Ở căn phòng đối diện, trong ánh mắt của Phó Quân Thâm lóe lên một tia kinh ngạc, động tác cũng dần thu lại.
Rất nhanh, Tô Khanh Từ đè đối phương xuống giường, thậm chí duỗi tay bóp lấy cằm anh, cố ý đè thấp giọng ra vẻ hung dữ.
“Người mua mạng anh sắp tới rồi, không muốn chết thì nằm im giả chết cho tôi!”Tô Khanh Từ lo lắng đối phương không phối hợp, đang chuẩn bị giương đao xử lý, không ngờ đối phương vội vàng kêu lên.
“Dừng lại, tôi thật sự không có địch ý với cậu!”Phó Quân Thâm vì chứng minh chính mình thật sự không có địch ý, thậm chí còn chủ động giơ cao hai tay, dáng vẻ sống chết mặc bay.
Tô Khanh Từ thấy vậy thì vô cùng sửng sốt, cậu chủ nhà họ Phó này bị làm sao vậy?Rõ ràng anh bị “Nam phục vụ” của mình đánh, vậy tại sao lại tỏ ra vui mừng như thế?Anh thích con trai à?Hay là đầu óc anh có vấn đề?“Đừng làm hỏng chuyện của ông đây, nếu không ông đây cho anh đi chầu trời!”Phó Quân Thâm bị uy hiếp chẳng những không tức giận, trái lại khóe môi anh còn hơi nhếch lên.
Hôm qua vừa mới đăng nhập vào diễn đàn, tóc hồng đã nói cho anh biết trong liên minh có thêm người mới gia nhậpKhông biết vì sao, điều đầu tiên anh liên tưởng đến chính là cô gái lần đó gặp ở thành phố Giang.
Cho dù cô gái có ngụy trang như thế nào, thì đôi mắt sáng lộng lẫy như ánh trăng kia làm sao có thể che giấu được?Hóa ra cô thật sự chính là người tên “Hạo Thiên” kia à!Dáng vẻ này nhìn qua đúng là rất giống một người đàn ông, giọng nói cũng rất giống, nếu không phải anh tinh thông thuật dịch dung hóa trang, thì suýt nữa là đã bị lừa rồi.
Thực sự Phó Quân Thâm đã sớm biết đêm nay sẽ bị ám sát, hơn nữa anh cũng đã chuẩn bị tiếp đón đầy đủ, chẳng qua gặp lại “Sát thủ nhỏ” thực sự là niềm vui ngoài mong đợi.
“Được rồi…”Phó Quân Thâm thông cảm sát thủ nhỏ lần đầu tiên nhận đơn đặt hàng, nghiệp vụ còn chưa đủ thuần thục, rất là phối hợp, còn chủ động mở miệng dò hỏi.
“Có cần thêm sốt cà chua hoặc là túi máu giả không? Để nhìn trông thật một chút?”Tô Khanh Từ lần đầu tiên nhìn thấy người bị hại phối hợp sát thủ đến vậy, cô thế mà trong nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
“Tùy anh…”Phó Quân Thâm gật gật đầu, sau đó đi đến trước tủ lạnh mini, lấy ra một túi máu giả.
“Một cái có đủ không?”Tô Khanh Từ là thật sự không ngờ rằng, thứ đối phương lấy ra không phải là sốt cà chua, mà thực sự là một túi máu, điều này khiến cô không khỏi có chút cảnh giác.
Người này không phải là “Hạn Bạt” chứ?Hạn Bạt hay còn gọi là cương thi, chuyên uống máu, tại cô thời đại mà cô phi thắng chúng đã sớm diệt vong, trở thành một truyền thuyết xa xưa.
Đại khái là do sự cảnh giác Tô Khanh Từ trong mắt quá rõ ràng, Phó Quân Thâm bỗng nhận ra có lẽ cô đang hiểu lầm gì đó, bèn vội vàng giải thích: “Đây cũng là đạo cụ cho đêm nay, đừng hiểu lầm!”Ánh mắt Tô Khanh Từ dừng lại trên gương mặt của Phó Quân Thâm, theo bản cô xem tướng.
Thiên Đình no đủ, mi cốt viên khởi, long phượng chi tư, là đế vương chi tướng.
**Trán cao dài rộng, xương cung mày nhô cao, khí chất uy nghi thanh cao, là tướng mạo của bậc đế vương.
Hơn nữa sắc mặt hồng hào, hơi thở bình thường, không phải là dị tộc.
Nếu như sinh ra ở thời đại mà cô phi thăng, thể nào cũng được mệnh vương hầu.
“Người sắp đến rồi, động tác nhanh lên.
”Tô Khanh Từ đứng ở cửa phòng ngủ, chú ý động tĩnh bên ngoài.
Quả nhiên, rất nhanh sau đó cửa phòng đã bị mở ra.
Một người đàn ông đội mũ đen đeo khẩu trang đen cả người đều đen lẻn vào phòng xép.
Lần này Tô Khanh Từ gần như đặt hết niềm tin vào biểu hiện của Phó Quân Thâm.
Nếu không thì người đàn ông toàn thân mặc màu đen thoạt nhìn không có gì đặc biệt này làm sao có thể tránh thoát được mấy chục vệ sĩ lành nghề mai phục ngoài cửa được.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook