Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 37
Lần đầu tiên trao đổi với Michelle, không hề thoải mái, nhưng mọi người xem như đã biết trình độ khẩu ngữ của Lý Thanh Vân, tỏ vẻ hài lòng với người phiên dịch này. Nhưng Lý Thanh Vân lại đang do dự, không biết có nên đi hay không. Trong núi thật nguy hiểm, chẳng phải đang nói đùa, lợn rừng, gấu chó, rắn độc, trăn, báo đốm, sói hoang, trùng độc, con vắt vân vân… thứ nguy hiểm ở trong rừng rậm, còn có rất nhiều thứ không gọi được tên.
Đội trưởng đội khảo sát này tên là Trương Triêu Dương, nhận thấy do dự của Lý Thanh Vân, cho rằng hắn chê phí phiên dịch thấp, nên khuyên: “Người trẻ tuổi, phí phiên dịch này không ít, bọn ta là đội khảo sát chính quy của quốc gia, lấy tiền lương cố định, không có tiền dư thừa để lãng phí. Lại nói, cậu chỉ cần phiên dịch, lại không cần đào móc đồ hao tốn thể lực, một trăm đồng một ngày là quá có lời đấy chứ?”
Lời này nói giống như mời một người phiên dịch là chuyện lãng phí bao nhiêu vậy, một trăm đồng còn không bằng bán một quả dưa hấu đâu. Lý Thanh Vân mất hứng, đang định từ chối, lại thấy Hồ Đại Hải giống như quả bóng cao su nói chen vào.
“Người anh em, đồng ý đi, không phải là phiên dịch sao, ha ha, có nhiều cơ hội để trao đổi học tập với người đẹp… với chuyên gia trong ngoài nước. Đừng nói không trả tiền, nếu như tiếng Anh của tôi tốt, cho dù đưa lại tiền tôi đều sẽ đi.” Hồ Đại Hải nói xong, ánh mắt láo liêng nhằm thẳng vào trên người Michelle.
“Ha ha, vẫn là người anh em này hiểu rõ đạo nghĩa lớn.” Trương Triêu Dương không hổ là thành viên nhóm khảo sát lão luyện, nói chuyện tương đối có vị giang hồ, cũng có thể hạ thân phận nói lời hay, xây dựng quan hệ.
Lý Thanh Vân vẫn không yên tâm, lại hỏi: “Mọi người chuẩn bị từ đâu lên núi, lại chuẩn bị khảo sát đến một ngọn núi nào?”
Trương Triêu Dương vừa nghe thấy có khả năng, vội cười nói: “Theo con đường tốt nhất để vào núi, chính là đi theo con đường cầu gãy về hướng Tây, đi đường núi tương đối bằng phẳng vào. Vốn định đến đỉnh Liên Hoa, nhưng mà bọn ta đã hỏi thăm thợ săn địa phương rõ ràng, biết rõ đỉnh Liên Hoa rất nguy hiểm, do đó nếu như tiến triển thuận lợi, cũng chỉ đến đỉnh Liên Hoa.”
Lý Thanh Vân âm thầm bĩu môi, còn chỉ tới đỉnh Liên Hoa, chờ ngươi vào núi sẽ biết, từ đây đến đỉnh Liên Hoa xa xôi bao nhiêu, dọc đường lại khó khăn nhiều cỡ nào.
“Được rồi, cháu chỉ mang một vài vật nhỏ thiết yếu của bản thân, vật liệu sinh tồn như đồ ăn lều trại, mấy người bao hết. Một ngày một trăm đồng, chờ khi trở về, không đủ một ngày cũng tính là một ngày. Hợp đồng khỏi cần ký, hy vọng mấy người có thể nói lời giữ lời, gần đây trong nhà xây nhà, đang cần tiền.” Nói rõ tình cảnh trước, đỡ phải đến lúc đó phiền toái.
Trương Triêu Dương lập tức đồng ý, đang định cổ vũ Lý Thanh Vân vài câu, lại thấy Lý Thất Thốn trung thực tới gần, nói: “Tôi cũng muốn nói vài lời, bằng không tôi cũng không vào núi.”
“Lý Thất Thốn, ông ầm ĩ gì theo nữa vậy?” Trưởng thôn không vừa ý, Lý Thanh Vân người ta là sinh viên đại học danh tiếng, là nhân tài phiên dịch hiếm có, ngươi một thợ săn kiêu ngạo gì chứ, nếu như ngươi không đi, còn có thợ săn khác muốn đi đấy.
“Trưởng thôn, ta không có ý gì cả! Ông cũng biết, bản thân vào núi thì không có vấn đề gì, nếu như dẫn theo một vài người bình thường vào núi, bọn họ không nghe theo chỉ huy, tôi sợ xảy ra nguy hiểm. Nếu như bị thương tổn thất, trách nhiệm thuộc về ai?” Lý Thất Thốn bốn mươi mấy tuổi, tuy rằng không nhiều lời, tính cách hơi trung hậu, nhưng cũng không phải đần độn và ngốc nghếch.
Trưởng thôn đang định nổi giận, lại nghe Trương Triêu Dương nói: “Chuyện này ngươi cứ yên tâm, bọn ta là đội khảo sát có kinh nghiệm nhiều năm, biết rõ tầm quan trọng của người dẫn đường, tuyệt đối sẽ không xằng bậy.”
Nghe thấy hắn cam đoan như vậy, Lý Thất Thốn mới yên tâm. Rồi dặn dò Lý Thanh Vân vài câu, kêu hắn chuẩn bị một vài món đồ thiết yếu trong núi, phải trở về thu dọn đồ đạc, sau đó sáng mai vào núi.
Lý Thanh Vân còn định đi ra đầu ruộng để đo đạc số liệu, cũng định rời đi, lại bị Trương Triêu Dương kéo đến một chỗ không người.
“Đội trưởng Trương, có chuyện gì cần phải ra tận đây nói?” Lý Thanh Vân hỏi.
“Cũng không phải chuyện lớn lao gì, chính là để lộ ra cho cậu một chút tin tức, để trong lòng cậu có căn cứ. Bốn người này là chuyên gia nước ngoài, nhưng bọn ta thật sự không muốn dẫn theo bọn họ cùng đi tìm kiếm tung tích của thiên thạch. Nhng mà vài đội ngũ của quốc gia chúng ta vừa khéo ở nước ngoài, có quan hệ hợp tác với bọn họ, nếu như không dẫn bọn họ vào núi, mấy chuyên gia nghiên cứu của bọn ta ở nước ngoài cũng sẽ bị người loại ra khỏi vòng chủ chốt. Tóm lại, dẫn bọn họ vào núi, bọn ta bất đắc dĩ.”
Lý Thanh Vân càng thêm hoang mang: “Chú nói những chuyện này với cháu có ích lợi gì? Cháu chỉ là phiên dịch, lại không thể quyết định được gì?”
“Nói thẳng ra nhé, bọn ta có vài ảnh chụp tư liệu, hẳn là có thể định vị phạm vi đại khái của tung tích mấy khối thiên thạch. Nhưng mà, bọn ta lại không muốn để cho những người nước ngoài này nhìn thấy, đến lúc đó cậu cố hết sức lừa bọn họ rời đi, thậm chí phân đội hành động, rồi lại tìm chỗ tập hợp. Đương nhiên, nếu như bọn họ vừa vặn tìm được một hai khối, cậu cũng cần phải báo cáo cho bọn ta, biết chưa?”
“Có vẻ thật phức tạp, tuy rằng không rõ, nhưng cảm giác thật sự lợi hại. Ừm, là chú phát tiền lương cho cháu nhỉ, vậy chú chính là ông chủ, cháu nghe chú.” Lý Thanh Vân giả ngốc, không định trộn lẫn quá sâu, chỉ để ý lấy tiền làm việc.
“Ha ha, như vậy thì tốt.” Trương Triêu Dương vỗ bả vai hắn, rất hài lòng rời đi.
Hồ Đại Hải rề rà hồi lâu cũng không thể nói chuyện với Michelle, bởi vì ngôn ngữ không thông, ở đó khoa tay múa chân, người ta vốn không kiên nhẫn. Cuối cùng chịu thua, đội khảo sát của người ta đi ra bến đò chỗ cầu gãy ngắm phong cảnh, hoàn toàn không dẫn theo hắn cùng chơi đùa.
Chờ khi hai người quay trở về trên xe, phát hiện hai chuyên gia đã sớm đi làm việc, không rảnh rỗi ở trong xe. Chờ bọn họ bận rộn xong, miệng thiết kế ra vài phương án, Lý Thanh Vân đều thật hài lòng, nói là chờ vài ngày làm ra bản thiết kế cụ thể và bản vẽ 3D, lại làm quyết định sau cùng.
Nhưng mà Lý Thanh Vân phải vào núi, có lẽ sẽ chậm trễ vài ngày. Hắn đã hẹn với Hồ Đại Hải, bản thiết kế có thể không xác định trước, nhưng vật liệu xây dựng cơ bản cần đến có thể vận chuyển vào trước. Nếu như chờ công trình sửa đường trấn trên bắt đầu mới vận chuyển vật liệu sẽ khó khăn.
Hồ Đại Hải kêu hắn yên tâm, hắn chắc chắn sẽ hoàn thành tốt bản mẫu công trình này, chỉ trông cậy vào biệt thự này để nổi danh. Xế chiều hôm đó, bọn họ lái xe quay trở về huyện thành, nói là cả trấn không có một chỗ nào có thể ngủ lại, chờ biệt thự của Lý Thanh Vân xây xong rồi, tuyệt đối sẽ không ở khách sạn nữa.
Lý Thanh Vân hiểu thói quen của đám con cháu nhà giàu này, cũng không ép, dù sao mình không ở nhà, hoàn cảnh cũng không tốt, cố tình lưu người lại ở, sẽ chỉ khiến cho người ta khó chịu, khó có thể đi vào giấc ngủ.
Nhưng nhớ tới dặn dò của chú Thất Thốn, Lý Thanh Vân muốn tiện đường đi đến huyện thành một chuyến, đi mua đồ vào núi. Đồ cần thiết để vào núi tương đối lặt vặt, có quần áo, lều trại, túi ngủ, giày leo núi, súng săn, đao, dao găm Thụy Sĩ, thuốc men thông thường, thuốc cấp cứu, nồi niêu, bình giữ nhiệt, lương khô… vân vân, chỉ cần ngươi có sức cứ mang, càng nhiều càng tốt, vật nhỏ bé nào đó, lại mang lại tác dụng lớn ở chỗ ngươi không thể tưởng tượng được.
Thật khéo, trên người Lý Thanh Vân có một tiểu không gian, là có thể đặt rất nhiều thứ. Bên ngoài có thể chỉ cầm theo một cái ba lô, nhưng thứ nên chuẩn bị, hắn tuyệt đối không bỏ sót.
Đi đến huyện thành, Hồ Đại Hải dẫn Lý Thanh Vân đến một cửa hàng thiết bị đồ dã ngoại, lúc này hai người mới mỗi người một ngả. Lý Thanh Vân vào cửa hàng chuyên kinh doanh đồ dã ngoại này, phát hiện đồ đạc thật sự đầy đủ hết, chất lượng không tồi, trừ bỏ súng săn không bày ra, tất cả đồ đạc khác đều đủ.
Mặc dù đội khảo sát chuẩn bị lều trại và túi ngủ cùng với nồi niêu, đồ ăn cho hắn, nhưng vì bảo hiểm, Lý Thanh Vân vẫn chuẩn bị mua nguyên bộ, bỏ vào trong tiểu không gian, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Trước đó hắn đã từng đến cửa hàng này với chú Thất Thốn, coi như quen thuộc nơi đây, chờ khi người trong cửa hàng ít đi, hắn đột nhiên đi đến trước mặt ông chủ cửa hàng, nhỏ giọng nói: “Ông chủ, tôi là người Lý gia trại, đến mua chút đồ giúp chú Lý Thất Thốn!”
“Hả?” Ông chủ trung niên kia ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát Lý Thanh Vân vài lần, lúc này mới chậm rãi nói: “Cậu tên là gì?”
Lý Thanh Vân biết rõ, chú Thất Thúc chắc chắn đã gửi tin nhắn cho ông chủ, vì thế thành thật trả lời: “Tôi là Lý Thanh Vân, trước kia đã từng đến đây vài lần với chú Thất Thốn, ông chủ bận rộn hay quên, chắc chắn không nhớ rõ.”
“Ha ha, sao có thể không nhớ được, anh đây làm ăn buôn bán, không cẩn thận chút sao ổn? Cậu yên tâm, hai trăm hạt đậu tằm cậu cần đã được gói kỹ, nếu như cần nông cụ, cũng có thể ra đằng sau nhìn xem.”
Hạt đậu tằm chính là đạn súng săn cỡ lớn, chuyên môn dùng để săn thú hoang cỡ lớn, cũng có tính sát thương rất mạnh đối với loài người, do đó thứ này đều được người bán trộm. Viên đạn cỡ trung là hạt đậu tương, viên đạn cỡ nhỏ gọi là hạt đậu xanh. Về phần nông cụ, chính là tiếng lóng của súng săn, đương nhiên bao gồm cả một vài nỏ săn trong đó.
“Trước không lấy vội, tôi còn cần trang bị vào núi đầy đủ, cộng thêm thật nhiều đồ ăn đóng hộp. Chờ gom đủ rồi thì lấy cả thể.” Lý Thanh Vân khoát tay, ý bảo mình chọn đồ trước.
Ông chủ vừa nghe, ánh mắt lập tức sáng lên, đây là mối làm ăn lớn! Hắn vội vàng chạy từ đằng sau quầy ra, nào là mời thuốc, nào là rót nước, còn thân thiết hơn cả khi biết Lý Thanh Vân là con cháu của người quen biết cũ.
Lý Thất Thốn giao cho hắn đến đây hỗ trợ lấy một ít đạn súng săn, mua trọn bộ trang bị là ý của bản thân Lý Thanh Vân, căn cứ vào giới thiệu của ông chủ, hắn chọn một bộ trang bị tương đối đứng đầu, đồ thật lắt nhắt, gần như mua toàn bộ, lớn đến lều trại nồi niêu, nhỏ đến bật lửa chống gió, cốc nước, gậy phát sáng.
Cuối cùng cần hơn chục đồ hộp và vài hộp lương khô. Lý Thanh Vân cảm thấy có thể thường xuyên ăn chút, nhưng mà lương khô chắc không ăn đến, có rau dưa hoa quả mang theo bên người, đâu thể luân lạc đến mức ăn lương khô được chứ.
Cuối cùng tính toán, mối làm ăn này gần năm mươi ngàn đồng, ông chủ vô cùng hưng phấn, cảm thấy người trẻ tuổi này không phải là nhà giàu có thì chính là người thích đi du lịch chân chính, chỉ cần kết giao tốt với hắn, về sau tuyệt đối không lo buôn bán không đến cửa. Vì thế nên chủ động đưa cho hắn một nông cụ, cộng thêm vài loại đậu. Nếu như có hứng thú, có thể ra đằng sau nhìn xem.
Lý Thanh Vân dùng chi phiếu để trả tiền, còn may khi ở thành phố Vân Hoang, khi tăng thẻ lên thẻ vàng, lấy hạn mức gửi ở ngân hàng của hắn, mỗi ngày có thể quẹt thẻ một trăm ngàn, mức độ chi tiêu lớn hơn cần phải báo trước, hoặc đến quầy rút.
Ở tầng hầm ngầm đằng sau có để trên trăm khẩu súng săn, đây là lần đầu tiên Lý Thanh Vân nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng hơi rung động. Nhưng lấy cường độ linh hồn của hắn hiện giờ, Thái Sơn sập đều không đổi sắc, ngoài mặt có vẻ cực kỳ trấn định.
Đứa bé lớn lên ở trấn Thanh Long, tuyệt đối không xa lạ gì với súng săn, tuy rằng quốc gia quản nghiêm, nhưng thói quen phong tục của một vài thôn đặt ở đó, muốn hoàn toàn cấm là rất khó. Do đó, bậc cha chú của rất nhiều đứa bé đều là thợ săn, từ nhỏ đã biết súng ngắn năm viên, súng ngắn bảy viên, súng một nòng, súng hai nòng, cùng với súng hỏa mai, nỏ săn, cung tiễn vân vân.
“Không sai, chủng loại thật sự đầy đủ hết, tôi không cần anh tặng, bởi vì tôi cần hơi nhiều. Súng ngắn bảy viên cưa ngắn một khẩu, súng một nòng và súng hai nòng mỗi loại một khẩu, nỏ săn một cái, các loại đạn súng mỗi loại một ngàn viên, tên nỏ hai trăm mũi tên.”
Thấy ông chủ tỏ vẻ hơi lo lắng, Lý Thanh Vân vừa nghĩ, đã hiểu hắn đang lo lắng điều gì.
“Không sao, anh cứ đưa đến khúc cua đằng trước, nơi đó phần lớn là điểm hậu cần giao nhận hàng, tôi đã tìm xe riêng để vận chuyển, sẽ không mang đến nguy hiểm gì cho anh.”
“Ha ha, anh không có ý kia, chính là đồ cậu cần hơi nhiều, không bố trí xe trước thật sự nguy hiểm. Đương nhiên, xem ra chú em đây là người trong nghề, đã sớm sắp xếp xong xuôi trước, vậy anh đây càng thêm yên tâm.” Ông chủ thầm lau mồ hôi lạnh, thằng cha này cần nhiều đạn đến như thế, sẽ không phải định đi tạo phản đấy chứ? Nếu như không bị điều tra còn không nhiều chuyện lắm, tối đa là phạt tiền, nhưng nếu như bị điều tra ra vận chuyển mấy ngàn viên đạn súng săn, không ngồi tù mấy năm mới là lạ.
Lý Thanh Vân cười thầm, bản thân có tiểu không gian bên người, vận chuyển chút đồ này còn sợ cảnh sát điều tra được sao? Chẳng qua không tiện để lộ ra trước mặt người khác, bằng không đâu cần phiền toái đến vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook