Khi đêm khuya yên tĩnh, rừng núi ngoài cửa sổ có tiếng côn trùng tiếng ếch kêu vang, thỉnh thoảng có tiếng thú hoang gầm thét. Bên ngoài trấn chính là núi lớn rừng sâu, có mấy con thú ở gần cũng thật bình thường, thậm chí còn xảy ra chuyện hồ ly xông vào thôn ăn trộm gà.

Lý Thanh Vân đã nằm trên giường, hô hấp đều đều, không hề động đậy, giống như ngủ say, nhưng thật ra lại tiến vào tiểu không gian.

Buổi tối khi tắm rửa về, khi đi ngang qua trạm công nghệ nông nghiệp trấn, hắn đã mua mấy bao hạt giống hoa quả rau dưa. Thời tiết này, dưa hấu đã qua kỳ ươm giống, nhưng vì để thí nghiệm sai lệch về thời gian giữa không gian và hiện thực, Lý Thanh Vân quyết định ươm giống vào ban đêm.

Trong không gian, Lý Thanh Vân lơ lửng ở giữa không trung, quan sát tiểu thế giới ngày đêm không ngừng này. Hắn thầm hoài nghi, không có mặt trời, thực vật có thể sinh trưởng hay không. Nhưng hai gốc nhân sâm bên bờ đầm nước mọc khả quan, cành lá xanh biếc, sức sống chắc chắn không thành vấn đề.

Còn đầm nước trong suốt thấy đáy, dưới đáy đầm có vài dòng suối nhỏ, ngày đêm không ngừng trào ra nước suối tươi mới, nhưng nước vẫn không tràn ra khỏi miệng đầm. Lý Thanh Vân không nhịn được suy đoán, không gian này sẽ không phải vẫn luôn mở rộng đấy chứ? Mặt đất rộng lên, đầm nước cũng to ra?

Đoán dù sao là đoán, trước khi chưa chứng thực, hắn không thể tùy tiện kết luận. Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý, do đó, hắn dùng túi vải nhỏ ngâm hạt giống, bắt đầu nhìn xem đồng hồ tính thời gian.

Trên cổ tay là một chiếc đồng hồ cơ cũ kỹ sản xuất ở Thượng Hải, nhãn hiệu Kim Cương, mới vừa tìm ra được từ trong ngăn kéo của ông nội. Khi trong không gian trôi qua một tiếng, hắn rời khỏi không gian, nhìn xem thời gian trên điện thoại di động đặt ở chỗ bàn gỗ. Lại mới chỉ trôi qua sáu phút…

Nói cách khác, trong hiện thực một ngày, trong không gian sẽ trôi qua mười ngày. Thời gian chênh lệch lớn đến như thế, khiến cho Lý Thanh Vân lập tức nghĩ đến thật nhiều, chỉ cần thông qua chênh lệch thời gian, có thể thử rất nhiều phương pháp kiếm tiền. Ví dụ như học tập, lại ví dụ như trữ rượu, cùng với chăn nuôi, trồng trọt…

“Ha ha, ông trời đối đãi không tệ…” Lý Thanh Vân nhếch miệng cười ngây ngô, nếu như không phải hiện giờ là đêm khuya, hắn kiểu gì cũng phải chạy lên trên đỉnh núi gào to, để biểu đạt kích động hưng phấn trong lòng.

Bốn năm học đại học, ăn mặc tiết kiệm, cũng tiêu tốn sáu bảy mươi ngàn. Sau khi tốt nghiệp đã hơn một năm, làm việc mệt sống mệt chết, cộng thêm nhận việc riêng trong giờ làm không biết mệt mỏi mới kiếm được bốn năm mươi ngàn. Đừng nói mua nhà ở thành phố Vân Hoang, kể cả nhà vệ sinh đều không mua nổi.

Chia tay với Tần Dao, Lý Thanh Vân không hề trách nàng, áp lực nàng phải thừa nhận cũng vô cùng lớn. Áp lực đến từ gia đình, ganh đua so sánh giữa bạn bè, đến từ thái độ đối với cuộc sống, khác biệt của quan điểm chi tiêu, hai người đi hai hướng riêng, cũng phù hợp hiện thực.

Trước khi hai người ồn ào chia tay, mẹ của Tần Dao đã từng đến liếc nhìn xem căn phòng nhỏ chỗ bọn họ thuê ở, cũng ngay tại chỗ nhìn xem ghi chép thu nhập tiền lương thẻ ngân hàng điện tử của Lý Thanh Vân, lúc đó mặt đen thui. Cơm trưa không hề ăn, đã kéo Tần Dao rời đi, nói là buổi trưa có một giám đốc công ty nào đó muốn mời nàng ăn cơm, mang Tần Dao đi xã giao.

Hôn nhân không nhận được chúc phúc của ba mẹ là bất hạnh, tình yêu không nhận được chúc phúc của ba mẹ cũng là bất hạnh. Sau đó, hai người chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, càng lúc càng xa, cho đến khoảng thời gian trước đột nhiên rời đi.

Không phải Lý Thanh Vân không đau khổ vì thất tình, chính là còn chưa kịp biểu hiện ra ngoài thì bị tai nạn xe cộ. Trải qua thử thách sinh tử, dây thần kinh đau càng chậm chạp hơn bình thường. Mãi cho đến hiện giờ hưng phấn đột nhiên bộc phát ra bị đè nén, cảm xúc bình thường mới được nhận phát tiết, đau khổ vì thất tình cũng đồng thời trào lên trong lòng.

Ban đầu mất đi nhưng cuối cùng sẽ được đền đáp, ông lão mất ngựa, nào biết là họa hay phúc… Nếu như không nhận điện thoại chia tay muốn đến lấy đồ của Tần Dao, nếu như đêm đó không mạo hiểm trời mưa đi đêm, cũng sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ, nếu như không xảy ra tai nạn xe cộ, cũng sẽ không nhận được tiểu không gian kỳ dị ở trên tay trái.

Trên đời này không có quá nhiều nếu như, chỉ có kết quả.

Lý Thanh Vân không thể gào to ở trong thế giới hiện thực, đành phải tiến vào tiểu không gian, đứng ở bên cạnh đầm nước kêu to, dọa sợ hai con cá vàng nhỏ nhảy loạn lên, chui thẳng xuống dưới đáy nước.

Hai con cá vàng nhỏ này mạng lớn, được hắn ném vào trong đầm nước không gian. Một con khác ở trong bể nước, ban đêm đã chết thẳng cẳng. Chất nước của đầm nước này vô cùng tốt, có tác dụng tinh lọc thể chất đối với người, hiển nhiên không thể nuôi nhiều cá, bằng không sẽ không thể uống nữa.

Lý Thanh Vân sờ cằm ngẫm nghĩ nói: “Nếu như lại đào ra một ao nước nhỏ thì tốt, đầm nước này làm nguồn nước, có thể uống, cũng có thể dẫn nước vào trong ao. Đào ở đâu đây nhỉ… càng gần càng tốt, tiện dẫn nước.”

Vừa nghĩ đến đây, chỗ đất đen ngón tay hắn chỉ vào đột nhiên xuất hiện một cái hố to… không, nói một cách chính xác là một ao nước nhỏ, ao nhỏ không có nước.

Lý Thanh Vân chấn động, ngạc nhiên kêu lên: “Chuyện này là như thế nào? Ta có thể tùy ý khống chế đồ ở trong không gian sao?”

Nghĩ đến đây, hắn lại không nhịn được thí nghiệm, thầm nghĩ: “Chuyển nước trong đầm sang ao nhỏ.”

Rào rào! Theo âm thanh, đất đen dưới chân khẽ chấn động, trong ao nhỏ xuất hiện nửa ao nước, nước suối cọ rửa đất đen, cuộn sóng đang khuấy động không ngừng trở nên vẩn đục, hai con cá vàng nhỏ giống như con thuyền nhỏ không khống chế được, hoảng sợ phun bong bóng ở trên bọt sóng.

Đầm nước nhỏ ban đầu đã trống không, chỉ có vài con suối nhỏ đang chậm rãi trào ra dòng nước nhỏ bé trong suốt. Nước suối vừa trào ra mang theo màn sương nhàn nhạt, có ý cảnh thần bí tiên khí lượn lờ.

Khống chế tất cả nước suối mới vừa rồi, linh hồn không hề có cảm giác bị mệt mỏi, chỉ khi linh hồn lấy thứ gì đó từ trong thế giới hiện thực mới có thể có cảm giác mỏi mệt. Nhưng không sao, Lý Thanh Vân đã dưỡng thành thói quen dùng linh tuyền tắm rửa. Gột rửa linh hồn, khiến tinh thần của hắn càng thêm dồi dào, thời gian linh hồn ở bên ngoài cũng càng lâu, đồng thời có thể chuyển càng nhiều đồ càng nặng hơn vào trong tiểu không gian.

Sau khi đến không giờ sáng, tâm tình hưng phấn mới chậm rãi bình ổn, tuy rằng không buồn ngủ, nhưng vẫn nhanh chóng tiến vào giấc ngủ. Khi gà trống gáy sáng, Lý Thanh Vân với tinh thần hăng hái tỉnh lại, nhảy xuống giường hoạt động chân cẳng một chút, phát hiện sau đêm qua dùng linh tuyền gột rửa linh hồn, tính hài hòa của thân thể nhận được tăng lên nhanh chóng, chỗ bị thương trên tay trái tê ngứa khó nhịn, đúng là cảm giác khi xương cốt khép lại mới có.

“Một đêm của thế giới hiện thực, có lẽ chừng năm ngày ở trong tiểu không gian, nhìn xem hạt giống bên trong như thế nào.” Nghĩ đến đây, hắn lại một lần nữa nằm về trên giường, lập tức tiến vào trong không gian.

Hạt giống đang ngâm ở cạnh đầm nước, sau khi mở ra, tất cả đều đã mọc mầm, căng phồng, sức sống lớn mạnh đến gần như làm phồng nát túi đựng.

“Không thể nhanh như vậy chứ, chẳng lẽ do tác dụng của linh tuyền sao?” Lý Thanh Vân nghi ngờ nói thầm một tiếng, nhưng nói mấy chuyện này đều vô dụng, nếu như đã nảy mầm, vậy nhanh chóng đi trồng.

Trải qua nhiều lần thí nghiệm, linh hồn của hắn ở trong không gian này là tồn tại giống như thần linh, thao túng đất đen và nguồn nước dễ như trở bàn tay. Chỉ dùng tay chỉ vài cái, mặt đất màu đen đã biến thành bờ ruộng ngang dọc nối tiếp, giống như mới vừa bị máy móc cày xới, sâu cạn, độ rộng phù hợp.

Những hạt giống này đều là rau dưa thông thường. Có cà chua, dưa chuột, ớt cay, cà tím… Một mảnh lớn nhất hắn chuẩn bị trồng dưa hấu, hạt giống dưa hấu mua lần này hơi lộn xộn. Lấy một chút hiểu biết của hắn đối với nông nghiệp, nhiều loại hạt giống dưa hấu cỡ lớn khác nhau, để cho chúng nó tạp giao, trải qua tẩm bổ của nước suối và đất đen không gian, lai tạo giống mới là tốt nhất.

Nguyện vọng của hắn thì tốt đẹp, nhưng nếu như để cho chuyên viên nông nghiệp nghe thấy, nhất định sẽ cười đến rụng răng. Nếu như sản phẩm mới dễ đào tạo như vậy, còn cần những chuyên viên như bọn họ làm gì?

Dưa hấu Seri Số Năm, Kỳ Lân vân vân là hạt giống của phương Bắc, không thích hợp ở thành phố Vân Hoang, sở dĩ người của trạm máy móc nông nghiệp lấy giá rẻ bán cho Lý Thanh Vân, chính là biết có người dùng thử thất bại, cũng không thích hợp với khí hậu và đất đai địa phương. Lý Thanh Vân muốn mua, bọn họ mừng rỡ phối hợp, lại cho hắn một cái giá vô cùng rẻ.

( Seri Số Năm, Kỳ Lân: tên các loại dưa hấu khổng lồ)

Nhưng mà Lý Thanh Vân còn có phần tự biết, không mua giống Dưa Hấu Đất Vàng, sợ dưa hấu tạp giao quá loạn quá ác.

Nháy mắt gieo trồng thành công, sau đó biến nước trong ao thành hình dáng giọt mưa, tưới cho hoa quả rau dưa mới vừa trồng. Cách làm việc giống như làm mây tạo mưa, khiến Lý Thanh Vân say mê không thôi.

“Nếu như ta có năng lực này ở trong hiện thực, chẳng phải giống như Long vương gia sao?” Ý tưởng này vừa xuất hiện đã dọa sợ hắn hoảng hốt, vội vàng áp ý niệm đại bất kính này xuống.

Cốc cốc cốc! Thế giới hiện thực có người gõ cửa, cắt ngang phán đoán của Lý Thanh Vân.

Lấy độ quen thuộc đối với không gian của hắn hiện giờ, đã có thể cảm ứng được tình huống bên ngoài không gian, bằng không linh hồn ở không gian, thân thể xuất hiện nguy hiểm thì thảm.

Lý Thanh Vân lại quét nhìn một vòng đất đen sắp trồng đầy hạt giống, cảm thấy mỹ mãn gật đầu, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu. Còn lưu lại một mảnh đất đen nho nhỏ để trồng nhân sâm. Hai ngày nữa hạt giống nhân sâm mua trên Taobao sẽ đến, không lưu lại chỗ trống đâu được, hắn còn định dựa vào nhân sâm để làm giàu nữa.

“Phúc oa à, đã tỉnh chưa vậy? Dậy ăn cơm nào!” Ngoài cửa, bà nội vừa gõ cửa vừa gọi.

“A, dậy rồi, lập tức xong…” Linh hồn vừa về thân thể, Lý Thanh Vân mở miệng đáp lại.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vừa sáng, mặt trời vẫn là màu đỏ mông lung. Hôm nay ăn cơm sớm hơn bình thường, khả năng có liên quan với uy hiếp của người đến đập quán hôm qua. Ăn no mới có sức để đánh.

Bữa sáng bốn mặn một canh, măng xuân xào thịt băm, lá tỏi gan heo, đậu hũ Ma Bà, rau thơm trộn dưa chuột bao tử, canh cá trích hầm.” Dưa chuột ở chợ trên là rau trong lều lớn, dưa chuột trong vườn rau nhỏ nhà nông mới vừa nở hoa, rau thơm là nhà trồng, mùi nức mũi, nhỏ dầu vừng, nước tương, dấm chua, nước ép ớt lên, sắc hương vị đều đủ, vừa ngửi đã chảy nước miếng.

Bởi vì Lý Thanh Vân là bệnh nhân, trên cánh tay còn có vết thương, măng xuân xào thịt băm không thả ớt, nhưng theo thói quen vẫn thả một ít hạt tiêu. Dưa chuột còn chưa nuốt xuống, hắn đã gắp một gắp măng. Dựa theo vị cay của dưa chuột, nuốt măng xuống.

Mẹ Trần Tú Chi gõ tay hắn một cái, dạy dỗ: “Có vết thương, đừng ăn ớt, sao con không nhớ lâu vậy hả? Cánh tay khỏi rồi, mỗi ngày mẹ làm món ăn ngon cho con. Măng sợi, gan heo, còn có canh cá là của con, mấy món cay kia đừng động đũa.”

“Mẹ, ôi mẹ ruột của con, mẹ không để cho con ăn, vậy nấu ra làm gì? Cánh tay của con sắp khỏi rồi, hôm nay để cho con ăn đã thèm đi. Không ăn cay, miệng đều nhạt ra nước. Thật buồn bực là cơm chiều ngày hôm qua, một món đều không thả ớt, lại hại ông nội phải chịu tội theo con.” Lý Thanh Vân vừa tránh đôi đũa của mẹ đánh tới, vừa mồm to ăn món mình thích ăn nhất.

Không thể không nói, đồ ăn quê hương chính là ngon. Đặc biệt là canh cá trích, ngon thơm trơn, tốt hơn cá chăn nuôi trong thành không biết bao nhiêu lần. Một suy nghĩ lóe lên, không tự chủ được nghĩ, nếu như bắt vài con cá trích con bỏ vào trong ao nước không gian nuôi vài ngày, không biết mùi vị sẽ ngon đến cỡ nào?

“Cơm nước xong cháu đi dạo chợ, thật lâu không đi chợ, nhớ chết được.” Lý Thanh Vân vừa ăn vừa nói: “Nhưng mà ông nội cứ yên tâm, cháu sẽ nhanh về, hôm nay những kẻ kia lại dám đến gây chuyện, cháu lấy cục gạch chụp chết bọn họ!”

Mẹ Trần Tú Chi khiển trách: “Con đừng ra mặt! Con bệnh nhân lộ mặt làm gì? Con là sinh viên, sao có thể đánh nhau được? Hôm nay mẹ không về Lý gia trại, cứ ở trong này chờ đợi. Nếu như bọn họ người nhiều, mẹ sẽ về thôn gọi người. Lại nói, có ông nội con ở đây, đâu đến lượt con ra tay?”

“Ông nội lớn tuổi rồi, con làm cháu đương nhiên phải bảo vệ ông nội chứ…” Lý Thanh Vân ưỡn ngực, hiên ngang lẫm liệt nói.

“Ha ha, ông đây lão già khọm này không cần cháu ngoan bảo vệ đâu! Cháu cứ yên tâm đi chơi đi, về sau mang thêm cho ông chút nước là được.” Hiển nhiên, tâm tình của Lý Xuân Thu vô cùng tốt, mặt mày hồng hào, nếp nhăn trên mặt giống như ít đi, mấy sợi tóc hoa râm trước trán lại chuyển thành màu tro.

Lý Thanh Vân dụi mắt, tưởng mình bị hoa mắt. Nước suối không gian chắc chắn không có hiệu quả mạnh đến như vậy, bởi vì trên người bà nội không có biến hóa giống như thế, xem ra là tác dụng do công phu của ông nội mang đến.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương