Tô Khanh Từ đi theo Cố Nhị ngồi ở trong phòng riêng, bên trong đã bày trà và hạt dưa, ánh nến trong đèn lồng lập lòe chiếu sáng cả căn phòng.

Cách bày trí này có chút thú vị.

Nhưng nó lại khiến Tô Khanh Từ cảm thấy không giống như đang tham gia một buổi đấu giá, mà giống như nơi trước kia cô thường xuyên đến thưởng nhạc.

Thực tế bộ váy mà cô mặc ban đầu rất phù hợp với không khí của buổi đấu giá ngày hôm nay.

“Bắt đầu rồi! Em gái, mau nhìn xem, bên trong có đồ gì tốt hay không!” Cố Chi Văn hưng phấn hỏi cô.


Đã có người bắt đầu giơ bảng, giá cả từ chục triệu lên thẳng mấy tỉ.

Tô Khanh Từ thấy Cố Chi Văn không giơ bảng mà quay sang nhìn mình với gương mặt đầy hào hứng, ngược lại có chút chê bai.

“Em cũng không có hỏa nhãn kim tinh của Tôn Ngộ Không, làm sao mà biết được?”Có phải Cố Chi Văn đã có sự hiểu lầm kì quái gì về mình không?“Hả? Không phải em có thể phân biệt đồ cổ à? Lần trước lúc em xem chương trình giám định bảo vật ấy, em còn nói viên ngọc bội nọ là giả mà!”Trí nhớ của Cố Chi Văn không tồi, nhớ rõ ràng rành mạch!Tô Khanh Từ càng cạn lời, nể tình anh ta là anh hai mình trên danh nghĩa, không bạo lực miệng.

“Ít nhất em phải nhìn thấy đồ thật vật thật, đồ đặt ở trong vali thì em nhìn kiểu gì?”“Hả? Nhưng mà tất cả đồ vật đều phải thanh toán xong mới được mở ra.

”Cố Chi Văn có chút tiếc nuối, bàn tay cầm bảng cũng hơi chần chừ.

“Nhìn không ra, đều là người thích đánh cược, nếu bên trong đều là đồ giả thì phải làm sao?”Tô Khanh Từ bưng chén trà nhẹ nhàng uống một ngụm.

Giây tiếp theo, đôi lông mày hơi nhíu lại, nước trà hơi chát, cũng không phải là tiên trà thượng hạng.

Có một câu nói thế này, dưới đèn ngắm mỹ nhân, mỹ nhân đẹp hơn tranh vẽ.

Cố Chi Văn thề mà nhìn đến ngơ ngẩn, em gái nhà mình sao lại xinh đẹp như vậy! Sao lại thanh cao như vậy!Nghĩ đến sau này sẽ có tên đàn ông nào muốn cướp mất em gái, Cố Nhị siết chặt nắm đấm, nghĩ mà tức!“Nghe nói buổi đấu giá này chỉ tổ chức ba năm một lần, mỗi lần chỉ bán năm món, mỗi lần đều xuất hiện bảo vật, hơn nữa đồ áp trục có tỷ lệ trúng cao nhất.

Nhưng mà ba năm trước đồ áp trục vậy mà lại là một viên mã não không đáng giá, thế là người mua nó tức điên, đập vỡ viên mã não giá trị ba mươi lăm tỷ đập vỡ ngay tại hiện trường.


“Quăng ba mươi lăm tỷ xuống sông xuống bể, người nọ không gây sự với công ty bán đấu giá sao?”“Công ty bán đấu giá này có lai lịch rất lớn, ngay cả anh cả cũng nói anh đi đến chỗ khác mà gây sự.

Hôm nay coi như là anh hai dẫn em đi giải ngố, cứ tiêu tiền thoải mái đê!”Cố Chi Văn buông tấm bảng trên tay xuống, từ bỏ giãy giụa.

Tô Khanh Từ đặt chiếc ly xuống bàn, hai tròng mắt hơ tỏa sáng, quy tắc này, còn rất thú vị.

Trong sân đã tiến hành đến món đồ thứ tư, ba món trước lần lượt là bị người mua lại với giá chín tỷ, mười một tỷ và mười bảy tỷ.

Tiến độ đã qua hai phần ba, cảm xúc của mọi người đa phần đã đến giai đoạn cao trào, sau món đồ thứ tư thì chính là món cuối cùng.

Theo những kinh nghiệm lần trước là món đồ cuối cùng có khả năng là đồ đáng giá nhất, nhưng mà ba năm trước đây quy tắc này đã bị xáo trộn, mọi người cũng không dám đặt toàn bộ vào nó.


Vali thứ tư vừa được đặt lên đã có người gọi giá.

“Bảy tỷ!”“Mười tỷ!”“Mười hai tỷ!”“Mười bốn tỷ!”“Hai mươi tám tỷ!”Gía cả đã đột phá mốc chục tỷ, tiếp tục kêu nữa phải lên đến trên trăm tỷ.

Nếu không trúng, mấy chục tỷ mấy trăm tỷ cũng như lá trôi sông!“Anh hai, anh có tiền không?”Vẻ mặt vốn dĩ vẫn luôn hờ hững của Tô Khanh Từ từ từ thay đổi, tuy rằng bây giờ cô không còn năng lực nhìn xuyên đồ vật, nhưng bởi vì tu luyện pháp thuật của Huyền môn, có thể cảm ứng được linh khí.

Chiếc hộp này có một luồng linh khí bao quanh, hơn nữa theo thời gian càng dài, linh khí càng lúc càng dày đặc.

Trong này, nhất định có đồ tốt!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương