Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 81
Lấy tài sản và địa vị của Điền Mục ở thành phố Vân Hoang, tuyệt đối không chỉ là ông chủ của một nhà hàng, hắn đột nhiên xuất hiện ở cửa hàng chuyên kinh doanh xe bán tải, hoặc là ông chủ của cửa hàng độc quyền này, Lý Thanh Vân đều không hề giật mình.
Điền Mục nhìn thấy Lý Thanh Vân ở đây vốn rất ngoài ý muốn, nhưng khi nhìn thấy thư ký Chu xuất hiện thì càng ngoài ý muốn hơn, ngoài ý muốn nhất là hai người vốn không hề có mối liên quan gì lại đi chung với nhau.
Lý Thanh Vân thấy hắn chào, lập tức cười nói: “Thật trùng hợp, hóa ra là cửa hàng của anh Điền, phen này có thể tiết kiệm không ít tiền. Đừng làm thịt em đó, bằng không em cũng sẽ làm thịt anh.”
Điền Mục cười to, vô cùng sảng khoái nói: “Ha ha, anh nào dám làm thịt cậu! Người anh em nhìn trúng chiếc nào, trực tiếp lái đi!”
“Anh đang xúi giục em đánh cướp sao? Em sợ còn chưa chạy ra khỏi thành phố, đã bị cảnh sát mời đi uống trà.” Lý Thanh Vân đùa giỡn, hắn không muốn thiếu nợ nhân tình của Điền Mục, chuyện tặng không xe kiên quyết không thể nhận.
Điền Mục đã bước nhanh xuống cầu thang, nói vài câu vui đùa với Lý Thanh Vân, vội tiếp đón thư ký Chu: “Thư ký Chu, cậu chính là khách ít đến, bình thường đều không mời được, cậu cũng tới xem xe sao? Thích chiếc nào, tôi tư vấn giúp cậu.”
Thư ký Chu lúc này lại vô cùng thận trọng, bày thân phận ra, nhàn nhạt nói một câu: “Ha ha, cách thức làm ăn của tổng giám đốc Điền thật rộng, quả nhiên là của cải đến từ mọi hướng, tôi chỉ đến đây với người anh em Thanh Vân thôi, anh không cần tiếp đón tôi.”
Điền Mục cảm thấy thư ký Chu dùng thái độ như vậy để đối đãi với mình không có gì là không ổn cả, vẫn rất vui vẻ cười to: “Ha ha, thư ký Chu nói đùa. Như vậy đi, hai vị đến văn phòng của tôi, ngồi uống chén trà, tôi kêu nhân viên bán xe mang quyển catalogue tất cả các loại xe đến, để cho hai vị lựa chọn.”
Lý Thanh Vân thấy thái độ của thư ký Chu đối với Điền Mục không đúng lắm, không muốn để cho hắn khó xử, nên cướp lời trước: “Vậy làm phiền anh Điền, em đang lo không biết thông số cụ thể của các loại xe.”
Thư ký Chu gật đầu, theo ý của Lý Thanh Vân, thật sự giống như làm lái xe cho hắn một ngày, không phát biểu ý kiến chủ quan.
Nhân viên không liên quan đã tản ra, Điền Mục tự mình dẫn bọn họ đến văn phòng, kêu nữ thư ký pha ấm trà ngon. Lúc này, cô gái bán xe ôm một tập catalogue vào, đều là hình ảnh áp phích và quảng cáo có liên quan đến xe bán tải.
“Thanh Vân, nếu như là bản thân cậu dùng, anh đề nghị cậu mua xe bán tải tính năng cao một chút, dù sao đường núi của trấn Thanh Long rất phức tạp, xe tải trong nước bình thường không chịu được sức ép, khả năng bò việt dã càng kém. Nói thật, anh hiểu rất rõ đường núi của trấn Thanh Long, xe việt dã bình thường đều không chinh phục nổi địa hình phức tạp của thị trấn này.”
Điền Mục không rõ ý tứ của thư ký Chu, đành phải đặt hết tâm tư lên trên người Lý Thanh Vân, tự mình giảng giải phương án chọn xe cho hắn.
Lý Thanh Vân vừa nhìn xem vừa gật đầu, ý bảo Điền Mục tiếp tục giới thiệu.
“Nông sản nhà cậu cung không đủ cầu, vốn không cần cậu tự mình đưa hàng, thỉnh thoảng cần cậu cấp bách vận chuyển chút hàng hóa, cũng chỉ là vật phẩm khẩn cấp số lượng nhỏ. Do đó, xe bán tải thùng dài thì thôi, ở trên đường núi cũng không buôn đi bán lại được, anh trọng điểm đề cử cho cậu vài chiếc xe bán tải thùng ngắn nhập khẩu nước ngoài, chẳng những ngoại hình hợp mốt xinh đẹp, khả năng việt dã cũng siêu mạnh. Về phần giá, cậu càng không cần phải quan tâm, lấy tài sản của cậu, sẽ không đến nỗi không mua nổi xe bán tải vài trăm ngàn tệ, tôi bảo đảm lấy giá nhập hàng cho cậu. Đương nhiên, nếu như cậu tạm thời thiếu tiền, có thể ghi nợ, vận chuyển hai xe dưa hấu từ chỗ cậu là xong nợ.”
Lý Thanh Vân cười to, nói: “Chuyện gì đều đã bị anh cân nhắc đến cả, ông chủ như anh mà không phát tài, vậy không ai có thể phát tài. Anh yên tâm, tài khoản của em có chút tiền, gần đây bán rau dưa hoa quả, cá trong hồ nước cũng bán một phần, trong tay coi như dư dả.”
Điền Mục vừa nghe Lý Thanh Vân bán một phần cá trong hồ nước, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ phấn khích, không quan tâm thư ký Chu đang ở đây, vội vàng hỏi: “Cậu bán cá ở trong hồ nước? Giá bao nhiêu? Bán bao nhiêu?”
“Nhắc tới vừa khéo, ông chủ có nhà hàng ở trong huyện thành thích cá nuôi trong nhà em, lại trực tiếp ra giá bốn mươi tệ một ký, em vốn ngại cá quá nhỏ, đợi đến Tết ta lại bán. Nhưng người ta không chờ được, lại dùng lưới lớn bắt vài lượt, lấy hơn năm trăm ký, nói là hai ngày nữa lại đến bắt cá.” Lý Thanh Vân nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của Điền Mục, thầm thấy sung sướng trong lòng, chín thật một giả nói.
“Ôi trời, bán rẻ, bán rẻ rồi! Chất lượng cá của cậu, sáu mươi tệ một ký đều có người muốn cướp. Lúc trước anh cũng cảm thấy cá còn nhỏ, định chờ thêm, nên thuận miệng ra một cái giá, ai nào ngờ người anh em lại tưởng thật chứ!” Điền Mục vỗ đùi, hối hận đến nhếch miệng, giống như đã quên mất chuyện lúc trước hắn chỉ ra cái giá hai mươi tệ một ký.
Thư ký Chu ở bên cạnh nghe được cực kỳ tò mò, hỏi: “Cá gì có thể đáng giá sáu mươi tệ một ký vậy? Thành phố Vân Hoang chúng ta núi nhiều nước nhiều, cá nước ngọt không đáng tiền chứ? Cho dù là cá hoang dại, ở trên chợ thủy sản cũng chỉ hơn hai mươi tệ một ký.”
Điền Mục quá mức sốt ruột, giọng điệu không tốt lắm đáp lại: “Cá hoang dại trong chợ thủy sản cũng có thể mua sao? Đó đều là cá giả hoang dại! Mùi vị còn kém cá hoang dại chân chính nhiều lắm, mà cá hoang dại đều không ăn ngon bằng cá ở trong nhà Lý Thanh Vân nuôi.”
Thư ký Chu cũng không so đo giọng điệu chọc tức người của Điền Mục, tò mò nói: “Hóa ra là như vậy, Lý Thanh Vân thật sự có khả năng, chẳng những dưa lê trồng ra ăn ngon, kể cả nuôi cá đều không giống với nhà khác. Hôm nay tôi phải đi nếm thử một chút, tăng thêm kiến thức.”
Khi nói đến đây, thư ký Chu đã suy nghĩ cẩn thận, nếu như cá Lý Thanh Vân nuôi đắt hơn nhà người ta, dưa lê trồng ra chắc chắn cũng không rẻ, bằng không một người nông dân, đâu có thực lực kinh tế để mua xe nhập khẩu, cho dù là xe bán tải, một chiếc cũng phải vài trăm ngàn tệ.
Lý Thanh Vân vội khiêm tốn vài câu, hắn cố tình kích thích Điền Mục, nhưng không muốn để cho thư ký Chu nghĩ nhiều. Do đó, mục đích kích thích Điền Mục đã đạt tới, người ta vừa sốt ruột, lại còn nói ra sáu mươi tệ một ký đều có thể tiếp nhận.
“Cá này bắt một lần ít một lần, nếu như anh Điền có hứng thú, có thể để cho người đến bắt. Cũng không cần sáu mươi tệ một ký của anh, giá giống như người khác, bốn mươi tệ là được. Bởi vì bán không được mấy lần, cá trong hồ nước sẽ hết. Về sau em không định nuôi những cá nước ngọt thông thường này nữa, cá của một hồ nước bán không được mấy đồng, có lẽ chuyên môn nuôi lươn, có lẽ chuyên môn nuôi ba ba già, trước mắt còn chưa nghĩ kỹ.” Buông dây câu dài câu cá lớn, hiện giờ Lý Thanh Vân đã không quan tâm đến những lợi ích nhỏ bé nữa.
“Được được được, cảm ơn người anh em, chà, anh lập tức cho người đi bắt, anh đi gọi cuộc điện thoại...” Điền Mục đã nếm được ngon ngọt từ hoa quả cực phẩm, vốn định liên thủ với Thục Hương Các để ép giá cá xuống, lại khai thác vài món ăn chiêu bài cho nhà hàng, ai nào ngờ mình nhất thời hồ đồ, để cho miếng thịt mỡ sắp đến tay bị người cướp mất, hắn lập tức đau lòng không thôi.
Điều càng làm cho hắn đau lòng là Lý Thanh Vân lại không định nuôi dưỡng cá nước ngọt thông thường nữa, như vậy là mất đi một nguồn cung cấp có thể cung ứng lâu dài. Không có nguồn cung cấp duy trì, món ăn chiêu bài của nhà hàng bọn họ không thể liên tục, tổng hợp lại tổn thất quá lớn.
Lý Thanh Vân kêu hắn lại, cười nói: “Anh Điền đừng vội, hôm nay chắc chắn không có thời gian bắt cá, nếu như xác định muốn, sáng mai có thể kêu người mang theo két nước chờ ở bờ hồ.”
“Ha ha, là anh mất bình tĩnh, vừa nghĩ đến cá tốt như vậy bị người ta mua mất, trong lòng anh lại khó chịu. Tạm thời chúng ta không nói chuyện xe, không bằng nói chuyện cá nước ngọt kia trước. Tất cả cá ở trong hồ nước kia, đều bán cho anh, không lại bán cho bất cứ kẻ nào nữa, anh lấy giá sáu mươi tệ mỗi ký thu mua. Hơn nữa anh hy vọng cậu có thể luôn nuôi loại cá nước ngọt thông thường này, chỉ cần chất lượng đủ tư cách, Phúc Mãn Lâu bọn anh luôn thu mua giá cao.”
Phen này Điền Mục thật sự nóng nảy, hắn biết rõ vài món ăn chiêu bài có ảnh hưởng đến việc làm ăn của nhà hàng lớn cỡ nào, Thục Hương Các vốn bị hắn cô lập đến hấp hối, chính là dựa vào vài loại rau dưa do Lý Thanh Vân cung cấp, đột nhiên khởi tử hồi sinh, thậm chí tỏa sáng mùa xuân thứ hai, lợi nhuận kinh doanh bỏ xa Phúc Mãn Lâu bọn họ.
Lần trước Điền Mục và Chu Lệ Văn tổng giám đốc của Thục Hương Các có ý giảm bớt mâu thuẫn lẫn nhau, sau khi ăn xong đã bí mật thảo luận, định liên thủ chèn ép giá cung cấp hàng, mưu cầu lợi nhuận lớn nhất. Là thương nhân, làm như vậy không có gì không đúng cả, nhưng hai người đều đã xem nhẹ một nhân tố, đó là tính duy nhất của nhà cung cấp hàng.
Nhà cung cấp hàng duy nhất có thể quyết định sinh tử của bọn họ, còn bọn họ thì không có thủ đoạn để khống chế nhà cung cấp hàng. Vốn tưởng rằng trừ bỏ hai nhà hàng lớn nhất trong thành phố của bọn họ ra, không có ai ra giá cao hơn để thu mua nông sản của Lý Thanh Vân, chưa từng nghĩ đến thứ tốt chưa bao giờ thiếu người biết hàng, vừa trôi qua không đến hai ngày, người ta đã tìm đến cửa.
Nhìn thấy Điền Mục sốt ruột, Lý Thanh Vân lại vô cùng lạnh nhạt, xua tay cười nói: “Hôm nay tạm thời không nói chuyện cá, mua xe xong em còn bận rộn về làm việc nữa, anh không thấy thư ký Chu đang chờ ở đây sao? Gần đây sửa đường, đều là tảng đá, không dễ đi qua, bọn em còn phải đi đường vòng, không có xe không tiện.”
Tuy rằng Điền Mục không tình nguyện, nhưng biết rõ hôm nay không phải là thời cơ bàn chuyện cá, mang theo vạn phần tiếc nuối và sốt ruột, tiếp tục giới thiệu thông tin xe cho Lý Thanh Vân.
“Ủa? Đây là xe hãng nào vậy? Nhìn thật hăng hái!” Lý Thanh Vân đột nhiên lật đến hình ảnh chiếc xe bán tải có dấu hiệu đầu dê, vẻ ngoài vô cùng khí phách, cực kỳ sống động, tạo hình hết sức phù hợp với thẩm mỹ quan của Lý Thanh Vân.
Điền Mục vừa thấy, lập tức khen ngợi: “Ánh mắt tốt đấy! Nó chính là nhãn hiệu đứng đầu trong dòng xe bán tải anh định đề cử với cậu, Dodge Ram. Xe cậu xem là một chiếc xe bán tải Dodge Ram Longhorn mẫu mới nhất năm 2014, RAM 1500, dung tích xi lanh 5,7L, động cơ V8, khả năng việt dã rất mạnh, có các hình thức có thể điều chỉnh như dẫn động hai cầu, dẫn động bốn bánh, dẫn động bốn bánh tốc độ thấp, chạy chiếc xe bán tải này cậu không cần lo lắng đến tải trọng của nó, chỉ cần cậu có thể chứa được, là nó có thể vận chuyển được.”
Lý Thanh Vân khẽ gật đầu, tuy rằng cảm thấy giới thiệu của Điền Mục hơi khoa trương, nhưng vẫn là nhưng vẫn rất vừa lòng, không nói đến chứa được thì vận chuyển được, ít nhất hàng hóa tầm một hai tấn chạy trên đường núi là không thành vấn đề. Lại nói, hắn có tiểu, lái xe chở hàng chỉ là giả vờ giả vịt, rất nhiều hàng hóa thật sự, hắn không có khả năng bỏ hết toàn bộ trên xe.
Đã quyết định loại xe, Điền Mục lập tức dẫn bọn họ đến gara nhìn xe thật, xe hiện có chỉ có hai chiếc, một chiếc màu trắng một chiếc màu đỏ. Lý Thanh Vân vốn muốn màu trắng, cảm thấy chạy nó rất bảnh bao, chính là ý có phong cách. Nhưng màu trắng là xe mới vừa lắp ráp xong, còn chiếc màu đỏ vô cùng sống động, màu sắc thân xe được phun sơn nhẹ, cực kỳ xinh đẹp, đặc biệt trước đầu xe tăng thêm bốn cái đèn lớn, tô điểm cho chiếc Longhorn màu đỏ này giống như một con chỉ quái thú, hết sức hung hãn.
Điền Mục thấy Lý Thanh Vân cảm thấy có hứng thú với chiếc Dodge Ram Longhorn màu đỏ này, hơi do dự, vẫn cắn răng nói: “Chiếc cấu hình sang trọng hàng đầu này vốn được một người bạn định trước, đã tân trang xa xỉ nhất theo yêu cầu, nhưng nếu như chú em đây đã muốn, chỉ là chuyện một câu nói, để cho người bạn kia của anh chờ chiếc tiếp sau.”
“Được, chính là chiếc này!” Lý Thanh Vân vô cùng hài lòng với hiệu quả tân trang của chiếc Longhorn màu đỏ anh đào này, dù sao là xe mới, giao tiền là có thể lái đi, thủ tục giao cho Điền Mục làm thay, còn có gì không hài lòng nữa chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook