Hôm nay Lý Thanh Vân thật sự có việc, chuẩn bị đi xem xe, nếu như không phải nể mặt người anh em tốt Hồ Đại Hải, hắn đều không muốn bán cho thư ký Chu. Hoa quả nhà hắn mới vừa hái một lượt, quả chín trong ruộng có hạn, đừng nói một xe, một túi đều khó tìm.

“Ờm, như vậy đi, nếu như thư ký Chu có thời gian, vậy đi cùng với tôi vào ruộng nhìn xem. Đừng nói tôi keo kiệt, hiện giờ dưa lê chín ở dưới ruộng thật sự không nhiều, có thể hai ba năm mươi quả đã không tệ.” Ngẫm nghĩ, Lý Thanh Vân hơi khó xử nói.

Gì cũng không nói, coi như kết thân hộ Hồ Đại Hải. Hiện giờ, kẻ làm quan đều không dễ chọc, Lý Thanh Vân biết rõ làm tốt mối quan hệ với kẻ làm quan thì tiện làm việc, nhưng hắn cảm thấy mình một kẻ làm ruộng, tạo mối quan hệ với lãnh đạo trong thị trấn là đủ, thành phố thì cách quá xa, có việc cũng không chú ý đến được.

Hồ Đại Hải không rõ tâm tư của Lý Thanh Vân, nếu như biết, chắc chắn cười hắn quá thiển cận. Lãnh đạo nhỏ làm việc nhỏ, lãnh đạo lớn làm việc lớn, cùng ở trong một khu vực, không có cách nói xa gần.

Thư ký Chu ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Lý Thanh Vân lại sẽ nói như vậy, hơi kinh ngạc sau đó nụ cười càng thêm nhiệt tình. Lại không coi trọng mình, không phải là thằng ngốc lỗ mãng thì chính là thật sự không cần đến mối quan hệ với ban ngành chính phủ. Ngẫm lại cũng đúng thôi, người ta là người làm ruộng, thật sự không có quá nhiều chuyện cần cầu đến mình.

“Lãnh đạo đang nằm viện, tôi đương nhiên không có việc gì. Ha ha, tôi đi xin chỉ thị từ phía lãnh đạo, lát nữa cùng đi xuống nông thôn với anh nhìn xem. Tôi đã từng đi đến trấn Thanh Long, trước kia đi câu cá với bạn, phong cảnh nơi đó rất đẹp.” Chuyện của lãnh đạo chính là chuyện của hắn, hiện giờ Lý Thanh Vân không tiện đưa, hắn chỉ có thể tự mình đi hái.

Thư ký Chu nói xong, lại nói một tiếng với Hồ Tử Phú, Hồ Đại Hải, ra khỏi phòng bệnh.

Hắn vừa rời đi, Hồ Đại Hải đã nhếch miệng kêu Lý Thanh Vân: “Ôi ông anh của tôi, cậu thật sự là anh ruột của tôi mà, đây là đại lãnh đạo trong thành phố muốn ăn dưa cậu trồng, cậu lại tự cao tự đại? Nhanh đi rửa tay, đi chờ thư ký Chu, chẳng lẽ lại kêu anh ta đến tìm cậu lần nữa sao?”

Nơi này đã không có người ngoài, Lý Thanh Vân không hề khách khí nữa, dạy dỗ: “Cậu biết cái quái gì chứ! Hoa quả ông đây trồng đã sớm bị nhà hàng trong thành phố bao hết rồi, hai trăm tệ một ký, vừa hái một lượt, trong ruộng không có mấy quả chín, còn kêu tôi đưa một xe cơ đấy, một túi đều quá sức. Nếu như không nể tình cậu, tôi đều không để ý đến anh ta.”

“Hai trăm tệ một ký? Đù má, sao cậu không đi cướp bóc đi? Nào có hoa quả nào đắt đến như vậy? Hở… chờ chút, hình như tôi đã nghĩ ra, đĩa hoa quả trong KTV Phúc Mãn Lâu, có phải là hàng hóa cậu cung cấp không? Đĩa hoa quả được xưng tụng là đắt nhất thành phố kia?” Hồ Đại Hải giật mình, coi như không quá ngốc, nhớ ra một chút manh mối.

“Cướp bóc? Cướp bóc đâu có tiền nhanh như làm ruộng! Bằng không cậu cho rằng hơn hai triệu tệ trên tài khoản của tôi từ đâu ra? Chỉ dựa vào tiền lương của tôi, cả đời không thể xây được biệt thự. Đúng rồi, đêm hôm qua tôi đã chuyển khoản cho cậu, cậu rảnh rỗi kiểm tra xem.”

“Làm ruộng đều lợi hại đến như vậy? Đù má, hôm nay người anh em mới tính quen biết cậu. Được rồi được rồi, tạm thời không nói chuyện nữa, cậu nhanh chóng đi đến cửa đối diện chờ, đừng để thư ký Chu người ta chạy tới chạy lui. Lãnh đạo do anh ta phục vụ là phó bí thư Hoàng của thành ủy, ba nắm tay trong thành phố, năng lượng lớn đấy, rất nhiều chuyện ở trong công ty của ba tôi đều cần ông ấy hỗ trợ. Do đó, ông ấy vừa bị bệnh, ngân hàng trong thành phố đã đến công ty tôi đòi nợ, nếu như bí thư Hoàng khỏi bệnh, ngân hàng nào dám không có mắt chứ? Haizzz, thân thể mới là tiền vốn…”

Lý Thanh Vân vừa đi ra ngoài vừa hỏi: “Bệnh của bí thư Hoàng kia thật nặng sao?”

“Dù sao không quá lạc quan! Người khác có thể bỏ đá xuống giếng, nhưng nhà tôi thì lại không được. Ha ha, châu chấu trên một sợi dây, nói lời không lương tâm, hiện giờ tôi không cầu ba tôi lập tức khỏe lên, lại hy vọng bí thư Hoàng lập tức mạnh khỏe.” Hồ Đại Hải cợt nhả nói.

Lý Thanh Vân cho hắn một ngón giữa, mắng: “Lại nói bậy tôi quất cậu. Kiếm bao nhiêu tiền đều không quan trọng bằng thân thể người nhà. Được rồi, trở về chăm sóc bác trai đi, chờ rảnh rỗi tôi lại đến.”

“Ha ha, chỉ nói đùa thôi. Cậu cứ yên tâm đi, cậu có tới bệnh viện hay không đều không sao cả, gửi hoa quả ăn ngon đến là được.”

“…” Lý Thanh Vân lại tặng cho hắn một ngón giữa. Nhưng tâm tình không tệ, anh bạn này còn có tâm tình để đùa giỡn, nói lên tình huống không quá tệ, như vậy hắn yên tâm.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh ở đối diện mở ra, một mình thư ký Chu đi ra, dặn dò hai câu với cảnh vệ, mới nói với Lý Thanh Vân: “Đi thôi, hôm nay nhờ phúc của anh, tôi được nghỉ phép, có thể đi theo cậu chơi ở nông thôn một ngày, chỉ cần trước khi trời tối trở về báo cáo kết quả làm việc cho lãnh đạo là được.”

Lý Thanh Vân nhìn xem thời gian, rất nghiêm túc nói: “Ừm, nếu như mọi việc thuận lợi, trước trời tối chắc chắn có thể nhanh chóng trở về. Trước khi về trấn Thanh Long, tôi phải đi thành phố ô tô một chuyến, bằng không chẳng phải hôm nay tôi đã vào thành phố toi công sao?”

“…” Thư ký Chu xem như phục anh bạn này rồi, thần kinh lớn như vậy, thật sự không coi mình người thư ký này là quan trọng.

Hồ Đại Hải ở đằng sau nghe thấy thế, suýt nữa đâm đầu vào tường, cuộc đời lợi hại không phải giải thích như vậy chứ?

Đến dưới lầu, ngồi trên chiếc Audi A8 do thư ký Chu lái, Lý Thanh Vân mới cảm thấy thư ký Chu có chút chức quan, trang hoàng trong xe thật xa hoa, không hổ là xe của nhân vật số ba của thành phố Vân Hoang. Kinh tế của thành phố Vân Hoang phát triển rất mạnh, gần với tỉnh thành, do đó xe phân phối cho lãnh đạo thành ủy cũng sẽ không thể quá kém. Về phần cái gọi là dùng xe tiêu chuẩn, Lý Thanh Vân vốn không tin, lãnh đạo ở huyện dùng xe sang trọng không ít, nhưng không có ai đến điều tra.

“Ha ha, hôm nay tôi làm tài xế cho khách, phục vụ cho anh vị lãnh đạo này.” Thư ký Chu nhận rõ cách làm người của Lý Thanh Vân, cũng không tức giận, ngược lại nói giỡn. Đã có việc cầu người thì phải có thái độ cầu người, đối với một điểm này, thư ký Chu có nhận thức càng rõ ràng, bởi vì người cầu hắn làm việc có rất nhiều.

Nếu như người ta đã nể tình, Lý Thanh Vân không tiện tỏ vẻ, vội khách khí nói: “Không dám không dám, tôi thì tính là lãnh đạo gì chứ. Nghĩ lại, thật sự ngượng ngùng, nếu như không phải vội vã dùng xe, tôi cũng không thể chậm trễ công việc của thư ký Chu.”

“Chuyện này là tôi làm chậm trễ công việc của anh, anh nên làm gì thì làm đó, hôm nay tôi lái xe cho anh. Chỉ cần trước khi trời tối tôi có thể lấy được dưa lê, chuyện gì đều dễ nói.” Thư ký Chu nói xong, xe đã vững vàng chạy ra khỏi bệnh viện.

“Thật ra về muộn một chút cũng có chỗ tốt, như vậy dưa lê ở trong ruộng sẽ phát triển thêm một ngày, quả chín càng nhiều hơn.” Lý Thanh Vân thấy hắn thật nhẫn nhịn làm lái xe, nên cười giải thích một câu, an ủi thư ký Chu.

Thư ký Chu nói: “Dưa lê trên đồng ruộng bình thường còn chưa đến lúc đưa ra thị trường chứ? Ở trên đường phố, tôi chỉ thấy dưa lê ở trong lều lớn thôi, hương vị kia thật sự không tiện hình dung, đừng nói cách vỏ đã có thể ngửi thấy mùi, ăn vào trong miệng đều không có vị gì! Không phải tôi khen anh, so sánh với dưa lê của anh, thật sự một cái trên trời, một cái dưới đất. À… đáng tiếc duy nhất là tôi còn không được nếm thử, hai quả anh đưa tôi, một quả được lãnh đạo ăn, một quả được phu nhân lãnh đạo ăn.”

“Ha ha…” Lý Thanh Vân thấy hắn có tâm tình để đùa giỡn, xem như triệt để yên tâm, nói: “Là tôi không cân nhắc chu đáo, sớm biết phu nhân lãnh đạo cũng ở đó, tôi sẽ đưa cho anh ba quả.”

“Không sai, tôi đến trong vườn dưa nhà cậu ăn đã thèm, lại mang về cho lãnh đạo.” Không có lãnh đạo ở đây, làm thư ký vô cùng dễ nói chuyện, cũng có thể nói giỡn lãnh đạo.

Dọc theo đường đi hai người nói chuyện không ngừng, nói đến hơi hợp ý, khi đến thành phố ô tô, thư ký Chu đã đưa số điện thoại riêng của mình cho Lý Thanh Vân, nói khi nào lại vào thành phố, tìm hắn uống rượu. Đương nhiên, ngươi có thể coi câu này là câu nói đùa, cũng có thể coi là thật, phải nhìn xem quan hệ giữa hai người đến một bước nào.

Vào thành phố ô tô, đường đi rất rộng, các cửa hàng xe để các mẫu xe mới khác nhau. Xe chạy rất chậm, để tiện cho Lý Thanh Vân lựa chọn cửa hàng.

Lý Thanh Vân vừa nhìn vừa nói: “Tôi muốn một chiếc bán tải, nếu như không phải đường núi không dễ đi, mua một chiếc xe vận tải nhỏ không tồi. Hiện giờ đang sửa đường, khi chúng ta trở về, chắc phải đi đường vòng, đi theo đường nhỏ ở phía Tây sông Tiên Đới, ngồi phà mới có thể đến Lý gia trại bọn tôi. Toàn bộ trấn Thanh Long chỉ có một cây cầu đá cũ vượt sông ở phía Tây trấn, cầu đá bị gãy ở cửa thôn bọn tôi.”

Thư ký Chu cho rằng trong lời nói của Lý Thanh Vân có ý khác, ngẫm nghĩ, rất cẩn thận nói: “Phát triển của trấn Thanh Long hơi lạc hậu, nếu như trong thị trấn có tiền, chuyện này tôi có thể giúp đỡ nhắc tới, nhưng mà trong thị trấn không có tiền, ai nói gì cũng vô dụng.”

“Ha ha, ông anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý để cho anh hỗ trợ chuyển lời đâu. Tôi biết được một ít tình huống ở trong thị trấn, trưởng trấn mới tới còn nôn nóng hơn bất cứ ai, nhưng trong tay không có tiền, muốn làm gì đều không được. Cây cầu kia nghe nói đã bị gãy trước giải phóng, sáu bảy mươi năm, đều sắp thành một di tích cổ.”

“Ha ha, sắp thành bệnh nghề nghiệp, thích cân nhắc ý tứ trong lời nói của người khác.” Thư ký Chu hơi ngượng ngùng, đột nhiên chỉ vào vị trí bên trái đằng trước nói: “Nơi đó có cửa hàng chuyên kinh doanh xe bán tải, chúng ta vào xem chứ.”

Xe bán tải chính là một loại xe trong nhãn hiệu, rất nhiều cửa hàng chỉ bán phối hợp, hiếm có cửa hàng chuyên kinh doanh xe bán tải. Bởi vì cửa hàng chuyên kinh doanh cần tập hợp xe bán tải của phần lớn các nhãn hiệu, quan hệ phải xử lý rất phức tạp, cần rất nhiều tài nguyên mới có thể chống đỡ được.

Hai người đỗ xe ở trong vạch đỗ xe ven đường, lúc đi ra, đã sớm có cô gái bán xe ra đón tiếp. Cho dù không biết biển số xe của chiếc xe đặc thù này, cũng sẽ không có cô gái bán xe nào không biết đến dấu hiệu Audi, do đó cô gái với ngoại hình tuyệt vời này vô cùng nhiệt tình.

“Hai vị khách quý, hoan nghênh đến cửa hàng chuyên kinh doanh xe bán tải tụi em, ở trong cửa hàng của tụi em có tất cả thương hiệu xe bán tải trong nước và nhập khẩu, chỉ cần quý khách nói ra nhãn hiệu và loại xe, cho dù cửa hàng tạm thời thiếu hàng, cũng có thể điều hàng cho quý khách trong thời gian ngắn nhất.” Cô gái bán xe này vô cùng tự tin, do đó giọng điệu cũng thật lớn.

“Tất cả các thương hiệu xe bán tải đều có? Ha ha, vậy thì cửa hàng này.” Lý Thanh Vân thích cửa hàng xe có đủ loại hàng, đỡ phải chạy loạn khắp nơi: “Dẫn tôi đến khu sản phẩm trong nước nhìn xem, xe bán tải mua để vận chuyển rau quả, bị cọ bị đụng cũng không đau lòng.”

Khách ngồi chiếc Audi A8 nói muốn mua xe bán tải thương hiệu trong nước để chở rau quả? Cô gái bán xe âm thầm bĩu môi, 100% không tin. Nhưng cung cách phục vụ của nàng rất thích hợp, trên mặt mang cười, dẫn Lý Thanh Vân đến khu vực thương hiệu trong nước, chỉ vào một chiếc xe bán tải màu sắc khác với những chiếc xe khác nói, xe bán tải Great Wall tiêu thụ tốt nhất, xe bán tải Giang Lăng cũng không tồi, tải trọng giống nhau, đều có thể vận chuyển hàng chừng một tấn, nhưng ở vùng núi cần phải cân nhắc đến khả năng bò lên, vì an toàn, tốt nhất đựng ít hàng hóa.

Lý Thanh Vân đang nghe đến mê muội, lại nghe thấy có người gọi tên mình, hắn quay người lại, nhìn thấy ông chủ của Phúc Mãn Lân Điền Mục đang dẫn theo vài người bạn đi từ trên lầu xuống.

“Chú em Lý, muốn mua xe sao không nói cho anh đây một tiếng vậy? A, thư ký Chu sao cũng ở đây?” Điền Mục đang định nói giỡn với Lý Thanh Vân, lại thấy được thư ký Chu đang đứng ở bên cạnh Lý Thanh Vân, lập tức hoảng hốt.

Còn cô gái bán xe thì vô cùng sợ hãi và cẩn trọng kêu một tiếng: “Tổng giám đốc Điền! Hóa ra bọn họ là bạn của anh!” Nàng hơi buồn bực, nếu như là bạn của ông chủ, vậy phần trăm hôm nay của nàng đã bay đi, lãng phí bao nhiêu nước miếng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương