Nốt Chu Sa Của Thế Tử Gia
-
Chương 30:
Minh Nguyệt Trà phường, giờ Tỵ.
Trên phố xá nhộn nhịp, trong phòng trà cảm giác mát mẻ từng đợt.
"Đa tạ lời mời của Công chúa, Lữ mỗ cảm thấy biết ơn vô cùng."
"Lữ Thế tử cũng không cần khách khí, thôi, ta gọi huynh là Lữ huynh đi, huynh không để ý chứ?" Lý Kỳ Thù giương đôi mắt hạnh to nhìn về phía Lữ Yên Hàn.
Trước đây Lữ Yên Hàn cũng đã từng nói nàng không cần xưng hô với mình xa cách như vậy, nhưng Lý Kỳ Thù cảm thấy hai người không thân thiết lắm, gọi như vậy, rốt cuộc cũng có chút kỳ quái, nhưng bây giờ hai người chung sống đã lâu, nàng cảm thấy, như vậy cũng không sao rồi.
Người mà, đến cùng vẫn nên sống tùy ý một chút, không cần phải để ý đến mấy cái quanh co lòng vòng kia? Sau khi Lý Kỳ Thù nghĩ thông suốt liền bộc lộ bản tính.
"Đương nhiên, ta lớn tuổi hơn Công chúa." Lữ Yên hàn cúi đầu rót hai chén trà, một chén đưa cho Lý Kỳ Thù, một chén cho mình, trong mắt là ý cười khó có thể che được.
Lý Kỳ Thù che miệng cười một tiếng: "Ta đã gọi huynh là Lữ huynh rồi, sao huynh vẫn còn gọi ta là Công chúa."
"Này..." Lữ Yên Hàn sững sờ một hồi, câu kế tiếp sao cũng không mở miệng được.
"Gọi ta là Kỳ Thù đi, dù sao ta cũng nhỏ hơn huynh, như vậy cũng là đương nhiên."
"Được, Kỳ Thù muội muội." Trong đôi mắt lạnh nhạt của Lữ Yên Hàn lộ ra xuân thủy ngây ngất, nhìn về phía Lý Kỳ Thù đang cúi đầu thưởng thức trà.
Lý Kỳ Thù đặt chén trà xuống, trên mặt là hài lòng sau khi phẩm trà xong: "Trà nơi này cũng không tệ, nghe nói ông chủ khá thích trà, bởi vậy mới mở trà phường này."
Lữ Yên Hàn gật gật đầu: "Quả thật như vậy." Nghĩ đến người trong lời nói chính là mình, không khỏi có chút xấu hổ.
Đại khái là trước mặt người mình thích, Lữ Yên Hàn vĩnh viễn không làm ra vẻ được gió mưa bất động.
Sau đó Lý Kỳ Thù lại thu lại vẻ mặt, lấy ra một xấp giấy, trên mặt đều là những thứ gần đây nàng sai người tra được.
"Vậy thì nói chính sự đi, cũng đa phần nhờ Lữ huynh giúp đỡ, vì thế ta cảm kích vô cùng, nếu sau này có chỗ nào cần giúp đỡ, xin cứ việc nói không cần ngượng ngùng," Sau đó lại vừa cười: "Đương nhiên, lấy thân phận của Lữ huynh ngược lại ta cũng không giúp đỡ được gì, thế nhưng.... Nếu huynh có nữ tử mình thích, ta cũng có thể tạo được cơ hội."
Lữ Yên Hàn khẽ đáp lời: "Ừ."
Nữ tử ta thích, đang ở trước mặt.
Đáng tiếc Công chúa còn chưa thông suốt vẫn chưa phát hiện.
Sau đó hắn lại lật xem những gì Lý Kỳ Thù tra được, giống tám chín phần hắn tra được, thậm chí nàng đã biết được người hạ độc mình là ai, dù sao động tĩnh ngày ấy của Vương Ngô Đồng cũng không tính là nhỏ, ngoài ra, một đầu mối khác hấp dẫn sự chú ý của Lữ Yên Hàn. Đó là liên quan đến địa lao Phượng Dương Các này.
"Muội nói là, trong cung có người từng nhìn thấy có một bóng đen trong hoa viên nhảy về phía đông bắc?"
"Đúng vậy, ngày đó không phải Mai Lan ngất một cách kỳ lạ sao? Nhưng sau đó ta trở về cũng không tra được cái gì, vẫn là mấy ngày trước khi đi Đông cung, trong cung nghe thấy một tiểu cung nữ nói về cái này, lén lút sai người dò hỏi mới biết."
Lữ Yên Hàn không phải không nghĩ đến phái người vào trong cung tìm kiếm việc này, thế nhưng, hắn là ngoại thần, nhỡ đâu bị thánh thượng phát hiện, bị kiêng kỵ, đến lúc đó không chỉ là hắn, kể cả toàn bộ Lữ gia cũng là vạn kiếp bất phục.
Hắn không muốn dựa vào Lữ gia, cũng không muốn vì chuyện này mà kéo Lữ gia xuống nước, mặc dù hắn hận kế mẫu và phụ thân kia của hắn, nhưng trong Lữ gia nhiều người như vậy, bọn họ là vô tội, bởi vậy, hắn không làm, chỉ dựa vào năng lực của mình điều tra bên ngoài.
"Vậy tiểu cung nữ nói thế nào?"
"Nàng nói yến tiệc ngày ấy, nàng nhìn thấy có một bóng đen đột nhiên tháo chạy không thấy, còn tưởng rằng mèo hay chim gì đấy, cùng khớp thời gian, địa điểm Mai Lan té xỉu. Bởi vậy ta nghi ngờ..."
Hai người ngồi đối diện với nhau trước bàn dài, giờ khắc này nghi ngờ trong lòng hai người giống nhau như đúc, bởi vậy bốn mắt nhìn nhau.
Nhưng không có tia mờ ám.... Bởi vì... sự nghi ngờ phía sau thật sự làm người... kinh sợ.
Vì sao phải giam cầm Mạc Tầm, còn nói muốn cứu người?
Lại là... Phải cứu ai?
Lữ Yên Hàn thu hồi tầm mắt, có một chút đoán ra được manh mối: "Phía Tây Nam thuộc phần xa xôi của cung, đều là nơi ở của phi tần, hơn nữa thủ vệ nghiêm mật, bởi vậy, người kia nếu là chạy, không thể tìm nơi này, càng có thể là... Chủ nhân của hắn là ở nơi đó."
Lý Kỳ Thù im lặng trong nháy mắt, sau đó gật đầu. Lữ Yên Hàn làm cho nàng nhớ đến những chuyện dơ bẩn trước kia nàng nhìn thấy, sau đó lại khẽ cười một tiếng.
Nàng sợ cái gì? Bây giờ nàng đã lớn rồi, dù sao cũng sống không được mấy năm, nếu người kia giống bên trong cung, vậy thì, nàng sẽ bắt nó ra!
Đánh cược tính mạng cũng phải bắt được nó!
Đại khái là có người bầu bạn bên cạnh, lá gan cũng lớn hơn rồi. Lý Kỳ Thù không khỏi nghĩ đến.
Nàng lúc này, hoàn toàn không nghĩ chuyện này với chuyện nàng trúng độc tình có liên quan.
Sau đó Lữ Yên Hàn lại nghĩ đến manh mối đứt đoạn của hắn, vậy có khả năng nam nhân đưa độc cho Vương Ngô Đồng, người bỗng nhiên rời đi không có tung tích, rốt cuộc có bản lĩnh cỡ nào, có thể có được thuốc độc như vậy lại chỉ đưa cho Vương Ngô Đồng, sau đó có thể trong Trường An thần không biết quỷ không hay mà đến, lại thần không biết quỷ không hay mà đi?
Chuyện Lý Kỳ Thù tra được và chuyện Lữ Yên Hàn tra được đều phản ánh một sự thật.
Đó chính là, người này nhất định có bối cảnh thâm hậu, mà tại thành Trường An này, từ rất sớm đã bày một tấm lưới dày đặc, giống như không muốn bất cứ người nào thoát khỏi nó.
Sau đó Lữ Yên Hàn lại nói đến việc mình điều tra độc dược này từ đâu đến cho Lý Kỳ Thù, đại khái chẳng qua là ai quen biết với hắn, đi qua nơi nào.
Người này đến kinh kỳ lạ, làm người linh hoạt, như là rất quen thuộc với thành Trường An, đối với những công tử bột kia nắm rất rõ, cái này cũng là tại sao hắn có thể nhanh chóng từ một công tử ngoại lai hòa nhập vào với đám công tử thế gia như vậy.
Mà hắn khéo léo, nhìn bộ dáng quan hệ với ai cũng không tệ, nhưng lại không có người đi đến nhà hắn, biết được cha mẹ hắn là người nào, đại khái chẳng qua chỉ là giao tình rượu thịt.
Hơn nữa hắn có mục tiêu mà đến, đợi sau khi giao được độc kia vào tay Vương Ngô Đồng cũng không còn xuất hiện.
Nghe đến đó, Lý Kỳ Thù hỏi một câu: "Vương Ngô Đồng ở trong tay huynh?
Thật ra nàng cũng không phái người đi điều tra chuyện của chính mình, nói chung nàng thuận theo số mệnh thôi.
Nhưng không nghĩ đến Lữ Yên Hàn lại vì mình mà làm đến mức này.
Chưa đợi Lữ Yên Hàn trả lời, Lý Kỳ Thù lại nói: "Đa tạ." Trong tiếng nói còn có thể nghe thấy sự run run rõ ràng.
Lữ Yên Hàn nghe vậy hoảng hồn, không biết vì sao Lý Kỳ Thù như vậy: "Kỳ Thù, muội --- sao vậy?" Hai tay hắn nắm chặt, sau đó rốt cuộc đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt tóc Lý Kỳ Thù: "Không cần đau lòng, ta ở đây."
Mấy chữ "Ta ở đây", không biết là có bao nhiêu tình cảm, mấy ngày chờ đợi, chỉ vì một câu: Ta ở đây.
Lý Kỳ Thù không biết tại sao, cũng không bài xích sự tiếp xúc của Lữ Yên Hàn: "Không có gì, đại khái là, rất nhiều năm không có ai như vậy vì ta rồi." Vì ta, làm rất nhiều chuyện, chính nàng vẫn còn đang mông lung, mà nàng nên biết từ sớm.
Sớm nên biết người trước mặt này, vì mình mà bôn ba lâu như vậy.
"Cảm tạ Lữ huynh." Lý Kỳ Thù nở nụ cười, giống như đóa hoa lê diễm lệ, sau phong sương của ngày tuyết lạnh nở ra tư thái xinh đẹp.
Nàng cũng càng thêm quyết tâm phải tra ra chuyện trong cung, từ trước đến giờ nhiều năm như vậy nàng chưa từng nhảy qua vực sâu, nhưng lúc này, bởi vì có người ở bên cạnh che chở mà có can đảm vượt qua.
Lần này, cho dù là vì người bạn Lữ Yên Hàn, cũng phải thử một lần, đối diện với những xấu xa.
"Ta nghĩ, muốn gặp nàng một chút, có thể chứ?" Lý Kỳ Thù lau nước mắt nơi khóe mắt, cười nói với Lữ Yên Hàn.
Ngừng hồi lâu, Lữ Yên Hàn mới đồng ý. Thật ra hắn không muốn để nàng gặp Vương Ngô Đồng, mụ điên kia bây giờ ngoại trừ lời nói điên cuồng trong miệng, không còn sót lại cái gì, để cho Kỳ Thù gặp lại chỉ làm dơ mắt nàng.
Nhưng nhìn ý cười nén nước mắt của Lý Kỳ Thù, rồi lại có chút không đành lòng, lúc này mới đáp một tiếng: "Được."
Trước khi đi chuẩn bị tính tiền, chưởng quỹ Minh Nguyệt trà phường đích thân đến phòng trà của bọn họ, khẽ đối mắt với Lữ Yên Hàn liền rời khỏi, sau đó quay về phía Lý Kỳ Thù nói rằng: "Hôm nay trà phường chọn người may mắn được miễn phí tiền trà, hy vọng quý nhân có thể quay bàn tròn này để tham gia."
Nước mắt trong mắt Lý Kỳ Thù tan biến, nhìn chưởng quỹ đích thân đến, liền chìa tay khều cái kim chỉ nam trên khay gỗ hình tròn, phía dưới nó được chia làm năm ô cánh quạt bị gỗ che mất.
Đợi kim chỉ nam dừng lại một chút, chưởng quỹ cẩn thận từng li từng tí mà lấy một ô cánh quạt nhỏ ra, sau đó trên mặt mang theo ý cười: "Quý nhân hôm nay được miễn phí, còn có cái này cũng là quà tặng của quý nhân, đây là tràn hương xuân tốt nhất của quán." Người hầu trà ở bên cạnh dâng lên một cái hộp nhỏ.
"Nha? Vậy thì cảm ơn trưởng quỹ rồi." Lý Kỳ Thù không nghĩ tới vận may của mình tốt như vậy, mỉm cười nhìn về phía Lữ Yên Hàn.
Lữ Yên Hàn cũng khẽ vuốt cằm: "Nếu là chưởng quỹ phường trà tự mình đưa đến, vậy thì nhận lấy đi."
Thế là Lý Kỳ Thù cũng không rối rắm nữa: "Vậy ta đành nhận lấy, đa tạ chưởng quỹ, có điều nhận cái này rồi, tiền trà ta vẫn phải thanh toán." Nàng còn đang nghĩ bản thân mình lại may mắn như vậy, lắc lắc đầu cười, sau đó dặn dò Mai Lan ngoài cửa vẫn thanh toán tiền trà, trà hương xuân này là trà ngon nhất của Minh Nguyệt Trà phường, người bên ngoài là ngàn vàng khó mua, chính mình tự dưng nhận được một hộp như vậy, sao có thể ăn mà không trả tiền chứ.
Chưởng quỹ không chút biến sắc nhìn về phía Lữ Yên Hàn, được sự đồng ý của hắn mới nói: "Đa tạ quý nhân rộng rãi, vậy quý nhân đi thong thả."
Lý Kỳ Thù cảm giác sở dĩ mình may mắn nhất định là do Lữ Yên Hàn, khi còn bé mình nhất định bị vận may quay lưng, nếu không sao lại gặp phải nhiều chuyện dơ bẩn như vậy. Tay nàng cầm hộp nhỏ, còn dùng ánh mắt liếc về phía Lữ Yên Hàn.
Nhìn người kia, người mang lại cho nàng may mắn.
Sau nửa canh giờ, cuối cùng đã tới Hình bộ, Lý Kỳ Thù vẫn mang mạn che như cũ, khiến người ta không nhìn rõ dung mạo, nàng đứng phía sau Lữ Yên Hàn, như một cây xanh biếc, vì nàng che mưa chắn gió.
Lữ Yên Hàn không nói tiếng nào lấy ra lệnh bài, sau đó dừng một chút thả chậm bước chân để Lý Kỳ Thù phía sau đuổi kịp.
Quản ngục phía trước cũng rất nghi ngờ, Lữ Thế tử thường ngày lôi đình tiến bước sao lại đi chậm như vậy, nhưng vẫn thả chậm bước chân của mình.
"Đến." Lữ Yên Hàn cho những người khác lui ra, nhưng chưa mở cửa phòng thẩm vấn. Lần trước hắn đã phân phó, cho người nhốt Vương Ngô Đồng trong phòng thẩm vấn, không cho đốt đèn, ngoại trừ mỗi ngày hai món cơm canh, bất luận người nào cũng không được phép ra vào, cũng không cho nói chuyện với ả.
Cho dù là điên, Lữ Yên Hàn cũng phải cho ả chịu đựng thống khổ của cảnh nằm một mình trong phòng tối không người để ý.
"Bên trong... không dễ nhìn." Lữ Yên Hàn vẫn không nhịn được lên tiếng, không muốn để Lý Kỳ Thù nhìn thấy cảnh tanh tưởi như vậy.
"Không sao." Lý Kỳ Thù mặt mày cong cong, giống như Lữ Yên Hàn mới là người sợ cái gì, bản thân thì đang an ủi hắn.
Lữ Yên Hàn thấy dáng vẻ ấy của nàng, cũng không nói gì nữa, mở cửa phòng thẩm vấn, bên trong phút chốc liền truyền đến tiếng thóa mạ, cùng với mùi hôi thối.
"Một đám tiện nhân các ngươi! Dám đối xử với cáo mệnh phu nhân như vậy, ta muốn chém chết, tịch thu gia sản của các ngươi! Không giữ lại ai!"
"Chờ phu quân ta đến rồi, ta muốn để cho các ngươi chết cũng không tốt!"...
Tiếng mắng chửi liên tục, có lẽ người điên bên trong không nghe được tiếng đáp lời, hoặc có lẽ là vì hoảng sợ đối kháng, lại tiếp tục.
"Đám tạp chủng các ngươi mau nói chuyện!"
Lý Kỳ Thù đứng ở ngoài cửa, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Nàng cho rằng mình sẽ hận Vương Ngô Đồng, nhưng là... Tình cảnh này làm nàng sao cũng không hận nổi.
Nàng còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Vương Ngô Đồng, rõ ràng là tuổi tác bằng nàng, nhưng lại luôn rụt rè, y phục đồ trang sức cũng không biết đã lỗi thời bao nhiêu, mặc bao nhiêu lần.
Nói chung, lần đầu tiên nàng nhìn thấy nàng ta thì cảm thấy thương tiếc.
Sau đó tiểu nha đầu đều đi theo sau nàng gọi một tiếng tỷ tỷ, Lý Kỳ Thù vốn từ nhỏ đã không có muội muội, thật sự thương nàng như muội muội, một ánh mắt của nàng ta muốn gì, nàng đều mua tặng nàng ta, bởi vì biết nha đầu này không bao giờ biết tìm người muốn đồ, nhưng trong lòng lại rất muốn.
Sau đó lại biết được thân thế của nàng từ Vương Miểu Chi, lại càng thương tiếc hơn.
Sau đó có một lần tiểu cô nương đến khuê phòng của mình nhìn chằm chằm vào một khối ngọc bội, đó là Mai Lan khi dọn đồ tìm ra, lúc trước nàng rất thích, sau này thì ít đeo.
Bởi vì Mẫu Đan trên miếng ngọc bội, thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng nhu nhược đến cỡ nào.
Có lẽ là quá thích, lần đó nàng ta lại nói ra muốn thứ đó.
Vốn dĩ nàng cảm thấy không thể tặng đồ người khác tặng mình cho người khác, như vậy khó tránh khỏi cô phụ tấm lòng của người khác.
Thế nhưng sau đó thấy tiểu cô nương mắt sáng long lanh mà nhìn mình, bỏ qua không được, không nhẫn tâm, thế nên đã tặng nàng ta.
Hôm nay khi gặp lại, cũng không biết là tình cảnh như vậy, nàng chưa từng biết, tiểu cô nương rụt rè kia, lại muốn hại chính mình.
Bây giờ nghe được nàng nói, cũng hiểu ra được nhiều.
Đại khái là, đố kỵ đi, nàng ta muốn lấy nàng làm đá kê chân, nhưng không nghĩ đến nàng lại đào hôn.
"Quên đi."
Lữ Yên Hàn nghe xong câu này thì cúi đầu, nhìn tiểu cô nương bên cạnh miệng mang theo ý cười, trong mắt lại mang theo ánh lệ, nhanh chóng lấy khăn ra, đưa cho nàng.
"Đa tạ." Ngày hôm nay đã nói quá nhiều cảm ơn rồi, Lý Kỳ Thù cũng không biết còn có cái gì tốt hơn để biểu đạt sự biết ơn của mình. Những vẫn nói một tiếng này, mang theo tình cảm chân tình, đa tạ.
"Nàng ta nhục mạ hoàng tộc, theo luật đáng chém, đương nhiên, để cho nàng ta chết đơn giản như vậy, có chút, đơn giản." Trong hai chữ cuối cùng, cất chứa chán ghét vô tận cùng với ý lạnh không dễ dàng buông tha cho Vương Ngô Đồng.
"Đại khái là người đáng trách tất có chỗ đáng thương." Lý Kỳ Thù lẩm bẩm.
Nàng còn cho rằng hôm nay mình nhất định sẽ muốn mắng mạnh mẽ Vương Ngô Đồng một trận.
Nhưng thật sự đến nơi này, nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của nàng ta, lại không tức giận.
Sinh ra trong gia đình đang cường thịnh, nhưng lại không được hưởng thụ quyền lợi của gia đình cường thịnh, bị huynh muội bắt nạt, bị cha ruột coi như công cụ, đại khái, nhân sinh của nàng ta đã quá mức đáng thương.
Đến nỗi Lý Kỳ Thù không sinh ra được một chút hận thù nào.
Dù cho biết, chính mình đời trước cũng là bị nàng ta thêm dầu vào lửa mới có kết cục như vậy.
Lý Kỳ Thù cảm giác mình không cần thiết phải để ý Vương Ngô Đồng, nếu nàng ta đã bị bộ dáng giống như bây giờ, xem như là nhân quả báo ứng của nàng ta đi. Nàng cũng không có tâm tình dằn vặt nàng ta ác hơn, chẳng bằng nói, Vương Ngô Đồng trong lòng nàng không có một chút phân lượng.
Có yêu mới có hận.
Lúc trước là thương tiếc, xem nàng ta như muội muội, đến cùng vẫn là để ý.
Coi như bản thân mình mấy năm trước đều là nuôi chó đi, nàng và Vương Ngô Đồng, vốn cũng không có liên quan.
Tia sáng xuyên qua đại lao sâu thẳm tiến vào bóng đêm, chiếu sáng nơi Lý Kỳ Thù và Lữ Yên Hàn đặt chân. Nhưng Vương Ngô Đồng như là không nhìn thấy, vẫn là gào to, thật giống như là đã không quen biết hai người trước mặt, chỉ giam mình trong cái kia, trong mộng tươi đẹp, ở nơi đó nàng ta là chính thê của đại quan Tứ phẩm, là người đỉnh cấp trong vòng các quý phụ, những người từ trước đến giờ chán ghét nàng ta đang vây quanh nàng ta như một con chó Nhật, ngay đến cả phụ thân nàng ta cũng vì thân phận của nàng ta mà coi trọng hơn mấy phần.
Đó là một giấc mơ, mãi mãi không tỉnh lại.
"Nàng muốn thế nào thì thế đó." Lữ Yên Hàn sau khi thấy vẻ mặt thoải mái của Lý Kỳ Thù, lại nhìn nữ nhân càng thêm điên cuồng bên trong một chút, nói một câu.
"Đưa nàng ta về Vương gia đi." Lý Kỳ Thù nhẹ nhàng nói một tiếng.
Nữ nhân bên trong không nhìn thấy bọn họ, giương nanh múa vuốt, khuôn mặt đáng ghét, cũng rốt cuộc kích không nổi nửa điểm gợn sóng trong lòng Lý Kỳ Thù.
"Được." Lữ Yên Hàn sẽ không từ chối lời của nàng, bắt Vương Ngô Đồng vốn là vì Công chúa, bây giờ nàng muốn thế nào, thì là như thế đó.
Còn về cái khác, hắn đi làm là được rồi, Vương Ngô Đồng bây giờ tuy đã không còn chút uy hiếp, thế nhưng hắn vẫn không buông lỏng canh giữ với nàng ta.
Chờ nàng đến Thanh Châu, vẫn sẽ có người trông coi, mãi đến khi nàng ta thật sự biến mất trên thế giới này.
"Đi thôi." Lý Kỳ Thù không do dự, nhẹ nhàng nói.
Hoàn toàn bỏ lại nhà giam đen tối, tiếng kêu thảm thiết đau đớn, ánh đèn lấp lóe, cùng với những tháng ngày mịt mù tăm tối phía sau đầu.
Người bên cạnh cũng "ừ" một tiếng. Nói sự tồn tại của bản thân cho nàng.
Vào giờ khắc ấy, Lý Kỳ Thù cảm giác, mình cũng không cô độc như vậy.
Ngay bản thân nàng cũng không phát hiện ra, những ngày gần đây nàng cười ngày càng vui vẻ, không phải qua loa, không phải vì hình tượng của bản thân, mà là.
Nụ cười thật sự phát ra từ nội tâm. Kể cả lời nói, biểu tình, cũng càng hoạt bát sinh động. Nụ hoa bị mùa đông khắc nghiệt dằn vặt, co rúm lại bảo vệ bản thân mình, rốt cuộc cũng nghênh đón mùa xuân của nó. Một mùa xuân xán lạn mà ấm áp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook