Trong kinh tra không ra tin tức, thế là Mạc Tầm bèn đến Tây Vực một chuyến, trước đây không có độc mà hắn giải không được, nếu hắn đã gặp được rồi, vậy thì thử một lần đi.

Đột nhiên nhớ đến lời hứa kia, rõ ràng cô nương tuổi cũng không lớn, luôn thích bày ra bộ mặt nghiêm túc, còn nói với mình: Nếu ngươi giải được độc, ta sẽ gả cho ngươi.


Tiểu nha đầu kia chính là một độc si, lại dám đem chuyện hôn nhân đại sự của mình đặt vào một loại độc. Trước đây hắn từ bỏ chỉ vì không tìm được hay giải được độc này, lại thêm tính tình tùy ý, không muốn gò bó cả đời mình, tiêu hao thời gian trên một chuyện.

Cùng là bởi vì, hắn cảm thấy nha đầu kia đang muốn trêu đùa mình. Thế là không để ý đến nàng nữa.

Nhưng bây giờ, hắn nhìn thấy Lữ Yên Hàn đang âm thầm vì người mình yêu mà bôn ba, chống đỡ hết thảy nhưng không nói tiếng nào, đột nhiên hắn ta phát hiện ra, đời này Mạc Tầm hắn, có phải cũng nên vì một chuyện mà liều mạng không?

Hay là, được ăn cả ngã về không đi. Nếu như không giải được độc này, đời này hắn cứ cô độc hết đời đi.

Khi Mạc Tầm nói chính mình muốn đi, Lữ Yên Hàn nắm thanh Nghị Đao của hắn chống lên mặt trời gay gắt trong sân, hồi lâu chưa động.

Cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Được, đa tạ." Sau đó hắn lại phái trăm tên hộ vệ trong bóng tối bảo vệ Mạc Tầm, để tránh hắn bị cướp giật, còn phân phó cửa tiệm dọc đường của mình chú ý hành tung của hắn, lúc này mới để cho hắn đi.

Sau ba ngày, Mạc Tầm chính thức khởi hành.

Ngày ấy, mặt trời treo cao, sắc trời tươi đẹp. Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt Mạc Tầm vô cùng rực rỡ.


Ngay cả Lý Kỳ Thù nghe tin tức này cũng đến đưa tiễn hắn. Nhìn thần y trước mặt vì giải độc giúp mình, một mình đến Tây Vực xa xôi, lo lắng khắp nơi.

"Này, ta không phải vì hai người đâu." Mạc Tầm nhìn thần tình phức tạp trong mắt hai người trước mặt nói. Một người mặc dù mang theo chút ý lạnh nhưng vẫn mang theo một chút lo lắng sâu lắng, một người trực tiếp viết hết tâm tư trên mặt, lo lắng, hổ thẹn....

"Ừ." Lữ Yên Hàn vẫn ít lời.

"Vậy làm phiền Mạc đại phu rồi." Trên mặt Lý Kỳ thù mang theo nụ cười rạng rỡ, nhiều ngày ở chung nàng cũng biết Mạc Tầm không phải là người lập gì, lần này có lẽ cũng không chỉ vì tìm thuốc giải cho nàng, nhưng chỉ riêng trái tim dũng cảm tiến vào Tây Vực chỉ vì giải độc đã khiến người ta kính nể.

Mạc Tầm khẽ hừ một tiếng, vung roi khởi động xe ngựa, dưới ánh nắng mặt trời đỏ chói, khỏi hành về phía Tây.


Ta vì tiểu nha đầu của ta, mới không phải vì các ngươi nhé.

Có điều, trước mắt hắn còn không muốn nói, hắn muốn giấu chuyện này trong lòng, sau đó chờ một ngày nó thực hiện được, dẫn cô nương kia đến trước mặt bọn họ, để chứng minh hắn nói không ngoa.

Lữ Yên Hàn, Lý Kỳ Thù, còn có Phong Kính, chờ ta, một ngày kia ta trở về.

Một ngày kia, mình nhất định sẽ cười đến mặt đầy nếp nhăn.

Xe ngựa đi xa, một mảnh bụi bay lên.

Đã là giữa hè, khô nóng vô cùng, nhưng trong cung vẫn mát mẻ như xuân.

Băng trong tầng hầm như không cần tiền mà chuyển đến hậu cung, phi tử được sủng ái không muốn ra ngoài, trong điện ngập tràn mát mẻ, đặc biệt là Tạ quý phi.

Cái gì mà cần cù tiết kiệm, ở nơi của nàng ta chính là truyện cười, xa hoa dâm dật mới đúng là cái chiếm toàn bộ, ở Bồng Lai điện của nàng ta, bồn chứa vàng ngọc tùy ý có thể thấy được, ngay cả nước súc miệng cũng có cốc chuyên dùng, trên cốc còn nạm phỉ thúy tốt nhất.

Đồ vật này chẳng qua chỉ là Tạ Bình Nhi tùy ý nói đến, phía dưới đã có người khúm núm nịnh bợ dâng lên rồi.

"Bên kia thế nào rồi?" Trong giọng nói của Tạ Bình Nhi ít có một chút lo lắng, tuy cả người vẫn quyến rũ xinh đẹp nằm nghiêng trên tháp quý phi, nhưng mặt mày xinh đẹp lại hiện ra oán hận.

"Tất cả như thường." Tiểu thái giám bên dưới quỳ sát đất, gương mặt chìm trong bóng tối, làm người nhìn không thấu.

Tạ Bình Nhi biết, đó chính là Tĩnh An vương vẫn chưa tỉnh, mí mắt nàng ta hơi giương lên, nhìn chằm chằm vào cái ly trường tín quan đăng, lại hỏi một câu: "Bọn họ thì sao?"

Người phía dưới nghe thấy được, cả người quỳ thấp hơn: "Bọn họ bên kia đã nhìn chằm chằm, vẫn chưa tra được đến đầu chúng ta."

Tạ Bình Nhi quay đầu nhìn về phía thái giám đang cúi lưng sát đất kia, thật lâu chưa nói, cuối cùng nói một câu: "Lui ra đi, Đức Tử, đừng làm Tĩnh An vương thất vọng." Tỳ nữa bên người Lý Kỳ Thù lần trước kia, bởi vì gần đó có cung nữ đi qua, sợ gây chú ý, liền không giết nàng ta, đã làm cho nàng ta luôn lo sợ bất an. Luôn cảm thấy kế hoạch nhiều năm như vậy, sẽ thành dã tràng xe cát.

Nhưng Đức Tử cũng nói, Mai Lan vẫn chưa nhìn thấy bộ mặt thật của hắn, lúc này nàng ta mới hơi yên lòng một chút.

"Nô rõ ràng." Nói xong thái giám bên dưới đứng dậy, sau khi ngẩng đầu lên, mắt cũng có thể nhìn thấy vết đao trên mũi hắn, đợi đến khi ra cửa điện, lại cúi đầu, không làm cho người khác nhìn thấy bộ mặt của chính mình, người bên ngoài cũng chỉ cho là hắn địa vị thấp kém, không chú ý.


Tạ Bình Nhi cảm thấy gần đây mình không có tinh thần, liền gọi cung nữ bên dưới dâng kim ngọc hoàn gần đây lên, hòa vào với trà xanh, lúc này mới hơi có tinh thần.

Tám năm trù tính, nàng ta tốn quá nhiều tâm tư, rõ ràng phong hoa vẫn còn, nhưng tinh thần cả người cũng không còn như hồi mười bảy mười tám nữa.

Nàng ta giết rất nhiều người, mê hoặc hoàng thượng, thậm chí đến chính mình cũng không còn là mình nữa.

Chỉ vì người nam nhân giấu trong góc âm u của kinh thành kia, có một ngày sau khi tỉnh lại, có thể nhìn thấy người Lý gia đạp lên máu thịt của hắn mà bò lên địa vị cao, hung hăng đạp ngã bọn họ từ trên mây xuống đáy vực sâu.

"Vân Sơ, ra ngoài đi." Mỗi lần Lý Thái An không đến, Tạ Bình Nhi luôn thích ở một mình, nhất là vì tránh tai mắt của người khác, để cho người của mình đi vào, hai là ở trước mặt người khác luôn phải giả vờ, nàng ta có hơi mệt.

Nhưng vừa nghĩ đến kế hoạch của mình sắp thành công rồi, trong điện rộng rãi lại vang lên tiếng cười của nàng ta, giống như U lan thâm cốc, nhưng lắng nghe kỹ, lại cảm thấy khiếp sợ vô cùng.

Trở lại phòng, Tạ Bình Nhi lấy ra một chiếc khăn vuông cũ kỹ từ trong rương gỗ đã khóa lại, ôm vào trong ngực: "Mộc lang, trước đó mấy ngày vì không thể giết chết một tỳ nữ, kết quả làm ta hao tổn rất nhiều người, mấy thợ thủ công xây dựng địa lao ta không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là chém bọn họ thành bảy tám phần cho chó, lại sợ thê nữ bọn họ nói ra, không thể làm gì khác hơn là xử lý cùng lúc, nghe nói lúc đó, máu chảy đầy đất. May mà năm đó ta còn có chút tâm nhãn, người tìm ở Kim Thủy, không có quê quán, ngay cả bóng người cũng khó tìm, nếu không hôm nay ta nhất định bị bọn chúng tra ra rồi." Nói xong còn bĩu môi làm nũng: "Mộc lang, chàng mau chóng tỉnh lại có được không, chúng ta cùng giết cả nhà họ."

Suy nghĩ đến chuyện gần đây mình làm, nàng ta lại nói tiếp: "Đúng rồi, gần đây có chướng mắt một người, chính là nhi tử của Lữ Mông, chàng nhớ chứ. Chính là hắn đi theo Lý Thái An lật đổ quân đội của chàng, chàng nói ta còn chưa tìm đến cửa, hắn lại xông đến rồi. Thật đúng là tảng đá vừa cứng vừa thối."

Tạ Bình Nhi xoay người, sau đó lại nhỏ giọng nói: "Chờ chàng trở về, chúng ta lại thành hôn có được không."

Tạ Bình Nhi 23 - 24 tuổi, hoa nhường nguyệt thẹn, dưới sự trấn an của thuốc rốt cuộc cũng ngủ thiếp đi, nhìn thật sự ngoan ngoãn.

Nhưng hành động của nàng lại làm cho người ta ghê tởm.

Nàng ta 17 tuổi đã đi theo bên người Lý Thái An.

Khi đó thái tử vừa chết, trong triều hỗn loạn, Lý Thái An vốn là vương được phong đất phía Bắc, nhưng thủ đoạn cứng rắn, sau khi thu nhận mấy viên dũng tướng, nam chinh bắc chiến, diệt hết từng phiên vương muốn tạo phản, sau đó thống nhất Ly triều, ba năm sau xây dựng niên hiệu là Nguyên Đường.

Mà Tĩnh An vương, là khối đá cản đường duy nhất để hắn thống nhất Ly triều.

Tạ Bình Nhi vẫn nhớ ngày đó, Lý Thái An dẫn quân đội của hắn đánh lén ban đêm, nham hiểm giảo hoạt đoạt quân doanh của Tĩnh An vương.


Ngày đó, ánh lửa đan xen, đao thương mũi tên vụt qua, khói thuốc súng tràn ngập, che mây lấp trời, tiếng gào thét, tiếng mắng chửi đinh tai nhức óc, nàng được thân binh của người thương kéo ra khỏi nơi đó, còn bị đưa vào trong núi sâu.

Mấy ngày sau, đại chiến cuối cùng cũng ngừng lại, nàng lại nghe được Tĩnh Vương đại bại, sau đó, còn truyền ra tin tức Tĩnh An vương bị đâm mấy đao, chắc chắn sẽ không sống sót.

Cũng may, tình lang của nàng trốn ra được, chỉ có điều... Khi trốn ra được vết thương đầy rẫy, ngay cả nhìn cũng không thể nhìn nàng được một cái, giống như một người thực vật.

Nàng dùng thiên tài địa bảo cho người yêu chỉ vì giữ mạng cho hắn, còn tìm đến vô số đại phu, sau đó lại phí hết tâm tư đến gần Lý Thái An, tiến vào Hoàng thành, vì tình lang trù tính tất cả, bởi vì nàng tin tưởng, cuối cùng sẽ có một ngày hắn tỉnh lại, một ngày kia, nàng muốn Lý Thái An cũng nếm thử tư vị đau đến không muốn sống được!

Thời gian bảy năm, Tạ Bình Nhi từ lâu đã đếm không hết trên tay mình có bao nhiêu người, nàng chỉ biết là, cho dù tốt xấu, chỉ cần ngăn trở đường của nàng, nàng đều muốn giết.

Những năm trước đây, nàng hãm hại Tần phi nhằm vui đùa, độc hại hoàng tử, hoàng nữ chính là vì không muốn nhìn Lý Thái An tôn nhi đầy đường, trong tối âm thầm xây dựng thế lực trên triều, hối lộ quan chức, lại đến quan chức hối lộ nàng, thậm chí còn tư thông với địch bán nước, nàng ta đều làm.

Cũng chỉ là vì, cừu hận năm đó.

Ban đêm ngủ không yên giấc, Tạ Bình Nhi mơ thấy rất nhiều ác quỷ đến tìm nàng ta đòi mạng, nhưng nàng ta cũng không sợ, một mực chém giết, có chút mệt mỏi.

Chỉ là đợi đến khi trời sáng đột nhiên tỉnh giấc, sau đó lại vội vã cho người gọi Đức Tử đến đây.

***

Lý Kỳ Thù và Lữ Yên Hàn bên này, tất cả con đường dường như thành ngõ cụt. Tất cả đều được xử lý quá sạch sẽ, không để lại chút manh mối.

Nhưng Lữ Yên Hàn từ trước đến giờ không dễ dàng từ bỏ, chỉ cần là chuyện gì đã xảy ra, đều sẽ để lại manh mối. Gần đây thì vừa coi chừng bệnh tình của Lý Kỳ Thù, căn dặn nàng uống thuốc, vừa điều tra người đưa thuốc cho Vương Ngô Đồng.

Cuối cùng, cũng coi như tra được một chút.

Lưu Vô Vấn ngồi trong phòng bao chữ Thiên của Minh Nguyệt Trà phường, cầm chân dung trong tay đưa cho Lữ Yên Hàn: "Này, cho ngươi."

"Đa tạ." Tay Lữ Yên Hàn nổi gân xanh, mấy ngày liên tiếp chờ đợi làm cho tâm thần hắn đều mệt mỏi.

"Nói đa tạ với ta làm gì, có điều, ngươi muốn cái này làm gì?" Lưu Vô Vấn giương mắt hỏi hắn.

"Có cừu oán." Lữ Yên Hàn trả lời ngắn gọn súc tích.

Nhưng Lưu Vô Vấn lại càng tò mò: "Có cừu oán? Nào nào nào, nói một chút, ai vậy?" Dù sao trong mắt hắn, Lữ Yên Hàn tuy rằng hơi ít nói chút, người lạnh lùng một chút, nhưng cũng không đến nỗi kết thù xung quanh đi, hắn đã lăn lộn trong quân doanh lâu như vậy, nói không hiểu mấy cái quanh co vòng vo trong chiều là không thể nào.


Lữ Yên Hàn liếc mắt nhìn hắn, sau đó trầm giọng khụ mấy cái, vẫn không nói, hắn không muốn kéo Lưu Vô Vấn vào trong vũng bùn lớn khủng bố này, nếu không tốt, sợ là ngay cả tính mạng của hắn cũng phải mất.

"Việc tư."

Lưu Vô Vấn sờ sờ cằm, sau đó đôi mắt mê người nhướng một cái: "Lẽ nào... Có người cướp nữ nhân của ngươi?" Lại nhìn mỹ nam tử trên bức tranh đó một chút, Lưu Vô Vấn cảm giác mình đoán đúng tám chín phần rồi.

"Thì ra Công chúa cũng thích kiểu này nha."

Lữ Yên Hàn nhìn người bạn hào phóng* của mình, cũng chỉ đành chấp nhận cách nói này của hắn, so với mình tự nghĩ ra một lời nói dối, vẫn là để cho hắn tin vào suy đoán của chính hắn đi.

(* nguyên văn là thiên mã hành không: ngựa thần lướt gió tung mây, vì với văn chương thi ca hào phóng, không câu thúc)

Lúc rời đi, Lưu Vô Vấn đứng dậy, đi đến bên người Lữ Yên Hàn, nặng nề vỗ bả vai hắn: "Ngươi cần phải cố gắng thêm đi, đừng để người mình thích chạy mất."

Hắn cười vô cùng xán lạn, ngay cả nốt ruồi mê người đuôi mắt kia cũng hơi nhướng lên, nhưng Lữ Yên Hàn cũng nhìn thấy vẻ cô đơn trong mắt hắn.

Lữ Yên Hàn ngước mắt lên, nhìn Lưu Vô Vấn một năm bốn mùa đều mặc đồ đỏ ở bên cạnh mình, nói: "Vô Vấn, ngươi cũng nên bước ra rồi."

Sau cũng không nhiều lời, rời khỏi quán trà.

Chỉ để lại Lưu Vô Vấn một mặt cười phía sau, dần dần bình tĩnh lại, cuối cùng không chút biểu tình.

Chỉ có hai tay buông thõng bên người biểu thị nội tâm rung động của hắn.

Hắn dùng thời gian năm năm, hoang phế nghiệp học, cưỡi ngựa xem hoa, ngay cả khoa cử cũng không tham gia, thành danh xứng thực với danh công tử bột, đối nghịch với phụ thân hắn, nhưng kết quả thì sao? Cô nương thích mặc y phục màu đỏ, thích dựa vào vai hắn cười duyên cũng vẫn không trở về.

Hắn biết những năm này mình đang tự tê liệt bản thân, ở trong tiếng cười vui tự nói với bản thân mình, hắn còn sống. Nhưng hiện thực tàn khốc nói với hắn rằng, nàng mãi mãi sẽ không trở về.

Bởi vì hắn còn trẻ nhu nhược, không đỡ nổi một lời hứa. Hắn năng lực yếu ớt, khống chống lại được cái nhìn phiến diện của phụ thân về thân thế, làm cho tiểu cô nương kia nản chí ngã lòng, chết trên đường về phía tây. Đến cuối cùng mình ngay cả nhìn hài cốt của nàng lần cuối cũng không dám.

Sau ngày hôm đó, Lưu Vô Vấn dường như biến thành người khác, hắn vứt tất cả y phục màu đỏ của mình đi, chỉ chừa lại một cái trâm hồng ngọc, đó là lễ vật hắn chưa từng tặng, sau đó buộc cao phát quan, khoác áo bào chờ lệnh, đi đóng giữ biên cương.

Nơi đó là nơi cuối cùng mà tiểu cô nương kia muốn đi, nàng nói: Nghe nói cỏ ở Tây Bắc mọc cao hơn người, gió thổi đồng cỏ thấy bò dê. Ta muốn xem phong cảnh nơi đó.

Vậy bây giờ, ta đến ngắm thay nàng đi, không chỉ muốn xem, còn muốn thủ hộ nơi đó, để nơi đó mãi mãi là nơi bò dê có thể nhàn nhã sống qua ngày.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương