Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 68
Hàn huyên vài câu, biết rõ Dương Ngọc Nô quay trở về trấn Thanh Long là vì công việc, điều này khiến cho Lý Thanh Vân thoáng yên tâm. Về phần Trần Nhị Cẩu, đó là một đề tài khác, xưởng da lông của hắn có ô nhiễm hay không, đều có trong trấn giám sát, Lý Thanh Vân không định bàn lại, miễn cho khiến nhiều người sinh nghi.
Hôm nay cô em họ Dương Ngọc Nô này tìm hắn vì chuyện rất đơn giản, bởi vì ở trên trấn không thể lên mạng, lại không có tiệm net, đang cần kiểm tra một phần tư liệu gấp, muốn hỏi hắn mượn sim 3G China Telecom.
Sim 3G có thể sử dụng ở trên máy tính, nơi trấn nhỏ hẻo lánh này chỉ có tín hiệu của China Telecom là mạnh nhất, dây mạng phổ thông còn chưa thông, nếu như muốn lên mạng, chỉ có thể sử dụng card mạng không dây 3G của China Telecom để lên mạng.
Nhưng hiện giờ Lý Thanh Vân cũng không có, sim dùng trong thành phố trước kia đã sớm quá thời hạn ngưng sử dụng. Sau khi giải thích một phen cho em họ, em họ và đồng nghiệp của nàng đều thật thất vọng.
Không chịu nổi ánh mắt thất vọng của hai người đẹp, Lý Thanh Vân đành phải gọi điện thoại cho Hồ Đại Hải, kêu ngày mai khi hắn đến thì mang sim mạng phổ biến toàn tỉnh, USB 3G trong nhà Lý Thanh Vân có, có thể không cần mang. Nhưng lấy bản tính nhà giàu của Hồ Đại Hải, chắc chắn sẽ mua nguyên bộ, hơn nữa còn là bộ dung lượng cao.
Nghe thấy Lý Thanh Vân gọi điện thoại thu xếp xong, hai cô gái mới mặt mày hớn hở, Dương Ngọc Nô vui vẻ nói: “Buổi sáng ngày mai người bạn kia của anh mới đến hả? Vậy buổi sáng ngày mai bọn em đến Lý gia trại tìm anh. Dù sao không gấp gáp gì nhiều, thời gian công ty cho bọn em rất đầy đủ.”
“Được, khởi công xây nhà sẽ bắt đầu vào ngày mai, nhiều người nhiều việc, nếu như không tìm thấy anh thì gọi điện thoại cho anh.” Lý Thanh Vân nói xong, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: “Hiện giờ các em đang ở đâu? Phòng trọ ở trên trấn rất rách nát, an toàn dễ nói, chính là không quá sạch sẽ. Nếu như không có chỗ ở thì có thể ở lại nhà ông nội anh, tầng trên có phòng trống, là chỗ anh thường xuyên ở.”
Dương Ngọc Nô cười nói: “Không cần, nhà em cũng rộng mở, mỗi ngày đi về nhà là được. Thật ra mới vừa rồi bọn em định đi về, đi hai ba dặm đường là đến bến đò, không cần lái xe, đi bộ còn có thể giảm béo.”
Đồng nghiệp của nàng tên là Tưởng Cần Cần, trùng tên với một nữ minh tinh trong nước, nhưng dung mạo của nàng lại không hề kém, một ánh mắt đặc biệt có thần, khuôn mặt thanh tú, khi cười lên vô cùng dịu dàng. Nàng không có dáng người thấp bé giống như người Xuyên Thục bình thường, trổ mã khá cao gầy, còn cao hơn Dương Ngọc Nô mấy cm, nhìn có vài phần gầy gò.
Tưởng Cần Cần ở bên cạnh nói chen vào: “Em luôn cảm thấy có bốn năm dặm đường, mới đầu đi còn chưa quen đường núi, nhưng đi nhiều vài lần là ổn. Phong cảnh nơi đây thật xinh đẹp, không khí cũng tươi mới, mới ở được vài ngày thôi, em đã không muốn về nhà.”
Nhà của Tưởng Cần Cần ở thành phố Vân Hoang, là cô gái trong thành phố lớn, có tự tin và ưu việt của cô gái trong thành phố lớn, tính cách cũng hiền lành, bằng không đã không chơi cùng với Dương Ngọc Nô.
Lý Thanh Vân nói giỡn: “Không muốn về nhà thì an cư ở trấn Thanh Long bọn anh, đàn ông tốt ở trong trấn này cũng không ít. Hiện giờ chỉ hơi nghèo thôi, nhưng chờ hai năm điều kiện kinh tế sẽ chuyển biến tốt đẹp, đến lúc đó được cả người lẫn của, một nhân sinh thắng thiên chân chính.”
Tưởng Cần Cần cười thần bí: “Em không vội, chờ Ngọc Nô của chúng ta tìm được một người đàn ông tốt, để em thấy yên tâm, thì sẽ cân nhắc đến chuyện này. Nếu giai nhân tuyệt sắc như Ngọc Nô đều không tìm được người đàn ông tốt yêu thương, em càng không thành.”
Dương Ngọc Nô hơi xấu hổ, lắc cánh tay nàng: “Được rồi, sao Cần Cần cậu nói chuyện cứ kéo lên trên người tớ thế hả. Tìm đàn ông như thế nào và dung mạo có liên quan gì chứ?
Tưởng Cần Cần nói: “Sao có thể không liên quan được? Cao phú soái thích tìm người đẹp, lùn nghèo xấu cũng thích tìm người đẹp, nhưng người đẹp bình thường đều sẽ lựa chọn cao phú soái. Có cao phú soái để lựa chọn, vậy người đẹp kia sẽ lựa chọn lùn nghèo xấu sao? Nếu như cậu không phải là người đẹp, chỉ sợ kể cả lùn nghèo xấu đều không lựa chọn cậu!”
“Được rồi, đừng lấy tiêu chuẩn kén chồng kén vợ của người trong thành các cậu để đặt lên trên thân người sống trên núi như chúng tớ. Hôn nhân của người sống trên núi vẫn rất nguyên thủy, phần lớn đều lấy xem mắt, lấy lời mai mối để định ra chung thân. Mấy năm gần đây thanh niên ra ngoài làm việc nhiều hơn, tình huống hôn nhân mới có biến hóa rất nhỏ.”
Mấy người nói chuyện phiếm xong, ngồi trên xe ba bánh của Lý Thanh Vân, chậm rãi chạy về nhà. Lý Thanh Vân nghe các nàng nói chuyện, bản thân rất ít xen vào, vào lúc này nếu như xen vào, rất dễ dẫn lửa lên trên người mình.
Nhưng cho dù hắn không mở miệng thì con gái người ta cũng không định bỏ qua cho hắn.
Tưởng Cần Cần đột nhiên hỏi: “Lý Thanh Vân, nghe nói mấy ngày trước anh đi xem mắt? Đối tượng xem mắt kia còn bị Trần Nhị Cẩu cướp mất? Anh nói tình huống cho bọn em đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Nhắc đến chuyện này Lý Thanh Vân lại tức giận, con mẹ nó, rốt cuộc là như thế nào đây, lần đầu tiên đi xem mắt gặp phải một cô gái không rõ làm ở Đông Hoàn hay Quảng Châu, còn bị người tung tin vịt mình trúng ý cô gái này, lại bị Trần Nhị Cẩu dùng tiền cướp đi, cuối cùng cô gái này và Trần Nhị Cẩu đã đính hôn, nghe nói chờ tới cuối năm sẽ kết hôn.
Nhưng mà cho dù trong lòng tức giận lớn hơn nữa thì cũng không thể xả ra với hai cô gái này, đành phải chịu đựng ngột ngạt giải thích: “Mẹ anh kêu anh đi xem, không từ chối được, nên đi xem sao, chỉ nói có mấy câu, cũng không thích cô gái như vậy, nên chuẩn bị rời đi, trở về kêu bà mối từ chối là được. Ai ngờ Trần Nhị Cẩu đi vào, nhìn trúng cô gái kia, còn nói chuẩn bị hai trăm ngàn tệ tiền lễ hỏi, kêu anh biết khó mà lui. Anh vốn không có ý định gì với cô gái kia, mặc kệ cho anh ta làm gì thì làm, nhưng anh ta lại nói năng lỗ mãng, cho nên anh dạy dỗ anh ta một chút. Sau đó anh không để ý đến nữa, đội khảo sát vào núi, cần một phiên dịch viên, anh đi theo vào núi, mới vừa xuống núi đã nghe được lời đồn đại như vậy, nói đối tượng xem mắt của anh bị cướp.”
“Ha ha, anh thật đúng là truyền thống, mẹ anh kêu anh đi xem mắt, là anh đi?” Tưởng Cần Cần nghe thấy buồn cười, lại không để ý đến giải thích của Lý Thanh Vân.
Dương Ngọc Nô lại nghiêm túc giải thích giúp Lý Thanh Vân: “Cần Cần, cậu không biết quy củ của người vùng núi. Mười dặm tám thôn, nếu như có bà mối giới thiệu đối tượng cho cậu, cậu vô cớ không đi, là không tôn trọng người khác, cho dù cậu không thích, cũng phải đi một chuyến, đi qua đó, cho đôi bên chút mặt mũi. Tớ có biết cô gái đi xem mắt với anh họ, tên là Đường Nguyệt Liên, là bạn học cùng lớp cấp ba với tớ, người rất xinh đẹp. Nhưng mà cô ấy chưa tốt nghiệp cấp ba đã bỏ học, nghe nói cùng với thân thích trong thành phố đến Đông Hoàn làm công buôn bán lời không ít tiền, căn nhà hai tầng của nhà cô ấy chính là từ từ tiền cô ấy kiếm được.”
Tưởng Cần Cần đột nhiên hú lên quái dị: “Wow, hóa ra là tiểu phú bà từ Đông Hoàn trở về nha, may mà Lý Thanh Vân không nhìn trúng cô ấy, bằng không chẳng phải là… cái kia sao.”
“Cái kia gì?” Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô đều cảm thấy không hiểu, cùng kêu lên hỏi.
“Ha ha, hóa ra hai người không biết, không biết rất tốt.” Tưởng Cần Cần cười ha ha, vội nói sang chuyện khác: “Lý Thanh Vân, nếu như anh có hai trăm ngàn tệ, anh sẽ cưới Đường Nguyệt Liên sao? Ngọc Nô cũng khen cô ta xinh đẹp, chắc chắn không kém.”
Lý Thanh Vân chỉ muốn giải thích rõ ràng lời đồn đại này, đáp lại lưu loát: “Em suy nghĩ nhiều, anh có hai triệu tệ cũng sẽ không thể cưới cô ta, xem mắt thì xem mắt, cho dù xem mắt cũng phải hợp mắt và tính nết. Cô ta không phải là đồ ăn của anh, ai thích ăn thì ăn.”
Dương Ngọc Nô cũng gật đầu lia lịa, dáng vẻ chấp nhận sâu sắc: “Anh họ tớ chắc chắn không thiếu tiền, bằng không cũng không thể xây nhà lầu. Đường Nguyệt Liên chọn người bằng tiền của, về sau sẽ có lúc cô ta phải hối hận. Nhưng mà anh họ à, khoảng thời gian trước em từng gặp Đường Nguyệt Liên, trang điểm xinh đẹp hơn hồi nhỏ, anh thật sự không thích cô ta sao?”
“Thật sự không thích.” Lý Thanh Vân nói như chém đinh chặt sắt, thậm chí nghiến răng nghiến lợi, bị phụ nữ tổn thương một lần thì thôi, kể cả xem mắt cũng bị người ta nói, đây không phải là chuyện tốt gì.
Trên mặt Dương Ngọc Nô nở nụ cười giảo hoạt, nói: “Như vậy sao, em còn tưởng, nếu như anh họ thật sự bị cô gái kia từ chối, vậy em sẽ giả vờ làm bạn gái của anh, chọc tức Đường Nguyệt Liên đấy. Nếu như có thể giúp anh họ vãn hồi thể diện, cho dù giả vờ kết hôn cũng được.”
“…” Tay Lý Thanh Vân run lên, suýt nữa đâm vào trong khe núi ven đường. Cái gì và cái gì thế này, thể diện của mình không đáng giá tiền đến vậy đâu, bởi vì một lần xem mắt mà vứt bỏ? Còn kêu cô em họ giả bộ kết hôn với mình? Muốn kết hôn thì kết hôn thật, giả cái gì mà giả.
Tưởng Cần Cần nhân cơ hội trêu ghẹo: “Tớ thấy Ngọc Nô giúp anh họ là giả, muốn kết hôn mới là thật đúng không? Tâm tư này của cậu, chỉ có kẻ mù nào đó mới không nhìn ra thôi.”
“Nào có, lời tớ nói là thật.” Dương Ngọc Nô hơi khẩn trương nhìn vào lưng Lý Thanh Vân, ngồi ở đằng sau xe ba bánh, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
Chuyện này không thể nghiêm túc, Lý Thanh Vân vội nói câu đùa giỡn, hòa tan bầu không khí xấu hổ: “Ha ha, em họ thật tốt, khi nào anh đây thật sự không tìm được vợ, em nên giúp anh một phen, bằng không anh thật sự thành zai ế.”
Dương Ngọc Nô nghe được dẩu môi, lời này có ý là thật sự không tìm được vợ thì mới cân nhắc đến nàng, chẳng khác nào từ chối cả. Nhưng nghĩ lại thì vẫn còn có hy vọng, chỉ cần anh họ không tìm được vợ, vậy mình chẳng phải…?
Tưởng Cần Cần lại không định bỏ qua cho Lý Thanh Vân đang nói sang chuyện khác, giúp đỡ Dương Ngọc Nô hỏi tới: “Anh kêu Ngọc Nô giúp đỡ anh như thế nào? Là giới thiệu cho anh một cô vợ hay là gả chính cô ấy cho anh vậy?”
“Ha ha, đều được.” Lý Thanh Vân hơi sợ cô gái này rồi, cái gì đều dám hỏi, cái gì đều muốn hỏi. Không biết đây là chủ ý của bản thân nàng hay là cô em họ kêu nàng hỏi đây.
“Anh họ chán ghét.” Dương Ngọc Nô thẹn thùng, thật sự đùa giỡn có liên quan, nàng ngược lại không làm được: “Mới vừa rồi em chỉ chọc anh chơi thôi, em mới không gả cho anh đâu. Đến lúc đó em giới thiệu Cần Cần cho anh, cậu ấy chính là bạch phú mỹ chân chính, trong nhà có tiền!”
“Ngọc Nô, cậu đi chết đi, tớ giúp đỡ cậu đến mức độ này, cậu ngược lại bán tớ đi. Nhìn xem tớ có thọc lét chết cậu không…”
“Ôi, Cần Cần cậu đáng ghét, sao lại thọc lét chỗ đó của tớ… ha ha ha… Tớ cũng không phải dễ chọc, đừng quên, tớ là cao thủ công phu…”
Hai cô gái như hoa như ngọc đùa giỡn ở đằng sau xe ba gác, động tác hơi lớn mật, hơi bốc lửa, điều này khiến cho Lý Thanh Vân đang lái xe có phần suy nghĩ lung tung, rất muốn quay ra sau nhìn xem. Nhưng đường núi này thật hẹp, hắn sợ vừa sơ ý đã rơi vào trong khe núi thì thảm.
Sắp đến cửa thôn Lý gia trại, rẽ sang hướng Tây chính là bến đò.
Lúc này nhìn thấy đằng trước có vài thằng cha lưu manh vô lại đi đến, kẻ cầm đầu chừng ba mươi tuổi, dáng người cao lớn, làn da rất đen, môi thiếu một miếng, chính là Lại Hán Tử nổi tiếng của Lý gia trại, biệt danh là Lý Khoát Tử, cả ngày trộm cắp với lũ bạn đồng loại ở xung quanh thôn, không làm việc đứng đắn, vào đồn công an vài lần nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện sửa tính.
Nếu như là bình thường, Lý Thanh Vân và Lý Khoát Tử gật đầu coi như xong, không hề có giao tình gì, cũng chưa từng trở mặt. Nhưng hôm nay không biết có chuyện gì, nhóm người này lại không chịu nhường đường, sáu bảy người đi thành hàng ở trên đường, chặn xe ba bánh.
“Ái chà, Phúc Oa làm không tệ! Ném một Đường Nguyệt Liên, lại mang về hai cô em thật ngon. Hiện giờ anh mày đã hơn ba mươi tuổi, nhưng vẫn còn ế chỏng chơ, chú mày có bí tịch trêu đùa gái gì vậy, dạy cho anh em một chút?” Lý Khoát Tử khoanh tay, đứng ở giữa đường, ánh mắt lóe lên quan sát hai cô bé xinh xắn ở trên xe ba bánh, dáng vẻ không có ý tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook