Nữ Chủ, Quản Lý Tốt Hậu Cung Của Ngươi
-
Chương 70: Từng cái nhổ bỏ
Vân Mộng Vũ bỏ nặng tìm nhẹ, một câu lơ đễnh phủi đi toàn bộ lỗi lầm của Đới Nhân, biến mọi chuyện trở thành một hiểu lầm nhỏ.
Khung Duệ cười lạnh.
Nữ nhân này là xem hắn không có mắt? Vẫn là không biết phân biệt đâu?
Từ lúc phụ thân mở miệng nói chuyện với nàng ta hắn đã có mặt, chẳng qua không xuất hiện mà thôi.
Tuy Khung Duệ vẫn còn trẻ tuổi, nhưng gánh nặng gạo củi của một gia đình ba người không có bàn tay nữ nhân đã khiến hắn không còn là một mao đầu tiểu tử không biết gì.
Tất nhiên hắn không giống như Khung Khiếu ngay từ đầu nhìn rõ hư tình giả ý, mà là ngay tại lúc nàng xảo xảo té ngã.
Nụ cười nhếch nhẹ khoé môi như có như không của nàng ta một chút cũng không tránh được đôi mắt hắn từ bên ngoài quan sát.
Cho nên Khung Duệ trào phúng ánh mắt nhìn Vân Mộng Vũ khiến nàng ta như bị lột trần giả dối trước bàn dân thiên hạ vậy.
Vân Mộng Vũ gương mặt cứng đờ.
Nàng không biết vì mình nổi lên tính kế chút việc vặt đã khiến cho trung khuyển số một kiếp trước của nàng đối với nàng dậy lên tâm tư đề phòng, từ nay về sau cũng vô pháp đối nàng sinh ra tình ý.
.
.
Tuy không đạt được mục đích mê hoặc Khung Duệ nhưng Vân Mộng Vũ lại rất nhanh lấy lại bình tĩnh ưu nhã mở miệng.
-”các hạ là người đứng đầu nơi này? Ta nhớ lần trước là một đôi phu phụ sở hữu đi?”
Đúng vậy, lần trước Vân Mộng Vũ đi qua nơi này, sau khi nhanh chóng quan sát một lượt địa hình cùng vị trí địa lý của nơi này liền nảy ra ý định biến nơi này thành nơi nuôi binh luyện tướng mưu đồ việc lớn.
Chẳng qua lần đó nàng đi cùng Nam Cung Chu Khắc nên không tiện hành động.
Hiện tại chưa được bao lâu đã đổi chủ?
Như thế nào có thể.
.
.
Vân Mộng Vũ không biết trụ sở làm nên một Thịnh Thế quân đoàn dễ thủ khó công ở kiếp trước đã bị Dạ Tuyết phía trước cuỗm đi.
Đối với chuyện này, Dạ Tuyết tỏ vẻ, nàng là thật sự vô tội. Trong nguyên tác tuy có miêu tả về căn cứ của nữ chủ nhưng lại không nói rõ là nơi nào nha.
Nàng là Sát Thủ, đương nhiên nàng biết quan sát nơi nào thích hợp nhất làm trụ sở.
Mà đồng dạng được học những thứ liên quan đến địa hình tính chất đất hướng núi, phong thuỷ vâng vâng Vân Mộng Vũ tất nhiên cũng sẽ như vậy.
Chẳng qua, Dạ Tuyết lại trước một bước thủ xuống sớm hơn so với Vân Mộng Vũ mà thôi.
----------------------------
-”Đúng vậy, nhưng hiện tại chủ nhân nơi này là ta” Khung Duệ nhìn nữ nhân trước mặt trong lòng âm thầm đề phòng. ngoài mặt bất động thanh sắc gật đầu.
.
.
Quả thật đã đổi chủ sao...
Bất quá..
Cho dù đã đổi chủ thì sao?
Vân Mộng Vũ là đặc biệt tin tưởng, tiền có thể sai khiến được ma quỷ, nàng không ngại ra giá gấp đôi sở hữu nơi này.
-”ta muốn mua lại nơi này, bao nhiêu ngươi tuỳ tiện ra giá.” Vân Mộng Vũ cao cao tại thượng lên giọng.
Đới Nhân theo sau móc ra một đống ngân phiếu. Đặt trước mặt hai cha con Khung Duệ.
Khung Duệ là bị khí đến buồn cười.
Mua nhà?
-”Cảm phiền các hạ lặn lội đường xa, căn nhà này không bán” Khung Duệ dứt khoát.
-”ngươi..?!” Vân Mộng Vũ kinh ngạc.
-”ngươi muốn bao nhiêu có thể thương lượng” Vân Mộng Vũ hít một hơi thật sâu dặn lòng phải bình tĩnh, nở một nụ cười tự cho là xinh đẹp mềm mại hướng Khung Duệ ẩn ẩn một tia không rõ tình tự mở miệng.
-”không bán, mời cô nương rời đi cho” Khung Duệ không nhìn Vân Mộng Vũ nhàn nhạt ra lệnh trục khách.
Nói đùa, gì chứ bạc hắn thật sự không thiếu.
Chủ tử vừa chuyển đến một lượng lớn bạc, hoàng kim cùng tử kim giao cho hắn quản lý.
Cho dù có nhiều hơn nữa hắn cũng có thể mang ra, chút bạc kia có là gì?
Quan trọng là, đây không phải nhà của hắn nga..
.
.
Nhìn ra ý tứ cự tuyệt hoàn toàn của Khung Duệ, Vân Mộng Vũ cắn môi không cam lòng. Nơi này vị trí thực sự rất hoàn hảo.
Hết cách, Vân Mộng Vũ đành mang gương mặt âm trầm rời khỏi Tứ Hợp Viện.
Bất quá, một ngày không xa nàng sẽ dẫn nhân cày nát nơi này. Vân Mộng Vũ thoáng quay đầu nhìn cánh cửa Tứ Hợp Viện đã khép kín âm âm đôi mắt.
-------------------------------
Bên này.
Dạ Tuyết đã trở lại Dạ gia và đang bị chận đường bởi “tiền vị hôn phu” Phan Diệp.
Nhìn trang uỷ khuất Phan Diệp trước mặt mình Dạ Tuyết cảm giác đầu có chút to ra.
Từ ngày phát hiện nàng chính là Kỳ Phong, hai ngày ba lượt Phan Diệp cứ lượn lờ bên nàng xoát tồn tại cảm.
Hảo phiền.
-”Công tử, cảm phiền nhường đường cho tiểu nữ”
-”tiểu Tuyết nhi, sao muội có thể lạnh lùng với đại ca như vậy? đại ca sẽ thương tâm” Phan Diệp đưa chiếc phiến lên miệng cắn nhẹ, mắt long lanh manh manh nhìn nàng.
Dạ Tuyết chỉ cảm thấy muốn quỳ lạy Phan Diệp.
Nàng trừng lớn mắt nhìn hắn, nghiêng người không lại để ý, cất bước đi vào trong, nàng còn chính sự phải giải quyết đâu.
Phan Diệp đứng nhìn theo bóng lưng nàng có chút uỷ khuất cùng buồn bực.
Hiểu lầm đã được giải, nhưng mặc cho hắn có nói như thế nào Dạ Tuyết cũng không đồng ý tiếp tục hôn sự.
Hết cách, hắn đành mặt dày theo đuôi nàng vậy.
--------------------------------------------
Trong khi đó, tại Hạ gia nhà chính.
Hạ Dật Phong nắm trong tay trường kiếm dính đầy máu chậm rãi đi ra ngoài.
Dưới chân hắn là thi thể của năm người đã mất đi sự sống.
Đó là một nhà thúc thúc hắn.
Ngoài sân.
Ám Nhất cùng Ám Nhị đang chế trụ một nam nhân, bắt hắn quỳ dưới đất, khi Hạ Dật Phong một thân tử y đạp bước ra khỏi cửa, nam nhân ngẩng mặt lên căm hận nhìn hắn.
-”Hạ Dật Phong, ngươi này cầm thú, ngay cả thúc thúc ruột thịt của ngươi ngươi cũng có thể tàn sát”
-”thúc thúc ruột chi bằng nói hắn là cha ngươi đi. Hạ Tình Lân” Hạ Dậy Phong bình tĩnh từ trên cao nhìn xuống một thân chật vật Hạ Tình Lân, âm thanh châm chọc.
-”ngươi, ngươi nói nhăn nói cuội cái gì? ta là nhi tử của cha, là đệ đệ ruột của ngươi” Hạ Tình Lân ánh mắt tránh qua một tia hoảng loạn , rất nhanh bình tĩnh lại lớn tiếng nói.
-”Khi ngươi tính kế muốn giết ta trên Đỉnh Thiên Nhai, ngươi có từng nghĩ đến chúng ta là ruột thịt không? Cho dù ngươi xét về mặt nào đó cũng không phải, ngươi là nghiệt chủng từ một người phụ nhân không giữ được luân lý đạo đức tằng tịu cùng đệ đệ của phu quân mình.” Hạ Dật Phong lạnh nhạt nói, từng bước lại gần Hạ Tình Lân.
-”ngươi.. ngươi đừng đến đây...Aa..”
Hạ Tình Lân trợn trắng mắt nhìn lưỡi kiếm đâm xuyên qua tim mình, sau đó rút ra, cơ thể theo đó đổ xuống nền đất mất mạng.
Tuyết nhi, những kẻ nào kiếp trước hại nàng, kiếp này ta sẽ lần lượt từng cái nhổ bỏ.
-”Xử lý mọi dấu vết” Hạ Dật Phong chỉ để lại một câu sau đó xoay người đề khí rời đi.
-”rõ” Ám Nhất cùng Ám Nhị đồng thanh.
-----------------------------------------
Đề cử truyện : Thế Thân, ngược tâm, 1:1, HE.
Các bản gốc được viết và chỉnh sửa tại trang cá nhân của ta.
Các nàng ủng hộ ta tại địa chỉ wattpad Tiểu Thư Kiêu Kỳ (kenzylisa)
Khung Duệ cười lạnh.
Nữ nhân này là xem hắn không có mắt? Vẫn là không biết phân biệt đâu?
Từ lúc phụ thân mở miệng nói chuyện với nàng ta hắn đã có mặt, chẳng qua không xuất hiện mà thôi.
Tuy Khung Duệ vẫn còn trẻ tuổi, nhưng gánh nặng gạo củi của một gia đình ba người không có bàn tay nữ nhân đã khiến hắn không còn là một mao đầu tiểu tử không biết gì.
Tất nhiên hắn không giống như Khung Khiếu ngay từ đầu nhìn rõ hư tình giả ý, mà là ngay tại lúc nàng xảo xảo té ngã.
Nụ cười nhếch nhẹ khoé môi như có như không của nàng ta một chút cũng không tránh được đôi mắt hắn từ bên ngoài quan sát.
Cho nên Khung Duệ trào phúng ánh mắt nhìn Vân Mộng Vũ khiến nàng ta như bị lột trần giả dối trước bàn dân thiên hạ vậy.
Vân Mộng Vũ gương mặt cứng đờ.
Nàng không biết vì mình nổi lên tính kế chút việc vặt đã khiến cho trung khuyển số một kiếp trước của nàng đối với nàng dậy lên tâm tư đề phòng, từ nay về sau cũng vô pháp đối nàng sinh ra tình ý.
.
.
Tuy không đạt được mục đích mê hoặc Khung Duệ nhưng Vân Mộng Vũ lại rất nhanh lấy lại bình tĩnh ưu nhã mở miệng.
-”các hạ là người đứng đầu nơi này? Ta nhớ lần trước là một đôi phu phụ sở hữu đi?”
Đúng vậy, lần trước Vân Mộng Vũ đi qua nơi này, sau khi nhanh chóng quan sát một lượt địa hình cùng vị trí địa lý của nơi này liền nảy ra ý định biến nơi này thành nơi nuôi binh luyện tướng mưu đồ việc lớn.
Chẳng qua lần đó nàng đi cùng Nam Cung Chu Khắc nên không tiện hành động.
Hiện tại chưa được bao lâu đã đổi chủ?
Như thế nào có thể.
.
.
Vân Mộng Vũ không biết trụ sở làm nên một Thịnh Thế quân đoàn dễ thủ khó công ở kiếp trước đã bị Dạ Tuyết phía trước cuỗm đi.
Đối với chuyện này, Dạ Tuyết tỏ vẻ, nàng là thật sự vô tội. Trong nguyên tác tuy có miêu tả về căn cứ của nữ chủ nhưng lại không nói rõ là nơi nào nha.
Nàng là Sát Thủ, đương nhiên nàng biết quan sát nơi nào thích hợp nhất làm trụ sở.
Mà đồng dạng được học những thứ liên quan đến địa hình tính chất đất hướng núi, phong thuỷ vâng vâng Vân Mộng Vũ tất nhiên cũng sẽ như vậy.
Chẳng qua, Dạ Tuyết lại trước một bước thủ xuống sớm hơn so với Vân Mộng Vũ mà thôi.
----------------------------
-”Đúng vậy, nhưng hiện tại chủ nhân nơi này là ta” Khung Duệ nhìn nữ nhân trước mặt trong lòng âm thầm đề phòng. ngoài mặt bất động thanh sắc gật đầu.
.
.
Quả thật đã đổi chủ sao...
Bất quá..
Cho dù đã đổi chủ thì sao?
Vân Mộng Vũ là đặc biệt tin tưởng, tiền có thể sai khiến được ma quỷ, nàng không ngại ra giá gấp đôi sở hữu nơi này.
-”ta muốn mua lại nơi này, bao nhiêu ngươi tuỳ tiện ra giá.” Vân Mộng Vũ cao cao tại thượng lên giọng.
Đới Nhân theo sau móc ra một đống ngân phiếu. Đặt trước mặt hai cha con Khung Duệ.
Khung Duệ là bị khí đến buồn cười.
Mua nhà?
-”Cảm phiền các hạ lặn lội đường xa, căn nhà này không bán” Khung Duệ dứt khoát.
-”ngươi..?!” Vân Mộng Vũ kinh ngạc.
-”ngươi muốn bao nhiêu có thể thương lượng” Vân Mộng Vũ hít một hơi thật sâu dặn lòng phải bình tĩnh, nở một nụ cười tự cho là xinh đẹp mềm mại hướng Khung Duệ ẩn ẩn một tia không rõ tình tự mở miệng.
-”không bán, mời cô nương rời đi cho” Khung Duệ không nhìn Vân Mộng Vũ nhàn nhạt ra lệnh trục khách.
Nói đùa, gì chứ bạc hắn thật sự không thiếu.
Chủ tử vừa chuyển đến một lượng lớn bạc, hoàng kim cùng tử kim giao cho hắn quản lý.
Cho dù có nhiều hơn nữa hắn cũng có thể mang ra, chút bạc kia có là gì?
Quan trọng là, đây không phải nhà của hắn nga..
.
.
Nhìn ra ý tứ cự tuyệt hoàn toàn của Khung Duệ, Vân Mộng Vũ cắn môi không cam lòng. Nơi này vị trí thực sự rất hoàn hảo.
Hết cách, Vân Mộng Vũ đành mang gương mặt âm trầm rời khỏi Tứ Hợp Viện.
Bất quá, một ngày không xa nàng sẽ dẫn nhân cày nát nơi này. Vân Mộng Vũ thoáng quay đầu nhìn cánh cửa Tứ Hợp Viện đã khép kín âm âm đôi mắt.
-------------------------------
Bên này.
Dạ Tuyết đã trở lại Dạ gia và đang bị chận đường bởi “tiền vị hôn phu” Phan Diệp.
Nhìn trang uỷ khuất Phan Diệp trước mặt mình Dạ Tuyết cảm giác đầu có chút to ra.
Từ ngày phát hiện nàng chính là Kỳ Phong, hai ngày ba lượt Phan Diệp cứ lượn lờ bên nàng xoát tồn tại cảm.
Hảo phiền.
-”Công tử, cảm phiền nhường đường cho tiểu nữ”
-”tiểu Tuyết nhi, sao muội có thể lạnh lùng với đại ca như vậy? đại ca sẽ thương tâm” Phan Diệp đưa chiếc phiến lên miệng cắn nhẹ, mắt long lanh manh manh nhìn nàng.
Dạ Tuyết chỉ cảm thấy muốn quỳ lạy Phan Diệp.
Nàng trừng lớn mắt nhìn hắn, nghiêng người không lại để ý, cất bước đi vào trong, nàng còn chính sự phải giải quyết đâu.
Phan Diệp đứng nhìn theo bóng lưng nàng có chút uỷ khuất cùng buồn bực.
Hiểu lầm đã được giải, nhưng mặc cho hắn có nói như thế nào Dạ Tuyết cũng không đồng ý tiếp tục hôn sự.
Hết cách, hắn đành mặt dày theo đuôi nàng vậy.
--------------------------------------------
Trong khi đó, tại Hạ gia nhà chính.
Hạ Dật Phong nắm trong tay trường kiếm dính đầy máu chậm rãi đi ra ngoài.
Dưới chân hắn là thi thể của năm người đã mất đi sự sống.
Đó là một nhà thúc thúc hắn.
Ngoài sân.
Ám Nhất cùng Ám Nhị đang chế trụ một nam nhân, bắt hắn quỳ dưới đất, khi Hạ Dật Phong một thân tử y đạp bước ra khỏi cửa, nam nhân ngẩng mặt lên căm hận nhìn hắn.
-”Hạ Dật Phong, ngươi này cầm thú, ngay cả thúc thúc ruột thịt của ngươi ngươi cũng có thể tàn sát”
-”thúc thúc ruột chi bằng nói hắn là cha ngươi đi. Hạ Tình Lân” Hạ Dậy Phong bình tĩnh từ trên cao nhìn xuống một thân chật vật Hạ Tình Lân, âm thanh châm chọc.
-”ngươi, ngươi nói nhăn nói cuội cái gì? ta là nhi tử của cha, là đệ đệ ruột của ngươi” Hạ Tình Lân ánh mắt tránh qua một tia hoảng loạn , rất nhanh bình tĩnh lại lớn tiếng nói.
-”Khi ngươi tính kế muốn giết ta trên Đỉnh Thiên Nhai, ngươi có từng nghĩ đến chúng ta là ruột thịt không? Cho dù ngươi xét về mặt nào đó cũng không phải, ngươi là nghiệt chủng từ một người phụ nhân không giữ được luân lý đạo đức tằng tịu cùng đệ đệ của phu quân mình.” Hạ Dật Phong lạnh nhạt nói, từng bước lại gần Hạ Tình Lân.
-”ngươi.. ngươi đừng đến đây...Aa..”
Hạ Tình Lân trợn trắng mắt nhìn lưỡi kiếm đâm xuyên qua tim mình, sau đó rút ra, cơ thể theo đó đổ xuống nền đất mất mạng.
Tuyết nhi, những kẻ nào kiếp trước hại nàng, kiếp này ta sẽ lần lượt từng cái nhổ bỏ.
-”Xử lý mọi dấu vết” Hạ Dật Phong chỉ để lại một câu sau đó xoay người đề khí rời đi.
-”rõ” Ám Nhất cùng Ám Nhị đồng thanh.
-----------------------------------------
Đề cử truyện : Thế Thân, ngược tâm, 1:1, HE.
Các bản gốc được viết và chỉnh sửa tại trang cá nhân của ta.
Các nàng ủng hộ ta tại địa chỉ wattpad Tiểu Thư Kiêu Kỳ (kenzylisa)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook