Nữ Chủ, Quản Lý Tốt Hậu Cung Của Ngươi
-
Chương 69: Xung đột tại tứ hợp viện
-”Long Thiên Mị, huynh lớn hơn ta có thể bảo ta Dạ Tuyết.” Dạ Tuyết nhìn Long Thiên Mị cười cười.
-”chủ tử, ngài là kẻ được Thần lựa chọn, ta phò trợ người tất nhiên lấy danh thuộc hạ xưng hô vì chủ tử.” Long Thiên Mị nhẹ giọng lên tiếng, đáy mắt không rõ tình tự quang mang chuyển động.
Dạ Tuyết nhìn trời.
Nàng là người hiện đại, nàng theo chủ nghĩa vô thần được không?
Cái gì mà người được Thần lựa chọn..
Dạ Tuyết âm thầm thổ tào.
Cơ mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, ngay cả chuyện nàng xuyên không cũng có, vậy cái gì không thể không có khả năng.
Cơ mà nhìn Long Thiên Mị cao hơn mình gần hai cái đầu, lại mê tín đến sùng bái, còn cung kính gọi mình chủ tử, Dạ Tuyết quả thật không biết nói gì cho phải.
.
.
Dạ Tuyết không biết, Long Thiên Mị nhân vật này kiếp trước là không hề xuất hiện.
Mà kiếp này, bởi vì nàng là chìa khoá nắm giữ vận mạng của hắn, nên định mệnh mới đẩy đưa cho hắn được Vô Khứ đại sư gặp được lúc đang thoi thóp bên đường, chữa trị, cưu mang và nhận làm đệ tử.
Một đứa trẻ lớn lên trong những dự đoán xấu về tương lai của sư phụ, ở biết được ai là đấng cứu thế, hơn nữa còn là người có sự ràng buộc cùng hắn, hắn tất nhiên là vô cùng cao hứng, sùng bái đến mê muội.
Hơn nữa cho dù là lúc trước hay hiện tại, Long Thiên Mị đều cảm thấy nhân trước mắt y hệt như sư phụ nói về người mang Thiên Mệnh, là người có trí tuệ vô cùng cao thâm.
Chứng kiến Dạ Tuyết tại Vạn Xuân Lâu, cũng như buổi đấu giá tại Các điếm, càng củng cố thêm hình ảnh “to lớn, vĩ đại” của Dạ Tuyết trong lòng hắn.
Đừng bao giờ nhìn tiểu thân ảnh xinh đẹp, nhỏ nhắn kia là vô hại, xem thường kẻ địch chính là tự đưa dao kề vào cổ mình.
Những lắt léo trong lòng Long Thiên Mị, Dạ Tuyết tất nhiên là không biết đến, giờ nàng còn đang nghĩ xem như thế nào mà người này vẫn cứ thích chơi trò chủ nhân- thuộc hạ đâu?
Gọi một con nhóc chưa được mười hai tuổi là chủ nhân không có cảm giác khác thường trong lòng sao?
Tỷ như... ngượng miệng?
.
.
Khoan đã..
Gần mười hai tuổi?
Miếng ngọc bội?
Dạ Tuyết chợt giật mình nhớ ra một chi tiết trong nguyên tác.
Mẫu thân trước khi mất có để lại cho nàng một miếng ngọc bội, hiện đang ở chỗ Lý má má.
Rất có thể miếng ngọc bội này là manh mối về thân thế của nàng.
Gần đây bận khá nhiều việc nên nàng đã quên khuấy đi mất a.....
.
.
.
-” Được rồi, huynh cứ như kế hoạch định sẵn mà làm việc, ta có việc, ta đi trước.” Dạ Tuyết hướng Long Thiên Mị phất phất tay, không quay đầu tiêu sái rời đi.
Để tránh đêm dài lắm mộng, hiện tại nàng sẽ quay về Dạ gia lấy miếng ngọc bội.
Long Thiên Mị nhìn theo bóng lưng Dạ Tuyết cho đến khi nàng khuất hẳn mới dời tầm mắt.
Hắn sẽ không để nàng thất vọng.
----------------------------
Cùng lúc đó, tại Tứ Hợp Viện.
-”Ngươi hảo, ta muốn gặp chủ nhân của các ngươi” Vân Mộng Vũ hướng một người đàn ông đang cầm dao nhỏ tỉa cành trong vườn giọng mềm nhẹ, dịu dàng, hiểu lễ nghĩa, nói.
Nàng hôm nay mặc một thân váy trắng như tuyết, cổ tay thêu hoa sen hồng, trâm cài đầu mộc mạc giản đơn lại càng làm cho nàng nổi bật lên khí chất thanh cao lạnh nhạt không vướng hồng trần.
Nàng cười đến ôn nhu với kẻ thấp hèn như vậy, thật xinh đẹp thiện lương. Đới Nhân và Thân Sơn không hẹn mà cùng nghĩ.
Vì vậy, hai người không hẹn mà cùng bắn tầm mắt nóng rực si mê về phía nàng.
Mà Vân Mộng Vũ hài lòng vô cùng khi cảm nhận được suy nghĩ của hai người thông qua biểu cảm cùng hành động của họ.
Phải thế chứ, nàng muốn chính là cái này.
.
.
.
Vì vậy, Khung Khiếu ngẩng đầu liền nhìn thấy một màn như vậy.
Nữ nhân xinh đẹp trước mắt “hoà ái” nhìn hắn, còn hai nam nhân đi theo phía sau lại thần sắc thâm tình nhìn nàng.
Làm kẻ cúc cung cúi đầu nhìn vẻ mặt người khác mà sống hơn nửa đời người, Khung Khiếu làm sao không nhìn thấy được một tia khinh thường trong đáy mắt nữ nhân đang mỉm cười trước mắt được.
Lại nhìn phía sau nàng hai nam nhân đang dùng ánh mắt đầy tình ý cùng tán thưởng ngay lập tức ông hiểu được..
Này là một ná hai chim?
Vừa cho mình thấy nàng ta không chút nào khinh thường thân phận mình từ đó thu được hảo cảm của mình đạt được nhiều thông tin hơn, vừa diễn trò cho hai nam nhân phía sau nhìn thấy?
Lại là một nữ nhân hình dạng bồ tát, tâm địa rắn độc. Khung Khiếu âm thầm lắc đầu, vì hai người phía sau cảm thấy bi ai.
Nếu Vân Mộng Vũ biết suy nghĩ trong lòng Khung Khiếu giờ phút này chắc tức giận thẳng cắn nát một ngụm ngân nha.
.
.
.
Tìm chủ nhân?
-”Ngươi tìm chủ nhân có việc gì?” Khung Khiếu dừng tay ngẩng đầu hỏi.
-”Ta có việc cần gặp hắn, ngươi vào thông báo một tiếng” Vân Mộng Vũ mềm nhẹ nói.
-”Chủ nhân không có nơi này, khi khác quay lại.” Khung Khiếu xua xua tay, sau đó tiếp tục tỉa cành cắt lá.
“cạch”
Dưới chân Khung Khiếu nhiều ra một túi vải, lăn lông lốc ra bên ngoài là vài nén vàng.
-”vậy thì mau mang người phụ trách nơi này đến đây.” Đới Nhân khuôn mặt khinh bỉ hếch mặt lên nói.
Khung Khiếu nhẹ nhíu mày, những người này muốn gì?
Xem ra “lai giả bất thiện” a?
-”Không tiếp” Khung Khiếu xoay người đi vào bên trong.
Vân Mộng Vũ đáy mắt hiện lên một tia tìm tòi, nhiều hơn một tia tức giận.
Một tên rác rưởi cũng dám lên mặt cùng nàng?
-”Tiền bối xin dừng bước” Vân Mộng Vũ đi lên phía trước ý định giữ lấy tay áo Khung Khiếu, lại bị Khung Khiếu né tránh.
Nhất thời nảy ra một ý định.
Nàng lại đưa một tay khác ra.. Khung Khiếu theo bản năng tránh né.
Thấy Khung Khiếu lọt vào kế hoạch Vân Mộng Vũ nhếch môi, lợi dụng lúc Khung Khiếu lần nữa thoát đi liền té xuống đất.
Đới Nhân cùng Thân Sơn biến sắc, một kẻ tiến lên đỡ nàng ôm vào lòng, một người khác thì đề khí phóng tới muốn lấy mạng Khung Khiếu.
Đáng chết, dám làm thương tổn đến Vũ nhi.
Đới Nhân khuôn mặt nổi lên sát khí.
-” Dừng tay, các hạ đến nơi này có việc gì?” Khung Duệ từ trong phòng bước ra, nhìn trước mắt tình cảnh lạnh lẽo hỏi.
Hắn nhẹ phẩy tay, ngay lập tức bốn phương tám hướng xuất hiện rất nhiều hắc y nhân, bịt mặt, chỉnh tề.
Ba người Vân Mộng Vũ liền bị vây trong vòng vây.
Vân Mộng Vũ khuôn mặt hơi biến đổi.
Chuyện này là sao?
Lần trước nàng đến nơi này cũng không có những người này nha.
-”Công tử, chỉ là có chút hiểu lầm, tiểu nữ vừa rồi vô ý vấp ngã, bằng hữu của tiểu nữ có chút nóng vội hiểu lầm nên... kính xin công tử rộng lòng đừng chấp”
Vân Mộng Vũ e lệ yếu đuối nhìn Khung Duệ, mở miệng.
Nam nhân này nàng thích.
-------------------------------------
Sắp tới ta phải học nữa. Nên huỷ lịch post tất cả 9 truyện nhé. Rảnh ta mới viết được. Hơi chậm nhưng bộ này và Hàn Tuyết Ly ít nhất sẽ là 2c/tuần.
Tất nhiên sẽ không drop bộ nào.
-”chủ tử, ngài là kẻ được Thần lựa chọn, ta phò trợ người tất nhiên lấy danh thuộc hạ xưng hô vì chủ tử.” Long Thiên Mị nhẹ giọng lên tiếng, đáy mắt không rõ tình tự quang mang chuyển động.
Dạ Tuyết nhìn trời.
Nàng là người hiện đại, nàng theo chủ nghĩa vô thần được không?
Cái gì mà người được Thần lựa chọn..
Dạ Tuyết âm thầm thổ tào.
Cơ mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, ngay cả chuyện nàng xuyên không cũng có, vậy cái gì không thể không có khả năng.
Cơ mà nhìn Long Thiên Mị cao hơn mình gần hai cái đầu, lại mê tín đến sùng bái, còn cung kính gọi mình chủ tử, Dạ Tuyết quả thật không biết nói gì cho phải.
.
.
Dạ Tuyết không biết, Long Thiên Mị nhân vật này kiếp trước là không hề xuất hiện.
Mà kiếp này, bởi vì nàng là chìa khoá nắm giữ vận mạng của hắn, nên định mệnh mới đẩy đưa cho hắn được Vô Khứ đại sư gặp được lúc đang thoi thóp bên đường, chữa trị, cưu mang và nhận làm đệ tử.
Một đứa trẻ lớn lên trong những dự đoán xấu về tương lai của sư phụ, ở biết được ai là đấng cứu thế, hơn nữa còn là người có sự ràng buộc cùng hắn, hắn tất nhiên là vô cùng cao hứng, sùng bái đến mê muội.
Hơn nữa cho dù là lúc trước hay hiện tại, Long Thiên Mị đều cảm thấy nhân trước mắt y hệt như sư phụ nói về người mang Thiên Mệnh, là người có trí tuệ vô cùng cao thâm.
Chứng kiến Dạ Tuyết tại Vạn Xuân Lâu, cũng như buổi đấu giá tại Các điếm, càng củng cố thêm hình ảnh “to lớn, vĩ đại” của Dạ Tuyết trong lòng hắn.
Đừng bao giờ nhìn tiểu thân ảnh xinh đẹp, nhỏ nhắn kia là vô hại, xem thường kẻ địch chính là tự đưa dao kề vào cổ mình.
Những lắt léo trong lòng Long Thiên Mị, Dạ Tuyết tất nhiên là không biết đến, giờ nàng còn đang nghĩ xem như thế nào mà người này vẫn cứ thích chơi trò chủ nhân- thuộc hạ đâu?
Gọi một con nhóc chưa được mười hai tuổi là chủ nhân không có cảm giác khác thường trong lòng sao?
Tỷ như... ngượng miệng?
.
.
Khoan đã..
Gần mười hai tuổi?
Miếng ngọc bội?
Dạ Tuyết chợt giật mình nhớ ra một chi tiết trong nguyên tác.
Mẫu thân trước khi mất có để lại cho nàng một miếng ngọc bội, hiện đang ở chỗ Lý má má.
Rất có thể miếng ngọc bội này là manh mối về thân thế của nàng.
Gần đây bận khá nhiều việc nên nàng đã quên khuấy đi mất a.....
.
.
.
-” Được rồi, huynh cứ như kế hoạch định sẵn mà làm việc, ta có việc, ta đi trước.” Dạ Tuyết hướng Long Thiên Mị phất phất tay, không quay đầu tiêu sái rời đi.
Để tránh đêm dài lắm mộng, hiện tại nàng sẽ quay về Dạ gia lấy miếng ngọc bội.
Long Thiên Mị nhìn theo bóng lưng Dạ Tuyết cho đến khi nàng khuất hẳn mới dời tầm mắt.
Hắn sẽ không để nàng thất vọng.
----------------------------
Cùng lúc đó, tại Tứ Hợp Viện.
-”Ngươi hảo, ta muốn gặp chủ nhân của các ngươi” Vân Mộng Vũ hướng một người đàn ông đang cầm dao nhỏ tỉa cành trong vườn giọng mềm nhẹ, dịu dàng, hiểu lễ nghĩa, nói.
Nàng hôm nay mặc một thân váy trắng như tuyết, cổ tay thêu hoa sen hồng, trâm cài đầu mộc mạc giản đơn lại càng làm cho nàng nổi bật lên khí chất thanh cao lạnh nhạt không vướng hồng trần.
Nàng cười đến ôn nhu với kẻ thấp hèn như vậy, thật xinh đẹp thiện lương. Đới Nhân và Thân Sơn không hẹn mà cùng nghĩ.
Vì vậy, hai người không hẹn mà cùng bắn tầm mắt nóng rực si mê về phía nàng.
Mà Vân Mộng Vũ hài lòng vô cùng khi cảm nhận được suy nghĩ của hai người thông qua biểu cảm cùng hành động của họ.
Phải thế chứ, nàng muốn chính là cái này.
.
.
.
Vì vậy, Khung Khiếu ngẩng đầu liền nhìn thấy một màn như vậy.
Nữ nhân xinh đẹp trước mắt “hoà ái” nhìn hắn, còn hai nam nhân đi theo phía sau lại thần sắc thâm tình nhìn nàng.
Làm kẻ cúc cung cúi đầu nhìn vẻ mặt người khác mà sống hơn nửa đời người, Khung Khiếu làm sao không nhìn thấy được một tia khinh thường trong đáy mắt nữ nhân đang mỉm cười trước mắt được.
Lại nhìn phía sau nàng hai nam nhân đang dùng ánh mắt đầy tình ý cùng tán thưởng ngay lập tức ông hiểu được..
Này là một ná hai chim?
Vừa cho mình thấy nàng ta không chút nào khinh thường thân phận mình từ đó thu được hảo cảm của mình đạt được nhiều thông tin hơn, vừa diễn trò cho hai nam nhân phía sau nhìn thấy?
Lại là một nữ nhân hình dạng bồ tát, tâm địa rắn độc. Khung Khiếu âm thầm lắc đầu, vì hai người phía sau cảm thấy bi ai.
Nếu Vân Mộng Vũ biết suy nghĩ trong lòng Khung Khiếu giờ phút này chắc tức giận thẳng cắn nát một ngụm ngân nha.
.
.
.
Tìm chủ nhân?
-”Ngươi tìm chủ nhân có việc gì?” Khung Khiếu dừng tay ngẩng đầu hỏi.
-”Ta có việc cần gặp hắn, ngươi vào thông báo một tiếng” Vân Mộng Vũ mềm nhẹ nói.
-”Chủ nhân không có nơi này, khi khác quay lại.” Khung Khiếu xua xua tay, sau đó tiếp tục tỉa cành cắt lá.
“cạch”
Dưới chân Khung Khiếu nhiều ra một túi vải, lăn lông lốc ra bên ngoài là vài nén vàng.
-”vậy thì mau mang người phụ trách nơi này đến đây.” Đới Nhân khuôn mặt khinh bỉ hếch mặt lên nói.
Khung Khiếu nhẹ nhíu mày, những người này muốn gì?
Xem ra “lai giả bất thiện” a?
-”Không tiếp” Khung Khiếu xoay người đi vào bên trong.
Vân Mộng Vũ đáy mắt hiện lên một tia tìm tòi, nhiều hơn một tia tức giận.
Một tên rác rưởi cũng dám lên mặt cùng nàng?
-”Tiền bối xin dừng bước” Vân Mộng Vũ đi lên phía trước ý định giữ lấy tay áo Khung Khiếu, lại bị Khung Khiếu né tránh.
Nhất thời nảy ra một ý định.
Nàng lại đưa một tay khác ra.. Khung Khiếu theo bản năng tránh né.
Thấy Khung Khiếu lọt vào kế hoạch Vân Mộng Vũ nhếch môi, lợi dụng lúc Khung Khiếu lần nữa thoát đi liền té xuống đất.
Đới Nhân cùng Thân Sơn biến sắc, một kẻ tiến lên đỡ nàng ôm vào lòng, một người khác thì đề khí phóng tới muốn lấy mạng Khung Khiếu.
Đáng chết, dám làm thương tổn đến Vũ nhi.
Đới Nhân khuôn mặt nổi lên sát khí.
-” Dừng tay, các hạ đến nơi này có việc gì?” Khung Duệ từ trong phòng bước ra, nhìn trước mắt tình cảnh lạnh lẽo hỏi.
Hắn nhẹ phẩy tay, ngay lập tức bốn phương tám hướng xuất hiện rất nhiều hắc y nhân, bịt mặt, chỉnh tề.
Ba người Vân Mộng Vũ liền bị vây trong vòng vây.
Vân Mộng Vũ khuôn mặt hơi biến đổi.
Chuyện này là sao?
Lần trước nàng đến nơi này cũng không có những người này nha.
-”Công tử, chỉ là có chút hiểu lầm, tiểu nữ vừa rồi vô ý vấp ngã, bằng hữu của tiểu nữ có chút nóng vội hiểu lầm nên... kính xin công tử rộng lòng đừng chấp”
Vân Mộng Vũ e lệ yếu đuối nhìn Khung Duệ, mở miệng.
Nam nhân này nàng thích.
-------------------------------------
Sắp tới ta phải học nữa. Nên huỷ lịch post tất cả 9 truyện nhé. Rảnh ta mới viết được. Hơi chậm nhưng bộ này và Hàn Tuyết Ly ít nhất sẽ là 2c/tuần.
Tất nhiên sẽ không drop bộ nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook