Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi
-
Chương 147: Giao đấu trên đỉnh núi (Ba)
Có điều ngẫm lại cũng là, Phượng Như Ảnh lo lắng cho an nguy của Mộc Vân Phong, nóng vội sốt ruột cũng là điều dễ hiểu. Đừng nói là Phượng Như Ảnh, giờ phút này chính anh cũng như gánh một khối đá, sốt ruột không thôi.
Giờ phút này anh thật sự hi vọng hai người kia có thể vô dụng một chút, hi vọng bọn họ không đối phó được với Mộc Vân Phong, hi vọng Mộc Vân Phong đủ nhạy bén, có thể thoát khỏi thủ đoạn của bọn họ.
Bầu trời đã dần sáng lên, đêm tối sắp qua, ban ngày sắp tới. Lúc này Mộc Vân Phong đã đến gần đỉnh núi, vừa chậm rãi lôi kéo nhánh cây trèo lên trên, vừa thở hổn hển.
Mà bàn tay nhỏ bé thon dài của cô vốn trắng nõn như ngọc, lúc này đã nhuốm một màu xanh đậm đà, đó là màu của lá cây. Xuyên qua một lớp xanh đậm bên ngoài, có thể thấy được lờ mờ một màu đỏ sậm của máu.
Từng vết trầy dài rướm máu hiện lên trên tay của cô, quần áo trên người có hơi xốc xếch, quần chỗ đầu gối lộ ra vết tích bị mài rách
Mộc Vân Phong leo được một chút thì dừng lại hít thở không khí trong lành mát mẻ trên núi vào buổi sáng sớm, thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau. Ở phía sau, hai người kia một mạch đuổi theo, trước sau vẫn cách hơn mười mét.
Thấy hai tên kia đuổi theo triệt để, dễ dàng thấy được băng gạc màu trắng của tên kia trong lòng Mộc Vân Phong đầy oán hận thầm nghĩ, sao tối qua không phế bỏ đi hai tay của anh ta chứ.
Nếu cô không giữ lại một tay cho đối phương, thì bây giờ đâu đến phiên bọn họ truy đuổi cô, khiến cho cô phải leo núi cả buổi. Tuy rằng cô không phải tiểu thư khuê cát gì, cũng không sợ việc leo núi. Nhưng mà cảm giác bị người khác đuổi theo như vậy thật vô cùng khó chịu, khiến người ta phải phát cáu. Nhất là bây giờ tay chân của cô đều đau nhức, thật sự hận không thể đánh hai tên đầu sỏ này một trận ra trò.
Tâm tình Mộc Vân Phong khó chịu, tâm tình của hai người đuổi theo phía sau cô cũng không khá hơn là bao. Trong thời gian một buổi tối bọn họ dồn hết toàn bộ sức lực đuổi theo Mộc Vân Phong, ban đầu nghĩ là chỉ cần bọn họ dốc thêm chút sức là có thể đuổi kịp Mộc Vân Phong, nhưng không nghĩ tới sự chịu đựng của cô gái này lại tốt như vậy, từ đầu đến cuối vẫn duy trì được một khoảng cách nhất định với bọn họ.
Bất kể là bọn họ nhanh hay chậm, bọn họ vẫn không thu nhỏ được khoảng cách với Mộc Vân Phong. Về điểm này, bọn họ thật sự không biết sao Mộc Vân Phong có thể làm được.
"Nhanh chóng đến đỉnh núi, dù sao cô gái kia cũng không chạy được. Nghỉ một lát thôi." A Kiệt một tay vịn vào thân cây, đứng lại nghỉ ngơi nhìn Mộc Vân Phong đang ở phía trước, đề nghị với A Dũng ở bên cạnh.
Cả buổi tối thật sự đã gây khó khăn cho anh, chỉ dựa vào một tay đã leo lên núi cao như vậy, thật sự đã phá được kỷ lục những việc làm vĩ đại đó chứ.
"Ừ, ngồi xuống một chút thôi." A Dũng cũng dừng lại thở hổn hển, vừa nắm một thân cây, vừa đỡ A Kiệt, hai người cùng nhau ngồi xuống.
Thấy sắc trời ngày càng sáng, mới biết bọn họ đã đuổi theo Mộc Vân Phong một buổi tối rồi. Thật không dễ dàng mà.
Ngẩng đầu nhìn cô gái phía trước đang vịn vào thân cây nghỉ ngơi, trong lòng có chút khâm phục. Nếu như cô không trêu chọc đến hai người bọn họ, có lẽ là bọn họ sẽ rất khâm phục cô.
Đáng tiếc......
Bọn họ đã liệt cô gái này vào danh sách những người không thể không giết, cho nên dù cho trong lòng có chút tình cảm khâm phục với cô, nhưng sẽ không mềm lòng mà tha cho cô lần này.
A Dũng vẫn biết bản lĩnh của Mộc Vân Phong, cũng biết cô là người có thù phải trả. Cho dù bây giờ bọn họ sẵn lòng buông tay, thì e là Mộc Vân Phong cũng không chịu bỏ qua cho bọn họ.
Cho nên lối thoát duy nhất của bọn họ, chính là giữ nguyên kế hoạch lúc đầu mà xử lý cô gái này.
"Không ngờ ngọn núi này cao như vậy, cũng đã trèo một buổi tối rồi, còn chưa lên tới đỉnh núi nữa." A Kiệt ngồi trên đất, nhìn cây và núi xanh xanh trùng điệp mà cảm khái không thôi. Trước kia bọn họ đi lên đi xuống đều là ngồi xe, rất ít khi chú ý tới ngọn núi này cao bao nhiêu, cây xanh tươi tốt thế nào.
Giờ phút này anh thật sự hi vọng hai người kia có thể vô dụng một chút, hi vọng bọn họ không đối phó được với Mộc Vân Phong, hi vọng Mộc Vân Phong đủ nhạy bén, có thể thoát khỏi thủ đoạn của bọn họ.
Bầu trời đã dần sáng lên, đêm tối sắp qua, ban ngày sắp tới. Lúc này Mộc Vân Phong đã đến gần đỉnh núi, vừa chậm rãi lôi kéo nhánh cây trèo lên trên, vừa thở hổn hển.
Mà bàn tay nhỏ bé thon dài của cô vốn trắng nõn như ngọc, lúc này đã nhuốm một màu xanh đậm đà, đó là màu của lá cây. Xuyên qua một lớp xanh đậm bên ngoài, có thể thấy được lờ mờ một màu đỏ sậm của máu.
Từng vết trầy dài rướm máu hiện lên trên tay của cô, quần áo trên người có hơi xốc xếch, quần chỗ đầu gối lộ ra vết tích bị mài rách
Mộc Vân Phong leo được một chút thì dừng lại hít thở không khí trong lành mát mẻ trên núi vào buổi sáng sớm, thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau. Ở phía sau, hai người kia một mạch đuổi theo, trước sau vẫn cách hơn mười mét.
Thấy hai tên kia đuổi theo triệt để, dễ dàng thấy được băng gạc màu trắng của tên kia trong lòng Mộc Vân Phong đầy oán hận thầm nghĩ, sao tối qua không phế bỏ đi hai tay của anh ta chứ.
Nếu cô không giữ lại một tay cho đối phương, thì bây giờ đâu đến phiên bọn họ truy đuổi cô, khiến cho cô phải leo núi cả buổi. Tuy rằng cô không phải tiểu thư khuê cát gì, cũng không sợ việc leo núi. Nhưng mà cảm giác bị người khác đuổi theo như vậy thật vô cùng khó chịu, khiến người ta phải phát cáu. Nhất là bây giờ tay chân của cô đều đau nhức, thật sự hận không thể đánh hai tên đầu sỏ này một trận ra trò.
Tâm tình Mộc Vân Phong khó chịu, tâm tình của hai người đuổi theo phía sau cô cũng không khá hơn là bao. Trong thời gian một buổi tối bọn họ dồn hết toàn bộ sức lực đuổi theo Mộc Vân Phong, ban đầu nghĩ là chỉ cần bọn họ dốc thêm chút sức là có thể đuổi kịp Mộc Vân Phong, nhưng không nghĩ tới sự chịu đựng của cô gái này lại tốt như vậy, từ đầu đến cuối vẫn duy trì được một khoảng cách nhất định với bọn họ.
Bất kể là bọn họ nhanh hay chậm, bọn họ vẫn không thu nhỏ được khoảng cách với Mộc Vân Phong. Về điểm này, bọn họ thật sự không biết sao Mộc Vân Phong có thể làm được.
"Nhanh chóng đến đỉnh núi, dù sao cô gái kia cũng không chạy được. Nghỉ một lát thôi." A Kiệt một tay vịn vào thân cây, đứng lại nghỉ ngơi nhìn Mộc Vân Phong đang ở phía trước, đề nghị với A Dũng ở bên cạnh.
Cả buổi tối thật sự đã gây khó khăn cho anh, chỉ dựa vào một tay đã leo lên núi cao như vậy, thật sự đã phá được kỷ lục những việc làm vĩ đại đó chứ.
"Ừ, ngồi xuống một chút thôi." A Dũng cũng dừng lại thở hổn hển, vừa nắm một thân cây, vừa đỡ A Kiệt, hai người cùng nhau ngồi xuống.
Thấy sắc trời ngày càng sáng, mới biết bọn họ đã đuổi theo Mộc Vân Phong một buổi tối rồi. Thật không dễ dàng mà.
Ngẩng đầu nhìn cô gái phía trước đang vịn vào thân cây nghỉ ngơi, trong lòng có chút khâm phục. Nếu như cô không trêu chọc đến hai người bọn họ, có lẽ là bọn họ sẽ rất khâm phục cô.
Đáng tiếc......
Bọn họ đã liệt cô gái này vào danh sách những người không thể không giết, cho nên dù cho trong lòng có chút tình cảm khâm phục với cô, nhưng sẽ không mềm lòng mà tha cho cô lần này.
A Dũng vẫn biết bản lĩnh của Mộc Vân Phong, cũng biết cô là người có thù phải trả. Cho dù bây giờ bọn họ sẵn lòng buông tay, thì e là Mộc Vân Phong cũng không chịu bỏ qua cho bọn họ.
Cho nên lối thoát duy nhất của bọn họ, chính là giữ nguyên kế hoạch lúc đầu mà xử lý cô gái này.
"Không ngờ ngọn núi này cao như vậy, cũng đã trèo một buổi tối rồi, còn chưa lên tới đỉnh núi nữa." A Kiệt ngồi trên đất, nhìn cây và núi xanh xanh trùng điệp mà cảm khái không thôi. Trước kia bọn họ đi lên đi xuống đều là ngồi xe, rất ít khi chú ý tới ngọn núi này cao bao nhiêu, cây xanh tươi tốt thế nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook