Lý Thanh Vân hàn huyên một lúc với mấy ông bà, rửa sạch đào cho họ, hương vị cực phẩm giống như đào tiên khiến cho các ông bà tán thưởng không ngớt, hỏi thứ này ở đâu ra, Lý Thanh Vân thành thật trả lời, nói nhà mình trồng được, kêu ông bà không có việc gì thì về trong thôn nhìn xem.

Ông bà nội của Lý Thanh Vân lập tức đồng ý, nói chờ rảnh rỗi sẽ về thôn. Còn Tôn Đại Kỳ và bà Phó thì không nói chuyện, chỉ nhắc đến miếu Tiên Nữ, muốn vào núi nhìn xem nơi từng có chuyện xưa này. Nhưng chân bà Phó không tốt, cần phải điều trị, cho nên mới trì hoãn ở đây.

Miếu Tiên Nữ có ý nghĩa đặc thù đối với bà Phó, nhưng miếu kia đã sớm chỉ còn là một đống đổ nát. Nghĩ đến đường vào miếu Tiêu Nữ không giống với lần trước, phải đi theo đường núi từ phía Tây thôn trấn, thôn Trương Kiều hộ đi săn ở chân núi con đường này.

Cũng chính bởi vì sự tồn tại của thôn Trương Kiều cho nên mới khiến cho con đường này tương đối an toàn, bởi vì dã thú hung dữ ở mấy đỉnh núi gần đó đều bị bọn họ giết chết, chỉ có một số lượng rất nhiều các loại động vật nhỏ như thỏ hoang, gà rừng, ếch, rắn độc, con nhím, chuột trúc, thằn lằn, kể cả khỉ đều hiếm thấy.

Lý Xuân Thu nói: “Bởi vì tật ở trên đùi Chiêu Văn đã mười mấy năm, không phải trong chốc lát là có thể chữa khỏi được. Hiện giờ tôi đang kê cho bà ấy rượu thuốc bôi bào chế từ ô đầu và phụ tử, mỗi ngày bôi lên, chừng một tháng mới tính là một đợt điều trị. Còn rượu thuốc để uống tôi dùng là tam xà tửu, trong ngoài giáp công, sẽ có công hiệu.”

Nhắc đến chuyện này, Tôn Đại Kỳ lại một bụng hờn dỗi, kêu lên: “Hiệu quả kỳ diệu chó má ấy, không kê một đơn thuốc bắc, toàn bộ đều là rượu thuốc, ông tính là thần y gì chứ. Có phải ông sợ Tôn Đại Kỳ tôi không trả tiền không?”

Lý Xuân Thu tức giận nói: “Ông không hiểu thì đừng nói chen vào! Lấy thân thể của Chiêu Văn, suy yếu đến mức độ nào rồi, có thể dùng thuốc sao? Sâm núi hoang dã trăm năm tôi trân quý nhiều năm đều đã lấy ra, nhưng bà ấy hư nhược không chịu nổi bổ, chứ không phải tôi luyến tiếc cho bà ấy dùng? Ông nói ông có nhiều đệ tử, kêu ông tìm một chút thiết bì phong đấu hoang dại để bồi bổ tinh khí cho bà ấy, ông lại cứ ậm ậm ừ ừ, mấy ngày không liên lạc được, còn có mặt mũi nói tôi sao?”

Tôn Đại Kỳ vừa nghe, lập tức giận đến nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Lý Xuân Thu mắng: “Loại phổ thông thì ông nói không được, ngược lại làm tăng thêm kháng thuốc, ảnh hưởng khôi phục, phải tìm được thiết bì phong đấu thượng đẳng sinh trưởng ở khu vực Xuyên Thục, ông kêu tôi đi đâu để tìm chứ? Ông làm thần y đều không kiếm ra thuốc, còn làm thần y cái gì, dứt khoát đóng cửa nghỉ đi.”

Lý Xuân Thu liếc xéo hắn, nhẹ nhàng như không nói: “Tôi chưa từng nói mình là thần y, là ông cả ngày như con khỉ hoang gọi tôi là thần y, cho dù nhận thì xấu hổ, cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận. Tôi là bác sĩ, không phải dân buôn thuốc, không phải thuốc gì cũng có.”

“Ông mới là con khỉ hoang, dù sao chính là ông không đúng, không phục thì tới hai chiêu chứ?” Tôn Đại Kỳ cảm thấy bị sỉ nhục, lại định quyết đấu với Lý Xuân Thu.

Lý Thanh Vân ở bên cạnh nhìn xem đau cả đầu, đây là cái gì với cái gì, hai ông già cộng lại đã hơn trăm tuổi, sao giống như đứa trẻ nít vậy, cả ngày ầm ĩ không ngừng. Nghĩ thầm chẳng phải thiết bì phong đấu hoang dại sao, ta có, nhưng mà hiện giờ đang gieo trồng ở trong không gian, tên là thiết bì thạch hộc, cần rang xào một phen mới có thể biến thành thiết bì phong đấu được.

Nhìn thấy hai ông già lại định xắn tay áo lên đánh nhau, Lý Thanh Vân vội vàng đứng lên cản bọn họ, nói: “Cái kia… thiết bì phong đấu hoang dại hai người muốn, hình như cháu có một ít. Vì chút chuyện nhỏ vậy đánh nhau, có đáng sao?”

Hai ông già lập tức dừng tranh cãi ầm ĩ, ngạc nhiên kêu lên: “Cái gì? Cháu có? Thiết bì phong đầu hoang dại sinh trưởng ở khu vực Xuyên Thục sao? Xác định không phải sinh trưởng ở mấy nơi như Chiết Giang chứ?”

Lý Thanh Vân bị ánh mắt sắc bén của hai ông già nhìn đến hoảng hốt, vội vàng nói: “Đương nhiên có thể xác định, còn đang mọc ở trên núi, thuốc bắc Xuyên Thục chính tông, thiết bì phong đấu trước khi rang xào chế biến có lẽ tên là thiết bì thạch hộc đúng không?”

“Ông biết tên là thiết bì thạch hộc, trước kia thường xuyên thấy, vài năm nay mới không còn tăm hơi. Tốt quá! Có thiết bì phong đấu sinh trưởng ở Xuyên Thục này, thân thể của Chiêu Văn khôi phục lại có tỷ lệ rất lớn.” Lý Xuân Thu vui vẻ nói.

Còn Tôn Đại Kỳ thì càng sốt ruột, kéo tay Lý Thanh Vân đi ra ngoài, nói: “Nhãi con, thiết bì thạch hộc kia trồng ở đâu? Mau dẫn ta đi lấy! Ngươi muốn điều kiện gì ta đều đáp ứng.”

“Thật sự điều kiện gì cũng đáp ứng sao?” Lý Thanh Vân đột nhiên đứng lại, lấy năng lực của Tôn Đại Kỳ lại không kéo được hắn, có thể thấy được khí lực của hắn hiện giờ lớn bao nhiêu.

“Hả… ngươi thằng nhãi con này thật sự sẽ đưa ra điều kiện hả… được, ngươi nói đi?” Tôn Đại Kỳ đã sớm cảm nhận được thân thể của Lý Thanh Vân khác hẳn người thường, hiện giờ có chỗ cầu đến hắn, dứt khoát mặc hắn mở miệng.

“Lần trước nhìn ông và ông nội cháu so chiêu, công phu có vẻ không tệ, không bằng truyền cho cháu vài chiêu được chứ?” Lý Thanh Vân thử thăm dò hỏi.

“Chỉ mong học mấy chiêu? Không phải tuyệt học của ta?” Tôn Đại Kỳ hơi sửng sốt, cẩn thận hỏi.

“Ai biết ông có tuyệt học gì chứ, cháu chẳng biết gì cả, học mấy chiêu phòng thân là được.” Lý Thanh Vân không rõ ông già này còn lo lắng cái gì, trực tiếp nói suy nghĩ trong lòng ra.

Tôn Đại Kỳ đột nhiên cười to: “Ha ha, xem ra ông nội ngươi không nói gì cho ngươi cả. Được rồi, ta đồng ý, Cách Đấu thuật trong quân tùy ngươi chọn, Bác Sát thuật sinh tử cũng được, chỉ cần đừng học Ưng Xà quyền do ta sáng tạo ra là được.”

“Hả…” Lý Thanh Vân ngây ngẩn cả người, nghĩ rằng có quỷ mới biết Ưng Xà quyền của ngươi là gì, nghe tên không giống với tuyệt học kinh thế, vẫn đàng hoàng tử tế học mấy chiêu Cách Đấu thuật đi.

Lý Xuân Thu lại tức giận đến dậm chân, trách cứ: “Phúc Oa, ông không để cho cháu học võ công là vì tốt cho cháu, tuy rằng võ lâm hiện giờ không còn nguy hiểm giống như trước kia nữa, nhưng quy củ võ lâm vẫn còn quá nhiều, tuân thủ ăn thiệt thòi, không tuân thủ sẽ chọc ra phiền toái. Nếu như cháu học quyền với Tôn lão đài, cho dù học được bao nhiêu, đều có phiền toái.”

Trong lúc bọn họ tranh cãi, hai bà cụ ngồi ở bên cạnh nhìn xem náo nhiệt, vẫn luôn không nói xen vào. Lúc này, bà nội của Lý Thanh Vân lại không nhịn được nữa, nói: “Ông già, quy củ với không quy củ cái gì, ông cả đời ru rú trong núi, không thấy ông có lui tới với nhân vật võ lâm nào. Cháu trai từ nhỏ đã thích đánh lộn, muốn học một chút công phu, ông không truyền cho con trai thì thôi, kể cả cháu trai đều không dạy, hiện giờ có cơ hội học mấy chiêu từ người khác, ông lại ngăn cản, ông rốt cuộc định làm gì? Ngọn núi này nguy hiểm như vậy, học chút công phu phòng thân, có gì không được? Vài ngày trước còn nghe nói cháu trai vào núi đấy, nếu như không nhờ Thất Thốn kia che chở cho nó, có lẽ đã xảy ra chuyện. Phúc Oa, lần này đừng nghe ông nội cháu, cháu muốn học cái gì cứ học cái đó, bà nội giúp đỡ cháu.”

Lý Thanh Vân nhức đầu, không nghĩ tới làm chút chuyện như vậy lại khiến ông bà gây gổ, võ lâm với không võ lâm cái gì, hắn chưa từng thấy, những môn phái gì này, còn tồn tại bao nhiêu trong hiện thực chứ? Học mấy chiêu Cách Đấu thuật ở trong quân, không kéo lên quan hệ gì với bọn họ cả.

Mà Tôn Đại Kỳ cũng có ý đối nghịch với Lý Xuân Thu, nghe vậy cười to nói: “Cái gì mà kéo mối quan hệ với tôi thì sẽ có phiền toái hả? Tôi vốn không định dạy, nhưng nghe ông nói vậy, tôi vẫn thật dạy cho! Coi như trở về trong quân, huấn luyện một tân binh thôi! Những Cách Đấu thuật này, trong toàn quân có mấy chục ngàn bộ đội đặc chủng biết đến, cháu trai ông học được, có thể gặp phiền toái gì chứ? Hừ, rõ là người nhát gan, thật sự không biết ông với can đảm như vậy, sao có thể lăn lộn ra danh hào vang dội ở trong giang hồ được chứ!”

“Được rồi được rồi, vậy học Cách Đấu gì kia ở trong quân. Cái kia… mọi người trò chuyện đi, cháu về nhà trước, hôm nay quá muộn, ngày mai cháu mang cây thiết bì thạch hộc kia đến cho mọi người, để cho mọi người rang xào chế biến.” Lý Thanh Vân thật vất vả mới bắt được một cơ hội, đâu sẽ bỏ qua, không tranh cãi với ông nội nữa, co cẳng chạy mất.

Tôn Đại Kỳ nhất thời cũng không túm chặt được, nhìn sắc trời đúng là quá muộn, đành phải thét to từ đằng sau: “Nhãi con, ngươi nhớ kỹ đó, ngày mai nhất định phải đưa tới cho bọn ta! Ta nói lời giữ lời!”

“Ông cứ yên tâm đi!” Lý Thanh Vân đã tiến vào trong xe, khởi động, xe bán tải màu đỏ giống như quái thú, ầm ầm rung động, rời khỏi y quán Xuân Thu.

Vừa khéo Dương Ngọc Nô gọi điện thoại di động cho hắn, kêu hắn đến ủy ban thị trấn đón nàng về, còn nói Tưởng Cần Cần đã trở về thành phố với giám đốc của công ty rồi, chuẩn bị mang một chút thiết bị và nguyên vật liệu, chính thức tiếp nhận nhiệm vụ xử lý hồ nước bị ô nhiễm.

Lý Thanh Vân đón Dương Ngọc Nô, lái xe từ thị trấn đi về phía Tây, khi đi qua cầu đá ở trên sông Tiên Đới, nhìn thấy đằng trước có một đôi nam nữ thanh niên vẫy tay đón xe, nhìn cách ăn mặc của bọn họ, chắc là người trong thành phố, đeo ba lô, cầm bản đồ trong tay, không biết là khách du lịch hay đi thám hiểm.

Lý Thanh Vân dừng xe ở bên cạnh bọn họ, hạ cửa sổ xuống hỏi: “Có chuyện gì vậy? Có việc gì cần giúp đỡ sao?”

Chàng trai vung bản đồ trong tay lên, lớn tiếng hỏi: “Anh à, quấy rầy một chút, chúng tôi muốn vào núi, không biết nên đi con đường nào? Vì sao trên bản đồ không đánh dấu con đường vào núi vậy?”

Còn cô gái kia có dáng vẻ vô cùng thanh tú, õng ẹo hỏi: “Anh zai à, bọn em muốn nhìn xem những phong cảnh này, không biết có phải ở trấn Thanh Long không?”

Nói xong, cô gái ngẩng đầu lên, chìa một xấp hình ảnh phong cảnh được in ra cho Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân vừa nhìn xem, lập tức vui vẻ, lại là hình phong cảnh mình mình post lên blog và trang web, đó là hình đã chụp khi vào núi theo con đường khác, đường đi hơi nguy hiểm, không phải người như đôi nam nữ trẻ tuổi trong thành phố như thế này có thể dễ dàng đặt chân đến.

Lý Thanh Vân dứt khoát tắt máy, xuống xe với em họ, giải thích cặn kẽ cho bọn họ, dù sao coi như là nhóm khách du lịch đầu tiên được hắn hấp dẫn đến, cần phải phụ trách người ta.

“Đầu tiên có thể nói cho hai người biết, những hình ảnh phong cảnh này đúng là ở trong dãy núi gần trấn Thanh Long. Nhưng mà đường không dễ đi, trước mắt còn chưa khai phá, có dã thú đánh người, không có thợ săn dẫn đội, du khách bình thường không dễ dàng vào núi.”

“Mặt khác, bản đồ hai người cầm là bản đồ cả huyện, có một vài đánh dấu tuyến đường du lịch đã được khai phá, so với khu phong cảnh của trấn Thanh Long bọn tôi còn chưa được khai phá thì muốn vào núi quá khó khăn. Tôi đề nghị hai người ở sơn thôn gần đây nhìn xem, phong cảnh nơi đó cũng vô cùng xinh đẹp, còn không có nguy hiểm. Nếu như mọi người có nhiều người, cùng thuê thợ săn dẫn đường, mới có thể vào núi.”

Lý Thanh Vân đang giải thích cho đôi nam nữ thanh niên này, còn Dương Ngọc Nô thì tò mò nhìn xem hình phong cảnh cô gái kia dưa cho, chợt hé miệng cười khẽ.

Chờ bọn họ nói xong, Dương Ngọc Nô mới nói: “Anh họ, em đã từng nhìn thấy những ảnh chụp này ở trên trang web của anh, những hình ảnh này do anh chụp đúng không?”

Đôi nam nữ thanh niên kia ngạc nhiên, vui mừng kêu lên: “Những hình ảnh này do anh ấy chụp? Nickname trên mạng của anh ấy là Thanh Long Thái Bảo sao? Tốt quá, cuối cùng chúng ta tìm được chân nhân! Anh có nói ở trên web, nếu như có người đến du lịch, anh có thể làm dẫn đường. Anh không biết chứ, những blog này đã bị mọi người lật xem điên cuồng, nhưng không có ai liên lạc được với anh, bọn tôi nóng vội, nên đi tới trước dò đường.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương