George hối hận làm sao, hắn đâu ngờ chỉ tùy tiện mắng một câu lại khiến cho Lý Thanh Vân đánh trả mãnh liệt như vậy, vào lúc này, đâm lao đành phải theo lao, bị bóp đến hô hấp khó khăn, hai chân cách mặt đất, thật sự nếu như không xin lỗi, hắn sợ bản thân sẽ bị nằm lại nơi vùng núi hoang vắng dã man này.

“Tôi nói xin lỗi, tôi không nên mắng chửi người… xin lỗi…”

Thấy hắn nói xin lỗi, Lý Thanh Vân mới thở phì phò ném hắn xuống đất, người nước ngoài gì chứ, ông đây mất hứng thì đều không hầu hạ. Dám mắng người đấy, nếu như nơi đây không có người khác, không ngại đánh hắn vài cái tát, để cho hắn tỉnh táo một chút.

“Biết rõ xin lỗi còn đường cứu vãn! Hừ!” Lý Thanh Vân vẫn chưa hết giận nói: “Chú à, chúng ta trở về đi, việc này chúng ta không nhận nữa!”

“Hiểu được rồi, nhưng ba lô của cháu còn ở trên xe, lấy ba lô về đến rồi lại đi.” Lý Thất Thốn chỉ về phía xe việt dã đã đỗ ở trước mặt nói.

Hai người lái xe là quân nhân, tuy rằng không biết đằng sau đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Lý Thanh Vân đến lấy ba lô, cũng không tiện ngăn cản.

“Đừng đi, Thanh Vân, tôi cũng muốn nhận lỗi với anh, là bởi vì tôi, George mới nói lời quá đáng, là bọn tôi đòi hỏi quá nhiều…” Michelle bị xung đột mới vừa rồi dọa sợ, hiện giờ trái tim còn đang đập thình thịch không ngừng.

Nàng chạy đến, giữ chặt lấy dây đai ba lô của Lý Thanh Vân, cố ý muốn giữ lại. Nàng vừa chạm vào ba lô của hắn mới phát hiện ra, ba lô này nặng đến chừng mười ký, vô cùng nặng nề. Nhìn Lý Thanh Vân xách lên giống như cây cỏ, còn mình vừa chạm vào thì suýt chút nữa rơi xuống đất, lúc này mới biết rõ hơi sức của anh chàng Trung Quốc này lớn bao nhiêu, thảo nào có thể dễ dàng nhấc George lên.

“A, xin lỗi. Nhưng mà ba lô của anh quá nặng, lên núi có phải rất phí sức không?” Michelle khom người xuống, mới nhặt ba lô của hắn lên. Bộ ngực gốm sứ trắng giống như một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp, từ trong quần áo để lộ ra một chút khe rãnh, cho dù là hình dạng hay là màu sắc thì đều có đủ vốn liếng để cho đàn ông tim đập thình thịch, thảo nào George sẽ giống như đồ ngốc cố tình ra mặt thay nàng.

Lý Thanh Vân thật sự không tức giận Michelle, chính là tức giận George chửi mắng kiểu chủng tộc, mắng tất cả người Trung Quốc. Thấy người đẹp nước ngoài này xin lỗi không ngừng, cơn tức trong lòng đã sớm tiêu tan, cẩn thận ngẫm lại, ngược lại hơi ngượng ngùng, cảm thấy bản thân không đủ rộng lượng.

“Thôi bỏ đi, cho mấy người thêm một cơ hội.” Sau đó, Lý Thanh Vân nhìn mọi người ở xung quanh, trịnh trọng nói ra: “Tôi và chú của tôi gia nhập đội khảo sát của mọi người, giữa chúng ta xem như là quan hệ hợp tác, chứ không phải là người hầu hạ của mọi người. Nếu như việc bọn ta làm không thích hợp, mọi người có thể phê bình, có thể trừ tiền lương, nhưng nếu như dám tùy tiện chửi rủa, vậy đừng trách bọn ta không khách khí.”

Dùng tiếng Trung nói xong, lại dùng tiếng Anh lặp lại một lần. Vài chuyên gia Trung Quốc không định gây chuyện, đương nhiên đồng ý. Hai chuyên gia nước ngoài là người trung niên, tính tình còn tốt, cũng đồng ý với cách nói này của Lý Thanh Vân. Lại nói hiện giờ bọn họ không rời khỏi Lý Thanh Vân và Lý Thất Thốn được, vì có thể tiếp tục công việc khảo sát, nén giận cũng sẽ đồng ý.

Bàn xong vấn đề địa vị, lúc này mới một lần nữa đi ra, chính là không khí rõ ràng không khôi phục lại sôi động như ban đầu nữa. Chờ đến chân núi, tìm một nhà có sân lớn đỗ lại, thợ săn Lý Thất Thốn dặn dò chủ nhà này vài câu, lúc này mới chính thức lên núi.

Lái xe ban đầu biến thành khuân vác, trọng lượng mang theo trên thân gấp ba bốn lần người thường, từ trên người bọn họ có thể thấy được phong cách quân nhân vững vàng, sáng sủa, không nói nhiều, chỉ làm việc. Mấy thứ như thiết bị và nồi niêu, đồ ăn của đội khảo sát, toàn bộ do hai lái xe này mang theo.

Trừ đó ra, trên lưng mỗi người đều có ba lô của bản thân, vật phẩm riêng tư đều ở trong ba lô của mình, có nhẹ có nặng, mỗi người đều không giống nhau.

Căn cứ vào thỏa thuận trước khi lên núi, trừ bỏ vật phẩm riêng tư để cho bản thân sử dụng ra, thứ khác Lý Thanh Vân đều không cần mang theo. Nói cách khác, do đội khảo sát cung cấp ăn ở, trong hoạt động thám hiểm dã ngoại này, đã xem như là đãi ngộ cực cao.

Đường núi không rộng, có chỗ có thể để cho hai người đi song song, có chỗ chỉ có thể để một người đi qua, dưới chân thỉnh thoảng có một hai con thằn lằn nhảy lên, trong bụi cỏ bên cạnh đôi khi có chim sơn ca, chim uyên ương hoặc chim rừng không biết tên bay lên.

Sau khi ầm ĩ ra xung đột, George đã thành thật hơn, chỉ khi ngẫu nhiên nhìn về phía Lý Thanh Vân, trong mắt sẽ để lộ ra một chút ý hận.

Lý Thanh Vân không hề để ý đến chuyện này, dù sao không định làm bạn bè với ngươi, hận thì cứ hận, nếu như thật sự không thành thật, sẽ để cho hắn ghi nhớ thật lâu.

Michelle cũng không cố ý bới móc nữa, cảm thấy thanh niên Trung Quốc này tức giận lên rất có vị đàn ông. Vì thế nàng chủ động bắt chuyện, thảo luận kỹ thuật chụp ảnh với hắn, thậm chí còn chụp ảnh cho Kim Tệ Đồng Tệ, khen hai con chó đất này thông minh.

Vào lúc này, con chó mực lớn mở đường phía trước đột nhiên sủa mãi gâu gâu, trong âm thanh có một chút khẩn trương và nhắc nhở.

Lý Thanh Vân buồn bực, mới đi đến giữa sườn núi mà thôi, có thể có nguy hiểm gì chứ. Lại thấy người đi phía trước đã dừng lại, chỉ vào con đường nhỏ ở giữa, nhỏ giọng thảo luận gì đó.

“Có chuyện gì vậy, chú Thất Thốn?” Lý Thanh Vân chen tới, hỏi tình hình.

“Chuyện không lớn lắm, cháu nhìn xem ở giữa đường kia, có một con nhện độc đang kết lưới chặn đường, tìm cây gậy vén qua là được.”

Đường hẹp, một tấm lưới lớn hơi mờ chắn ở chính giữa, bên trên còn dính một nửa thi thể của mấy con côn trùng có cánh, hiển nhiên mới vừa bị cắn không lâu. Một con nhện lớn hai màu đỏ đen đan xen nằm sấp ở chính giữa, chân nó thật thô thật sắc nhọn, giống như đã từng hút máu.

Michelle nhìn thấy lại vô cùng vui mừng, không ngừng chụp ảnh con nhện, miệng nói một loạt thuật ngữ chuyên nghiệp, Lý Thanh Vân tạm thời không nghe rõ. Chợt nghe chú Thất Thốn nói tiếp, đây là nhện tóc đỏ tương đối thông thường trong núi bản địa, trên người bị nó bò lên sẽ đau rát, còn có thể sưng tấy lên màu đỏ. Nếu như bị nó cắn trúng, còn có khả năng bị phát sốt run rẩy, cần phải đưa đến bệnh viện điều trị.

Một chuyên gia nước ngoài đeo kính bình thản nói một câu, giống như nói nhện độc này thật phổ thông, gạt nó ra rồi nhanh đi thôi, đừng lãng phí thời gian.

Không cần Lý Thanh Vân phiên dịch, chú Thất Thốn dùng đao chẻ củi cài bên hông gạt nó ra, con nhện độc kia cũng cảnh giác, đột nhiên nhảy vào trong bụi cỏ, hai ba phát đã không thấy tăm hơi.

Lại đi thêm một lúc nữa, ven đường có một mảng quả dâu tây dại, màu sắc đỏ tươi, quả nhỏ chừng đầu ngón tay, bên trên có thật nhiều viên bi nhỏ giống như mắt của côn trùng, ăn chua chua ngọt ngọt, vị vô cùng ngon.

Michelle rất vui mừng, vừa ăn vừa gọi mọi người, kể cả George đang giận dỗi đều hái được mấy quả, nhưng hắn hơi xui xẻo, gặp phải một con sâu lông ở trên lá cây dâu tây dại, cắn ngón tay của hắn một phát, giống như lửa thiêu, đau đến hắn kêu Thượng Đế.

“Ăn ngon thật, Vân, anh hái nhiều một chút, chúng ta ăn dọc đường. Trước kia tôi đã từng gặp dâu tây dại như thế này, nhưng mà mùi vị không ngon bằng ở đây.” Michelle bật cười, hàm răng trắng sáng chói mắt, cho dù khóe miệng dính một chút nước quả màu đỏ, vẫn động lòng người như vậy.

“Đây là quả mâm xôi, không phải là dâu tây dại bình thường. Một mảnh nhỏ này ở ven đường, bình thường đều bị thợ săn đi ngang qua ăn sạch, may mắn hôm nay chúng ta đến sớm.” Lý Thanh Vân hai ba phát đã hái hết chỗ dâu tây dại còn thừa lại, tổng cộng chỉ chừng mười mấy quả, bị mấy người kia ăn một ít, còn thừa lại vài quả.

Hái xong, Lý Thanh Vân đã nắm lấy bàn tay trắng nõn tinh tế của Michelle, đặt toàn bộ dâu tây dại mới vừa hái xong vào trong tay nàng. Bàn tay mềm mại, sờ lên vô cùng bóng loáng, hơi tiếc buông ra.

“Ha ha ha, có phải anh tiếc cho tôi tất cả không vậy?” Michelle cười trêu ghẹo Lý Thanh Vân, ngược lại không nhận ra suy nghĩ khác trong lòng đàn ông.

“Làm sao có thể? Phía trước còn có thật nhiều quả dại ăn ngon, quả dâu, quả anh đào dại, quả đào, quả mận, quả hạnh… hoa quả trong vườn bọn ta có, trong núi sâu này đều có. Khôn sống mống chết, cây có thể sống sót đều hơi đặc thù, có nhiều thứ còn mạnh hơn đặc biệt gieo trồng rất nhiều, đương nhiên, cũng có quả quá chua chát, không thể ăn được.”

Trong cánh rừng rậm rạp phía trước, có không ít tre trúc và cây dâu, quả dâu màu đỏ tím treo đầy trên cành, trên đất cũng rơi từng tầng, có mấy con nhím đang trốn ở đằng sau những rễ cây nhô lên, hưởng thụ món ngon thiên nhiên ban cho.

Michelle nhìn thấy quả dâu treo đầy cành, lập tức tích cực, kêu lên: “Wow, thượng đế, nơi đây thật sự là vườn hoa quả thiên nhiên, tại sao có thể có nhiều quả dại như vậy chứ? Thanh Vân, anh hái giúp tôi, lát nữa tôi chia socola quý giá cho anh.”

Nàng sợ Lý Thanh Vân tức giận, để tỏ vẻ ngang hàng, chủ động đề nghị phục vụ có thù lao, hoặc nói là giao dịch.

“Thứ này không thể ăn nhiều, ăn nhiều rồi sẽ nóng trong, thậm chí sẽ chảy máu mũi…” Tuy rằng Lý Thanh Vân nói vậy, nhưng vẫn đi qua, chuẩn bị hái một ít quả dâu ở trên cành thấp dễ với tới.

Đột nhiên, mấy con chó kêu to lên, nhanh như tia chớp nhào về phía bụi cỏ đằng sau một gốc cây dâu. Tuy rằng Kim Tệ và Đồng Tệ còn nhỏ, nhưng tốc độ và cảnh giác lại còn mạnh hơn con chó săn già. Khoảng cách ngắn như vậy, lại bỏ rơi con chó mực ba bốn bước.

Chú Thất Thốn bị hù sợ vô thức nâng súng săn lên, nhằm vào bụi cỏ đằng sau cây dâu, nhìn thấy một con thỏ hoang béo mập nhảy ra từ đằng sau gốc cây, lúc này mới thu hồi súng về.

Lần này hắn vào núi vì để dẫn đường, tiện thể bảo vệ những nhân viên khảo sát này, chứ không phải vì săn thú đơn thuần. Do đó, có thể không lãng phí viên đạn thì vẫn không nên lãng phí cho thỏa đáng, một con thỏ hoang, không đáng để nổ súng.

Kim Tệ bổ nhào tới trước, thỏ hoang đột nhiên nằm sấp trên mặt đất, lăn một vòng tại chỗ, nhảy xuống hướng ngược lại. Nhưng Đồng Tệ đã sớm không nhịn được gâu một tiếng, há to miệng định cắn. Tốc độ của thỏ hoang cực nhanh, Đồng Tệ cắn vào khoảng không, chỉ tức giận đến sủa to gâu gâu, đuổi theo không ngừng, hai con chó con choai choai giống như vồ bươm bướm, ở trong bụi cỏ đông bổ nhào tới trước, tây nhảy dựng lên, nhưng có vài lần cắn đến da lông màu nâu của thỏ hoang rồi, lại vẫn để cho nó chạy thoát.

Vào lúc này, con chó mực to ở bên cạnh chờ đợi cơ hội gầm lên một tiếng, lao về phía thỏ con nhảy ra, thân mình ở giữa không trung đột nhiên một phát cắn vào cổ thỏ hoang, dùng sức lắc đầu, thỏ hoang lắc lư giống như trống bỏi, hơi sức toàn thân đã bị lắc lư này đến không còn. Chờ con chó mực lớn hạ xuống, con thỏ ở trong mõm nó đã không còn sức để giãy giụa nữa, run rẩy chân sau vài cái, rồi dừng nhúc nhích.

Chuyện này đã chọc giận Kim Tệ và Đồng Tệ, sủa to gâu gâu, tức giận nhào về phía con chó mực… a, thật ra là nhào về phía con thỏ trong mõm con chó mực, mỗi con cắn một cái chân thỏ, chết không buông, ư ử gầm loạn, giống như muốn phanh thây tại chỗ con thỏ đã khiến cho chúng nó mất mặt.

Lý Thanh Vân đang định an ủi hai con chó con một phen, lại nghe thấy dụng cụ thăm dò trong tay đội trưởng Trương Triêu Dương đột nhiên vang lên. Tích tích tích, tích tích tích…

“Hả? Dụng cụ vang lên, có tín hiệu phóng xạ, gần đây có mảnh nhỏ thiên thạch, mọi người chia nhau ra tìm đi! Nhớ phải liên tục quan sát cường độ phóng xạ, nếu như cao hơn giá trị an toàn, nhất định phải lập tức dừng lại, mặc trang phục phòng phóng xạ rồi lại tới gần!”

Nghe thấy dụng cụ kêu lên, chuyên gia hai đội trong ngoài nước đồng thời trừng mắt, lên tinh thần gấp trăm lần, lại không quan tâm đến quả dại và thỏ hoang nữa, cũng không cần phiên dịch giải thích gì, lập tức tản ra bốn phương tám hướng, tìm kiếm nguồn gốc phóng xạ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương