Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi
-
Chương 146: Giao đấu trên đỉnh núi (Hai)
Từ lần trước sau khi cứu Phượng Như Ảnh về, bọn họ cũng biết vị trí của Mộc Vân Phong ở trong lòng lão đại rất không đơn giản, đến nỗi trọng lượng đó cũng đã vượt qua những người anh em cùng vào sinh ra tử như bọn anh.
Giờ phút này, trong lòng hai người có chút ghen tỵ, vì địa vị của Mộc Vân Phong ở trong lòng Phượng Như Ảnh vượt qua bọn họ. Vì Phượng Như Ảnh quan tâm lo lắng cho cô ấy mà mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày.
Nhưng ý nghĩ đó cũng chỉ thoáng qua trong đầu mà thôi. Phải biết rằng bình thường Phượng Như Ảnh đối đãi với bọn họ không tệ, đối xử với bọn họ rất chân thành, chưa bao giờ xem bọn họ là cấp dưới, mà đối xử với bọn họ như anh em vậy, thậm chí vì bọn họ mà không tiếc mạo hiểm cả bản thân mình.
Phần ân tình này, phần nghĩa này, đối đãi với bọn họ bằng tấm lòng chân thành, làm cho bọn họ vẫn khắc ghi trong lòng. Cho nên bọn họ mới có thể mặc kệ Phượng Như Ảnh làm gì, cho dù là đi chết bọn họ cũng cam tâm tình nguyện.
"Lúc cô ấy bỏ đi, hai người thuộc hạ của anh bám theo rồi, đoán chừng là muốn giết cô ấy." Phượng Như Ảnh lại hỏi lần nữa, Hồng Bưu cũng không che giấu. Anh biết Phượng Như Ảnh cũng lo lắng cho Mộc Vân Phong như anh, lo là cô sẽ gặp nguy hiểm, cho nên lập tức nói rõ cho em ấy biết.
Tuy rằng đó là thuộc hạ của anh, nhưng Hồng Bưu cũng không tính bao che. Nếu như bọn họ thật sự tổn thương đến Mộc Vân Phong, vậy thì không cần Phượng Như Ảnh ra tay, anh cũng sẽ phế bỏ hai người kia.
"Không phải là..... " Nghe Hồng Bưu nói, Ảnh Phong và Ảnh Băng cùng liếc mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt mà chỉ có bọn họ mới hiểu rõ.
Giờ phút này, bọn họ đều nghĩ đến hai người đàn ông trong buổi tối này. Bọn họ thấy rõ ràng Mộc Vân Phong đã phế bỏ bàn tay của một trong hai người đó, cũng thấy rõ ánh mắt dữ tợn tàn nhẫn của hai người kia.
Bọn họ biết hai người kia nhất định sẽ ra tay với Mộc Vân Phong, nhưng không nghĩ là nhanh như vậy. Xem ra không chỉ có phụ nữ báo thù một phút cũng sợ muộn, mà ngay cả đàn ông cũng thế.
"Cái gì? Bọn họ rời đi đã lâu như vậy, sao đến bây giờ mới biết." Phượng Như Ảnh trợn mắt nhìn Hồng Bưu, nhìn anh đầy oán trách. Bây giờ cách lúc Mộc Vân Phong bỏ đi đã qua hơn một giờ rồi, bây giờ mới biết được có người muốn giết cô ấy.
Nếu như hai người kia kiên quyết ra tay, vậy nói không chừng Mộc Vân Phong đã bị giết chết rồi.
Nghĩ tới đây, Phượng Như Ảnh cũng không đợi Hồng Bưu trả lời, bước nhanh ra ngoài. Anh biết lúc này cho dù có oán trách cũng vô ích, chuyện đã xảy ra rồi. Tốt nhất là tìm cách nhanh chóng đuổi theo Mộc Vân Phong. Chỉ là không biết còn kịp không.
Phượng Như Ảnh vừa ra tới sân, thuộc hạ của Hồng Bưu cũng vừa vặn lái xe ra. Tùy ý chọn một chiếc ngồi vào, Ảnh Phong và Ảnh Phong cũng nhanh chóng ngồi vào.
Ảnh Phong ngồi ở vị trí lái, không đợi Phượng Như Ảnh nói, khởi động xe chạy ra hướng con đường núi. Anh biết Mộc Vân Phong muốn bỏ đi, nhất định là về thành phố. Mà quay về thành phố chỉ có một con đường đi, cho nên anh không lo đi nhầm đường.
Nhấn ga, xe nhanh chóng phóng đi, chỉ trong nháy mắt đã ra đến con đường núi. Lái xe chạy xuống, mở toàn bộ đèn xe lên, chiếu lên trên đường sáng trưng.
Mặc dù tốc độ xe của Ảnh Phong rất nhanh, nhưng vẫn vừa lái vừa cẩn thận quan sát mặt đường, muốn thử xem có thể gặp Mộc Vân Phong hay là xe của hai người kia hay không.
Hồng Bưu bước ra thấy Phượng Như Ảnh lên xe đầu tiên rồi rời đi, không chần chờ mà nhanh chóng lên xe, sau đó nói: "Đuổi theo." Xe bọn họ chạy theo sau xe Phượng Như Ảnh.
Con đường núi này người của anh tương đối quen thuộc, theo lý mà nói xe của anh lái phía trước có vẻ sẽ tốt hơn, nhưng không ngờ tính tình Phượng Như Ảnh lại vội vàng như vậy, trực tiếp lái đi trước bọn họ.
Giờ phút này, trong lòng hai người có chút ghen tỵ, vì địa vị của Mộc Vân Phong ở trong lòng Phượng Như Ảnh vượt qua bọn họ. Vì Phượng Như Ảnh quan tâm lo lắng cho cô ấy mà mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày.
Nhưng ý nghĩ đó cũng chỉ thoáng qua trong đầu mà thôi. Phải biết rằng bình thường Phượng Như Ảnh đối đãi với bọn họ không tệ, đối xử với bọn họ rất chân thành, chưa bao giờ xem bọn họ là cấp dưới, mà đối xử với bọn họ như anh em vậy, thậm chí vì bọn họ mà không tiếc mạo hiểm cả bản thân mình.
Phần ân tình này, phần nghĩa này, đối đãi với bọn họ bằng tấm lòng chân thành, làm cho bọn họ vẫn khắc ghi trong lòng. Cho nên bọn họ mới có thể mặc kệ Phượng Như Ảnh làm gì, cho dù là đi chết bọn họ cũng cam tâm tình nguyện.
"Lúc cô ấy bỏ đi, hai người thuộc hạ của anh bám theo rồi, đoán chừng là muốn giết cô ấy." Phượng Như Ảnh lại hỏi lần nữa, Hồng Bưu cũng không che giấu. Anh biết Phượng Như Ảnh cũng lo lắng cho Mộc Vân Phong như anh, lo là cô sẽ gặp nguy hiểm, cho nên lập tức nói rõ cho em ấy biết.
Tuy rằng đó là thuộc hạ của anh, nhưng Hồng Bưu cũng không tính bao che. Nếu như bọn họ thật sự tổn thương đến Mộc Vân Phong, vậy thì không cần Phượng Như Ảnh ra tay, anh cũng sẽ phế bỏ hai người kia.
"Không phải là..... " Nghe Hồng Bưu nói, Ảnh Phong và Ảnh Băng cùng liếc mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt mà chỉ có bọn họ mới hiểu rõ.
Giờ phút này, bọn họ đều nghĩ đến hai người đàn ông trong buổi tối này. Bọn họ thấy rõ ràng Mộc Vân Phong đã phế bỏ bàn tay của một trong hai người đó, cũng thấy rõ ánh mắt dữ tợn tàn nhẫn của hai người kia.
Bọn họ biết hai người kia nhất định sẽ ra tay với Mộc Vân Phong, nhưng không nghĩ là nhanh như vậy. Xem ra không chỉ có phụ nữ báo thù một phút cũng sợ muộn, mà ngay cả đàn ông cũng thế.
"Cái gì? Bọn họ rời đi đã lâu như vậy, sao đến bây giờ mới biết." Phượng Như Ảnh trợn mắt nhìn Hồng Bưu, nhìn anh đầy oán trách. Bây giờ cách lúc Mộc Vân Phong bỏ đi đã qua hơn một giờ rồi, bây giờ mới biết được có người muốn giết cô ấy.
Nếu như hai người kia kiên quyết ra tay, vậy nói không chừng Mộc Vân Phong đã bị giết chết rồi.
Nghĩ tới đây, Phượng Như Ảnh cũng không đợi Hồng Bưu trả lời, bước nhanh ra ngoài. Anh biết lúc này cho dù có oán trách cũng vô ích, chuyện đã xảy ra rồi. Tốt nhất là tìm cách nhanh chóng đuổi theo Mộc Vân Phong. Chỉ là không biết còn kịp không.
Phượng Như Ảnh vừa ra tới sân, thuộc hạ của Hồng Bưu cũng vừa vặn lái xe ra. Tùy ý chọn một chiếc ngồi vào, Ảnh Phong và Ảnh Phong cũng nhanh chóng ngồi vào.
Ảnh Phong ngồi ở vị trí lái, không đợi Phượng Như Ảnh nói, khởi động xe chạy ra hướng con đường núi. Anh biết Mộc Vân Phong muốn bỏ đi, nhất định là về thành phố. Mà quay về thành phố chỉ có một con đường đi, cho nên anh không lo đi nhầm đường.
Nhấn ga, xe nhanh chóng phóng đi, chỉ trong nháy mắt đã ra đến con đường núi. Lái xe chạy xuống, mở toàn bộ đèn xe lên, chiếu lên trên đường sáng trưng.
Mặc dù tốc độ xe của Ảnh Phong rất nhanh, nhưng vẫn vừa lái vừa cẩn thận quan sát mặt đường, muốn thử xem có thể gặp Mộc Vân Phong hay là xe của hai người kia hay không.
Hồng Bưu bước ra thấy Phượng Như Ảnh lên xe đầu tiên rồi rời đi, không chần chờ mà nhanh chóng lên xe, sau đó nói: "Đuổi theo." Xe bọn họ chạy theo sau xe Phượng Như Ảnh.
Con đường núi này người của anh tương đối quen thuộc, theo lý mà nói xe của anh lái phía trước có vẻ sẽ tốt hơn, nhưng không ngờ tính tình Phượng Như Ảnh lại vội vàng như vậy, trực tiếp lái đi trước bọn họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook