Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 86
Hiện giờ Lý Thanh Vân đâu có thời gian dẫn đội vào núi, nhưng lời kia đúng là do hắn nói ra, chủ yếu là vì thu hút du khách đến quê nhà, đáng tiếc công trình cơ sở cho du lịch trang trại hiện giờ còn chưa chuẩn bị, bởi vì kể cả đường quốc lộ cơ sở nhất còn chưa sửa xong nữa.
Nhưng mà, nếu như người ta đã tìm tới, danh dự không thể mất.
Lý Thanh Vân ngẫm nghĩ một chút, mới nói: “Như vậy đi, hai người du ngoạn phong cảnh ở gần đây trước, chờ xem xong phong cảnh xung quanh, muốn vào núi lại liên lạc với tôi. Nếu như tôi không có thời gian, có thể tìm thợ săn tin cậy giúp hai người, để thợ săn mang hai người vào trong núi mới bảo đảm nhất.”
Cô gái kia nói: “Được rồi, anh cho chúng tôi tài khoản QQ và số di động, chúng tôi mới vừa đến trấn Thanh Long thôi, còn chưa rõ ràng cái gì cả đâu.”
Lý Thanh Vân nói phương thức liên lạc của mình cho họ, lại giới thiệu sơ lược nơi ăn chốn ở trên thị trấn, nói gặp phải tình huống bất ngờ, có thể gọi vào di động của hắn bất cứ lúc nào.
Dặn dò xong, Lý Thanh Vân mới nhảy lên xe bán tải Dodge Ram Longhorn, mang theo Dương Ngọc Nô, đi dọc theo đường nhỏ ven sông, chạy về phía bến đò.
Dọc theo đường đi, Lý Thanh Vân chỉ vào hai túi ni lông ở hàng ghế sau, nói với nàng: “Đó là đào do anh đào tạo ra, ăn vô cùng ngon, lát nữa em mang về cho ba mẹ nếm thử. Đựng trong một túi to khác là cà chua, biết rõ em thích ăn, nên bỏ vào một ít.”
“Chất lên xe khi nào vậy? Sao em không phát hiện ra?” Dương Ngọc Nô kinh ngạc hỏi.
“Ha ha, trước khi đựng dưa hấu đã bỏ lên xe rồi, em không để ý thôi.” Vì để che giấu sự tồn tại của tiểu không gian, Lý Thanh Vân đã sớm thành thói quen với lời nói dối bất đắc dĩ này, nói cực kỳ thuận miệng.
Dương Ngọc Nô cũng không nghĩ nhiều, biết rõ anh họ chuẩn bị đồ ăn ngon cho mình là được, vui vẻ nói lời cảm ơn, rồi vui mừng rạo rực nhìn xem phong cảnh bên ngoài.
Bầu trời thật âm u, chưa tới bến đò đã đổ mưa, Lý Thanh Vân đưa nàng đến Trần gia câu rồi mới vội vàng quay về, sợ trời mưa lớn, phà không chạy.
Chạy phà là một ông cụ, thuộc ngũ bảo hộ ở chân núi, vợ con sinh bệnh mất sớm, chỉ còn lại một mình ông, chính phủ chăm sóc ông, nên mới để cho ông ở đây chạy phà. Bình thường ông cụ không nói nhiều, chỉ cần đủ người là sẽ chạy.
(*) ngũ bảo hộ: đề cập đến những người nông dân già yếu, mồ côi, tàn tật ở nông thôn không có khả năng lao động, không có nguồn thu nhập, nhận năm nội dung hỗ trợ của nhà nước, bao gồm thực phẩm, nhà ở, chăm sóc y tế, thuốc men và mai táng, trẻ mồ côi thêm nội dung học tập.
Hôm nay Lý Thanh Vân lái xe qua vài lần, ông rất tò mò với xe này, lúc này trời đổ mưa ít người, ông tới gần chào hỏi: “Cháu là cháu trai của Lý thần y ở Lý gia trại đúng không? Ông nhận ra cháu. Sao vậy, không định vào thành phố làm việc à? Kể cả xe đều mua xe vận tải nhỏ để chở hàng? Nhưng xe này không tệ đâu, nhìn rất bền chắc.”
“Vào thành phố hay không chỉ cần có thể kiếm miếng cơm ăn là được, trong nhà trồng rau rất bận, ba mẹ lại lớn tuổi, cháu sợ bọn họ bận rộn không nổi, nên ở nhà hỗ trợ.” Lý Thanh Vân thấy người chạy phà chủ động chào hỏi, rất ngoài ý muốn, vội mở cửa xe, giả bộ như lấy thuốc từ trong xe, thực tế là lấy từ trong tiểu không gian, tặng cho ông lão chạy phà một điếu.
Ông cụ cũng không khách khí, nhận lấy điếu thuốc, đưa tới trước mũi ngửi thử, cực kỳ hưởng thụ nói: “Thuốc xịn đấy, ngửi thật thơm! Nhưng nghe nói cháu là sinh viên tài cao, ở nhà làm ruộng chẳng phải đáng tiếc rồi sao?”
Lý Thanh Vân cười to: “Sinh viên tài cao gì chứ, đều do mọi người gọi bừa thôi. Hiện giờ rất nhiều sinh viên cả nước không tìm được việc, nghiên cứu sinh tiến sĩ tìm việc đều không dễ dàng, cháu có thể trở về làm ruộng, còn mạnh hơn không có việc làm nhiều lắm.”
“Cháu nói vậy cũng đúng. Ông một người chạy phà, bình thường nghe người ta bàn ra tán vào tương đối nhiều, gần đây người của Lý gia trại nói cháu trồng rau bán không ít tiền, rau dưa hai mươi tệ một ký đều có người mua, cá có thể bán được bốn mươi tệ một ký. Chuyện này là thật sao? Ha ha, cũng đúng, cháu có thể mua xe, nhất định là kiếm được tiền.”
Giá này là do Lý Thanh Vân cố ý truyền ra, hắn cũng không phủ nhận, cười nói: “Ha ha, cháu dùng phương pháp làm ruộng công nghệ cao, trước mắt vẫn đang trong thí nghiệm. Chờ cháu thí nghiệm thành thục, rau xanh, cá nước ngọt của toàn bộ trấn Thanh Long chúng ta đều có thể bán được giá này.”
Ông cụ chạy phà trầm mặc một lúc, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Cháu phải cẩn thận mấy đứa Lý Khoát Tử kia đó, hôm nay lúc chúng nó ngồi phà, có nói mấy câu, giống như sẽ gây bất lợi cho cháu. Đám chó má trời đánh kia, cả ngày không làm chuyện tốt lành gì, nếu như ông là đồn trưởng đồn công an, chắc chắn bắn chết chúng nó!”
Lý Thanh Vân căng thẳng trong lòng, vội vàng nói lời cảm ơn ông cụ, vào lúc này lại có thôn dân lên phà, hai người không nói chuyện nữa. Số người tương đối, ông cụ chạy phà đi qua khởi động, động cơ dầu diesel thật ầm ĩ, phạch phạch phạch phạch, khách trên phà mặt đối mặt nói chuyện đều khó nghe rõ.
Chờ phà đến bờ bên kia, Lý Thanh Vân lên xe, lái xe lên bờ.
Về muộn nên trong nhà không có ai, đều ăn cơm ở trên công trường, Lý Thanh Vân cũng lười nấu, trực tiếp lái xe lên trên bãi đất trống gần bờ hồ, chuẩn bị đến công trường xin cơm.
Nào ngờ mới vừa xuống xe, Lý Vân Thông và Miêu Đản đã chạy tới, ngạc nhiên nhìn chiếc xe bán tải Dodge Ram Longhorn này, kinh thán không thôi.
“Anh Phúc Oa, xe này do anh mua sao? Không phải anh mới vừa đi ra ngoài một lúc à? Sao có thể mua được xe mới nhanh như vậy chứ?” Miêu Đản sờ thân xe màu đỏ lóe sáng, cực kỳ hâm mộ hỏi.
Lý Vân Thông khiển trách: “Ngu ngốc! Nhất định là đi mua vào buổi sáng, vừa rồi tiễn người đi lên thị trấn là chạy chiếc xe này đúng không? Lúc đó em còn nhìn theo từ xa, còn tưởng rằng là xe của vị khách mua dưa kia đấy.”
Lý Thanh Vân cười to: “Ánh mắt của Đại Đầu cậu rất tốt, đeo kính thiệt thòi.”
Lý Vân Thông nói: “Chậc, anh đừng nói chứ, gần đây không biết sao, thị lực khôi phục không ít, hiện giờ đeo cặp kính này có phần không thích hợp. Nhìn rõ thì nhìn rõ, nhưng hơi choáng váng. A… Anh Phúc Oa, anh đừng nói sang chuyện khác, mau nói cho tụi em biết, xe này bao nhiêu tiền? Hãng nào vậy, sao em chưa từng thấy?”
“Đúng thế, dấu hiệu lại là một cái đầu dê to, còn có sừng, rất khí phách. Em vào thành phố vài lần rồi, cũng chưa từng thấy chiếc xe nào như vậy. Chẳng lẽ là xe nhập khẩu sao?” Miêu Đản cũng muốn biết rõ.
Lý Thanh Vân ngược lại không dối gạt bọn họ, nói: “Xe bán tải nhập khẩu, các cậu đã từng nghe nói đến Dodge Ram chưa? Coi như là một hãng lớn, chính là xe bán tải vào thành phố khó khăn, rất nhiều thành phố không cho vào, do đó hiếm nhìn thấy ở trong nước. Chạy ở vùng núi chúng ta thì thích hợp nhất, tràn đầy mã lực, có thể so với xe việt dã, có thể vác nặng chở nàng, đẹp cả đôi đường, do đó nên mua. Tổng cộng tiêu sáu trăm ngàn, còn là giá nhập hàng bạn bè ưu đãi. Giá này các cậu biết là được, đừng nói lung tung với người khác, lại đừng nói cho ba mẹ anh biết, tránh cho bọn họ lải nhải.”
“Chậc chậc, sáu trăm ngàn, anh Phúc Oa anh thật sự phát tài. Anh yên tâm, miệng bọn em nghiêm nhất, tuyệt đối sẽ không nói lung tung. Em cũng đã từng học lái xe, để cho em thử vài vòng được không?” Lý Vân Thông hưng phấn đến chà tay, định cướp chìa khóa từ trong tay Lý Thanh Vân.
Có người nói xe như vợ, tuyệt đối không cho người ngoài mượn, đó là bậy bạ. Nếu như ngươi chỉ có một chiếc xe, coi như bảo bối, thật sự tiếc cho người ngoài mượn. Nếu như ngươi có vài chiếc xe, hoặc cảm thấy xe không quan trọng bằng tình cảm anh em, xe chính là để dùng, cho ai chạy mà không được chứ? Nếu như mua một chiếc xe vận tải, ngươi không tìm lái xe còn tìm ai? Chẳng lẽ bản thân làm ông chủ còn kiêm lái xe sao?
Lý Thanh Vân tuyệt đối không có ý tưởng xe là vợ, chỉ không yên tâm dặn dò: “Mã lực của Longhorn rất mạnh, tốc độ chậm một chút, đừng vừa nhẹ cái đã nhảy vào trong sông. Anh không rõ trình độ lái xe của cậu được bao nhiêu năm, cậu nhất định phải để ý.”
“Anh yên tâm đi, vào năm hai em đã thi giấy phép lái xe rồi.” Lý Vân Thông nói xong đã khởi động Longhorn, chính là kỹ thuật của hắn thật sự khiến cho người ta không yên tâm được, giống như uống say, xiêu vẹo, miễn cưỡng chuyển đầu, chậm rãi chạy lên trên đường lớn mới coi như vững vàng một chút.
Miêu Đản đuổi theo đằng sau, một mực nói: “Quá hăng hái, chờ em có tiền rồi cũng đi học lái xe! Nhưng mà em biết chạy máy kéo, lát nữa có thể lái xe này không?”
“…” Không có cách nào với hai người bạn nhỏ này, nghiêm túc mà nói, tuyệt đối không thể không có bằng lái, nhưng hắn không nói ra lời này được: “Kêu Đại Đầu chạy đến chỗ rộng lớn một chút, cậu thử ngồi lái, kêu cậu ấy ngồi bên ghế phụ trông chừng giúp cậu.”
Nghe được hứa hẹn của Lý Thanh Vân, Miêu Đản vui vẻ đến lộn nhào, chạy đuổi theo Longhorn.
Lý Thanh Vân thấy Đại Đầu lái xe chậm, cũng yên tâm cách làm người của bọn họ, nên không đi theo, quay trở về phòng bếp công trường, nhìn xem ba con Lý Đại Trù nấu cơm.
Chờ đến trước giờ cơm mới thấy Longhorn chậm rì chạy về từ trong thôn, đằng sau có một đám người lớn trẻ con đi theo, mỗi người tràn ngập phấn khởi vây quanh bốn phía, còn thỉnh thoảng có người xông lên sờ hai cái lại cười lớn chạy đi.
Lý Thanh Vân hơi choáng váng đầu, không rõ hai thằng ngốc này đã nói gì với người trong thôn, chờ khi mọi người đều đến đây, ai nấy đều khen hắn lợi hại, có năng lực. Trong thôn có người nói hắn bán rau giá trên trời, bán cá cũng giá trên trời, đều không có ai tin tưởng, bây giờ nhìn thấy hắn lái ô tô về thôn, lúc này mới chân chính tin tưởng.
Nhị Lăng Tử cũng ở trong nhóm người vây xem, vô cùng kiêu ngạo ngẩng cao đầu, nói với mọi người: “Nhìn xem, tôi không lừa mọi người đúng không? Phúc Oa bán đồ ăn phát tài, xe đều đã mua về. Ba tôi nói rồi, về sau để cho tôi đi theo Phúc Oa học, tôi cũng có thể trồng ra rau dưa hai mươi tệ một ký. Tương lai tôi muốn mua một chiếc xe lớn hơn thế này, còn trâu bò hơn xe này, gọi là gì nhỉ, đúng rồi, gọi là xe vận tải lớn.”
“…” Mọi người cười to, nhưng cũng động lòng, ai nấy đều nhìn Lý Thanh Vân lấy lòng, để lộ ra ý tứ muốn học trồng rau.
Đây là hiện tượng tốt, nhưng Lý Thanh Vân cảm thấy thời cơ chưa chín muồi, chờ hoàn cảnh cơ sở đạt tới, gieo trồng quy mô hóa mới có hy vọng để kiêu ngạo.
Có nhiều người trẻ tuổi ở trong thôn ra ngoài làm công, người ở nhà đều là người nhà, cũng là người không thể ra ngoài. Một lần này chạy đến xem xe, gần như người cả thôn đều đến. Một số người còn định bỏ tiền góp tiền, nói là chúc mừng Lý Thanh Vân mua xe mới, đòi uống chén rượu mừng.
Trong thôn có quy củ như vậy, tuy rằng mỗi nhà chỉ góp ba mươi năm mươi, Lý Thanh Vân chướng mắt những tiền này, nhưng lại không thể không thừa nhận tình của các bà con, nhún nhường một phen, đều nhận lấy. Sau đó kêu Lý Đại Trù khẩn cấp thêm đồ ăn, mở tiệc chiêu đãi già trẻ trong cả thôn.
Rau dưa và cá, thịt, rượu đều có sẵn, chính là chờ thêm một lúc thôi. Mọi người có ý lấy lòng Lý Thanh Vân, cũng không chú ý phải đợi bao lâu, kể cả Lý Đại Chủy bình thường hay gây chuyện, lúc này đều nghiêm mặt, nói lời khen tặng.
Ba mẹ của Lý Thanh Vân còn đang bận rộn trong ruộng, nhìn bên dưới ruộng bậc thang náo nhiệt như vậy, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng xuống dưới hỏi. Nhưng vừa hỏi mới biết hóa ra con trai mua một chiếc xe mới. Trần Tú Chi vừa nhận lời khen tặng và chúc mừng của mọi người, vừa âm thầm cho Lý Thanh Vân một ánh mắt nghiêm khắc, ý nói, con được đấy, chuyện lớn như vậy lại không hề thương lượng với mẹ, lát nữa con sẽ biết tay!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook