Trước kia Tần Cẩn Ngôn trước luôn đứng bên cạnh Ôn Ngọc Lan, lúc này trực tiếp đứng trước mặt bà.

Cậu bé dùng thân thể nhỏ bé của mình che chắn ánh mắt nhà họ Tần nhìn bà, còn hung hăng trừng mắt nhìn đại tẩu nhà họ Tần một cái.

Tần Cẩn Ngôn chỉ muốn bảo vệ mẹ mình nhưng ở trong mắt Chu Đại Hoa lại là vãn bối đang khiêu chiến uy quyền của mình, liền nâng cao giọng nói với cậu bé:

"Nhị Oa, con nói chuyện với bá mẫu như vậy sao? Tuy lời bá mẫu nói không dễ nghe nhưng cũng là sự thật.

Lão nhị là do ta sinh ra, từ trong bụng ta chui ra, ta có thể không đau lòng sao?

Nhưng mà tình hình hiện tại của nó, các con cũng không phải không nhìn thấy.

Đại phu cũng đã nói, khả năng tỉnh lại không lớn.

Hiện tại mỗi ngày các con đều cho nó uống nhiều thuốc như vậy, ngoài lãng phí tiền bạc, nó còn chịu tội.

Theo ta, không bằng cứ thế từ bỏ, để lão nhị nhẹ nhàng đi."


Ôn Ngọc Lan và Tần Cẩn Ngôn nghe xong, ánh mắt trở nên càng căm hận.

Đó là trượng phu và phụ thân của bọn họ.

Bọn họ không hiểu, đều là con của Chu Đại Hoa, vì sao lại thiên vị một người đến mức này, lại trơ mắt nhìn đứa con khác của mình chết đi!

Chu Đại Hoa bị ánh mắt của bọn họ làm sợ hết hồn.

Bà lão đột nhiên hơi chột dạ.

Lúc này, bà lão nghĩ đến việc tiên sinh trường Quốc học mấy ngày nữa sẽ trở về thăm bạn.

Ông ấy vẫn luôn rất thích Tần Thận Hành và Tần Cẩn Ngôn.

Nếu không phải vì ông ấy không có ở đây, bà lão cũng không dám để người ta bắt Tần Thận Hành đi.


Vì vậy, cuối cùng Chu Đại Hoa mềm giọng khuyên nhủ Ôn Ngọc Lan.

"Được rồi, con dâu thứ, chuyện con lén lút tiêu tiền mua thuốc, ta cũng không nói nhiều nữa.

Coi như là ta làm mẹ, cuối cùng cũng làm chút gì đó cho Nhị Trụ đi.

Số tiền còn lại con giao cho ta, sau này đồ thêu của con cũng đừng tự đi bán nữa.

Một người phụ nữ như con tự mình chạy xa như vậy đi bán đồ, không an toàn thì không nói, còn dễ bị người khác lừa.

Sau này để đại ca và tam đệ đi bán cho con, con không cần lo lắng nữa."

Nghe lời của bà lão nhà họ Tần, Ôn Ngọc Lan tức đến nói không nên lời.

Bà chỉ nắm chặt đồ trong tay mình, mặc kệ bọn họ nói thế nào cũng không chịu buông tay.

Nhìn thấy động tác của Ôn Ngọc Lan, lửa giận của bà lão nhà họ Tần đột nhiên lại bùng lên:

"Ta bảo con giao đồ ra đây, con có nghe thấy không? Trời ạ, ta nói mà con cũng dám không nghe.

Trong mắt con, còn coi ta là mẹ hay không? Con dâu cả, con đi lấy cho ta."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương