Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 59
Đầu của Lý Thanh Vân đều lớn, mới đi ra ngoài mấy ngày, tin đồn gì đều có, người nói năng lung tung ở trong thôn cũng thật nhiều, còn chưa làm rõ ràng đã dám truyền bậy bạ, ở ngoài mặt lại không dám đắc tội người ta, nhưng trong lòng thì tức giận mắng một câu: Đều con mẹ nó rảnh rỗi.
Về đến nhà, ba Lý Thừa Văn đang thu dọn đồ đạc, thấy Lý Thanh Vân trở về, vô cùng vui mừng, nhận lấy ba lô của con trai hỏi: “Ở trong núi không gặp nguy hiểm đấy chứ? Nhanh đi tắm đi, lên giường ngủ, hoa quả rau dưa trong ruộng đều vô cùng tốt, đã có thể hái được, mẹ của con đang bận rộn dưới ruộng. Còn có một việc, mấy ngày trước Hồ Đại Hải đến đây, nói không liên lạc được với con, không thể xác định dùng bộ bản vẽ thi công nào, nên vận chuyển vật liệu xây dựng đến trước, kêu khi nào con trở về thì gọi điện thoại cho cậu ấy.”
“Không có gì nguy hiểm, có chú Thất Thốn chăm sóc mà. Ừm, được ạ, để sau gọi điện thoại cho cậu ấy, con đi tắm rửa trước. Đúng rồi, nếu như buổi tối rảnh rỗi, con muốn mời chú Thất Thốn đến nhà uống hai chén!” Thân thể Lý Thanh Vân không hề cảm thấy mệt nhọc, chỉ trong lòng hơi mệt, ở dã ngoại vài ngày, tinh thần luôn căng thẳng, trở về nhà mới triệt để thả lỏng.
“Biết rồi, lát nữa ba xuống ruộng nói với mẹ con, để cho bà ấy về sớm một chút nấu ăn.” Lý Thừa Văn sảng khoái lên tiếng.
Lý Thanh Vân tắm rửa xong, điều chỉnh điện thoại về tắt chuông, sau đó nằm xuống ngủ. Một giấc ngủ đến trời sắp tối, vừa nhìn xem điện thoại di động, trên đó có rất nhiều tin nhắn và điện thoại chưa nghe. Người gọi cho nhiều nhất là Hồ Đại Hải, Lý Thanh Vân biết có chuyện gì, do đó lập tức gọi lại.
Điện thoại vừa được nhận, đã truyền đến giọng nói chọc ngoáy hùng hổ của Hồ Đại Hải: “Con mẹ nó, cậu đồ khốn này cuối cùng đã gọi điện thoại lại cho tôi. Hiện giờ xuống núi rồi hả? Điện thoại di động rách nát kia của cậu, sau khi vào núi là không có sóng. Bản vẽ thiết kế có ba phương án, vốn gửi vào email cho cậu rồi, nhưng vừa nghĩ đến chỗ tồi tàn kia của cậu không có internet, gửi đi cũng uổng phí, do đó tôi dùng di động gửi tin nhắn và wechat, luôn có cách nào đó để cậu có thể nhận được. Chỉ cần cậu xác định phương án bản vẽ, chuyên gia và công nhân xây dựng có thể đến thôn các cậu trong phút chốc, lập tức khởi công.”
Lý Thanh Vân cười to: “Ha ha, giữa trưa tôi mới từ trong núi đi ra, cơm đều chưa ăn, ngủ một giấc cho đến bây giờ, sắp mệt chết đi được. Ừm, tôi đã biết, sẽ lập tức xem. Lão Hồ, chuyện lần này làm phiền cậu, ngày mai đến mời cậu ăn đại tiệc núi rừng.”
Hồ Đại Hải giả vờ tức giận nói: “Lão Hồ em gái cậu, gọi là anh Hải, đừng gọi ông đây già đi. Nhưng mà anh Hải cậu lòng dạ rộng lớn, nên không so đo với cậu. Đại tiệc kia có lớn hay không không quan trọng, cứ dựa theo tiêu chuẩn chiêu đãi lần trước của cậu là được.”
“Cậu cứ nhìn là được! Bảo đảm cậu ăn đến không đi nổi!” Lý Thanh Vân cười nói.
“Vậy thì được. A đúng rồi, cô nàng xinh đẹp lai Pháp cùng vào núi với cậu như thế nào? Dáng người kia khuôn mặt kia thật tuyệt vời, cậu có tìm được cơ hội xuống tay không thế?”
“…” Nhắc tới chuyện này lại buồn bực, Lý Thanh Vân cúp luôn điện thoại.
Sau đó mở tin nhắn ra, kiểm tra tin nhắn Hồ Đại Hải gửi tới, nhận thì nhận được, đáng tiếc độ phân giải hình ảnh quá kém, nhìn không rõ. Vì thế lại mở wechat ra, dùng mạng 2G đợi hồi lâu, cuối cùng có thể mở ra được, ba bản thiết kế xây dựng, không biết tiêu tốn bao nhiêu dung lượng nữa, cuối cùng có thể thấy rõ.
Ba phương án thiết kế đều không tệ, kết hợp với hoàn cảnh xung quanh, có sông có núi có trúc có hoa cỏ có cây ăn quả… Nhưng Lý Thanh Vân thích nhất là bản thiết kế thứ hai, biệt thự hai tầng một lửng, còn có một tầng hầm ngầm toàn diện tích, có thể cất giữ rượu ngon hoặc đồ vật linh tinh.
Diện tích quy hoạch trong viện cũng phù hợp với suy nghĩ của Lý Thanh Vân, xây dựng sân vườn đằng sau cần đến một chuyên gia khác làm ra kết xuất 3D. Nhưng chỗ ở lý tưởng của suy nghĩ ở trong lòng hắn phải là dáng vẻ như vậy. Con đường hư hỏng ở bên ngoài viện và quanh hồ nước cũng có thể tu sửa trọng điểm, dù sao mảnh đất này đều thuộc về mình, tốn thêm ít tiền là có thể nối thông con đường nhỏ này đến đại lộ, tiện cho xe quay đầu.
Vì thế Lý Thanh Vân nhắn tin trả lời Hồ Đại Hải, nói thích phương án bản vẽ thứ hai, có kèm tầng hầm ngầm có thể cất giữ được rất nhiều thứ, dân quê thích phòng cất giữ không gian lớn.
Hồ Đại Hải đáp lại hắn bằng một mặt quỷ cực lớn, ý là giàu có như ngươi muốn xây biệt thự rồi còn dân quê cái gì nữa? Đừng đùa giỡn quốc tế nữa.
Lý Thanh Vân cười, không đáp lại, bởi vì không giải thích rõ với thằng cha này được. Tiền của mình không nói rõ lai lịch, cho dù tương lai lại có tiền, hắn cũng cảm thấy bản thân từ trong xương là tư tưởng tiểu nông, ở biệt thự thì không phải là dân quê sao?
Xử lý xong tin nhắn của Hồ Đại Hải, hắn phát hiện người gọi điện thoại cho mình nhiều nhất là người phụ trách của hai nhà hàng. Một lần vào núi này mất tám chín ngày, rau dưa không gian tích trữ của hai nhà hàng chắc đã dùng hết, sốt ruột là đương nhiên.
Đang định gọi lại, đã thấy mẹ Trần Tú Chi từ ngoài ruộng về, Lý Thanh Vân vội đổ một ly nước suối không gian, bưng qua cho mẹ: “Mẹ, uống chút nước nghỉ ngơi trước đã, ruộng nhà chúng ta không nhiều, có thể chậm rãi làm.”
“Con yêu đã về rồi đấy hả, con rót nước cho mình là được, con vào núi cũng mệt mỏi, không cần phải để ý đến mẹ.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng thấy Lý Thanh Vân bưng nước đến cho mình, vẫn vui vẻ nhận lấy, một hơi uống thấy đáy: “Ừm, nước này uống ngon, sẽ không phải lại là nước do bạn học của con mang từ nước ngoài về đấy chứ?”
Lý Thanh Vân cười che giấu nói: “Ha ha, lần này không phải, ở trong núi sâu nhìn thấy không ít nước suối trong suốt, hương vị không hề kém hơn nước nhập khẩu kia. Khi trở về, con thấy ba lô trống không nên rót hai thùng nước mang về.”
“Thứ gì đều mang về nhà, cũng không sợ mệt sao.” Trần Tú Chi uống hết nước, cảm giác mệt mỏi ở trên người giống như đột nhiên biến mất, chỉ cho rằng vì nhìn thấy con trai về tâm tình tốt, cũng không nghĩ nhiều. Nàng ngồi trên ghế ở trong sân, lau mồ hôi nói: “Rau dưa trong ruộng đột nhiên mọc dài, còn sớm hơn của mọi người, vài ngày này khiến mẹ và ba con mệt chết được! Hôm nay vào trong ruộng nhìn xem, đã có thể hái được, nếu như không có người mua buôn đến thu, chỉ có thể mang vào thành phố để bán.”
Một suy nghĩ lóe lên, Lý Thanh Vân vội nói: “Vấn đề tiêu thụ rau dưa và hoa quả không cần phải gấp gáp, có thể để cho con xử lý. Con có quen bạn bè mở nhà hàng lớn ở trong thành, có thể để cho bọn họ trực tiếp đến lấy hàng.”
“Ha ha, con yêu đừng đùa cho mẹ vui chứ. Nhà hàng lớn ở trong thành ai mà chẳng phải là ông chủ lớn kiêu ngạo, năm vừa rồi chúng ta đưa hàng cho bọn họ, bọn họ còn thích ép giá càng thấp càng tốt, sao có thể đến trong ruộng nhà mình để lấy hàng chứ? Nhà khác khỏi phải nói, kể cả anh rể con đều không cần rau dưa nhà chúng ta…”
Lý Thanh Vân khuyên lơn: “Anh rể con người này thích tránh phiền phức, cảm thấy nhập hàng từ chợ nông sản tiện lợi, nhiều chủng loại, cũng không thích có lui tới về kinh tế với chúng ta, cẩn thận ngẫm lại, con cũng hiểu được. Nhưng không nói đến anh ta, tính cách của con người luôn có khuyết điểm như vậy, chỉ cần anh ta đối xử tốt với chị gái con, con quan tâm anh ta nhập hàng rau dưa nhà ai làm gì?”
“Đúng thế, thật sự không cần quan tâm đến nó. Nhưng mà mẹ phải quan tâm chuyện của con, đối tượng thím hai con giới thiệu cho con bị Trần Nhị Cẩu cướp đi, mẹ lại kêu thím ấy liên hệ thêm mấy người cho con, vài ngày nữa con tranh thủ thời gian lại đi xem. Nhưng mẹ phải nói này, những người này thật sự không bằng em họ con Bạch Ny đâu, hiện giờ con bé kia thật xinh đẹp, bằng cấp cao lại hiểu chuyện, để cho mẹ yên tâm là con bé thật tình thích con. Sau khi nghe nói chuyện của con, vẫn luôn trông mong đến trong nhà hai ba lần, nếu như không phải sợ con không quên chuyện quá khứ, mẹ thật sự muốn đồng ý thay con.”
“…” Lý Thanh Vân xem như hiểu rõ, hóa ra mẹ mình mới là đầu sỏ của lời đồn đại, chần chừ một chút hắn mới buồn bực hỏi: “Không phải em ấy đi làm ở trong thành phố sao? Tại sao lại trở về vậy? Lại nói, da mặt em Bạch Ny mỏng như vậy, lại sẽ chạy đến nhà mình vài lần, nói những lời này với mẹ? Mẹ đừng truyền linh tinh khiến cho em ấy không xuống đài được, danh dự không dễ nghe.”
Trần Tú Chi cười nói: “Con yên tâm, mẹ không phải người như vậy, mẹ còn thích cô bé kia hơn con. Nhưng con bé thật sự đã về, nói là công ty phái đến công tác ở trong trấn, nhà máy da lông của Trần Nhị Cẩu ở trong trấn không tuân theo quy định xả nước thải, trong trấn mời công ty con bé đến kiểm tra chất nước, con bé tranh thủ đến nhà mình mấy lần, còn mang theo lễ vật cho mẹ nữa đấy.”
Lý Thanh Vân chịu thua nàng, cảm thấy mình giống như không ai muốn vậy, suốt ngày bận rộn tìm đối tượng cho mình. Nếu như lại gặp thêm vài cô gái giống như Đường Nguyệt Liên, hắn cảm thấy mình chắc chắn không thể sống nổi, không chừng bị người trong thôn đồn đại thành cái dạng gì. Rõ ràng là mình không cần Đường Nguyệt Liên có được không hả? Sao lại biến thành bị Trần Nhị Cẩu cướp mất đối tượng chứ? Mình có kém cỏi như vậy sao?
Kim Tệ và Đồng Tệ đói bụng, lắc đầu vẫy đuôi cọ lên quần hắn. Trần Tú Chi nhìn trời, vội đi rửa tay hái rau, chuẩn bị xào rau nấu cơm. Vừa bận rộn vừa còn không quên tiếp tục khuyên bảo Lý Thanh Vân, kêu hắn cân nhắc cô em họ, dù sao không có liên hệ máu mủ, người ta lại xinh đẹp như vậy, kết hôn là thân càng thêm thân, có gì mất mặt đâu chứ?
Lý Thanh Vân không muốn nghe mấy lời này, đang định làm sao để lấy cớ đi ra ngoài, đã thấy một bóng dáng nam thanh niên cao gầy xuất hiện ở cổng, đầu rất to, đeo cặp kính cận gọng đen, đang thò đầu thò cổ nhìn vào trong sân.
“Lý Vân Thông? Lý Đại Đầu? Sao cậu đã về vậy?” Lý Thanh Vân nghi ngờ kêu lên, vội chạy ra.
Thanh niên cao gầy có cái đầu to, không mở miệng đã cười trước, nhưng khi cười để lộ ra hai cái răng cửa to, khiến cho nụ cười hơi đáng khinh: “He he, he he… sao em không thể trở về chứ? Nửa học kỳ cuối cùng thực tập, em cảm thấy không học được gì ở trong nhà máy cả, tiền lương lại thấp, nên về nhà nghỉ ngơi vài ngày, chờ nhận bằng tốt nghiệp lại ra ngoài tìm việc.”
Lý Vân Thông là con trai của thợ săn bắt rắn Lý Thất Thốn, nhỏ hơn Lý Thanh Vân hai tuổi, thi đỗ một trường cao đẳng trong tỉnh nhà, học chuyên ngành quản lý. Quan hệ của hai người không tệ, từ nhỏ đã chơi chung cho đến lớn, trước kia khi Lý Thanh Vân còn làm việc ở thành phố Vân Hoang, mỗi khi đến kỳ nghỉ đông nghỉ hè, hắn không ít lần đến xin cơm.
Lý Thanh Vân vỗ mấy cái lên đầu hắn, cười nói: “Đại Đầu, cậu được đấy, không nghĩ tới chỉ chớp mắt cậu đã sắp tốt nghiệp rồi. Vừa vặn hôm nay mời ba cậu ăn cơm, cậu và mẹ cậu cùng đến đi, chúng ta tâm sự ở trên bàn cơm, uống vài chén.”
“He he, em đang đi thăm dò tin tức cho ba em, nhìn xem nhà anh làm xong cơm chưa, nếu làm xong thì đi gọi ba em đến. Em nghe ba em nói rồi, vài ngày này mọi người ở trong núi không dễ chịu, còn bị thương hai thằng quỷ Tây! Nhưng mà em nghe nói có một cô bé nước ngoài vô cùng thích anh, lúc gần đi còn ôm anh hôn hồi lâu nữa!”
“Ba cậu không đáng tin gì cả, sao chuyện gì đều truyền ra ngoài chứ?” Lý Thanh Vân ra sức biện giải, nhưng không nghĩ tới chuyện này bị truyền đến cả thôn trấn đều biết rõ: “Anh em mình không nói dóc, vốn không có chuyện kia. Hôn môi chỉ là lễ tiết của cô bé nước ngoài đó thôi, giống như bắt tay của nước mình vậy. Đúng rồi, hôn môi trước khi đi được gọi là hôn tạm biệt.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook