Lời kia Lý Thanh Vân đều lười phiên dịch, ngươi thích uống thì uống, ông đây lại không phải là ba ngươi, quan tâm ngươi chết sống làm gì. Hắn vỗ tay, đi sang bên cạnh cái giá nướng, một lái xe quân nhân đang ở đó nướng thỏ hoang, không để cho nó bị cháy khét.

Chú Thất Thốn rửa dụng cụ chữa bệnh, lại cẩn thận bỏ vào trong bao, sau đó mới nhặt hai con gà rừng nhỏ lên, khen ngợi: “Không tệ, trọng lượng như vậy vừa vặn tươi non, làm gà ăn mày vừa khéo.”

Nói xong, không thèm nhìn George đang cầm viên thuốc không bỏ vào trong miệng, đi đến bên cạnh dòng suối nhỏ trước mặt để xử lý gà rừng.

Đội trưởng đội khảo sát Trương Triêu Dương vẫn luôn ở bên cạnh quan sát không hề nói chen vào đột nhiên hỏi: “Lý Thanh Vân, cái này là phương pháp dân gian bao trị tất cả vết thương bị rắn cắn được lưu truyền từ rất lâu ở khu vực Xuyên Thục đúng không?”

Lý Thanh Vân ngồi ở trên ba lô của mình, nói: “Có thể bao trị tất cả vết thương bị rắn cắn hay không thì tôi không biết rõ, nhưng trên cơ bản đều có thể điều trị vết thương rắn cắn từng xuất hiện ở trấn Thanh Long.”

Trương Triêu Dương tiếp tục hỏi: “Trước khi đến đây tôi đã từng đọc rất nhiều tư liệu, phát hiện ở trong ghi chép lại, toàn bộ thành phố Vân Hoang đều không có rắn năm bước. Vì sao vừa lên núi lại gặp chứ? Còn có người bị rắn cắn nữa? Có lẽ số lượng rắn năm bước ở đây không ít đâu nhỉ?”

Lý Thanh Vân đáp lại: “Đúng rồi, là rất nhiều đấy, ai nói cho anh biết ở nơi đây không có rắn năm bước vậy? Toàn bộ thành phố Vân Hoang thì quá lớn, tôi khó mà nói, nhưng ở trấn Thanh Long, rắn năm bước thường xuyên lui tới, hôm kia ở bên bờ hồ nhà tôi, ba tôi còn bắt được hai ba con rắn năm bước, nói là thịt rắn ăn ngon, còn có thể chữa bệnh, ông ấy chuyên môn chọn rắn năm bước để bắt, rắn rau và rắn cạp nong khác đều không bắt.”

Trương Triêu Dương gần như nhảy dựng lên, gấp đến độ đổ mồ hôi đầy mặt, kêu lên: “Không thể nào! Khu Xuyên Thục các cậu đâu thể có rắn cạp nong chứ? Tôi điều tra tư liệu, nhớ toàn bộ khu Xuyên Thục các cậu chỉ có mười sáu loại rắn độc, còn thành phố Vân Hoang các cậu chỉ có sáu bảy loại rắn độc như rắn đầu sắt Mangshan, rắn lục đầu trắng, trúc diệp thanh vân vân, không có rắn năm bước và rắn cạp nong!”

Lý Thanh Vân tỏ vẻ nghi ngờ nhìn hắn hồi lâu, nhìn đến khiến đối phương không còn kiên nhẫn, hắn mới nói thầm: “Mấy người rốt cuộc có phải là chuyên gia không vậy? Sự thật rõ ràng, mấy người lại không tin? Nếu như tôi nói ở đây còn có rắn hổ mang chúa và trúc diệp thanh, có phải mấy người còn chưa tin không?”

“Rắn hổ mang chúa và trúc diệp thanh có thể có, nhưng rắn năm bước và rắn cạp nong ở thành phố Vân Hoang chắc chắn chưa từng được ghi chép lại.” Nhắc đến tri thức ở phương diện chuyên nghiệp, đội trưởng Trương không hề nhượng bộ, vô cùng tự tin.

“Được rồi, anh là chuyên gia, tôi không tranh được với anh. Nhưng đợi lát nữa tôi bắt mấy con rắn cạp nong cho anh nhìn xem, đúng rồi, còn có rắn cạp nong đấy…”

Trương Triêu Dương lập tức hỗn độn, cực kỳ nghiêm túc sửa lại: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào…”

Đổi thành một thành viên trung niên đội Trung Quốc dán sát lại, vẻ mặt hiền hòa hỏi: “Chàng trai phiên dịch, tôi hỏi một việc, phương pháp điều trị của thợ săn kia thật sự có tác dụng sao? Không cần gọi xe cứu thương sao? Cậu phải biết rằng, người bị thương là chuyên gia nước ngoài, nếu như xảy ra chuyện ở đây, tất cả mọi người phải gánh chịu trách nhiệm!”

Nếu như không phải nể tình đều là người Trung Quốc, Lý Thanh Vân đều không muốn trả lời. Khi hắn đang định mở miệng nhẫn nại giải thích, lại nghe lái xe quân nhân đang nướng thỏ hoang ở bên cạnh nói: “Ông anh, anh cứ yên tâm đi, trước kia khi tiểu đoàn bọn tôi làm huấn luyện dã ngoại đặc biệt ở trong núi sâu, không cẩn thận tiến vào trong một hang núi toàn là rắn độc, lúc đó có hơn mười đồng đội bị rắn độc cắn, nhưng huyết thanh kháng độc rắn cấp cứu được bọn tôi mang theo chỉ có năm phần. Trời sắp tối rồi, cách nơi bọn tôi đóng quân lại xa, kêu máy bay trực thăng đều chưa chắc đã tìm được bọn tôi. May mắn gặp được một lão thợ săn địa phương, ông ấy dùng biện pháp tương tự vậy, kéo đồng đội của bọn tôi từ bên bờ cái chết về. Hình dung như thế nào đây, sau khi hừng đông, chừng mười người dùng phương pháp dân gian này cứu chữa đều khôi phục bình thường, sống sót, còn năm người dùng huyết thanh kháng độc rắn thì đang phát sốt, sưng phù, một người trong đó có vẻ dùng huyết thanh không đúng độc, xuất hiện các triệu chứng nguy hiểm như suy hô hấp. Cuối cùng năm người này đều được máy bay trực thăng đón đi cấp cứu…”

“Thật sao? Ha ha, vậy thì tốt, thợ săn được chúng ta mời dẫn đường lần này rất đáng giá.” Người trung niên kia nói xong, lại chạy đến bên cạnh George, dùng tay ra hiệu, nói liên tục kèm khoa tay múa chân, trộn lẫn với từ tiếng Anh phát âm cổ quái, khuyên bảo George nhanh chóng uống viên thuốc vào.

George rất sợ sệt, băn khoăn nhiều lắm, Michelle lẫn cả đội đều không nhìn nổi nữa, căm giận mắng một câu gì đó, sau đó chạy đến bên cạnh Lý Thanh Vân, đùa hai con chó con.

“Vân, phương pháp điều trị rắn độc vừa rồi vốn đến từ thuật phù thủy của Trung Quốc sao? Anh biết làm không?” Michelle tỏ vẻ sùng bái, giống như vô cùng tán thưởng phương pháp chữa trị rắn cắn bị thương của chú Thất Thốn.

“Không biết! Đó là bí phương tổ truyền của chú Thất Thúc tôi. Hàm nghĩa của bí phương tổ truyền là chỉ có ba truyền cho con trai, con trai lại truyền cho cháu trai… tóm lại, người ngoài không thể học được.” Trấn Thanh Long quá mức hẻo lánh, rất nhiều truyền thống đều tuân theo quy chế cổ xưa, rất giữ quy củ, không làm loạn giống như bên ngoài.

Michelle hơi buồn rầu chống cằm, thở dài: “Haizzz, thật đáng tiếc, tôi còn định học đấy, tôi có thể trả tiền, trả thật nhiều tiền… Bởi vì tôi thích đi thám hiểm bên ngoài, rắn độc trùng độc thường xuyên gặp phải, nếu như không có thuốc cấp cứu, sẽ rất nguy hiểm. Vào năm mười hai tuổi, tôi đã từng bị rắn độc cắn, bây giờ còn lưu lại bóng ma, rất sợ chúng nó.”

“Tuy rằng rất muốn giúp đỡ cô, nhưng bản thân tôi cũng không có cách nào, dùng tiếng Trung tóm tắt đơn giản, chính là lực bất tòng tâm.” Phong cảnh gần đó không tệ, Lý Thanh Vân vừa trả lời, thuận tay chụp không ít ảnh.

Đúng lúc này, thình lình nghe thấy chú Thất Thốn ở bên cạnh dòng suối nhỏ kêu lên: “Phúc oa, đến đây làm xử lý cuối cùng cho gà rừng đã rửa sạch, chú thấy trong bụi cỏ có mấy con rắn thò đầu ra nhìn, chú đi bắt chúng nó, hẳn là có thể làm một nồi canh rắn.”

“Vâng ạ!” Lý Thanh Vân lên tiếng, buông máy ảnh xuống, hái một bó lá dâu, mang theo bình gia vị, chạy đến hỗ trợ. Còn chú Thất Thốn đã đi vào bụi cỏ đằng sau cánh rừng, tay không bắt rắn.

Vài thành viên đội khảo sát Trung Quốc cùng đến, nhìn xem năng lực bắt rắn của chú Thất Thốn, còn Michelle sợ rắn, càng cảm thấy có hứng thú hơn với kỹ thuật nấu nướng nơi hoang dã của Trung Quốc.

Đầu tiên Lý Thanh Vân bôi khắp hương liệu tự chế lên trên thân con gà rừng đã rửa sạch, bôi một tầng dầu hạt cải, dùng mảng lớn lá dâu trùm lên. Nhưng lá dâu lớn hơn nữa cũng không thể bọc lấy gà rừng, cái này cần đến dây thường xuân thật nhỏ hỗ trợ. Vòng vài vòng, cộng thêm lá dâu mới, mãi cho đến khi con gà bị lá dâu màu xanh lá bao bọc hoàn toàn.

Một con gà rừng khác cũng dùng phương pháp tương tự bọc kín, sau đó đào một ít bùn cứng màu vàng ở bên cạnh bờ suối, pha thành bùn thích hợp, bao trùm lên trên thân con gà đã xử lý xong. Những bùn lầy màu vàng này gọi là đất quan âm, trước kia vào lúc mất mùa có người trực tiếp ăn loại bùn này, ở trong bụng không tiêu hóa được, cuối cùng căng chết. Nhưng dùng nó để làm vật bọc lại của gà ăn mày thì thích hợp nhất, sau khi đốt xong, chẳng những có mùi cỏ xanh của lá cây tươi mới, còn có mùi thơm chỉ bùn đất có, phối hợp với mùi gà rừng, tuyệt đối là món ngon cực phẩm nhân gian.

Mới vừa bọc bùn xong, chú Thất Thốn đã đi từ trong rừng cây ra, trong tay cầm theo ba con rắn, một con rắn cạp nong, một con hổ mang chúa, còn có một con rắn súp lơ lớn không độc.

Người bình thường cầm một con rắn độc trong tay, đều sẽ tim gan run sợ, chú Thất Thốn lại xách ra ba con rắn, một tay cầm hai con, một tay cầm một con, rồi nghênh ngang đi ra.

“Khá may mắn, được mấy con rất lớn, khả năng mới vừa rồi đã chui từ dưới triền núi kia lên.”

Rắn hổ mang chúa vô cùng độc, sức mạnh cũng vô cùng lớn, do đó sau khi hắn bắt được, ngay lập tức đánh nó ngất xỉu, rắn cạp nong cũng gặp xui xẻo giống vậy, do đó hắn mới có thể một tay cầm hai con, còn rắn súp lơ không có độc, cho nên còn có thể giãy giụa vài cái.

Bốp một tiếng, chú Thất Thốn ném hai con rắn độc đã bị đánh ngất xỉu đến dưới chân đội trưởng Trương, dọa sợ mấy chuyên gia này.

“Này, nhìn xem nó có phải là rắn cạp nong không?” Hóa ra hắn cũng nghe thấy lời đội trưởng Trương chất vấn Lý Thanh Vân, do đó giống như phụ huynh xả giận cho con vậy, thiếu chút nữa ném rắn độc lên trên mặt chuyên gia.

Không phải ngươi nói không có sao? Vì thế, trực tiếp bắt lấy một con, nện lên trên mặt ngươi, nhìn xem ngươi còn có thể nói cái gì?

“Ông đang làm gì thế, tôi lại không nói là không tin… Đây là rắn độc, giỏi nhất giả chết, nếu như chúng nó đột nhiên nhào lên cắn bọn tôi một phát thì làm thế nào?” Vài chuyên gia sợ không nhẹ, bình thường bọn họ cũng từng bắt không ít rắn ở dã ngoại, nhưng đều dùng các công cụ như kẹp bắt rắn, dùng tay bắt rắn không phải là điểm mạnh của bọn họ.

“Đừng lo lắng, tôi đã bóp đứt cổ chúng nó, cho dù có tỉnh lại cũng không công kích người được.” Chú Thất Thốn nói xong, trên tay không hề dừng lại, đã buộc chặt đầu con rắn súp lơ ở trên tay, treo ở trên trạc cây nhỏ, hai ba phát đã lột da, lấy nội tạng, vì vệ sinh kể cả đầu cũng chém sạch.

Một lái xe quân nhân khác đã sớm chuẩn bị xong nồi inox để hầm, nhận lấy con rắn không đầu chú Thất Thốn ném tới. Hai con rắn độc khác dọa sợ vài chuyên gia xong, cũng bị đãi ngộ giống như vậy, đầu bị chặt xuống, ném vào trong nồi hầm.

Lái xe quân nhân kia cực kỳ bội phục bản lĩnh của chú Thất Thốn, do đó không cần hắn lên tiếng, đã chủ động làm thay, nói: “Người anh em này, anh thật sự là cao thủ bắt rắn, tôi phục rồi! Anh ở đây nghỉ ngơi một chút, tôi đi tẩy rửa.”

Chú Thất Thốn hàm hậu cười, không nói cái gì. Người khách khí với hắn, hắn cũng sẽ cực kỳ khách khí, người khinh thường hắn, hắn sẽ khinh thường gấp bội. Dân quê rừng núi, cách đối nhân xử thế chân thật nhất.

Mới vừa rồi khi Michelle nhìn thấy rắn vẫn luôn núp ở đằng sau Lý Thanh Vân, không ngừng lắc cánh tay của hắn: “Đáng sợ, một con rắn hổ mang chúa thật lớn! Trời ạ, tôi dùng kẹp bắt rắn đều không dám trêu chọc chúng nó! Trong đội ngũ này, anh nói chỉ có một mình tôi sợ rắn, nhưng mà anh nhìn bọn họ xem, có phải giống như tôi không, thật ra trong lòng cũng sợ hãi? Đặc biệt kẻ ngu ngốc George kia, anh xem hiện giờ anh ta ta đã sợ đến mức đầu đều sắp chui vào trong tảng đá rồi kìa.”

Lý Thanh Vân nghe xong lắc đầu, trong lòng tự nhủ những người này rốt cuộc có phải là chuyên gia khảo sát dã ngoại không vậy? Lại sợ rắn? Có chuyên gia như vậy sao? Bình thường triển khai công việc ở dã ngoại như thế nào? Còn không bằng dân chúng bình thường ở thôn bọn ta đâu!

Ở trong bầu không khí cổ quái như vậy, cơm trưa cuối cùng làm xong. Mỗi người một hộp thịt bò, một phần lương khô, phần lớn thời gian đều phối hợp với một ly nước ấm. Nhưng mà hôm nay không giống, chẳng những được phân đến một chén canh rắn ngon lành, còn có gà rừng, thịt thỏ hoang có thể ăn.

Đặc biệt là khi đào gà ăn mày ra khỏi đống lửa, dùng gậy khẽ đập, bùn đất nứt ra khe hở, một mùi hương kỳ lạ phát ra từ bên trong. Ánh mắt Michelle lập tức sáng lên, không biết từ khi nào đồ hộp trong tay đã đặt xuống đất, tranh nhau định cướp đoạt gà ăn mày.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương