Sáng sớm ngày hôm sau, khi Lý Thanh Vân đeo một chiếc ba lô vải bạt ngụy trang cỡ lớn chuẩn bị xuất phát, ông Lý bà Lý vẫn còn đang hỏi tới chuyện quả đào ăn tối hôm qua là giống gì, có thể mua nhiều một chút về từ chỗ bạn học không? Có thể mua chút cây giống không, trồng trong đất nhà mình được chứ?

Lý Thanh Vân đã nói thật nhiều lần, nói chờ sau khi mình trở về lại làm việc này, nhưng hai người vẫn hỏi tới không dừng, thỉnh thoảng còn chép miệng, giống như đang dư vị mùi ngon của quả đào không gian.

Trong ba lô lên núi của Lý Thanh Vân là đồ ngày hôm qua mới mua, ban đêm khi nhét đồ mới cắt sạch nhãn mác. Đồ bên trong không ít, nếu như là trước kia, có lẽ cảm thấy thật nặng. Nhưng mà hiện giờ thân thể của hắn khỏe mạnh lạ kỳ, ba lô nặng mười ký đeo ở trên lưng giống như không hề có sức nặng vậy.

Rừng sâu mùa này rất nhiều trùng độc, do đó Lý Thanh Vân chọn một trang phục ngụy trang thương mại, chất lượng thật tốt, lượng tiêu thụ thật tốt, nguyên nhân là mặc vào trên người có vẻ đẹp trai, hơi bắt chước hình thức đội hải quân lục chiến nước Mỹ. Trên chân đeo đôi giày leo núi chuyên dụng, còn quấn mảnh vải ngụy trang cùng màu ở chỗ mắt cá chân, đề phòng trùng độc chui vào theo kẽ hở.

Trên lưng giắt một thanh đao chẻ củi, thanh đao này cũng lâu rồi, là năm đó ông nội Lý Thanh Vân đã dùng, vô cùng sắc bén, hiện lên hình dáng số 7, giống như một cái liềm cỡ lớn, độ cong lưỡi đao này rất trơn tru, hiển nhiên trải qua mài và gia công đặc thù. Nhiều năm như vậy vẫn sáng như tuyết, không hề rỉ sét.

Người vùng núi, đao chẻ củi là vật thiết yếu, giống như lưỡi liềm, trong nhà đều có hai ba cái dự phòng. Mà làm thợ săn vào núi, trừ bỏ đao săn dùng để lột da ra, đao chẻ củi càng không thể thiếu. Có thể mở đường ở chỗ bụi cỏ rậm rạp, gặp thú hoang đột nhiên nhảy ra có thể làm vũ khí phòng thân, gặp phải sông nhỏ chặn đường có thể chặt tre trúc làm bè… Tóm lại, rất đa công dụng.

Đêm hôm qua, khi Lý Thanh Vân đưa súng săn và đạn cho thợ săn Lý Thất Thốn, đã thỉnh giáo không ít hạng mục công việc cần chú ý khi vào núi từ hắn. Tuy rằng trước kia thường xuyên vào núi, nhưng việc này từ lâu rồi, rất nhiều chi tiết đều quên hết, do đó thứ nên mang hắn tuyệt đối không thiếu. Một nguyên nhân khác là đeo theo ba lô to nặng như vậy, cũng vì để tiện làm nền cho việc sử dụng đồ ở trong không gian. Đến lúc đó, lấy ra một vài thứ bất ngờ cần dùng gấp, kiểu gì cũng sáng mù mắt chó những chuyên gia này!

Trừ bỏ ba lô và đao chẻ củi ra, đồ khiến cho người ta căm hận nhất ở trên người Lý Thanh Vân chính là máy ảnh, hắn luôn miệng nói vào núi là mạo hiểm, nhưng hắn lại trở thành đi du ngoạn, chưa đi ra khỏi sân đã chụp được vài bức hình cho hai con chó con.

Ảnh chụp trong máy ảnh đã sớm được hắn copy lên trên máy tính. Đặc biệt là ảnh chụp về quỹ tích và phạm vi thiên thạch rơi xuống, hắn cảm thấy vô cùng quan trọng, không dám để lại ở trong máy ảnh.

Đêm ngày hôm qua, hắn lựa chọn ra mười mấy tấm ảnh có thể đoán được phạm vi thiên thạch rơi xuống, chuyển tiếp chúng vào trong điện thoại di động, cũng thêm mật mã. Cảm thấy nếu như có cơ hội, bản thân cũng tìm lấy vài mảnh nhỏ thiên thạch để chơi đùa, tuyệt đối không để cho mấy người nước ngoài kia có cơ hội. Ừm, đặc biệt là Michelle kia, dáng vẻ xinh đẹp như vậy, lại không hề cho mình thể diện, để cho nàng không tìm được dù chỉ một thiên thạch mới khoái.

Thợ săn Lý Thất Thốn ngậm tẩu thuốc, dẫn theo một con chó mực lớn, đã sớm chờ hắn ở đầu ngõ. Trang bị của hắn giống như không nhiều lắm, trong lòng chỉ ôm một khẩu súng săn, giắt trong thắt lưng một thanh đao chẻ củi, cũng đeo một chiếc túi vải rách không lớn không nhỏ. Không nhìn ra nó có chỗ nào đặc biệt, nhưng cẩn thận quan sát, giống như túi quần áo trên thân đặc biệt nhiều, trên chân cẳng cũng quấn dây đai… đao săn thường xuyên thấy hắn dùng để lột da rắn không biết giấu ở đâu.

Lý Thất Thốn cũng từng học công phu, nghe nói muốn bái ông nội Lý Thanh Vân làm sư phụ, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, ông cụ không thu hắn, chỉ truyền cho hắn vài vài kỹ năng độc đáo bản thân tự tìm ra, nhưng Lý Thất Thốn vẫn luôn rất tôn kính ông cụ, cũng đối xử với Lý Thanh Vân vô cùng tốt.

“Ba lô quá lớn, chú bảo cháu mang đầy đủ đồ hết, chứ không bảo cháu chuyển nhà đâu nhé. Bộ trang bị này của cháu, chưa lên đến núi đã mệt chết rồi. Còn có máy ảnh này… là trói buộc.” Thất Thốn thong thả, lấy tiền đề là không tổn thương đến thể diện của Lý Thanh Vân, uyển chuyển nói ra ý kiến của bản thân.

Lý Thanh Vân cực kỳ tự tin cười nói: “Chú Thất Thốn, chú cứ yên tâm đi! Luận về công phu và săn thú thì cháu không bằng chú, nhưng luận về chạy bộ và sức chịu đựng, chú tuyệt đối không bằng cháu. Hồi nhỏ khi cháu và ông nội vào núi săn thú, cháu chưa từng kêu ông nội cõng, cũng chưa từng bị rớt đội.”

“Ha ha, đó là ông nội cháu săn sóc cháu thôi, chú đã từng vào núi cùng ông ấy, đã bị mắng không ít. Nếu như ông nội cháu muốn chạy, có thể đuổi chết hươu nai…”

“Chú cứ bốc phét đi! Cháu chưa từng nghe thấy ông nội nói đến.”

Ba mẹ của Lý Thanh Vân không quá yên tâm để cho con trai vào núi, tuy rằng đồng ý, nhưng vẫn luôn nhắc mãi Lý Thất Thốn chăm sóc con trai, đừng để cho thú hoang làm bị thương đụng đến, mãi cho đến khi trưởng thôn thúc giục, lúc này mới dừng lải nhải, đi theo đến bến đò phía Tây, tiễn con trai đi.

Ngày hôm qua chuyên gia đội khảo sát không lên trấn trên dừng chân, cũng không trở về thành ngủ, càng không ở nhờ trong nhà trưởng thôn, bọn họ lại dựng lều trại ở bên cạnh bến đò, nói là muốn thích ứng với hoàn cảnh khí hậu của nơi đây, để chuẩn bị vào núi.

Khi Lý Thanh Vân đi đến bến đò, những người này đã sớm thu thập xong, mặc trang phục leo núi dã ngoại, ba lô đặt ở dưới chân. Điểm duy nhất khiến cho hắn ngoài ý muốn là trên cổ Michelle lại cũng đeo một chiếc máy ảnh chuyên nghiệp, không hề nhỏ hơn cái của mình bao nhiêu.

Hai người trừng mắt, đồng thời nhếch miệng vui vẻ, xem như chào hỏi.

“Chờ phà đến, chúng ta vận chuyển xe qua sông, bởi vì xe có thể vận chuyển hành lý của chúng ta đến chân núi.” Đội trưởng Trương Thiêu Dương nói với Lý Thanh Vân, đồng thời kêu Lý Thanh Vân phiên dịch lại lời này.

Phà không lớn, sử dụng động cơ dầu diesel, tiếng động rất lớn, một lần chỉ có thể vận chuyển một chiếc xe việt dã, cộng thêm vài người.

Chờ bận rộn xong, Lý Thanh Vân mới phát hiện hai con chó con lại đi theo qua bờ, vốn định đưa chúng trở về, sau đó vừa nghĩ, kêu chúng nó đi vào trong rừng núi tích lũy kinh nghiệm cũng tốt, đi theo con chó mực lớn của nhà chú Thất Thốn, học tập năng lực đi săn một chút.

Qua sông lại đi về phía Tây chừng hai ba dặm chính là đường lên núi, đi về hướng Bắc là đi Trần gia câu, Lý Thanh Vân quen thuộc con đường này, trước kia thường xuyên đến nhà ông bà ngoại ăn chực, năm nay trở về, còn chưa có thời gian đến thăm ông bà, trong lòng hơi áy náy.

Hành lý của mọi người đều đặt ở trên xe việt dã, chân núi có mấy hộ gia đình, đặt xe ở đó, cũng an toàn.

Hôm nay ánh mặt trời thật tốt, gió lạnh nhẹ nhàng chậm chạp thổi qua, đi trên đường núi bằng phẳng, chim hót hoa thơm, giống như một hoạt động chơi xuân đạp thanh.

Hai con chó con choai choai màu vàng đuổi theo con chó mực hiền lành chơi đùa, thỉnh thoảng cắn vài phát, luyện tập kỹ năng công kích ở trên thân nó.

Chó giống như người, chó chú Thất Thốn nuôi ra cũng tương đối hiền lành, thường xuyên bị Kim Tệ và Đồng Tệ bắt nạt, cũng không thấy nó tức giận. Nhưng đây là một con chó săn chân chính, từng ở trong núi chém giết với sói vài lần.

“Ở trong núi sâu, dã thú chúng ta đề phòng chủ yếu là lợn rừng và sói, gấu chó ít hơn, nếu như đụng phải coi như chúng ta xui xẻo. Ở gần đỉnh Liên Hoa, có con báo thường xuyên lui đến, nhưng nó càng ít, sắp tuyệt tích rồi. Trừ bỏ dã thú, con vật để cho người ta không yên tâm nữa là rắn độc, mặc dù tôi là thợ săn bắt rắn gần đây, nhưng rắn độc ở trong bụi cây bụi cỏ khó lòng đề phòng, nhảy ra cắn người, tôi cũng đành chịu.”

Dọc theo đường đi, Lý Thất Thốn giống như đang tám chuyện nhà, giới thiệu các chỗ nguy hiểm trong núi lớn với thành viên đội khảo sát. Lý Thanh Vân vừa nghịch máy ảnh vừa thuận miệng phiên dịch vài câu, có vẻ rất không chuyên nghiệp.

“Vân, anh có thể tập trung nghiêm túc một chút không vậy? Ôi trời ạ, bọn tôi mời anh đảm nhận phiên dịch, anh lại chỉ lo tập trung chụp ảnh du ngoạn.” Bản thân Michelle chụp không ngừng, lại chỉ trích Lý Thanh Vân không để tâm phiên dịch.

“Quý cô Michelle thân ái, tôi rất nghiêm túc, là một phiên dịch viên, tôi chỉ cần phiên dịch các đơn giản nhanh chóng các tin tức có ích ra là được. Còn có, mấy người đừng dùng mức lương một trăm đồng mỗi ngày ra yêu cầu tôi làm chuyện năm trăm đồng mỗi ngày.” Lý Thanh Vân không hề quay đầu lại, không quá quan tâm đến chỉ trích của nàng.

“Anh…” Michelle không phản bác được, dù sao trước đó khi mời phiên dịch chuyên nghiệp, giá tiền người ta ra là năm trăm đồng một ngày.

Nhưng mà một chuyên gia nước Anh trẻ tuổi lại không chấp nhận nổi, đi đến sau lưng Lý Thanh Vân, vỗ bả vai hắn, nói: “Hi, anh bạn, tôi là George, anh làm như vậy không ga lăng chút nào, tôi cho rằng có lẽ anh nên xin lỗi Michelle! Bằng không, đến trong núi anh sẽ chịu đau khổ!”

Lý Thanh Vân kinh ngạc liếc nhìn George một lúc, trong lòng tự nhủ thằng cha này có thể kiếm ra được danh tiếng chuyên gia, ít nhất không phải là một kẻ ngu ngốc chứ? Nhưng sao hắn lại có thể nói ra lời nói thiếu đầu óc như vậy được? Ngươi một người từ nước ngoài đến, dùng lời nói như vậy để uy hiếp một phiên dịch và người dẫn đường? Hơn nữa người phiên dịch kiêm dẫn đường này còn có một thuộc tính che giấu thần bí.

“Ha ha! Ha ha!” Lý Thanh Vân cười hai tiếng với hắn, xoay người tiếp tục chụp ảnh hai con chó con đang chơi điên. Đối đãi với thanh niên ngu ngốc như này, chỉ có thể ha ha thôi. Biết rõ ngươi thích Michelle, muốn theo đuổi người ta, nhưng ngươi không thể để cho anh đây tạm thời nhân nhượng vì lợi ích chung được.

George cảm thấy bị Lý Thanh Vân coi thường, tức giận đến đỏ bừng hai má, đặc biệt vào lúc phát hiện Michelle đang chú ý đến bản thân, càng máu nóng tận đầu, gần như định nhào lên quyết đấu với Lý Thanh Vân.

“Con khỉ da đỏ đáng chết này, không có một chút lễ phép nào cả, đâu thể đối đãi với bạn bè quốc tế như thế được?”

Nghe được lời mắng của hắn, Lý Thanh Vân đột nhiên xoay người lại, bất ngờ nhào qua, túm lấy cổ George, tức giận nói: “Mày đồ heo da trắng này, thiếu đù má nó sao?”

“Dừng tay! Đừng đánh…”

“Làm sao vậy? Hai người làm sao vậy? Lý Thanh Vân, bọn họ là chuyên gia nước ngoài, cậu không thể ra tay…”

Người xung quanh đã vội chạy đến khuyên can, còn không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lý Thanh Vân lực lớn vô cùng, chiều cao cũng cao hơn George một chút, hắn túm cổ đối phương, nhấc lên khỏi mặt đất, chỉ có mũi chân chạm đất.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Đội trưởng Trương Triêu Dương hơi nóng nảy, không tiện thiên vị bên nào, dù sao người dân địa phương dũng mãnh, lại là nơi núi hoang giáp ranh của ba tỉnh, thành phần dân tộc cũng vô cùng phức tạp, không thể sử dụng thủ đoạn phổ thông để xử lý được.

Lý Thanh Vân chán ghét nhất chính là sỉ nhục chủng tộc, trước kia chỉ từng gặp ở trong phim, không nghĩ tới lại sẽ xảy ra ở trên người mình, lập tức nổi giận, cứng rắn nói: “Thằng ngốc này mắng tôi là khỉ da đỏ! Cô Michelle đây ở bên cạnh, chắc nghe hiểu rõ nhỉ? Nếu như không xin lỗi tôi, tôi không nhận công việc này của mấy người nữa!”

“Phúc oa, thả người xuống trước đã, bóp hỏng sẽ ầm ĩ đến quan tòa. Ừm, chú trả lời cháu, nếu như đám quỷ nước ngoài này thật sự vô cớ mắng chửi người, việc này chú không nhận nữa, ở nhà có ăn có uống, ai thiếu nợ khoản tiền bị khinh bỉ này chứ, cho núi vàng cũng mặc kệ.” Lý Thất Thốn vừa sốt ruột, lập tức gọi cả nhũ danh của hắn ra.

“Grừ grừ grừ grừ… grừ grừ!” Kim Tệ Đồng Tệ đương nhiên giúp đỡ chủ nhân của chúng nó, dáng dấp của hai đứa nó đã sắp đến đầu gối người ta, lại có năng lực công kích người. Chúng nó xé rách ống quần của George, gần như cắn nát quần hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương