Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 69
Thật ra nông thôn các nơi trong cả nước đều giống nhau, thôn nào đều có một hai kẻ vô lại, thuộc về lưu manh, chiêu gì đều vô dụng, cứng mềm không ăn, không vướng không bận, bản thân ăn no cả nhà không đói bụng, có khi không có đồ ăn thậm chí còn làm ra chút chuyện để chui vào trong tù, chỉ vì kiếm vài miếng cơm tù.
Lý Khoát Tử chính là người như vậy, trước kia khi ba mẹ vẫn còn, còn có thể thu liễm một chút, ít nhất không dám gây họa cho người trong thôn. Nhưng kể từ sau khi ba mẹ qua đời, vậy càng thêm vô pháp vô thiên, kể cả đồ của người trong thôn mình đều dám trộm. Trưởng thôn Lý Thiên Lai là bá chủ trong thôn có khí phách như vậy đều không có cách nào với hắn, chọc hắn nóng lên, thậm chí còn đánh nhau với cả trưởng thôn.
Phần lớn đàn ông trong trấn Thanh Long đều học vài chiêu khoa chân múa tay, mà một vài kẻ xã hội đen lại rất ham thích công phu quyền cước, mặc dù không có công phu chân truyền gì, nhưng đánh nhau ở trên phố, thân thủ coi như không tệ, khiến cho không ít người vừa sợ vừa hận bọn họ.
Lý Khoát Tử học mấy bộ hồng quyền với người ta, mặc dù động tác võ thuật đẹp, nhưng thắng ở thân mạnh thể tráng, lại khiến cho hắn lĩnh ngộ được vài chiêu công phu chân thật ở trong thực chiến, do đó lăn lộn ở trong trấn Thanh Long, lại làm lên vị trí đại ca.
Nhưng mà Lý Thanh Vân chưa từng coi trọng kẻ này, mặc dù ba của hắn là một nông dân trung thực, nửa đời người không có tiếng tăm gì, không có tiền đồ lớn. Nhưng mà ông nội của Lý Thanh Vân thì không hề đơn giản, một vài thợ săn có công phu thật sự đều cực kỳ kiêng kỵ một tiểu gia tộc này của Lý Thanh Vân, bình thường có một vài cao thủ quyền cước đi qua trên trấn cũng không dám gây chuyện đến nhà Lý Thanh Vân. Còn ông ngoại Lý Thanh Vân thì càng là nhân vật không đơn giản, là tộc trưởng một thế hệ này của Trần gia câu ở trấn Thanh Long, cũng là trưởng thôn của toàn bộ Trần gia câu, Trần thức thái cực không phải đùa giỡn, càng già càng cay, đây là uy danh của mười dặm tám thôn đánh ra.
Do đó lúc này đây Lý Thanh Vân bị vài tên lưu manh chặn đường, còn nói năng lỗ mãng định đùa giỡn hai cô gái ngồi sau, điều này khiến cho Lý Thanh Vân cực kỳ tức giận, thậm chí không nghĩ đến nguyên nhân sâu xa gì, lập tức mở miệng mắng: “Lý Khoát Tử mày có ý gì? Ăn no rửng mỡ chặn đường của tao? Đừng nói mấy lời vô dụng này ở trước mặt tao, muốn nói gì thì dứt khoát chút, quanh co lòng vòng đâu giống đàn ông?”
Lý Khoát Tử thầm giận trong lòng, lại cợt nhả, thái độ châm biếm: “Ái chà, tính tình của người anh em không nhỏ đấy nhỉ, không hổ là sinh viên tài cao của trấn Thanh Long chúng ta. Có điều có phải là đàn ông hay không, mày nói không tính, nếu như mày thật sự muốn biết, có thể để cho hai cô em xinh đẹp đằng sau mày thử xem, ha ha.”
Mấy người đàn ông ở bên cạnh hắn cũng cười to thiếu đứng đắn, ánh mắt không có ý tốt càn quét trên người hai cô gái.
“Mày đồ khốn này, dám càn rỡ với ông!” Lý Thanh Vân nhảy xuống xe ba bánh, đi đến trước mặt Lý Khoát Tử, túm lấy cổ áo của hắn xách lên: “Người khác sợ mày, nhưng ông nội mày là tao đây không sợ! Hôm nay nếu như không ăn nói tử tế với ông đây, tao sẽ không để yên.”
Lý Khoát Tử bị tốc độ của Lý Thanh Vân dọa sợ, chỉ cảm thấy hoa mắt, bản thân đã bị hắn túm lấy cổ áo xách lên, lúc này mới nhớ tới lời đồn đại ở trong thôn, nói ông nội của Lý Thanh Vân là một cao thủ chân chính, trong năm tháng rối loạn đó đã từng giết không ít người. Nhưng mà chưa từng nghe nói tới Lý Thanh Vân cũng biết võ công, dựa vào tốc độ này, đánh lên trên mặt mình đều không kịp phản ứng lại.
Nhưng Lý Khoát Tử không hổ là kẻ lưu manh lõi đời, mặt đủ dày, tố chất tâm lý đủ mạnh, hắn cười lạnh một tiếng, áp chế khủng hoảng trong lòng, chỉ vào mặt mình nói: “Phúc Oa, có bản lĩnh đấy, chẳng những học giỏi, công phu dưới tay cũng không yếu. Nhưng mà chỉ không rõ mày có gan không, có gan thì đánh vào đây của tao này! Đánh đi, không đánh là đồ nhát gan! Mày đừng nói mày không có can đảm!”
Lý Khoát Tử không muốn bị mất thể diện ở trước mặt đám người hầu, do đó tỏ vẻ thật kiên cường, ra ngoài lăn lộn, điểm chú ý chính là thể diện, nếu như không hù sợ được Lý Thanh Vân, vậy về sau hắn không cần lăn lộn ở trước mắt đám anh em nữa.
“Cho tới bây giờ tao chưa từng thấy ai không biết tự trọng như vậy! Lại cầu xin tao đánh!” Lý Thanh Vân nói xong, một quyền đấm lên trên mũi hắn, trước khi máu tươi phun ra đã hung hăng đá một cước, đá vào bụng dưới của hắn, bất ngờ đá hắn bay ngược ra xa sáu bảy mét, nện lên trên vách đá bên triền núi, mới dừng lùi lại.
Lý Khoát Tử kêu thảm một tiếng, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, không biết như thế nào nữa, đã té ngã ở trên mặt đất, toàn thân đau đớn đến không cách nào hình dung, ôm bụng lăn lộn ở trên mặt đất, phun toàn bộ đồ đã ăn buổi trưa nay ra. Nhưng mà, đau đớn vẫn chưa hề giảm bớt, trong cổ họng hắn phát ra tiếng hút khí ặc ặc, không thốt ra được một chữ, hắn thậm chí cảm nhận được, ruột của mình đã bị Lý Thanh Vân đá đứt, kiểu đau đớn toàn thân kia, thật sự không cách nào hình dung.
“Trời ạ, thằng chó này dám đánh anh Khoát Tử, không muốn sống nữa sao? Vào núi ăn tim gấu gan báo hay sao?”
“Anh Khoát Tử, anh sao rồi? Bị thương đến đâu rồi? Anh tạm chịu đựng trước, để cho tụi em báo thù cho anh. Muốn cánh tay hay chân do anh quyết định? A, anh Khoát Tử, anh nói gì đi chứ?”
“Thằng khốn này nhìn như thư sinh, xuống tay lại thật ác độc, mọi người cùng tiến lên, phế bỏ nó trước, báo thù cho anh Khoát Tử…”
Vài kẻ này kêu lên, vây quanh Lý Thanh Vân, miệng mắng không sạch sẽ, định ra tay.
“Anh họ, em tới giúp anh!” Dương Ngọc Nô nhảy xuống xe ba bánh, hai ba bước đã xông vào trung tâm hỗn loạn, đứng kề vai bên cạnh Lý Thanh Vân, đối mặt với vài tên lưu manh, nghiêm nghị không sợ hãi.
Tưởng Cần Cần giống như mới vừa phản ứng lại kịp, đột nhiên hét lên một tiếng, cực kỳ hưng phấn nói: “Wow, động tác đánh người của anh Thanh Vân thật soái, em đã quên chụp hình post lên Weibo rồi! Lại đánh một lần nữa, lại đánh thêm một lần nữa, để em còn chụp ảnh… Hả, Ngọc Nô, sao cậu lại xuống đó vậy, quá nguy hiểm, cậu mau quay lại, đánh nhau là chuyện của đàn ông, phụ nữ chúng ta tham gia cái gì?”
Nhưng mà, động tác của Dương Ngọc Nô đã dọa sợ nàng, một tên lưu manh vung quyền đánh Lý Thanh Vân, hắn còn chưa đánh trả, đã thấy Dương Ngọc Nô chắn ở trước mặt, vừa kéo vừa áp sát, tên lưu manh kia kêu thảm một tiếng, lại bay lên trên không bay ra xa bốn năm mét, nện lên trên người Lý Khoát Tử còn đang lăn lộn trên đất.
Một chiêu này vừa dứt khoát lại lưu loát, dùng sức cực kỳ khéo léo, không phải sức mạnh của Lý Thanh Vân có thể sánh bằng.
Lại một thằng cha to con không tin tà, vẻ mặt dữ tợn nhào tới, định túm vào ngực Dương Ngọc Nô. Phen này đã chọc tức nàng, thầm mắng một tiếng vô sỉ, tay ngọc phất qua, chỉ nghe rắc một tiếng, bốn ngón tay của kẻ này đã vặn vẹo biến dạng, nhưng vẫn còn chưa xong. Thân pháp của Dương Ngọc Nô giống như bươm bướm lượn qua bụi hoa, chỉ một bước hình cung, đã vòng ra đằng sau kẻ này, không hề quay đầu lại, vòng eo tinh tế của nàng khẽ xoay, quyền trắng giống như chùy, rắc một tiếng nện lên trên gáy người nọ, kẻ lưu manh kia hét lên ngã gục, không thốt ra một tiếng đã hôn mê.
Đừng nói Tưởng Cần Cần trợn tròn mắt, kể cả Lý Thanh Vân đều sửng sốt vài giây, không nghĩ tới đã hơn mười năm không thấy cô em họ bày ra công phu, lúc này mới vừa ra tay đã lại trở nên lợi hại đến như thế, khiến cho hắn một chàng trai cao to thấy xấu hổ.
“Em cẩn thận một chút, lưu lại cho anh hai tên!” Lý Thanh Vân quát to một tiếng, lập tức xông tới, chia sẻ áp lực cho em họ. Hắn am hiểu tốc độ và sức mạnh, hiện giờ mỗi ngày đều uống nước suối không gian, thân thể đều sắp biến thành quái vật, giống như đầu tàu, ở trước mặt lưu manh, đấu đá bừa bãi, không kẻ nào có thể gắng gượng chống đỡ nổi một chiêu nửa thức ở dưới tay hắn.
Trong kinh quyền có câu, một lực thắng mười. Ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối, chiêu số quyền pháp giống như núi băng gặp phải biển lửa, chỉ có nước tan chảy. Trong kinh quyền lại có câu, võ công thiên hạ, chỉ có nhanh là không phá được. Có ý nói, võ công của ngươi lại cao nữa, quyền pháp lại tinh diệu nữa, đều có chỗ chưa đủ và lỗ hổng rất nhỏ, có lỗ hổng là có phương pháp phá giải. Nhưng khi tốc độ của ngươi nhanh đến mức tận cùng, cho dù có lỗ hổng thì người khác cũng không nắm bắt được, có thể đứng ở thế bất bại.
Vì thế một đám lưu manh hoành hành quê nhà bị một nam một nữ này đánh cho lăn lộn đầy đất cầu xin tha thứ, cộng thêm hai kẻ hôn mê, về cơ bản không có sức chiến đấu nữa. Lý Thanh Vân xuống tay không nhẹ không nặng, kẻ bị hắn đánh trúng, nhẹ thì tổn thương gân cốt, nặng thì nội tạng sai lệch vị trí, không có hai ba tháng không xuống giường nổi. Còn Dương Ngọc Nô đánh rất đẹp mắt, có nương tay, chỉ đánh người bay đánh ngất xỉu, tĩnh dưỡng vài ngày là sẽ khôi phục.
Lý Khoát Tử cuối cùng hòa hoãn lại, đau đến đầu đầy mồ hôi, nói: “Phúc Oa, bây giờ anh nhận tội, đừng làm khó xử đám anh em của anh, có gì thì nhằm vào anh. Người làng quê mình, đừng xuống tay nặng như vậy có được không?”
Hiện giờ Lý Thanh Vân đã đắc tội hắn, đâu còn quan tâm quê nhà với không quê nhà cái gì, không dọa sợ hắn, hắn còn tưởng mình dễ bắt nạt.
“Hiện giờ biết là người làng quê sao?” Lý Thanh Vân đi qua, một bạt tai quất lên trên mặt hắn, lạnh lùng nói: “Đừng cho rằng người thành thật dễ bắt nạt, anh dựa vào đâu chặn đường của tôi? Anh đã rảnh rỗi tìm đánh, cũng đừng trách tôi đánh anh.”
Một chút sợ hãi và căm hận lóe lên trong mắt Lý Khoát Tử, cuối cùng hắn đã biết bình thường khi mình bắt nạt người khác, hàm ý trong ánh mắt phức tạp của người ta đối với mình là như thế nào.
“Tao đâu rảnh rỗi đi tìm việc? Là mày khinh thường tao trước.” Nhắc tới chuyện này, trong mắt Lý Khoát Tử lại lóe lên vẻ tức giận bất bình.
“Chúng ta ngày thường nước giếng không phạm nước sông, tôi chọc ghẹo gì anh?” Lý Thanh Vân buồn bực hỏi.
Lý Khoát Tử do dự một chút mới giọng căm hận nói: “Nhà mày xây nhà, kêu Đại Đầu và Miêu Đản mời người trong thôn đến làm việc, người già đều có, vì sao lại không nhận tao? Như vậy chẳng phải khinh thường người sao! Mày đã khinh thường tao, trong lòng tao kìm nén bực bội, cho nên mới tìm mày gây chuyện.”
“Hả…” Lý Thanh Vân lập nghẹn họng, hóa ra nguyên nhân của phiền toái là ở đây, không phải hắn khinh thường Lý Khoát Tử, là do thanh danh của thằng cha này quá kém, vừa lười lại hư hỏng, nếu như người trong thôn biết phải làm việc với hắn, đoán chừng rất nhiều người đều sẽ không tới.
Dương Ngọc Nô đi tới, tức giận nói: “Anh họ tôi xây nhà, muốn mời ai thì mời, đây là tự do của anh ấy, không mời anh, anh đến gây phiền toái? Anh đúng là bá đạo! Lại nói, mời anh, anh sẽ làm việc tử tế sao? Không ăn trộm vật liệu mang ra ngoài? Không ba ngày hai đầu thiếu công? Không cả ngày gây chuyện? Chỉ huy người khác làm này làm kia, còn bản thân anh chẳng làm gì cả? Đừng tưởng rằng tôi ở Trần gia câu không biết gì về anh, người trong thôn tôi ăn thua thiệt ở chỗ anh đâu chỉ đôi ba người!”
“Tôi… cái này… cô…” Mới vừa rồi sau khi ra tay, Lý Khoát Tử mới nhận ra công phu thái cực được Dương Ngọc Nô sử dụng, đã hối hận vì đùa bỡn nàng. Mấy thôn xóm gần đây, công phu đều có bóng dáng trường phái, vừa ra tay là biết của hộ của thôn nào. Người của Trần gia câu được công nhận là không dễ chọc, trên 60% đàn ông trong thôn đều từng học công phu.
Đúng lúc này, đằng sau truyền đến tiếng xe máy brừm brừm, trưởng thôn Lý Thiên Lai của Lý gia trại chạy từ trong trấn về, nhìn thấy ở đây có đánh nhau, lập tức dừng xe lại, lạnh lùng quát hỏi: “Làm gì đó? Làm gì đó? Lý Khoát Tử, cậu thằng khốn này muốn chết phải không? Năng lực lớn quá nhỉ, ở cửa thôn chúng ta bắt nạt người của thôn ta! Tôi tức chết rồi, hôm nay xử chết cậu… cậu… sao cậu lại bị thương?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook