Buổi tối lúc đi ngủ, Quý Ưu Trạch bọc khăn trùm đầu đi đến bên cạnh Khang Tịch, ú a ú ớ nửa ngày, như muốn nói điều gì đó nhưng kết quả lại nửa ngày cũng không nói được một chữ nào.

“Cậu ngớ ngẩn rồi à?” Khang Tịch thoa kem dưỡng da ban đêm xong, lại bắt đầu bôi sữa dưỡng ẩm da tay, thuận tiện liếc mắt nhìn chằm chằm Quý Ưu Trạch.

Quý Ưu Trạch dời ghế nhỏ, di chuyển sang chỗ Khang Tịch, sau đó ngồi xuống: “Là như vầy. Mình nói ra, cậu không được kϊƈɦ động nha.”

“Ừm, vậy cậu nói đi.” Khang Tịch gật đầu, Khang Tịch lấy nắp chai sữa dưỡng ẩm trêи bàn trang điểm vặn chặt lại.

“Ba mình, hỏi chuyện của hai chúng ta.”

“Chuyện gì?” Khang Tịch tiếp tục lấy đôi khuyên tai trêи vành tai, bỏ chúng nó vào một chiếc hộp màu xanh ngọc xinh xắn.

“Là, chút chuyện, về chuyện hai ta yêu nhau.” Quý Ưu Trạch ở bên cạnh Khang Tịch, ấp a ấp úng nói xong, hơn nữa còn mặt mày ủ rũ, thoạt nhìn làm cho người ta có cảm giác người này xảy ra vấn đề gì đó.

“Thật sao? Vậy sao giờ cậu mới nói cho mình biết? Còn nữa… thoạt nhìn ông ấy không có khác thường gì mà, đây là có chuyện gì?! Vậy cậu nói sao?” Khang Tịch nghe xong, cau mày nắm lấy cổ tay Quý Ưu Trạch.

“Mình thừa nhận. Mình phát hiện… khi cha mẹ thật sự hỏi đến, mình vẫn không dám nói dối.” Quý Ưu Trạch nói nói, rồi giơ tay lên gãi gãi cái cổ không cẩn thận làm vài lọn tóc rơi xuống.

“Vậy ông ấy thế nào, lúc đó ông ấy nói sao? Có đánh cậu không?” Có lẽ là Khang Tịch nghĩ, nếu như đổi thành Khang Cẩm Hoa biết chuyện, nhất định sẽ vung một bạt tai, nên phản ứng đầu tiên tất nhiên là kiểm tra Quý Ưu Trạch có bị đánh hay không.

Kiểm tra một lúc phát hiện chỗ nào trêи người Quý Ưu Trạch cũng ổn, rốt cuộc Khang Tịch mới thở phào một hơi.

“Ba chỉ nói với mình cái gì mà, bảo mình cứ duy trì phần dũng khí thừa nhận kia, sau này khi đối mặt với người khác, cũng dũng cảm như vậy. Lúc mình hỏi lại ông ấy có đồng ý hay không. Ông chỉ nói trong chuyện này, ông không phản đối. Chỉ là không đứng ra bày tỏ ủng hộ rõ ràng. Bên chỗ mẹ mình, vẫn phải dựa vào hai người liên hợp đối phó. Ông nói muốn chúng ta giải quyết mẹ mình, chúng ta có bên nhau hay không, ông sẽ không can thiệp.” Lúc Quý Ưu Trạch nói chuyện, sợ bị mẹ nghe, còn cố ý kéo thấp giọng xuống.

Sau lúc đó Quý Ưu Trạch vẫn còn cho là mình đang nằm mơ, cả người đều bay bổng, cảm thấy một chút cũng không chân thật.

Cô vốn muốn nói cho Khang Tịch biết tin tức tốt này thật nhanh thật nhanh, nhưng bởi vì vẫn cảm thấy không chân thật. Cho nên mới kéo dài đến bây giờ mới nói cho Khang Tịch biết chuyện này.

Sau khi nghe xong, Khang Tịch giơ tay lên che ngực, nói: “Thiếu chút nữa cậu dọa chết mình rồi!”

Thế nhưng, Quý Trường Tồn vậy mà lại cởi mở như vậy, Khang Tịch thật sự hoảng sợ.

Chỉ có điều, mẹ Quý… cảm giác như, bà không thể giải quyết dễ như vậy được.

Bà là thứ yếu, quan trọng nhất hẳn là cha mẹ mình.

Khang Tịch vừa nghĩ tới Khang Cẩm Hoa, vốn thở phào thoáng cái lại tập trung xuống cuống họng.

Rời khỏi nhà, khi đang trêи đường thì Khang Tịch nhận được điện thoại của Thái Vân.

“Bởi vì lúc trước muốn cho em nhờ hai ngày này mà thư giãn một chút, nên có một số việc không tìm em nói. Nếu bây lại quay về làm việc, vậy có một số việc chị cũng không thể không nói rõ với em.” Giọng của Thái Vân nghe cảm giác như chuyện chị sắp nói ra, không giống như là chuyện tốt lành gì.

“Cụ thể là chuyện gì? Chị nói đi.” Khang Tịch cầm điện thoại, nhìn lướt qua vé máy bay trêи tay, lại hơi liếc nhìn màu đỏ trêи màn hình LED phía trước.

“Nói trong điện thoại không rõ hết được. Sau khi em về, trực tiếp tới phòng làm việc của chị ở công ty đi.” Thái Vân nói xong liền cúp điện thoại.

Khang Tịch nhìn mấy chữ cuộc gọi đã kết thúc trêи màn hình, thở ra một hơi, bỏ điện thoại vào trong túi xách, lại tìm một chỗ ngồi xuống.

Quý Ưu Trạch hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không biết, thần thần bí bí. Mình cảm thấy, có lẽ là về chương trình hẹn hò thực tế với Vu Đông thôi.” Khang Tịch nói xong thở dài.

“Gần đây sao công ty của cậu cứ luôn khuyên cậu tham gia chương trình kia cùng với Vu Đông vậy?”

Khang Tịch mỉm cười: “Bộ phim đóng chung nổi lên couple ở bên trong, đại chúng kéo dài đến người thật, hai công ty rèn sắt khi còn nóng, kiếm thêm khoản tiền. Nhớ lúc trước, couple của hai chúng ta được thổi phồng lên, không phải cũng làm chương trình, hơn nữa còn tham gia “Siêu cấp bạn cùng phòng” với nhau nữa sao?”

Nàng không nói thật ra là ba nàng bảo công ty làm vậy, dù sao cũng sợ Quý Ưu Trạch một mình suy nghĩ lung tung về chuyện này.

Quý Ưu Trạch nhỏ giọng nói với Khang Tịch: “Sau khi về tới, chúng ta đi ăn thật ngon đi, coi như là chúc mừng ba mình đồng ý chuyện chúng ta đi.”

Khang Tịch nghe xong, trầm mặc chốc lát, nói: “Vậy cậu có hỏi chú không, tại sao ông ấy lại biết quan hệ của hai chúng ta vậy?”

Sau khi nghe thấy câu hỏi như vậy, lúc này Quý Ưu Trạch mới nhớ đến… đúng vậy, thật quỷ dị, tại sao ba cô lại biết chuyện cô và Khang Tịch yêu nhau được?

Không phải là quá kỳ lạ rồi sao?

“Để mình hỏi ông ấy thử.” Quý Ưu Trạch nói xong thì lấy điện thoại ra gửi Wechat cho ba mình.

Nhưng mà đột nhiên Khang Tịch lại nắm lấy tay cô.

Quý Ưu Trạch hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì, mình thấy không cần hỏi đâu. Thật ra, suy nghĩ kỹ một chút thì mình cảm thấy cũng không có gì để nghi ngờ. Không phải ba cậu cũng lên mạng sao? Fanfic về couple của mình với cậu và liên quan đến bài post suy đoán kia và vân vân, bay đầy trời cho nên nói không chừng ông nhìn thấy nên mới hỏi.” Lúc Khang Tịch nói lời này, lo lắng là không đủ.

Nếu thật sự là vì hay lên mạng mới biết, vậy đoạn thời gian trước, sau khi nàng và Quý Ưu Trạch quay bộ phim kia xong, lúc tất cả mọi người “ship” các cô, vì sao ba Quý không đứng ra hỏi nghi ngờ của mình? Mà bây giờ phong trào về couple của nàng với Quý Ưu Trạch cũng đã qua, bây giờ đại chúng đang tưởng tượng đến Khang Tịch nàng và Vu Đông.

Vì sao lúc này, ba Quý lại sinh ra nghi ngờ về quan hệ của nàng với Quý Ưu Trạch?

Trừ khi lúc này có ai đó nói cho ông biết?

Như vậy, sẽ là ai chứ?

Sau khi lên máy bay, Khang Tịch vẫn còn nghĩ đến vấn đề này. Qua một lúc lâu, đột nhiên nàng bỗng nhận ra.

Vì sao khoảng thời gian này Khang Cẩm Hoa nhất định muốn lăng xê couple mình và Vu Đông? Vì sao thậm chí ngay cả công ty và chị Vân đều tỏ vẻ rất khó xử, cứ khuyên nàng nhận cái chương trình kia? Vì sao Khang Cẩm Hoa lại nghiêm túc như vậy?

Chẳng lẽ là…

Đúng vậy. Nếu như thật ra mình là Khang Cẩm Hoa, con gái mình lăn lộn trong giới giải trí, vô tình bản thân lại phát hiện ra con gái mình thích phụ nữ. Hơn nữa chuyện như thế này còn gây bất lợi với nhà mình, như vậy thì lúc này, biện pháp tốt nhất để che giấu chuyện này là gì? Đó chính là, tung tin đồn scandal về con gái mình và sao nam. Mà sao nam này, chính là người hợp tác chung phim với con gái mình gần đây nhất.

Nghĩ như vậy, cả người Khang Tịch run rẩy không thôi.

Lúc quay về công ty, Khang Tịch trực tiếp đi đến phòng làm việc.

Sau khi Thái Vân thấy nàng, đứng lên từ ghế ngồi, nhìn Khang Tịch nói: “Ba em, ông ấy…”

Không đợi Thái Vân mở miệng, Khang Tịch đã thể hiện thái độ của mình trước: “Được, em đồng ý thu hình chương trình chung với Vu Đông.”

Rõ ràng là Thái Vân bị nàng dọa cho hết hồn. Một người mà lúc trước khuyên thế nào cũng không khuyên nổi, tại sao là đột nhiên đồng ý? Vốn Thái Vân còn chuẩn bị một đống lời khuyên nàng, không nghĩ tới giờ không cần dùng đến.

Khang Tịch nghĩ, nếu như cha mình đã biết chuyện của mình và Quý Ưu Trạch, vậy thì chương trình này, thật sự phải tham gia.

Nàng biết tính tình của Khang Cẩm Hoa, nếu như lấy cứng đối cứng, đó là tuyệt đối không thể. Nếu như cứng đối cứng, nói không chừng Khang Cẩm Hoa có thể chuyển cơn tức giận lên người Quý Ưu Trạch.

“Bây giờ chị liên lạc với người phía bên Vu Đông ngay.” Thái Vân nở nụ cười, cầm điện thoại bàn bên cạnh lên.

Khang Tịch nhìn Thái Vân, suy nghĩ một lúc chậm rãi mở miệng: “Ừm, hôm nay cũng không có chuyện gì, em về trước đây.”

“Được, em về đi… Alo? À, là như vầy, tôi là…” Thái Vân vẫn chưa nói xong với Khang Tịch, đầu bên kia điện thoại đã có người nhận, vì vậy chị ngoảnh đầu đi nói chuyện với bên kia.

Khang Tịch rời khỏi công ty, lái xe về nhà, dọc theo đường đi cảm thấy đầu có hơi choáng.

Cuối cùng sau khi đậu xe xong, quay về nhà, nàng lấy điện thoại di động ra, lục danh bạ, cuối cùng ánh mắt dừng trêи ba chữ Khang Cẩm Hoa.

Làm sao Khang Cẩm Hoa biết được? Chẳng lẽ là… dấu son môi trêи mặt Quý Ưu Trạch ngày hôm đó…

Chẳng lẽ, lúc đó Khang Cẩm Hoa không tin trang điểm son môi gì đó, lúc đó đã nhận ra dấu son trêи mặt Quý Ưu Trạch là do mình hôn thành?

Vậy tại sao ông không tức giận?

Nếu như là trước kia, Khang Cẩm Hoa nhất định sẽ không nói hai lời mà bạt tai ngay. Nhưng mà bây giờ, lại không có, cũng khá kỳ lạ.

Thật ra, cũng không chỉ riêng lần này là lạ. Năm ngoái lúc về ăn tết, Khang Tịch đã cảm thấy hai người già ở nhà đối xử với mình tốt hơn nhiều so với ngày trước. Lúc đó Khang Tịch còn tưởng là trong nhà xảy ra chuyện gì đó.

Suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc Khang Tịch vẫn bấm gọi dãy số kia.

Khang Cẩm Hoa nhận điện thoại rất nhanh.

Khang Tịch ngồi trêи băng ghế sô pha, vừa hỏi vừa nhìn chăm chú những móng tay khác của mình: “Ba, có thể nói một chút lý do tại sao ba phải lăng xê con với Vu Đông vậy?”

“Vì tốt cho con.”

Khang Tịch tiếp tục hỏi: “Như vậy, chuyện của con với cậu ấy, là ba nói cho chú Quý, phải không?”

Đối phương nghe xong, trầm mặc một lúc lâu.

“Trông con rất dịu ngoan, nhưng thực tế ba rất hiểu tính tình của con, rất bướng bỉnh. Nếu như ba nghiêm túc tìm con nói chuyện này, bảo con đừng làm đồng tính, chắc chắn con sẽ nghĩ ba không hiểu con, là ba đang hủy hoại cuộc sống của con. Nên ba mới…”

“Nên ba mới làm những thủ đoạn này. Đúng không? Chương trình thực tế con nhận rồi.” Khang Tịch nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Bởi vì nàng sợ nếu như mình tiếp tục nói chuyện với Khang Cẩm Hoa, sẽ không khống chế được bản thân, sẽ làm rất căng, căng đến không thể cứu vãn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương