Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 83
Lý Thanh Vân cuống quýt chạy tới, nhìn thấy ở chính giữa ruộng dưa có một mảng lớn dưa bị nát và dây dưa bị đứt, bên trên vỏ dưa hấu có dấu vết bị động vật cắn, trên dưa lê có dấu chân dẫm qua.
Nhìn thấy như vậy, Lý Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng là trả thù của đám người Lý Khoát Tử.
Động vật nhỏ mà thôi, thường xuyên sẽ đến gây họa cho hoa màu trong ruộng, có biện pháp để đối phó với chúng nó, chính là tương đối mất công. Có Kim Tệ và Đồng Tệ ở đây, Lý Thanh Vân cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ cần tối nay lưu ý một chút, chắc có thể bắt được hung thủ.
Những hoa quả bị nát rơi xuống này vô cùng hấp dẫn sâu, mùi thơm ngát cỏ cây vô cùng dễ ngửi, khiến cho sâu của mảnh ruộng này không khống chế được. Chỉ dựa vào chim bay trên trời thì có phần không thực tế, Lý Thanh Vân cảm thấy có lẽ nên nuôi vài con gà ở dưới ruộng, có khả năng bắt sâu, có năng lực đẻ trứng, một công vài việc.
Thư ký Chu hơi tò mò hỏi: “Không biết là dã thú gì đạp hỏng, vì sao không ở đầu ruộng mà lại xuất hiện ở giữa ruộng chứ?”
“Đầu ruộng nhiều người, có dã thú gì cũng không dám công khai lộ diện, vào trong ruộng dưa an toàn hơn. Anh hái trước đi, tôi đi nơi khác kiểm tra xem.” Lý Thanh Vân nói xong, lệnh cho Kim Tệ và Đồng Tệ ngửi mùi dã thú lưu lại, sau đó kêu chúng nó tìm kiếm thứ đã gây họa cho ruộng dưa.
Mặc dù không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng Kim Tệ và Đồng Tệ vô cùng thông minh, rất nhanh đã hiểu được ý tứ của Lý Thanh Vân. Từ đất trống giữa ruộng, vẫn chạy thẳng lên núi, Lý Thanh Vân tò mò, nếu như thứ này an cư ở trên núi, về sau rau dưa và hoa quả sẽ phiền toái lớn.
Dương Ngọc Nô và Tưởng Cần Cần theo sát đằng sau, nhưng khi đi ngang qua ruộng rau lại bị mẹ của Lý Thanh Vân gọi lại.
“Bạch Ny, sao cháu lại đến đây? Nhanh đến chỗ cô nói chuyện, ăn vài quả cà chua trước, đợi lát nữa hái dưa lê và dưa hấu cho cháu.” Trần Tú Chi vui vẻ lạ thường, rất nhiệt tình tiếp đón cô cháu gái xinh xắn này.
Bạch Ny là nhũ danh của Dương Ngọc Nô, giữa người thân, đặc biệt là khi bậc cha chú gọi con cháu, gọi nhũ danh là thói quen, cũng là thực tế, nếu như gọi tên chính thức, ngược lại chẳng ra gì. Có nơi, giữa người thân lại gọi tên chính thức còn có thể sinh ra cảm giác xa cách, tăng thêm hiểu lầm.
Trong ngang hàng, gọi tên gì thì cần căn cứ vào trường hợp và thói quen, không có yêu cầu đặc biệt gì. Trường hợp chính thức, bình thường gọi tên chính thức, trường hợp riêng tư, gọi nhũ danh biệt danh đều được.
Khi ở nơi riêng tư, Lý Thanh Vân chủ yếu gọi nhũ danh Bạch Ny của em họ, nếu như ở trước mặt đồng nghiệp của nàng, đa phần gọi Ngọc Nô, khi tâm tình tốt thậm chí còn sẽ gọi biệt danh của nàng Tiểu Bạch.
“Cô, cháu đến tìm anh họ chơi. Gần đây làm việc vô cùng thoải mái, ở nhà cực kỳ rảnh rỗi. Cô biết ba cháu rồi đấy, trong nhà không có việc gì làm thì theo thói quen luyện quyền, còn bắt cháu luyện, có đồng nghiệp ở nhà cũng không được, cả ngày mệt đến toàn thân ướt đẫm, khó coi chết đi được.” Dương Ngọc Nô vốn định đi theo Lý Thanh Vân tìm thủ phạm gây họa cho ruộng dưa, nhưng cô gọi mình lại, không tiện rời đi, vì thế nên chạy tới tán gẫu với nàng.
Trần Tú Chi kéo tay nàng, nhìn kiểu gì cũng thích, cũng không để ý có người khác ở đây, thân thiết nói: “Cháu sinh ra ở nhà họ Dương là may mắn đấy, không giống với cô, hồi nhỏ muốn luyện quyền, ông cả của cháu đều không chịu dạy. Hôm kia cô nghe Phúc Oa nói rồi, cháu giúp nó đánh chạy lưu manh thôn trên, làm rất tốt, để sau cô nấu bữa ăn ngon bồi bổ thân thể cho cháu.”
“Cô, người ta gần đây đang giảm béo, đâu dám bồi bổ loạn.” Dương Ngọc Nô thẹn thùng nói một câu, hai gò má trắng nõn đỏ rực, vô cùng đáng yêu.
Trần Tú Chi trợn mắt, lấy phương thức của riêng mình an ủi: “Nói bậy! Cháu luyện quyền hơn mười năm, trên thân đâu có một vết sẹo? Nhưng đúng là thân trên mập mạp, sờ mềm mại, ôm thoải mái, nếu như có thằng nào không có ánh mắt kêu cháu giảm béo, cô đánh thằng đó cho cháu.”
“Ôi, ở đây nhiều người như vậy, sao cô có thể nói vậy chứ? Không nói chuyện nữa, cháu đi tìm anh họ đây, có thứ gì đó giở trò ở trong ruộng dưa, anh họ đang kêu chó săn đi bắt chúng nó đấy.” Dương Ngọc Nô đỏ mặt giải thích một câu, kéo Tưởng Cần Cần đang cười trộm bỏ chạy.
“Bạch Ny, Bạch Ny… Cô còn chưa nói hết đâu, cháu đứa bé này, sao lại chạy rồi?” Trần Tú Chi nhìn cháu gái đã trưởng thành cô gái lớn, vô cùng hài lòng, dưới vòng eo thon gọn là cái mông lớn dễ sinh, ở trong sơn thôn này là dấu hiệu có thể sinh con trai, cũng là điều kiện chủ yếu của phần lớn các nhà tuyển chọn dâu hiền.
Hai nhà không có liên hệ máu mủ, chính là ở trên quan hệ có đi lại rất gần, do đó cách làm thân càng thêm thân không hề có bất cứ điều gì không ổn. Trước kia Trần Tú Chi còn không có tâm tư ở phương diện này, nhưng hai năm gần đây phát hiện cháu gái Bạch Ny càng ngày càng xinh đẹp, lại vô cùng thuận theo con trai, tâm tư tác hợp hai người càng ngày càng rõ ràng.
Lý Vân Thông và Miêu Đản đang nhổ cỏ, vụng trộm nhìn theo hai bóng dáng yểu điệu vừa chạy qua, chép miệng nói: “Thật xinh đẹp, tùy tiện cười ai đều là phúc khí đời trước đã tu luyện! Nhưng nghe nói Bạch Ny luôn thích anh Phúc Oa, mình không có cơ hội xuống tay, cô gái từ trong thành phố đến kia cũng không kém, anh đây nỗ lực một chút, chắc vẫn có cơ hội.”
Miêu Đản lắc đầu, nói lời vô cùng hiện thực: “Bỏ đi, người ta là cô gái trong thành phố xinh đẹp như vậy, sao có thể coi trọng chúng ta chứ? Cho dù cưới về cũng không nuôi nổi. Đại Đầu, không phải em nói anh, anh đừng tưởng rằng đi học vài năm ở trong thành phố thì có thể cóc đòi ăn thịt thiên nga, nếu như anh dám tiếp nhận tay nghề của ba anh, chắc còn có cơ hội.”
Lý Vân Thông tức giận nói: “Miêu Đản câu thật sự không ý tứ, hiện thực rất tàn khốc, chúng ta ảo tưởng một chút không được sao? Không nói đến tay nghề bắt rắn gì, bắt mấy con rắn súp lơ còn tạm ổn, cậu kêu anh đi bắt những con rắn độc này, nếu lỡ tay phải làm sao? Cái gọi là bí phương thuốc rắn kia của ba anh đều bình thường thôi, nếu như mất linh thì phải làm thế nào?”
“Hóa ra anh không tin bí phương thuốc rắn nhà anh hả!” Miêu Đản bừng tỉnh hiểu ra, kêu lên: “Thảo nào anh không chịu kế thừa tay nghề bí phương của ba anh, hóa ra bản thân anh cũng không tin tưởng!”
Lý Vân Thông trừng mắt liếc nhìn hắn, trịnh trọng giải thích: “Lời này anh chỉ nói với cậu, cậu đừng có truyền lung tung. Bị ba anh nghe thấy, kiểu gì cũng đánh chết anh. Nhưng mà ba anh đã nói, khoảng thời gian trước vào núi, ông dùng bí phương thuốc rắn tổ truyền chữa cho hai người nước ngoài, người ta chẳng những thanh toán tiền công, còn cho tiền thưởng thêm mấy trăm tệ.”
Miêu Đản coi như bộ tộc lương cao, nói chuyện cũng thêm vài xu tự tin, bĩu môi nói: “Vậy coi là tiền gì chứ, em nghe anh Phúc Oa nói, chuyên gia Trung Quốc là chủ thuê, lại tìm trưởng thôn đưa văn bản gì đó, mới đồng ý vào núi. Bằng không, lấy cái giá kia của bọn họ, vốn không có ai muốn vào núi cả. Mời phiên dịch ở trong thành phố, năm trăm một ngày người ta còn không tới, cuối cùng anh Phúc Oa lấy tiền lương một trăm một ngày vào núi, còn khiến nhóm ngu ngốc trong thôn hâm mộ thật nhiều ngày. Nhưng ba anh rất hài lòng với tiền lương này, nói còn nhiều hơn bắt rắn kiếm được một chút!”
“Kiếm cái rắm!” Lý Vân Thông cãi lại: “Nếu như không phải lái buôn thu rắn nơi khác quá xấu, lấy kỹ thuật bắt rắn của ba anh, đã sớm phát tài rồi. Lái buôn nơi khác đến thu rắn, một con rắn hổ mang chúa hơn một ký rưỡi mới trả năm mươi tệ, ở bên ngoài cậu có biết bán được giá bao nhiêu không? Ít nhất phải bán ba trăm tệ.”
“Vậy sao ba anh không đi ra ngoài bán rắn?” Miêu Đản hỏi: “Sớm phát tài, em cũng có thể dính chút ánh sáng. Anh nhìn xem anh Phúc Oa phát tài, không phải chúng ta cũng thơm lây sao? Xuống nước bắt cá một phen, đã nhận tiền thưởng ba trăm tệ.”
“Cậu biết cái quái gì! Đi ra bên ngoài bán rắn cậu tưởng đơn giản như vậy hả, bị người bắt được sẽ nói cậu buôn bán động vật hoang dại quý hiếm, chẳng những bị phạt tiền, còn bị phạt tù. Một năm kia ba anh mang theo hơn hai trăm con rắn độc, chuẩn bị đi vào trong thành phố thử vận may, ai nào ngờ vừa ra đến chợ, còn chưa tìm được chỗ, đã bị người tố cáo, chẳng những bị phạt tiền, tịch thu tất cả rắn độc, còn bị nhốt mười lăm ngày nữa. Sau khi đi ra, ba anh thề, không bao giờ đi vào trong thành phố bán rắn nữa!”
“Đáng tiếc! Nói cho cùng là chúng ta không có con đường, nếu như có đường tốt, thứ đáng giá trong núi nhiều đấy, không đến mức bị người ta thu mua như cải trắng, người ta vừa qua tay đã bán giá vàng. Rau dưa của anh Phúc Oa có thể bán ra giá cao, cũng bởi vì anh ấy có con đường, đương nhiên, chất lượng cũng rất quan trọng.”
“Nói như vậy chẳng phải vô nghĩa sao, nếu như không phải chất lượng tốt, ông chủ lớn ở trong thành đâu thể đến thị trấn nhỏ hẻo lánh nơi chúng ta mua rau dưa được…”
Hai người vừa nhổ cỏ vừa tám chuyện, bắt đầu từ phụ nữ, thần kỳ sao chuyển qua vấn đề con đường tiêu thụ, lại còn nói có hình có dạng.
Lý Thanh Vân đi theo chó săn leo lên đỉnh núi, đỉnh núi khá bằng phẳng, có chừng một mẫu, trồng đủ loại cây ăn quả. Phía bên kia triền núi chếch về hướng Bắc, bởi vì nhận ánh sáng không tốt, lại dốc đứng, không có ai muốn trồng, cũng không khai khẩn thành ruộng bậc thang. Nhưng trồng chút cây ăn quả và cây trà thì vấn đề không lớn, ba của Lý Thanh Vân không muốn bỏ hoang đỉnh núi, trồng không ít cây ăn quả ở trên đó, đáng tiếc thu hoạch không nhiều.
Kim Tệ và Đồng Tệ gâu gâu vài tiếng, lại định chạy xuống triền núi dốc đứng, Lý Thanh Vân vội gọi chúng lại, cho dù dã thú gây họa cho ruộng dưa ở trên triền núi dốc đứng, hiện giờ cũng không phải là lúc bắt chúng nó. Bởi vì triền núi dốc đứng, hơi nguy hiểm, ở trong hoàn cảnh như vậy, Kim Tệ và Đồng Tệ chưa chắc bắt được chúng nó. Hơn nữa thư ký Chu còn đang ở trong ruộng, không thể thật sự không coi người ta thành quan trọng, phải quay trở về đi cùng.
“Chờ ban đêm lại xử lý bọn mày.” Lý Thanh Vân bỏ lại lời ngoan độc, gọi hai con chó săn, chuẩn bị quay về.
Dương Ngọc Nô và Tưởng Cần Cần vừa đuổi theo lên đến đỉnh núi, lại thấy Lý Thanh Vân định quay về, không hài lòng lắm, lắc cánh tay hắn nói muốn xem chó bắt con mồi, triền núi dốc một chút đâu có vấn đề gì.
Lý Thanh Vân không định trêu chọc Tưởng Cần Cần, nhưng còn cô em họ thì hắn không hề khách khí, túm lấy khuôn mặt xinh đẹp vô cùng mịn màng kia của nàng, uy hiếp nói: “Triền núi bóng râm nhiều rắn độc, nếu như em dám vụng trộm đi xuống, anh sẽ đánh đòn!”
Dương Ngọc Nô xấu hổ, gạt tay hắn ra, oán trách nói: “Anh dám! Người ta đều trưởng thành rồi, còn giống như hồi nhỏ, em sẽ mách cô.”
Tưởng Cần Cần ở bên cạnh lại cười đến không đứng lên nổi, ồn ào nói: “Lý Thanh Vân, hóa ra anh đã từng thật sự đánh mông Ngọc Nô à! Ha ha, xúc cảm như thế nào? Có phải rất co giãn không? Anh không biết chứ, buổi tối ôm Ngọc Nô ngủ, thịt trên người cô ấy mềm mụp, vừa nhuyễn lại trơn mịn, nếu như em là đàn ông, liều mạng cũng muốn ngủ với cô ấy một đêm, đáng tiếc duy nhất là không cho em sờ mông, chứ đừng nói đến đánh.”
Lý Thanh Vân xấu hổ, không định chọc cô em Tưởng Cần Cần vẻ ngoài dịu dàng này, ngủ cái gì đó, xúc cảm cái gì đó, cái gì… tóm lại, rất không thích hợp, theo lời nói hươu nói vượn của Tưởng Cần Cần, ánh mắt của mình thật sự chạy ở trên người em họ, cho dù cái mông mập vểnh hay là bộ ngực cao ngất đều là dấu hiệu thành thục của em họ. Đột nhiên phát hiện, em họ thật sự trưởng thành, không còn như hồi bé tùy tiện cởi quần áo chơi nhà chòi, bản thân nói chuyện, làm việc không thể tùy tiện giống như còn nhỏ được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook