Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 84
Làn da của Dương Ngọc Nô quá trắng, đỏ ửng trên mặt không dễ dàng biến mất, chờ đến khi chạy xuống ruộng dưa dưới núi, gò má xinh đẹp vẫn còn giống như ánh bình minh, kết hợp với dáng người trẻ tuổi xinh đẹp kia của nàng, có vẻ càng thêm sặc sỡ lóa mắt, khiến cho người ta say mê.
Quan niệm của Lý Thanh Vân đã có thay đổi, bắt đầu coi Dương Ngọc Nô thành một người phụ nữ thành thục xinh đẹp, chứ không còn là cô em họ, bạn chơi nhà chòi khi còn bé của mình nữa.
Ánh mắt hữu ý vô ý của Lý Thanh Vân khiến Dương Ngọc Nô xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được, nhưng mừng thầm trong lòng, khóe mắt hiện lên phong tình quyến rũ, thế nào cũng không che giấu được, bị Tưởng Cần Cần trêu chọc không ít.
Trong ruộng dưa, thư ký Chu đã hái được hơn hai mươi quả dưa lê, đoán chừng không tìm được dưa lê chín nhiều hơn nữa, bắt đầu chạy sang ruộng dưa hấu, hy vọng có thể chọn được vài quả dưa hấu chín. Đáng tiếc, hắn lại không biết chọn, khom lưng vài lần đều không dám hái.
Lý Thanh Vân đi qua, cười nói: “Thư ký Chu, dưa lê chín không còn, chúng ta có thể đi hái vài quả dưa hấu. Muốn biết dưa hấu đã chín chưa, vô cùng đơn giản. Trong vườn có cách kiểm tra của trong vườn, mua dưa ở ven đường cũng có cách kiểm tra của ven đường.”
“Hả? Trong này có cách nói gì sao?” Thư ký Chu tò mò hỏi.
Lý Thanh Vân chỉ vào một quả dưa hấu cách đó không xa nói: “Anh nhìn quả dưa hấu này, quả không lớn, nhưng nó đã chín. Không tin anh xem…”
Lý Thanh Vân nói xong, lấy dao nhỏ vẫn mang theo bên người ra, cắt một miếng hình tam giác ở trên quả dưa, lấy ra, có thể thấy ruột dưa đỏ au, mùi thơm ngát thuộc riêng về dưa hấu đập vào mặt.
Thư ký Chu cảm thấy ngạc nhiên, hỏi: “Cậu nhìn ra như thế nào vậy? Dạy tôi với, về sau tôi cũng tiện khoe khoang ở trước mặt lãnh đạo.”
Không chỉ có thư ký Chu tò mò, Dương Ngọc Nô và Tưởng Cần Cần nghe được động tĩnh cũng sáp lại.
“Mọi người nhìn xem, ở chỗ cuống dưa nối với dây dưa, trước sau đều có sợi râu, chỉ cần hai ba sợi râu trước sau hoàn toàn khô héo, quả dưa hấu này chắc chắn chín. Nếu như vậy còn không xác định được, có thể nhìn núm dưa hấu, cũng chính là chỗ đài hoa co rút lại, chỉ cần nó thu nhỏ lại, chừng cỡ lỗ kim, là có thể 100% xác định đã chín.”
“Khi mua dưa hấu ở ven đường, thì hay dùng phương pháp thứ hai để phán đoán, tùy tiện chọn một quả dưa hấu, nhìn xem chỗ đài hoa của nó co rút lại nhỏ là biết chín. Đương nhiên, nếu như anh thích ăn dưa tám chín phần chín, có thể chọn chỗ đài hoa co rút lại lớn hơn chút, như vậy ruột cứng khá giòn, nhưng vị ngọt không giảm.”
“Về phần nghe âm thanh phán đoán độ chín thì không hiện thực lắm. Bởi vì chủng loại dưa hấu khác nhau thì độ dày vỏ dưa khác nhau, âm thanh sinh ra cũng khác nhau, không phải nông dân trồng dưa chuyên nghiệp không phán đoán ra được.”
Lý Thanh Vân nói xong, lấy quả dưa hấu đã khoét một miếng này đi, chuẩn bị lát nữa cắt ra cho mọi người ăn. Vài người này học được bí tịch chọn dưa hấu, ào ào tỏ vẻ muốn thí nghiệm, đột nhiên tản ra, không bao lâu sau, mỗi người ôm hai quả dưa hấu lại, kêu Lý Thanh Vân kiểm tra xem bọn họ hái đúng không.
Phương pháp khảo sát đơn giản như vậy còn hái không đúng thì có thể đi đâm đầu vào tường được rồi. Lý Thanh Vân chỉ liếc nhìn, đã cười chúc mừng bọn họ: “Không sai, toàn bộ đều là dưa hấu chín, sẽ không xuất hiện tình trạng ruột trắng.”
Thư ký Chu thấy đã hái đủ, cảm thấy trong ruộng không có dưa hấu chín nữa, cho nên mang theo non nửa túi dưa lê to, chuẩn bị quay trở về thành phố.
Lý Thanh Vân cướp lấy túi dệt ở trong tay hắn, nói: “Ăn dưa hấu đã rồi lại đi. Chúng ta đến lều dưa, bên trong có thớt và dao bổ dưa, cắt dưa ở đó khá tiện. Tiện thể tìm thêm cho anh một túi dệt để đựng dưa hấu.”
Thư ký Chu không quen làm việc nặng, mang theo dưa lê có phần cố hết sức, chính là ngại có hai người đẹp ở đây, ngượng ngùng nói mình không xách được, thấy Lý Thanh Vân vô cùng có ánh mắt, chủ động xách giúp mình, vô cùng vui mừng trong lòng.
“Được, tôi đang muốn nếm thử dưa hấu cậu trồng ra đấy. Dưa lê ăn ngon như vậy, dưa hấu chắc chắn cũng sẽ không kém.” Mấy người cười nói, đi vào lều cỏ ở giữa sườn núi, bên trong có một cái giường và một cái bàn, bình thường Lý Thanh Vân mang theo hai con chó săn ở trong này trông dưa.
Vào trong lều dưa, Lý Thanh Vân cắt dưa hấu, hôm kia Tưởng Cần Cần và Dương Ngọc Nô đã được thưởng thức hương vị của dưa hấu rồi, lúc này ăn tiếp, vẫn hưng phấn kêu ầm lên, giống như con heo con, rột rột, cướp hút ruột dưa, nhiều nước nhiều dịch, ngọt lành thơm miệng, hương thơm ngát đặc thù hóa thành linh khí nhàn nhạt, làm thoải mái thân thể người ăn.
“Không tìm thấy từ nào thích hợp để khen ngợi dưa hấu này nữa, chỉ có thể dùng ngôn ngữ giản dị nhất để khen ngợi thôi, ăn quá ngon.” Thư ký Chu là người chú ý như vậy, cũng ăn đến mặt đất nước, hoàn toàn không để ý hình tượng.
“Ha ha, thư ký Chu thích thì tốt.” Lý Thanh Vân chỉ ăn một miếng dưa hấu, không cướp với bọn họ, dưa hấu ở trong tiểu không gian của mình còn ăn ngon hơn dưa hấu này mấy lần, muốn ăn khi nào thì ăn.
Nhìn bọn họ ăn, Lý Thanh Vân cũng vô cùng có cảm giác thành tựu, trong tay không rảnh rỗi, cất sáu quả dưa hấu mới vừa hái vào trong một túi dệt khác. Vài quả dưa hấu này thật nặng, mỗi quả chừng mười ký, sáu quả dưa hấu đựng đầy một túi dệt lớn.
Bầu trời hơi âm u, mơ hồ có tiếng sấm, thư ký Chu thấy thời gian không còn sớm, thời tiết cũng không thích hợp lắm, nên vội vã từ biệt. Cái gọi là từ biệt này chính là kêu Lý Thanh Vân đưa hắn về, hắn không vác nổi hai túi to dưa này lên thị trấn được.
Lý Thanh Vân biết thời gian của hắn chính là thời gian của lãnh đạo, nên khách khí giữ lại vài câu, rồi giúp hắn xách xuống ruộng bậc thang, đi đến trước mặt xe bán tải Dodge Ram Longhorn của mình, nhẹ hều bỏ hai túi dưa to vào thùng xe.
Dương Ngọc Nô và Tưởng Cần Cần dùng khăn giấy lau miệng, reo hò kích động hô lớn từ đằng sau: “Chờ bọn em với, bọn em cũng muốn ngồi xe.”
Xe bán tải Dodge Ram Longhorn là xe hai cửa năm chỗ ngồi, trang trí ở bên trong buồng xe không hề thua kém gì xe việt dã chuyên nghiệp, thư ký Chu chủ động ngồi ở vị trí ghế phụ, nhường hàng ghế sau cho hai người đẹp.
Khi mở rộng đường quốc lộ, tảng đá rải ở trên mặt đường, vô cùng khó dọn sạch. Bởi vì thuê dùng rất nhiều thôn dân hỗ trợ, công trình có tiến triển rất nhanh, hiện giờ đã mở rộng đến phía Nam Lý gia trại, công việc mở rộng giai đoạn đầu tiên, rất nhanh có thể hoàn thành.
Lý Thanh Vân nghe em họ nói như vậy, rất quyết đoán lựa chọn con đường cũ lúc về, qua bến đò, vòng lên trên đường núi lồi lõm không bằng phẳng, lại trải qua một phen việt dã đã ghiền. Hai cô gái không có gì không thích ứng, hưng phấn đến líu ríu, quá đã ghiền, kích thích giống như đi cáp treo.
Người duy nhất không thích ứng vẫn là thư ký Chu, nhưng tốt hơn lúc đến đây nhiều, chỉ hơi đổ mồ hôi, không có tình trạng choáng váng đầu nôn mửa.
Chờ khi Lý Thanh Vân đưa thư ký Chu đến bên cạnh Audi A8, Tưởng Cần Cần mới giật mình kinh ngạc che miệng lại, cô bé kiến thức rộng rãi này giống như biết được thư ký Chu là thần thánh phương nào. Mới vừa rồi khi ở trên xe, nàng đã không ít lần giễu cợt thư ký Chu.
Sau khi bỏ hai túi dưa to vào trong xe Audi, thư ký Chu và Lý Thanh Vân bắt tay, nói lời cảm ơn, còn định trả tiền cho hắn, Lý Thanh Vân từ chối. Không phải hắn hào phóng khảng khái, mà thư ký Chu không rõ giá cả chân chính của dưa, nếu như đưa cho hắn ba trăm năm trăm, còn chưa đủ tiền của một quả dưa hấu, nhận làm gì? Còn không bằng để lại một nhân tình.
Nhìn theo thư ký Chu rời đi, Lý Thanh Vân lên xe, đưa Dương Ngọc Nô và Tưởng Cần Cần đến hồ nước đằng sau xưởng da lông. Khi đi ngang qua xưởng da lông, phát hiện cửa sắt lớn khóa chặt, bên ngoài có dán giấy niêm phong màu trắng.
Trừ bỏ ao nhỏ đen thui trực tiếp xả thải kia, ba hồ nước này ô nhiễm khá nhẹ, bên bờ các hồ nước đều có người đang vớt cá chết. Những người vớt cá này vừa nhìn thấy hai cô gái xuất hiện, lập tức tỏ vẻ sốt ruột chạy tới, hỏi khi nào các nàng sẽ xử lý nước ô nhiễm.
Tưởng Cần Cần nói cho bọn họ biết, ngày mai hoặc ngày kia tiến hành, chỉ cần công ty và ủy ban thị trấn ký xong hợp đồng, các nàng sẽ ra tay xử lý. Còn chưa giải thích xong, chợt nghe di động của Dương Ngọc Nô vang lên, thư ký trưởng trấn gọi điện thoại tới, kêu các nàng rảnh rỗi đi đến văn phòng của trưởng trấn Ngô một chuyến, nói là người của công ty môi trường đến, chuẩn bị ký kết hợp đồng xử lý nước ô nhiễm.
Lý Thanh Vân vốn định nhân cơ hội thả một ít rong trong không gian vào trong vài hồ nước này, nhưng không có cơ hội xuống tay, Dương Ngọc Nô và Tưởng Cần Cần phải đi ủy ban thị trấn, đành phải tìm cơ hội khác thí nghiệm năng lực trị ô nhiễm của rong không gian.
Sau khi đưa các nàng đến ủy ban thị trấn, Lý Thanh Vân rảnh rỗi nhàm chán, đột nhiên nhớ tới vợ chồng Tôn Đại Kỳ vẫn còn đang ở nhà ông nội, đã nói sẽ đi thăm bọn họ, nhưng vẫn luôn không đến.
Quay trở về trên xe, Lý Thanh Vân lấy một ít rau dưa, mười mấy quả đào từ trong tiểu không gian ra, đựng ở trong túi ni lông, làm lễ vật. Ngẫm nghĩ, lại lấy hai quả dưa hấu cất giữ ra, dưa hấu ở trong tiểu không gian đầy đủ linh khí, để người già ăn, tốt cho thân thể.
Lý Thanh Vân đỗ xe ở cửa y quán Xuân Thu, không có bệnh nhân, hai ông già đang chơi cờ vua ở trong sảnh lớn hiệu thuốc, đang giết đến khó phân thắng bại, từ xa có thể nghe thấy Tôn Đại Kỳ hắng giọng yêu cầu đi lại, nói không thấy rõ, còn ông nội Lý Xuân Thu thì khinh thường hừ lạnh, nói hắn đường đường tổng huấn luyện viên của bộ đội đặc chủng mà lại ánh mắt không tốt, lừa quỷ hả.
Hai người không hổ là đối thủ một mất một còn, không ai nhường ai, làm đến mặt đỏ tai hồng, khó phân thắng bại, hai bà già ngồi ở bên cạnh cắn hạt dưa uống trà tám chuyện, còn thường giễu cợt đôi câu, nói chưa đến nửa giờ mà Tôn Đại Kỳ đã đi lại hai ba lần, còn chơi như vậy nữa, cờ này không đánh được.
“A, náo nhiệt như vậy! Ông nội, bà nội, đợt này có người làm bạn với hai người, sẽ không tịch mịch nữa đâu nhỉ?” Lý Thanh Vân cười nói, mang theo vài túi ni lông, ôm một quả dưa hấu xuống xe. Một quả khác quá lớn, thật sự không ôm nổi.
“Cháu ngoan của bà, đường đi khó như vậy, sao cháu lái xe tới? Cháu mượn xe của ai à?” Bà nội của Lý Thanh Vân hơi lo lắng, chuẩn bị đón lấy đồ ở trong tay cháu nội.
Bà Phó cũng đứng lên, hiền hòa cười nói: “Có khách tới, hai ông đừng chơi nữa, cứ tranh giành, khiến người chê cười.”
Tôn Đại Kỳ nương theo câu chuyện, nhảy lên nói: “Không chơi không chơi, chơi cờ với ông không thú vị gì cả, đi lại vài nước đều không chịu. Ha ha, có đồ ăn ngon đến, tôi thích ăn cà chua cháu trai ông mang tới nhất.”
“Đồ cháu trai tôi mang tới, ông người không biết chơi cờ này không cho ăn.” Lý Xuân Thu không phải người hẹp hòi, lúc này lại tính toán chi li, xem ra ông và Tôn Đại Kỳ đã kết thù sâu nặng.
Dưa hấu trong lòng quá lớn, cũng chỉ giao cho ông nội cao thủ võ công này mới yên tâm được, quả dưa hấu nặng chừng năm mươi ký, quá biến thái. Ông nội nhận dưa hấu, rau dưa hoa quả trong túi ni lông được hai bà cụ nhận lấy, Lý Thanh Vân mới quay trở lại ô tô, lấy một quả dưa hấu khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook