Chớp mắt một cái đã đến cuối tuần, lão đại đi công tác ở nước ngoài, lão tam ở trong quân đội, lão Ngũ thì không biết đi diễn ở nơi nào, lão Lục và lão Thất đã mấy năm không về nhà.

Cho nên, trên bàn cơm, chỉ có lão Nhị, lão Tứ, còn có Tô Khanh Từ và ông cụ.

"Đây, bé con, đây là món cá kho mà con thích nhất.

"Ông cụ gắp thức ăn cho Tô Khanh Từ vô cùng thành thạo và tự nhiên, Tô Khanh Từ cũng dần quen với việc đó, không có cự tuyệt, từ đầu đến cuối chỉ vùi đầu ăn cơm.

"Tại sao ngay cả cảm ơn cũng không nói?"Cố Chi Thức lạnh giọng nhắc nhở.

Sau khi về nhà anh ta mới phát hiện có điều gì đó không đúng, ông nội và anh trai cưng chiều con bé này quá đi!Điều quan trọng nhất là thái độ của Tô Khanh Từ rất có vấn đề!Hai năm trước gặp người khác rất sợ hãi, tại sao bây giờ lại không coi ai ra gì?Ông nội tự mình gắp thức ăn, đừng nói đến cảm ơn, ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên một chút?Đây căn bản là không có giáo dục!"Người một nhà, nói cảm ơn cái gì!" Ông cụ Cố mắng một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tô Khanh Từ bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Cố Tứ còn định tiếp tục nói gì đó nhưng lại bị Cố Nhị đá một cái.


"Không muốn hối hận thì nói ít lại đi!"Nếu không phải nể tình Cố Tứ là em trai ruột của mình, Cố Nhị nhỏ giọng nhắc nhỏ anh ta một câu.

Em gái nhà mình chính là đại bảo bối, tiểu Tứ chưa tiếp xúc nhiều với con bé, cho nên vẫn chưa biết sự thật.

Cố Tứ bất mãn trừng mắt nhìn Cố Nhị một cái, cuối cùng bởi vì ánh mắt nghiêm nghị của ông cụ chỉ có thể thu liễm cảm xúc của mình.

Sau bữa cơm, ngoại trừ Tô Khanh Từ ăn rất hài lòng, ba người còn lại đều có tâm tư riêng.

Bàn ăn vừa dọn xong, Cố Tứ liền theo ông cụ đi vào thư phòng!.

Bên này, sau khi ăn xong Cố Nhị dẫn Tô Khanh Từ đi tản bộ, mắt luôn luôn chú ý đến tay cô, rất sợ cô tay lấy một cái bánh ngọt hoặc một que kẹo.

Đau răng dù không phải là bệnh, nhưng nó đau chết người, Cố Nhị cũng không muốn em gái tiếp tục chịu đựng như thế này nữa.

Nhà cũ nhà học Cố vô cùng lớn, trừ một vài cái sân riêng lẻ, còn có vườn hoa và vườn cây ăn quả.

"Từ Từ, đại học ở kinh đô sắp khai giảng, em có muốn đi học cùng anh Hai không?"Cố Nhị lên tiếng dò hỏi.

Nếu anh ta đi làm sẽ không có người cùng em gái chơi đùa.

Anh ta cuối cùng cũng đã nhìn ra, em gái đặc biệt trạch, nếu không có người mang cô đi chơi, cô có thể ở thật lâu trong nhà, nơi nào cũng không đi.


Tô Khanh Từ chép miệng, không có kẹo và bánh ngọt, cô có chút mất mác.

"Không được.

"Trường học không có gì vui, toàn là một đám trẻ con, bây giờ đối phó với nhờ họ Cố cô đã rất hao phí tinh thần rồi, cô không muốn ở chung một chỗ với đám trẻ con xấu xa và rắc rối đâu.

"Em suy nghĩ một chút nữa đi, có thể cùng đi học và tan học với anh Hai, không có ai dám khi dễ em, tốt biết bao?""Không được.

"Tô Khanh Từ cự tuyệt rất dứt khoát, tim Cố Nhị có chút đau.

Cuối cùng, những tính toán sai của mình đều phải trả giá.

Anh ta nhìn ra được, cô thật sự không tò mò về trường học, cuối cùng không tiếp tục dụ dỗ nữa.

Cũng được, Tô Khanh Từ không đi học, các giáo viên có thể có cơ hội tránh khỏi việc bị cô phá.

"Không xong rồi! Cậu Hai, cô Cả! Ông cụ xảy ra chuyện rồi!"Âm thanh la hét hoảng sợ cách đó không xa của người hầu truyền đến.


Hai người đều đồng loạt quay đầu, Cố Nhị thậm chí còn chưa định thần lại thì người bên cạnh đã biến mất, hình như anh ta nhìn thấy một dư ảnh ở phía xa.

Anh ta hoa mắt sao?Em gái có vẻ chạy bộ rất giỏi?Cố Nhị không dám chậm trễ, dùng đôi chân dài của mình chạy đến thư phòng!.

Lúc Tô Khanh Từ chạy đến phòng làm việc, ông cụ đã hôn mê bất tỉnh, Cố Chi Thức một bên tiến hành cấp cứu, một bên gọi điện thoại đến bệnh viện kêu người mau mang dụng cụ đến.

"Tránh ra!" Tô Khanh Từ quát lên một tiếng.

Cố Chi Thức bị quát có chút sửng sốt, khi nhận ra người đến là ai, anh ta lạnh mặt nói: "Đây không phải là lúc để càn quấy, cô đừng làm loạn!"Ấn tượng đầu tiên của anh ta về Tô Khanh Từ không tốt, hơn nữa càng ngày càng tệ hơn.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương