Bóng dáng của Diệp Y Lạc từ đằng xa khuất dần, hoà vào màn đêm. Lúc này, bên vệ đường, một chiếc motor từ đâu xuất hiện. Đúng, Diệp Y Lạc không nhìn lầm. Người mà cô nhìn thấy qua khung cửa sổ không ai khác chính là anh, Đông Phương Nhược Tâm.

Anh không còn như trước. Nhưng anh vẫn còn yêu cô, rất sâu đậm!

Trong lòng chợt nhớ đến ngày sinh nhật của cô, anh vội vàng phái người điều tra nhưng nơi cô từng tổ chức sinh nhật mới phát hiện ra quán karaoke này.

Ba năm nay, anh cũng như cô, đã thay đổi rất nhiều. Tóc màu nâu dài hơn, có phần đậm thêm một chút. Quần áo xộc xệch, không chỉn chu như những ngày còn đi học. Khoảng thời gian này, để quên đi người con gái ấy anh cũng đã học rất nhiều. Đông Phương lão gia không che giấu nỗi niềm vui sướng nhưng ngược lại cũng chỉ có thể đổi lấy vẻ mặt thâm trầm của anh. Ông vô cùng mất hứng nhưng nghĩ rằng dù sao Đông Phương Nhược Tâm bôn ba bươn chải ngoài đời lâu như vậy, tính cách thay đổi cũng là điều đương nhiên. Hơn nữa ông cũng là trưởng bối, so đo tính toán thiệt hơn với hậu bối cũng có phần mất mặt nên sau những lần đấy đều chỉ mỉm cười im lặng cho qua.

Thời gian quay ngược trở lại ba năm về trước. Đông Phương Nhược Tâm vừa nói chuyện điện thoại với Diệp Y Lạc xong liền lập tức kêu tài xế cố gắng tăng tốc độ lên một chút. Anh rất muốn gặp cô. Trong lòng chỉ cần tưởng tượng một khắc thôi cái bộ mặt hiện giờ của cô cũng đủ làm khoé miệng anh nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp. Anh quyết định sẽ thổ lộ, sẽ nói thật cho cô biết về thân thế thực sự của mình. Mặc dù cái thân phận Đông Phương thiếu gia này là nói dối nhưng tình cảm anh dành cho cô là thật. Anh vốn học không giỏi, thể lực kém, tình tính lại trăng hoa. Đông Phương Nhược Tâm cũng rất muốn thay đổi nhưng lại không thể, vì mỗi lần chứng kiến sự giả tạo của những người xung quanh thì bao quyết tâm đều mạnh mẽ bay lên chín tầng mây, nhanh chóng vụt mất. Cũng không phải vì bị rút hết tiền từ tài khoản nên anh mới bỏ nhà ra đi. Lý do đơn giản nhất là vì Đông Phương Nhược Tâm đã quá chán cái cảnh cuộc sống giàu sang phú quý này rồi. Anh không một chút do dự đã lẻn đi vào đêm tối. Sau này, khi trải qua cuộc sống lăn lộn chật vật bên ngoài anh mới biết, hoá ra mặc kệ mình cho dù có là Đông Phương thiếu gia cũng không bằng một góc những con người gia cảnh khó khăn ở thành phố D. Họ ít ra tuy vất vả nhưng vẫn còn có được cái gọi là hạnh phúc. Còn anh, ngay cả cái niềm vui nguyên thủy nhất cũng không tài nào có được, huống chi là hạnh phúc.

Nhưng khi tình cờ gặp gỡ cô, cô lại không hề giống như những cô gái mà anh từng tiếp xúc. Cô giản dị, bạo lực, đôi lúc còn có phần chanh chua. Thế mà lại không kì thị anh như bao người, không ngại anh là kẻ lập dị trong mắt người đời. Vẫn rất hồn nhiên đến bên cạnh anh, rất tự nhiên thốt ra cái tên của anh. Đó có phải hay không là duyên trời phận định sắp đặt cho anh được gặp ánh sáng của đời mình? Cô nhẹ nhàng đến, soi sáng thế giới tăm tối của anh. Thật ấm áp vô cùng! Nếu vậy anh nên cảm ơn Nguyệt lão đã se duyên anh với cô.

Đông Phương Nhược Tâm lúc đó là một trai bao. Tuy là một cái nghề bẩn thỉu nhưng cũng là bất đắc dĩ. Hơn nữa vừa đi học vừa đi làm, áp lực khôn xiết khiến anh mệt mỏi nên không khỏi sinh ra cái tính tình cục cằn, khó gần. Thế nhưng vẫn là cô giúp anh từ từ thay đổi, vẫn là cô kéo anh ra từ vực sâu không lối thoát. Cô như vậy khiến anh chỉ muốn được yêu thương, nuông chiều cô thật tốt!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương