một đời ngồi trên ngai vàng, thâm sâu khó dò, bây giờ ai cũng muốn đoán được thánh ý, nhưng lại không nhìn thấu, chẳng qua bên nào có lợi với mình thì tạo thanh tạo thế. Cho nên...
Vân Yên kề bàn tay dày rộng của chàng lên mặt mình, lẳng lặng ngắm chàng.
Dận Chân nói tiếp:
- Cho nên, ta chỉ có thể lấy bất biến để đối phó với vạn biến. Ta tham thiền ngộ đạo chưa hẳn không tốt, người đắc lực ta cũng âm thầm khống chế. Em trai Hoàng ngạch nương thống lĩnh quân bộ Long Khoa Đa, tổng đốc Tứ Xuyên Niên Canh Nghiêu đều là nô tài môn hạ của ta. Long Khoa Đa kiểm soát Tử Cấm Thành, Niên Canh Nghiêu nắm giữ lương bổng của ba trăm nghìn quân, hơn nữa mọi thứ ta đã sắp đặt xong, chỉ còn lại một điều quan trọng...
Nói đến đây, chàng hơi ngừng lại, như một thói quen giữa họ, chờ nàng trả lời.
Vân Yên cụp mắt xuống rồi lại ngước mắt lên, thì thào:
- Hoàng thượng không nghi ngờ gì chàng.
Dận Chân ôm chặt nàng, hôn lên trán nàng:
- Đúng, ngôi vị này ta buộc phải có được! Không nói đến xã tắc hoàng quyền, mà vì người trong gia đình, dù là Lão Bát hay Lão Thập Tứ... Nếu ta thua, e rằng người đầu tiên ta không bảo vệ được chính là...
Vân Yên lặng lẽ nói:
- Là thiếp, thậm chí không chỉ tính mạng thiếp, mà còn vì an nguy toàn phủ.
Từ xưa đến nay trong hoàng gia máu mủ luôn tương tàn, chính biến Huyền Vũ Môn (1), thắng làm vua thua làm giặc, nàng tuy không học sâu biết rộng, nhưng cũng biết điều này.
Dận Chân nhìn vào mắt nàng, nghiêm túc nói:
- Đôi bên hận thù, ta không còn cách nào khác.
Vân Yên nặng nề gật đầu, sắc mặt tuy trắng bệch, nhưng vẫn nở nụ cười.
- Hãy làm những gì chàng nên làm, thiếp nghĩ, chàng đã suy nghĩ kĩ càng rồi.
Dận Chân bỗng nhiên bật cười, cúi đầu thủ thỉ vào tai nàng một câu.
Vân Yên hết sức ngạc nhiên:
- Chuyện này... Nếu...
Dận Chân bình tĩnh đáp:
- Không sao.
Vân Yên cắn môi, chau mày, rồi thở dài:
- Chuyện này quá nguy hiểm... Ngộ nhỡ có sai sót... Huống hồ... Nàng ấy sao có thể...
Chàng điềm tĩnh nói:
- Đã xử lý ổn thoả rồi, đây là chuyện mọi người đều vui mừng.
Vân Yên nhìn trán chàng:
- Chàng thích nàng ấy ư?
Dận Chân khẽ gõ lên trán nàng, giọng đầy bất lực:
- Lại nghĩ linh tinh gì rồi.
Vân Yên thản nhiên đáp:
- Thiếp chưa từng nói với chàng nhỉ, đêm đó thiếp đứng trong ngõ tận mắt nhìn chàng nạp trắc phúc tấn...
Đôi mắt ưng của Dận Chân bỗng mở choàng ra, ngơ ngác nhìn nàng, bàn tay đang ôm nàng cũng vô thức siết chặt lại.
Giọng điệu Vân Yên rất bình thản, như đang nói về chuyện xưa phủ đầy bụi.
- Mỗi lần chàng mặc hỉ phục đều rất tuấn tú, thiếp đứng sau đám đông luôn dõi theo chàng, chàng không hề nhìn thấy thiếp... Khăn trùm đầu của nàng ấy bị gió thổi bay, được chàng bắt được... Thiếp thấy ánh mắt chàng nhìn nàng ấy, cười như không cười...
Hơi thở Dận Chân nặng nề hơn, tim cũng đau đớn như lửa thiêu.
Chàng chau mày như đang nhớ lại:
- Cái gì mà cười như không cười?
Vân Yên gật đầu mỉm cười:
- Trước giờ chưa từng nói với chàng, vì thấy không cần thiết. Bây giờ nói ra, cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Dận Chân bỗng nói:
- Mắt ta không tốt, không nhìn được xa, nàng quên rồi sao?
Vân Yên sững sờ:
- Quên rồi.
Dận Chân nhìn nàng đầy phức tạp, rồi kéo nàng vào lòng mình.
- Lần đó, mọi sai lầm đều do ta cả, nhưng lí do rất đơn giản, ta chỉ muốn nàng gắng gượng qua mùa đông ấy thôi, không có buồn phiền để chữa khỏi bệnh. Nhưng cuối cùng ta biết rằng, dù bất cứ khi nào, nàng vẫn không rời bỏ ta.
Vân Yên khép mắt co người lại, thở dài:
- Đã qua nhiều năm rồi. Thoạt nhìn chàng là người thông minh nhất, hoá ra lại ngốc như vậy, đốt Tứ Nghi Đường làm gì?
Dận Chân vuốt ve mái tóc nàng phía sau gáy.
- Ta đã từng nói, có là ai đi chăng nữa cũng không phải là nàng. Có nhiều phụ nữ hơn nữa, cũng không ai hiểu ta như nàng. Và ta cũng là người hiểu nàng nhất. Dù nàng tin hay không, nhưng sau này, ta chắc chắn, chắc chắn sẽ không làm nàng đau lòng thêm nữa.
Một ngày hè năm Khang Hi thứ năm mươi tám, Trắc phúc tấn Niên thị của phủ Ung Thân vương sau nhiều năm lại có tin vui, Đích phúc tấn Na Lạp thị chăm sóc nàng ấy vô cùng tỉ mỉ chu đáo, Ung Thân vương Dận Chân ban thưởng rất nhiều, thường xuyên tới thăm, thời gian này hoà thuận vui vẻ, Niên gia nở mày nở mặt không ai bằng.
Vân Yên ngồi trong tiểu viện của Hoan Sênh hóng mát, ăn mặc thoải mái hơn khi ở Tứ Nghi Đường, chị em mỗi người ngồi trên một chiếc ghế mây, ở giữa đặt một chiếc bàn nhỏ, bên trên đặt một bát hoa quả ướp lạnh mà Vân Yên và Vân Yên cùng nhau làm, trong tay cầm chiếc quạt bằng lá cọ ngắt được trong hoa viên Di Tâm Trai của thư phòng Thập Tam A Ca, hai người nói chuyện vui vẻ.
Vân Yên lấy quạt lá cọ che miệng, nhỏ giọng thì thầm một câu vào tai Hoan Sênh. Gương mặt Hoan Sênh thoắt đỏ bừng, dùng quạt đánh nhẹ nàng một cái.
Vân Yên cười ngặt nghẽo, chớp mắt nói nhỏ:
- Chị nói thật mà, nhìn đắng cay nhớ ngọt bùi giúp tình cảm đi qua mệt mỏi, huống hồ em cũng có ưu điểm của riêng mình, trong những người phụ nữ trong phủ này, ai hiểu cuộc sống ngài ấy hơn em? Ai cùng nếm đắng cay ngọt bùi cùng ngài ấy từ thuở niên thiếu đến giờ? Em phải phát huy thế mạnh của mình chứ ~
- Nói gì mà vui vẻ thế, ta ở đằng xa mà đã nghe thấy rồi.
Ngoài sân vang lên giọng nói quen thuộc mang theo ý cười.
Hoan Sênh giật mình, mặt đỏ ửng, lúng túng nhìn chiếc áo đơn tầm thường trên người, đầu tóc cũng chưa chải. Nàng vội vàng buộc lại tóc, định đứng dậy chạy vào trong phòng, Vân Yên kéo tay nàng ấy lại, dùng mắt ra hiệu ý bảo ngồi xuống.
Dận Tường đi vào từ cửa viện, không mang theo gã sai vặt đi cùng, tinh thần chàng khá tốt, chân cũng khá hơn so với mùa đông.
Vân Yên cầm quạt lá cọ cố ý nháy mắt cười với Hoan Sênh:
- Thập Tam gia nhà em cũng nhỏ mọn thật đấy, mới lấy hai chiếc lá trong hoa viên ngài ấy thôi mà đã nóng lòng tới đây rồi.
Gương mặt Hoan Sênh vẫn ửng đỏ, thấy Dận Tường vào bèn hấp tấp đứng dậy kéo lại vạt áo, nhưng không nói gì.
Vân Yên nhận ra tất cả, cô bé này lúc nhỏ luôn vui vẻ, cởi mở với nàng, trưởng thành rồi, ở bên cạnh Dận Tường tính cách lúc nào cũng căng thẳng dè dặt.
- Chỉ cách một vườn hoa, nghe hai người nói xấu ta, mà hai người hóng mát thế này à?
Dận Tường mỉm cười đi tới, đôi mắt màu hổ phách toả sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Hoan Sênh thỉnh an Dận Tường đâu ra đấy, mời chàng ngồi xuống, định đi lấy chén pha trà cho chàng.
Khoé mắt Dận Tường nhìn bát hoa quả ướp lạnh trên bàn, bèn nói:
- Làm cho ta một bát thế này nhé, hai người ăn mảnh, tính làm của riêng mà không phần ta sao?
Vân Yên cười đáp:
- Đúng là nhỏ mọn, tủi thân chỉ vì một bát hoa quả.
Vừa dứt lời, nàng ngước mắt nhìn Hoan Sênh đang nhìn Dận Tường.
- Hoan Sênh đã làm sẵn một bát rồi, còn nói buổi chiều trời nóng sẽ mang tới Di Tâm Trai nhờ Tiểu Khấu Tử đưa cho ngài, nhưng đầu gối ngài bị bệnh, tuy trời nóng, nàng ấy cũng không yên tâm để ngài ăn nhiều.
Dận Tường nghe thấy vậy bèn nhìn Hoan Sênh, mỉm cười gật đầu, giọng nói cũng dịu dàng hẳn đi:
- Lấy cho ta một bát nhé, ta sẽ ăn ít thôi.
Khuôn mặt Hoan Sênh càng đỏ hơn, mềm mại như cô gái nhỏ, ngoan ngoãn gật đầu rồi vào phòng bưng ra.
Thời đại này đã có tủ lạnh nguyên sơ nhất, gọi là thùng băng, nhưng đa số chỉ có hoàng gia quý tộc mới dùng. Vân Yên mang cho Hoan Sênh một cái từ phủ mình, bên ngoài dùng gỗ sưa chạm khắc tinh xảo, bên trong bọc sắt lá, đặt băng tảng vào. Dù để ướp lạnh, hay làm mát canh uống, đều rất ngon.
Bên trong bát có dưa hấu, đào mật, đào vàng, nho, điểm xuyết thêm vài miếng đào trên đá vụn, hơi lạnh chậm rãi toả ra, nhìn vô cùng đáng yêu.
Hoan Sênh đưa bát cho Dận Tường, Dận Tường bảo nàng ngồi xuống, nàng dè dặt đi lấy chiếc ghế khác.
Hai người cùng ngồi ăn hoa quả ướp lạnh, cười cười nói nói, nhắc lại rất nhiều chuyện trước đây, dường như quay về khung cảnh năm ấy.
Mấy canh giờ bất giác trôi qua, đến khi Dận Chân bước vào sân mọi người vẫn đang cười.
Cuối cùng, bốn người dùng bữa tối trong tiểu viện của Hoan Sênh.
Hoan Sênh xuống nhà bếp đích thân làm mấy món, Vân Yên không rành nấu ăn, vui vẻ đi theo làm phụ bếp, nói rằng muốn học làm để về nhà nấu cho Dận Chân ăn.
Còn Dận Chân và Dận Tường ngồi trên ghế mây nói chuyện, vô cùng thư thái.
Ngày hè hôm nay như quay về thời niên thiếu năm ấy, êm đềm bình thản.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook