"Này, lão Tứ, em mau trở lại một chuyến, em gái nói con bé đau, đau đến khóc.
"Cố Chi Thức đang chuẩn bị họp nhìn thấy cuộc gọi đến trên điện thoại, xác định đối phương là Cố Chi Văn thì có chút kinh ngạc.
"Cơ thể không thoải mái thì đến bệnh viện, bác sĩ sẽ kiểm tra cho con bé.
Anh à, em bận lắm.
"Cố Chi Thức không hiểu tại sao, anh hai lại đột nhiên quan tâm đến con bé nhà quê đó như vậy.
"Bận rộn, bận rộn, bận rộn! Được! Em chờ đó, đừng hối hận!"Cố Nhị tức giận đến mức cúp điện thoại, trong lòng thầm suy nghĩ, Cố tiểu Tứ, đừng trách anh trai ruột của em không cho em cơ hội thể hiện, bỏ lỡ một cô em gái đáng yêu như vậy, sau này em cứ chờ mà hối hận đi!Cơ thể Tô Khanh Từ không thoải mái, dọa cả toàn bộ nhà họ Cố hoảng sợ.
Trước đây cô chưa bao giờ đau như vậy, cho nên nhất thời không thể nói rõ nguyên nhân, thậm chí không thể dùng linh lực để xua tan đau đớn.
Đúng lúc bác sĩ gia đình có việc xin nghỉ, Cố Nhị lập tức đưa em gái đến bệnh viện.
Không cần hẹn trước, khi Tô Khanh Từ đến bệnh viện thì được một bác sĩ có thâm niên tiếp đón khám bệnh.
Nửa tiếng sau, Tô Khanh Từ dùng bàn tay nhỏ bé che gò má bên phải, nhìn vào kết quả kiểm tra, cô vô thức lấy một cây kẹp mút từ trong túi áo ra.
"Không được!"Cố Nhị nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy kẹo mút trong tay Tô Khanh Từ, đã sâu răng còn ăn kẹo!Ngày thường Cố Nhị không nỡ hung dữ với em gái, hôm nay lại phá lệ, không chỉ hung dữ còn cướp kẹo mút của cô.
Từ trước đến nay không có ai dám cướp đồ ăn từ tay cô, Cố Nhị là người đầu tiên.
Bị sâu răng khiến Tô Khanh Từ một lần nữa ý thức được người và tiên khác nhau.
Thật vất vả mới nếm được vị ngọt, lại bị tước đoạt!Quên đi, thấy anh ta vì mình mà tiêu hết năm mươi lăm triệu, cô nhịn!"Người bao nhiêu tuổi rồi mà còn bị sâu răng?"Giọng nói dịu dàng từ xa truyền đến, một người đàn ông mặc áo khoác dài màu trắng đi đến trước mặt hai người.
Dung mạo và mắt có chút giống Cố Nhị, cao thấp mập ốm không khác nhau lắm, nhưng mà người đàn ông này dung mạo so với Cố Nhị ôn hòa hơn.
Rõ ràng là một người đàn ông rất kiên nhẫn.
"Cố Chi Thức, em gọi anh Tư là được rồi.
" Cố Chi Văn giới thiệu hai người lẫn nhau: "Đây là em gái.
"Tầm mắt Cố Chi Thức rơi vào trên người Tô Khanh Từ, đầu tiên có chút kinh ngạc, bởi vì người em gái này với người trong ấn tượng của anh ta hoàn toàn khác nhau.
Dáng vẻ đơn thuần đáng yêu này, đúng là loại hình mà anh mình thích nhất, khó trách anh của anh ta để ý như vậy.
Hai người Cố Chi Thức và Cố Chi Văn đều cùng một cha mẹ, khi chỉ có hai người họ thường gọi là "anh trai và em trai", nếu như có những anh em khác ở đây họ liền dựa theo thứ tự để kêu.
"Hừ.
" Tô Khanh Từ lầm bầm, trong miệng vẫn còn ngậm thuốc, không thể nói chuyện, cô đứng dậy đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Cô không thích bệnh viện, vô cùng không thích, bất kể là mùi gì mà mình ngửi được hay là khí mà người xung quanh không nhìn thấy.
Cố Nhị thấy em gái đi, lập tức đuổi theo, còn không quên quay đầu dặn dò Cố Tứ: "Ông nội kêu em cuối tuần về nhà ăn cơm!"Cố Tứ đút hai tay vào túi quần, nhìn hai bóng lưng đang đi xa dần, đôi mắt hơi tối lại.
Có phải Cố Nhị quá cưng chiều cô em gái này không? Thậm chí cưng chiều đến mức có chút kiêu căng.
Từ đầu đến cuối cô không thèm ngẩng đầu nhìn mình một cái, chứ nói chi là kêu anh ta là "anh Tư".
Điều quan trọng nhất là, người anh trai ngày thường hay kiêu ngạo của anh ta bây giờ lại trở thành người hầu cho cô, đi theo an tiền mã hậu, thế nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn coi đó là chuyện đương nhiên.
Chân mày Cố Tứ càng ngày càng nhíu chặt, xem ra cuối tuần anh ta phải về nhà một chuyến để xem cô em gái này lai lịch thế nào.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook