Ôn Ngọc Lan gật đầu, nói: "Ừ, mấy ngày này mẹ không ra ngoài mà ở nhà thêu thùa."

Sau hôm nói chuyện với Ôn Hạ, mười mấy ngày tiếp theo, Ôn Ngọc Lan ngoại trừ ra ngoài dọn dẹp nhà cũ bên ngoài thì chỉ cầm một cái khung thêu ở trong phòng Ôn Hạ thêu thùa.

Trong tay bà không có bao nhiêu bạc, mỗi ngày Tần Nhị Trụ uống thuốc còn phải dùng một ít, bà chỉ có thể không ngừng thêu thùa để kiếm tiền mỗi ngày.

Ngay cả Tần Cẩn Ngôn mới sáu tuổi cũng thường xuyên lên núi tìm dược liệu rồi đổi chút bạc với đại phu mua thuốc trong thôn đổi chút bạc để bù vào chi tiêu trong nhà khoảng thời gian này.

Ôn Hạ thấy thế cũng để trong lòng, nhưng vì sức khoẻ không tốt mà không làm được gì.

Cũng may chấn động não của cô không quá nghiêm trọng, khoảng bảy ngày là có thể xuống giường đi lại chậm rãi.

Mười hai mười ba ngày sau, chỉ cần không làm động tác mạnh sẽ không cảm thấy khó chịu.


Ngày hôm đó vào buổi trưa, Ôn Hạ vừa ngủ dậy đã nghe thấy giọng nói có chút chua ngoa của Chu Đại Hoa, bà lão nhà họ Tần từ trong nhà chính truyền đến.

"Con dâu thứ, lời con nói không đúng.

Mặc dù hiện tại lão nhị còn hôn mê nhưng đừng nói hiện tại hắn chỉ là hôn mê, cho dù hắn có chết thì nó cũng là con trai ta.

Con chưa bị hắn hưu, con chính là con dâu ta.

Con kiếm được tiền hiếu kính người già, chẳng lẽ không nên sao?"

Ôn Ngọc Lan vừa bảo vệ thuốc và tiền trong tay mình, vừa nhỏ giọng tranh cãi với Chu Đại Hoa: "Tiền này không thể đưa cho người, đây là tiền để lại cho Nhị Trụ bốc thuốc.


Bởi vì trong tay chúng con không có tiền, Nhị Trụ đã ngừng thuốc hai ngày rồi, nếu không uống thuốc nữa thân thể chàng sẽ không chịu được."

Ôn Ngọc Lan luôn không phải là người giỏi tranh cãi, nếu không phải số tiền này thực sự quá quan trọng.

Ôn Ngọc Lan bị bà lão nhà họ Tần áp bức nhiều năm như vậy, cũng không có dũng khí phản bác bà lão.

Đại tẩu nhà họ Tần vừa nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, nói: "Ồ, đệ muội đúng là có bản lĩnh rồi, dám cãi lại cả mẹ chúng ta.

Đừng trách đại tẩu nói lời khó nghe, thật ra với tình hình của nhị đệ cũng không cần thiết phải lãng phí tiền bạc như vậy mỗi ngày.

Theo ta, số tiền này không bằng hiếu kính cha mẹ cho tốt.

Nhị đệ ngày thường rất hiếu thuận, nhìn thấy đệ muội chăm sóc cha mẹ tốt, cho dù nhắm mắt cũng sẽ vui vẻ trong lòng."

Nghe hiểu ý trong lời nói của đại tẩu nhà họ Tần, Tần Cẩn Ngôn lập tức nhảy ra nói: "Người nói bậy, cha ta sẽ không vui đâu.

Đây là tiền cứu mạng của cha ta, các người đừng hòng lấy đi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương