Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Thanh Vân phải đi lên trấn bắt xe, chuẩn bị vào trong thành phố thăm ba của Hồ Đại Hải. Đường không dễ đi, đường quốc lộ từ trấn Thanh Long đến Lý gia trại đang mở rộng, trên đường đều là tảng đá, người khó đi đường, xe càng khó đi, Lý Thanh Vân cảm thấy có lẽ nên mua một chiếc xe, đi vòng từ phía Tây sông Tiên Đới.

Khi đi ngang qua y quán của ông nội, Lý Thanh Vân đưa rau dưa không gian cho bọn họ, trừ bỏ cà chua, đồ gì khác ở trong không gian đều đưa. Bởi vì sợ vợ chồng Tôn Đại Kỳ hỏi về cà chua, dù sao trước đó khi cho bọn họ ăn cà chua đã nói là mua từ một lão nông khác.

Bởi vì chạy bộ đến, cho nên không mang theo nhiều thứ lắm, nếu không sẽ khiến cho người ta hoài nghi.

Vào lúc này, Lý Thanh Vân mới cảm thấy có một chiếc xe sẽ tương đối dễ dàng, không cần quá tốt, chỉ cần có thể chạy có thể chở hàng là được. Xe bán tải Great Wall trước kia đã thuê ở trong thành phố không hề tệ, vô cùng thích hợp với đối tượng có tiểu không gian như hắn, không cần tải trọng bao lớn, chỉ cần có thể chứa đồ là được, về phần chứa bao nhiêu, vậy xem nhu cầu cụ thể.

Ngày hôm qua đã chuyển cho Hồ Đại Hải năm trăm ngàn tệ, trong tài khoản của hắn còn hơn một triệu tệ, gần đây không có khoản chi tiêu gì lớn, có thể để cho Lý Thanh Vân buông tay chân ra, thực hiện một vài giấc mơ ngày xưa.

Tiêu tốn hơn hai tiếng đi đường, đi xe buýt vào trong thành phố thật sự quá khó chịu, gặp người là dừng, vốn không chạy nhanh, nếu như lái xe, hơn một tiếng là có thể đến nơi, điều này khiến cho Lý Thanh Vân kiên định ý tưởng mua xe.

Hắn tìm một chỗ hẻo lánh ở trong thành phố, lấy dưa hấu và dưa lê ở trong không gian ra, dùng túi ni lông rắn chắc xách theo, xem như là lễ vật đến thăm bệnh nhân.

Ba của Hồ Đại Hải nằm trong bệnh viện thành phố, bởi vì tức giận, nhồi máu não dẫn đến méo miệng rất nhỏ, tình huống không quá lạc quan.

Khi Lý Thanh Vân xách theo một túi ni lông dưa lê, ôm một quả dưa hấu đi vào trong bệnh viện, lập tức thu hút sự tò mò của người đi đường, tỷ lệ quay đầu nhìn siêu cao, không phải bởi vì quả dưa hấu do hắn ôm quá lớn, mà là hương vị của dưa lê quá thơm, dọc theo đường đi, mùi thơm ngào ngạt, người đi qua đường đều kinh ngạc quay đầu, muốn nhìn xem là cái gì phát ra mùi hương như vậy.

Vào thang máy, mùi hương ở trong thang máy càng đậm, ai nấy đều quay đầu, muốn tìm kiếm nguồn gốc của mùi hương, nhưng mà sau khi nhìn thấy lại không có ai không biết xấu hổ hỏi thăm.

Ba của Hồ Đại Hải nằm trên tầng 18, thuộc về phòng bệnh cán bộ cao cấp, doanh nhân giàu có giống như bọn họ, giao tiếp với chính phủ tương đối nhiều, nhận được một ít đãi ngộ đặc thù cũng là điều dễ hiểu.

Qua tầng 15, người trong thang máy đã ít đi. Trong đó có một người trẻ tuổi hơn ba mươi, hào hoa phong nhã, vẫn luôn đứng đằng sau Lý Thanh Vân, lúc này thấy ít người rồi, lại không nhịn được nữa, hỏi: “Vị tiên sinh này, dưa lê của anh mua ở đâu vậy? Mùi thật thơm!”

“Ha ha, đây là dưa nhà mình trồng ra, hoa quả xanh sạch, chẳng những mùi nồng, hương vị rất ngon.” Nói đến đây, thang máy đã dừng lại ở tầng 18, Lý Thanh Vân gật đầu với người nọ, bước ra thang máy, mà người nọ cũng đi ra khỏi thang máy.

“Bệnh nhân tôi đến thăm cũng ở tầng 18.” Người đàn ông trẻ tuổi kia giải thích một câu, còn nói thêm: “Đồ tốt như vậy, hẳn là nên tiêu thụ ở trong thành phố, giá bán ra cũng cao hơn ở nông thôn.”

“Trong thành phố có người đến thu, cũng coi như là tiêu thụ trong thành phố. Anh chờ một chút…” Lý Thanh Vân nói xong, dừng lại đặt quả dưa hấu xuống đất, lấy hai quả dưa lê từ trong túi ni lông ra, đưa cho người đàn ông, nói: “Hôm nay mang theo không nhiều, cho anh zai hai quả nếm thử, nếu như cảm thấy ăn ngon, có thể đến Lý gia trại trấn Thanh Long chúng tôi nhìn xem, hoa quả rau dưa của nơi đó bảo đảm khiến anh vừa lòng.”

Người đàn ông hào hoa phong nhã hơi do dự, không từ chối, cười nói: “Nếu như không phải hai ngày hôm nay khẩu vị của bệnh nhân không tốt, tôi sẽ không phiền toái anh, như vậy đi, tôi trả anh tiền, cần thu bao nhiêu anh hãy thu bấy nhiêu.”

“Ha ha, như vậy là mắng tôi đúng không? Không phải chỉ hai quả dưa lê thôi sao, đâu cần tiền gì chứ. Được rồi được rồi, đều là người đến thăm bệnh nhân, đừng ở đây nói lời giả tạo gì cả, nhường tới nhường lui khiến cho người ta chế giễu.” Lý Thanh Vân không thu tiền của hắn, ôm lấy dưa hấu, tiếp tục tiến lên trước.

“Ôi chao, sao lại không biết xấu hổ như thế như… cảm ơn người anh em nhiều.” Người đàn ông hào hoa phong nhã này vốn vẫn luôn gọi tiên sinh, sau khi nhận hai quả dưa lê của hắn, lại sửa miệng gọi anh em, thân thiết hơn không ít.

Cũng rất khéo, bệnh nhân hai người định đến thăm nằm trong phòng bệnh rất gần nhau, cửa phòng bệnh đối diện. Nhưng Lý Thanh Vân phát hiện, ngoài cửa phòng bệnh nhân được người đàn ông này đến thăm có hai cảnh vệ canh gác, chắc chắn không phải người thường. Còn ba của Hồ Đại Hải mặc dù là doanh dân bất động sản có tiếng ở thành phố Vân Hoang, nhưng ngoài cửa lại không có một vệ sĩ nào.

Cửa không khóa, Lý Thanh Vân trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Người đàn ông kia kinh ngạc nhìn thoáng qua phòng bệnh Lý Thanh Vân đi vào, mới nói một câu gì đó với cảnh vệ, rồi tiến vào trong phòng bệnh.

Hồ Đại Hải vẫn luôn canh chừng ở trong phòng bệnh, thấy Lý Thanh Vân đi vào, vô cùng vui mừng.

Còn ba của Hồ Đại Hải là Hồ Tử Phú nằm ở trên giường bệnh, tinh thần không tốt lắm, nhìn thấy Lý Thanh Vân đi vào, chỉ đáp một tiếng, cũng không định nói chuyện.

Hồ Đại Hải giải thích: “Ông già đang cáu kỉnh, miệng bị méo, nói chuyện không lưu loát, chọc người khác đến thăm ông ấy không vui. Đã thế, bữa sáng còn dỗi chưa ăn nữa.”

Lý Thanh Vân gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, giơ dưa lê trong tay lên, cười nói với Hồ Tử Phú: “Bác trai, cháu đến thăm bác, cũng không mang thứ gì tốt cả, chính là mang một ít hoa quả trồng trong nhà. Thuần thiên nhiên không ô nhiễm, ăn tốt cho thân thể, nếu không cháu rửa một quả cho bác nhé?”

Người này vốn đang dỗi, nghiêm mặt, không để ý đến ai, nhưng ngửi thấy mùi dưa lê, bụng lại không có tiền đồ kêu loạn ùng ục.

“Rửa, rửa một quả… nếm thử…” Hồ Tử Phú méo miệng, vô cùng khó nhọc nói ra một câu.

“Được! Lập tức xong ngay.” Lý Thanh Vân đặt dưa lê lên trên bàn, còn quả dưa hấu thì bỏ dưới gầm giường, định đi vào toilet rửa dưa.

Sao Hồ Đại Hải có thể để cho Lý Thanh Vân làm được, hắn nhận lấy ba quả dưa lê, đi vào toilet rửa.

Hoàn cảnh phòng bệnh cán bộ cao cấp không tệ, vô cùng rộng rãi, bên trong có giường bệnh nhân và giường điều dưỡng, có phòng khách cỡ nhỏ, để ghế sofa và bàn làm việc. Ngoài cửa có toilet đơn, Hồ Đại Hải nhanh chóng ra khỏi toilet, cầm dưa lê hưng phấn kêu lên: “Thanh Vân, đến nhà cậu mấy lần, sao không nhìn thấy dưa lê này nhỉ? Khi rửa, thèm đến tôi chảy cả nước miếng.”

Lý Thanh Vân cười, nói là lúc đó chỉ lo làm món ăn thôn quê, không nhớ ra. Thật ra dưa lê này được trồng ở trong tiểu không gian của hắn, cao hơn trồng ở trong ruộng bậc thang mấy đẳng cấp, nếu như không phải đến thăm bệnh nhân, bình thường Lý Thanh Vân không lấy ra ngoài, chỉ để cho người nhà mình ăn.

Không riêng gì Hồ Đại Hải, ông già ốm đau bệnh tật đột nhiên nâng người lên, giơ tay đòi dưa lê: “Thằng nhóc, nhóc thúi này, con nhanh… nhanh chút… con định bỏ đói ba con hả…”

Hồ Đại Hải vui vẻ, cười trêu nói: “Trong phòng bệnh chất đầy hoa quả đắt tiền cũng không thấy ba liếc nhìn, ai ngờ ba lại thích thứ quả này. Nếu như mẹ con biết được, chắc chắn vui vẻ hỏng rồi, mẹ con đang ở nhà nấu canh cho ba đấy.”

Hồ Tử Phú vốn không để ý đến trêu ghẹo của con trai, dùng tay run run cầm dưa lê, trực tiếp cắn, vốn không cần dao nhỏ cắt miếng. Chỉ cắn một miếng thôi, miệng đầy mùi thơm, ánh mắt Hồ Tử Phú sáng lên, miệng lẩm bẩm một câu ăn ngon, rồi không nói gì nữa, tập trung ăn, kể cả ruột dưa bên trong đều không bỏ.

Ruột dưa ăn nhiều sẽ bị tiêu chảy, nhưng mà rất nhiều người lại thích ăn ruột này, cũng là một phần ngon nhất của toàn bộ dưa lê.

Hồ Đại Hải ăn xong trước tiên, vỗ cái bụng, thèm thuồng nhìn chằm chằm dưa lê còn thừa ở trên bàn, còn chưa thỏa mãn nói: “Ăn quá ngon, thôi bỏ đi, nhịn, lưu lại cho ba.”

Lý Thanh Vân thong thả thưởng thức dưa lê sản phẩm từ trong không gian của mình, nghe vậy cười nói: “Đào và nho trong nhà sắp chín, lần sau đến sẽ mang ít hoa quả cho mọi người. Hôm nay mang không nhiều, chờ tôi mua chiếc bán tải, mang một thùng xe cho mọi người.”

Hồ Đại Hải cười to nói: “Ha ha, vậy tôi không khách khí. Cậu nhìn ba tôi kìa, ăn đến giống như trẻ con vậy, nước miếng và ruột dưa đều chảy lên quần áo rồi.”

Vừa nói đến đây, chợt nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, Hồ Đại Hải chạy ra nhìn xem, lập tức nhiệt tình kêu lên: “Là thư ký Chu sao, sao anh lại rảnh rỗi đến đây vậy?”

Hồ Đại Hải nói xong, vô cùng kích động mời người này đi vào, nói với ba mình: “Ba, thư ký Chu của thành ủy đến.”

Lý Thanh Vân nhìn theo tiếng nói, lập tức vui vẻ, lại là người đàn ông đã nhìn thấy khi vào bệnh viện, không nghĩ tới người này còn rất có thân phận, là thư ký gì đó của thành ủy.

Hồ Tử Phú vừa nhìn thấy người này đi vào, lập tức tỉnh táo tinh thần, lau miệng, định xuống khỏi giường bệnh: “Thư ký Chu, sao cậu lại đến đây? Thân thể của tôi không tốt, còn chưa đi thăm bí thư Hoàng, sao lại không biết xấu hổ để cậu tới trước?”

Không biết có chuyện gì, Hồ Tử Phú vừa sốt ruột đã nói chuyện lưu loát hơn nhiều. Tuy rằng phát âm còn chưa rõ ràng lắm, nhưng câu chữ đã liên tục, không còn đứt quãng nữa.

Thư ký ra ngoài làm việc, bình thường đại biểu cho lãnh đạo, Hồ Tử Phú cho rằng thư ký Chu đại biểu cho lãnh đạo đến thăm mình, khiến cho hắn được sủng mà kinh sợ, do đó rất kích động, chuẩn bị xuống giường nghênh đón.

Thư ký Chu vội vàng khuyên nhủ Hồ Tử Phú, không để cho hắn tùy tiện lộn xộn, giải thích: “Tổng giám đốc Hồ, thân thể của anh không tốt, đừng lộn xộn, bí thư Hoàng biết rõ tình hình của anh, chờ lãnh đạo tốt lên, sẽ đến tâm sự với anh. Hôm nay tôi tới đây là có việc riêng muốn nhờ người anh em này.”

Nói xong, thư ký Chu chỉ về phía Lý Thanh Vân.

Hồ Tử Phú ngây ngẩn cả người, Hồ Đại Hải cũng ngớ ra, không biết thư ký Chu lại có quen biết Lý Thanh Vân, còn có việc riêng hỏi hắn.

Thật ra Lý Thanh Vân đã suy nghĩ cẩn thận rồi, trừ bỏ hoa quả ra, thư ký Chu tìm mình không có khả năng là chuyện nào khác cả. Nhất định là lãnh đạo ăn thấy ngon, muốn mua một ít.

“Xin chào thư ký Chu, tôi là Lý Thanh Vân, không nghĩ tới anh lại có quen biết với bạn của tôi, sớm biết vậy đã đưa cho anh thêm vài quả dưa lê.” Lý Thanh Vân đứng lên, cười nói với hắn.

“Ha ha, cái này là duyên phận.” Thư ký Chu cười bắt tay với hắn, nói: “Thật ra mục đích tôi tới tìm cậu, chắc cậu có thể đoán được, lãnh đạo chúng ta ăn dưa lê của cậu, cực kỳ tán thưởng, khẩu vị cũng tốt hơn nhiều. Vợ lãnh đạo chúng ta vừa khéo ở đó, quyết định mua thêm một ít, cậu có tiện đưa hàng không? Nếu như không tiện, tôi tự mình đi lấy cũng được.”

“A… Hôm nay tôi vào trong thành phố làm việc, tạm thời không tiện về nhà. Nếu như lãnh đạo các anh cần gấp, anh có thể đi đến Lý gia trại ở trấn Thanh Long, ba mẹ tôi có ở nhà tìm bọn họ là được…” Lý Thanh Vân còn chưa nói xong, đã bị Hồ Đại Hải vội vàng cắt ngang.

“Người anh em của tôi, đây là thư ký Chu, đây là mua đồ cho bí thư Hoàng, cậu có chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện này hả? Nhanh nhanh nhanh, nhanh đi về nhà đi, vận chuyển một xe tới đây cho thư ký Chu.” Hồ Đại Hải chỉ mong nhéo Lý Thanh Vân vài cái, đây là cơ hội tốt bao nhiêu, có thể kết bạn với đại lãnh đạo ở trong thành phố, cơ hội tốt như vậy, bản thân đều cầu còn không được, thằng cha này còn ra sức từ chối nói là không tiện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương