“Mọi việc đến đâu rồi?”Người đàn ông có giọng nói trầm khàn, sau khi tiến vào phòng thì bắt đầu truy hỏi kết quả.
“Nằm bên trong, tự đi mà xem.
” Tô Khanh Từ nghiêng người, để người đàn ông vào nhà đi nghiệm chứng.
Trong phòng là một đống hỗn độn, mùi máu tươi rất gay mũi, Phó Quân Thâm ngã vào vũng máu bên trong, không hề có một tia sức sống.
“Tiền đâu, bây giờ có thể giao tiền được chưa?” Tô Khanh Từ lạnh lùng nhắc nhở.
“Ha ha ha! Đã chết! Phó Quân Thâm thế mà thật sự đã chết rồi!”Đột nhiên người đàn ông mất khống chế mà phá lên cười, thế mà không sợ gây chú ý đến vệ sĩ bên ngoài.
“Ông là ai, thù hận gì mà dùng đến ba mươi lăm tỷ thuê sát thủ giết người?” Tô Khanh Từ thăm dò.
Thực tế là cô càng muốn kéo khẩu trang của đối phương xuống, để xem người này rốt cuộc là ai.
Nhưng mà ngay sau đó, thính giác nhạy bén của Tô Khanh Từ dường như nghe thấy âm thanh “Tích tích” nhỏ bé nào đó.
“Ha ha ha! Cuối cùng thì anh ta đã chết! Rốt cuộc chết rồi!”Người đàn điên điên khùng khùng kêu lên, lông mày Tô Khanh Từ nhíu chặt, càng ý thức được sự việc không đơn giản.
“Tích tích…”Âm thanh càng lúc càng rõ ràng.
Phó Quân Thâm vốn đang nằm giả chết ở trên giường phản ứng đầu tiên, anh quơ chân đá ngã người đàn ông, thừa dịp hắn ta còn chưa kịp đứng dậy, nhanh chóng khóa lại cửa phòng ngủ, sau đó kéo tay Tô Khanh Từ nhanh chóng chạy ra ngoài.
“ĐÙNG!”Ngay khi hai người vừa mới bước chân ra khỏi cửa phòng, bên trong vang lên một tiếng nổ mạnh.
Trên người đàn ông đó thế nhưng còn mang theo bom liều chết!Căn phòng tổng thống trong nháy mắt chìm trong biển lửa!Sóng xung kích của vụ nổ làm cho Tô Khanh Từ và Phó Quân Thâm nằm gục trên mặt đất, nhưng mà Tô Khanh Từ không chịu một chút thương tổn gì.
Bởi vì Phó Quân Thâm dùng thân thể của mình làm tấm chắn, anh bảo vệ cô!Tô Khanh Từ có chút kinh ngạc, tên Phó Quân Thâm này, dĩ nhiên ở thời khắc nguy hiểm lại xông lên bảo vệ mình là sao!?Người ta đồn Phó Quân Thâm máu lạnh vô tình, vô cùng ghét nữ giới, từ bao giờ mà anh trở nên thiện lương như vậy?“Tổng giám đốc!” Vệ sĩ lập tức tiến lên.
Tô Khanh Từ nhìn đằng trước có một đám vệ sĩ áo đen chạy tới, lại ngó nhìn cửa sổ ở hành lang bên kia bị sóng xung kích phá vỡ, lập tức đứng dậy chạy về phía đó.
“Cô định làm gì!”Phó Quân Thâm không kịp ngăn cản, chỉ thấy đối phương đã nhảy từ trên cửa sổ xuống!“Đứng lại, đừng chạy!”Mà đám vệ sĩ kia lại hiểu lầm người bỏ chạy chính là hung thủ, cũng vội vàng đuổi theo.
Cho dù Phó Quân Thâm có lòng ngăn cản, nhưng vẫn là không kịp thanh minh, sau đó anh trơ mắt mà nhìn “sát thủ nhỏ” xoay người nhảy xuống!Đây chính là tầng 69 đó!Nhảy xuống dưới liệu còn sống được sao!Phó Quân Thâm hoảng loạn mà chạy đến cửa sổ trước, chỉ có thể thấy dưới lầu so con kiến còn muốn tiểu nhân chiếc xe.
“Sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể! Không được thương cô một chút ít!”Mấy người vệ sĩ nghe thấy vậy, này rốt cuộc là phải đối phương sống vẫn là phải đối phương chết a?Không thể đả thương người, chẳng lẽ Boss nghĩ tới cái gì càng tốt cung khai phương pháp?…Nửa tiếng sau, bên dưới dần yên tĩnh, lúc này Tô Khanh Từ đang trốn ở trên sân thượng mới lặng lẽ rời khỏi khách sạn Đế Hào.
Tuy cô là lão thần tiên chuyển thế, nhưng thân thể vẫn là người phàm, cô cũng không phải đồ ngốc, sao có thể nhảy xuống từ tầng 69 chứ!Cho nên cô làm một thủ thuật che mắt nhỏ, nhìn giống như là cô nhảy xuống, chứ thật ra trong lúc đó cô đã xoay người chạy lên trên sân thượng rồi.
Nhưng mà tổng kết lại thì lần này làm ăn lỗ vốn rồi!Bởi vì ba mươi lăm tỷ không tới tay, còn chỉ câu được mỗi con cá giả!Quan trọng nhất chính là, tâm cảnh giác nhận biết nguy hiểm của mình thế mà lại không mạnh hơn bé chồng tương lai.
…Đêm đen tĩnh mịch, Tô Khanh Từ theo đường cũ trốn về Thanh Mai Uyển.
Cố Chi Văn đang dẫn chú phốc nhỏ đi dạo trong vườn cảm giác như mình vừa nhìn thấy một cái bóng đen xẹt qua, anh ta cho rằng chính mình bị hoa mắt, nhìn lại thì không thấy gì.
Nhưng mà chú cún phốc cứ sủa mãi sủa mãi.
Để đảm bảo mọi thứ đều ổn thỏa, anh ta liên lạc với đội vệ sĩ, dặn dò kiểm tra một lượt trong ngoài biệt thự.
Thời buổi này cẩn thận là trên hết.
Vệ sĩ không thu hoạch được gì, ngược lại còn đánh thức ông cụ Cố.
Ông cụ tức anh ách cả đêm, sáng sớm lập tức giáo dục Cố Nhị một trận.
“Có phải cả ngày mày ăn no rửng mỡ không có việc gì làm không hả! Đêm hôn khuya khoắt tự dưng nổi hứng lục soát nhà cái gì? Nếu mày mà đánh thức Từ Từ dậy, ông cho mày biết thế nào là lễ độ!”Cố Chi Văn im thin thít, không dám phản bác nửa lời.
“Một thằng đàn ông lại còn nuôi thú cưng! Muốn nuôi ấy thì phải nuôi Ngao Tây Tạng, chó săn ấy! Cái con này trông bé ti ti, mà suốt ngày sủa nhức cả đầu!”Ông cụ không thích con cún phốc sóc này.
Ánh mắt Cố Chi Văn bỗng xẹt qua một tia đau đớn, nhưng rất nhanh đã che giấu đi.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook