Trừ bỏ trẻ con, Lý Thanh Vân không bỏ qua cho bất cứ một ai. Không đánh phụ nữ là không cần thiết, đã có cần thiết thì nhất định phải thu thập. Đương nhiên, không thể quá đáng khinh, đánh vài nắm tay ở mắt cá chân, ở sau lưng là được rồi, ai bảo các nàng không tu khẩu đức, khi đánh mình còn chửi má nó chửi con bà nó, chuyện này không thể dễ dàng tha thứ.

Lý Thanh Vân xuống tay rất có đúng mực, xả cơn tức là được. Bên kia Tôn lão đầu đã đánh gãy cánh tay của người ta, bên này lại làm tàn phế vài người, vậy hôm nay không cần phải về nhà nữa, tiến thẳng vào trại giam là xong.

Chủ yếu nhất là, khi Hứa Tĩnh Thủ ôm của quý kêu thảm thiết ngã xuống đất, không hiểu sao chút buồn bực trong ngực Lý Thanh Vân đã biến mất, giống như có thể khiến cho Hứa Tĩnh Thủ không hay ho, hắn sẽ cực kỳ hưng phấn và vui vẻ.

Một khi tình huống như vậy xảy ra, trong đầu lóe lên bóng dáng Tần Dao, Lý Thanh Vân lập tức thoải mái, hiểu rõ rất nhiều chuyện. Hứa Tĩnh Thủ nhìn thấy mình là cáu giận, bản thân sao không có chứ?

“Thằng nhãi này còn dám đánh trả, đánh chết hắn!” Sau khi mấy người đàn ông bị thương thần bí, mấy người phụ nữ cho là Lý Thanh Vân đánh lén, tiếng chửi bậy càng lớn càng nôn nóng hơn. Chính là nhìn thấy Tôn lão đầu kéo Doãn Kỳ Tinh giống như kéo theo một con chó chết xuất hiện, các nàng mới sững sờ tại chỗ giống như bức tượng.

“Mấy người các ngươi dừng tay! Hôm nay đều là hiểu lầm, giải thích rõ ràng là được.” Doãn Kỳ Tinh sốt ruột la to, vừa kích động, khóe miệng lại tràn ra một chút máu tươi.

“Ba, ba sao vậy…?”

“Ông ngoại, ông bị thương, cánh tay của ông bị chặt đứt?”

“Mau báo cảnh sát, dám đánh ông cụ Doãn, lão già quê mùa này chết chắc!”

Nhóm người nhà này cuối cùng bỏ lại Lý Thanh Vân, chú ý đến Doãn Kỳ Tinh bị thương. Bọn họ mới vừa định vây qua, lại bị Tôn lão đầu hừ lạnh một tiếng cắt ngang. Hắn túm lấy tay của Doãn Kỳ Tinh khẽ lắc, lập tức khiến lão già kia lắc lư đến ho khan không ngừng, có càng nhiều máu tươi tràn ra khỏi miệng.

Một người đàn ông trung niên sưng phù một bên mặt, thiếu mấy cái răng không biết chui ra từ đâu, vẻ mặt kinh sợ quát: “Ngươi đánh ta thì thôi, vì sao còn đánh cả ba vợ ta? Hứa Thành Nhân ta ở huyện Linh Sơn lâu như vậy, còn chưa từng thấy người nhà quê nào dã man không nói đạo lý giống như các ngươi!”

Vừa nhắc đến chuyện này, Tôn lão đầu lập tức giận dữ: “Hừ! Ông đây còn chưa thấy hạng người nào không biết xấu hổ như các ngươi đâu! Ông đây mới vừa xoay người cột dây giày thôi, ngươi đã đánh ngã bạn già của ta, không nói lời xin lỗi định trốn, ông đây không đánh ngươi còn đánh ai? Sau đó lão già khốn kiếp tự cho là đúng này lập tức xông đến đánh ta, công phu Bát Quái môn chó má gì chứ, kể cả can đảm chống lại một chiêu của ông đây đều không có! Cuối cùng bị ép chạm một chiêu, đã trở thành hèn nhát thế này!”

Nói xong, Tôn Đại Kỳ lắc Doãn Kỳ Tinh trong tay, bị hắn lắc lư như vậy, xương cốt trên người Doãn Kỳ Tinh vang lên rắc rắc, hiển nhiên, Tôn Đại Kỳ còn chưa hả giận, lại dùng thủ đoạn khác giày vò người ta.

Hứa Thành Nhân không đổi sắc mặt, nhưng biểu hiện chột dạ hết sức rõ ràng: “Ta không phát hiện… Lúc đó vội vã đón trạm, đâu để ý đến đã đụng phải ai? Cho dù ta không cẩn thận đụng vào người, ta có thể xin lỗi, có thể bồi thường, vì sao ngươi không nói hai lời, đã một cái tát làm rớt mấy cái răng của ta chứ?”

“Đồ hèn nhát không dám thừa nhận, nếu như là lúc ta còn trẻ, một cái tát đập chết ngươi đều là nhẹ.” Sau đó hừ mũi một tiếng, lắc lắc Doãn Kỳ Tinh trong tay, nói: “Hiện giờ ngươi đã hiểu rõ từ đầu đến cuối mọi chuyện rồi nhỉ? Nơi đây là địa bàn của các ngươi, ngươi ra phương án!”

Lý Thanh Vân nghe xong nguyên nhân sự việc, đã nâng bà Phó lên. Bảo sao Tôn lão đầu sẽ nổi điên, hóa ra bạn già ông kể cả lớn tiếng đều không dám răn dạy bị người ta đụng ngã, còn không giải thích. Ừm, nên đánh, ba con nhà họ Hứa này quả nhiên không có thứ nào tốt, đáng đánh!

Khuôn mặt Doãn Kỳ Tinh đỏ bừng lên, oán hận trừng mắt liếc xéo Hứa Thành Nhân, mới hạ thấp tư thái: “Xin lỗi, là ta vụng về, không thấy được cảnh trước đó, chỉ thấy ngươi đánh người, sau đó đã mỡ heo che mờ tâm trí, đánh nhau với ngươi. Tiền thuốc men của bạn già ngươi để ta trả, hiểu lầm khác thì xóa bỏ đi, ngươi thấy thế nào?”

Tôn Đại Kỳ vẫn chưa trả lời, người nhà họ Hứa lại phẫn nộ kêu lên: “Tại sao? Tại sao phải trả tiền thuốc men cho bọn họ? Răng của lão Hứa đều bị gẫy, cánh tay của ngươi cũng bị hắn đánh gãy, không đưa hắn đến cục cảnh sát, chúng ta đâu còn thể diện để sống ở huyện Linh Sơn nữa?”

Doãn Kỳ Tinh tức giận đến sắp nổi điên, đồng thời cũng sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng, giận dữ hét lên: “Câm miệng! Các ngươi lũ súc sinh này cánh cứng cáp rồi phải không? Đều cút sang bên cạnh, ông đây còn chưa chết thì không đến lượt các ngươi bao biện làm thay!”

Nếu như chọc giận cao thủ ám kình, người ta giết người phóng hỏa diệt cả nhà, cảnh sát bình thường không thể tìm ra nổi một manh mối nào, ngươi đi đâu nói rõ lý lẽ chứ? Lại nói, một cao thủ ám kình, đâu thể không có một chút năng lượng? Cao thủ như vậy, đặt ở kinh thành đều có người muốn cướp lấy, đâu phải hạng lặng lẽ vô danh?

Hôm nay đá trúng ván sắt rồi, vuốt xuôi lông người ta trước đã rồi tính, sau này lại xử lý đám ngu xuẩn không biết trời cao đất rộng này.

Tôn lão đầu chỉ đưa mắt nhìn bạn già, chỉ có bạn già đồng ý thì hắn mới sẽ đồng ý. Nếu như bạn già cảm thấy chưa hả giận, hắn không để ý lại điên một trận, giày vò mấy tên súc sinh, giống như chơi đùa vậy.

“Đôi bên đều có tổn thương, cũng đều có chỗ không đúng, chuyện này dừng lại ở đây. Về phần tiền thuốc men, mọi người chẳng ai thiếu tiền cả, nhắc đến quá hẹp hòi, mất mặt!” Bà Phó bị người đánh oan uổng, nhưng lão già nhà mình đánh bị thương người ta trước, chuyện này đặt ở đâu đều không nói rõ được. Lại nói Lý Thanh Vân coi như giúp mình xả giận, mặc dù không biết hắn sử dụng thủ đoạn gì, nhưng trong lúc hỗn loạn, tất cả đều khó nói rõ. Chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ đau khổ khom lưng giậm chân của vài mụ la sát kia, tức giận gì ở trong lòng đều tiêu tan.

Lý Thanh Vân âm thầm líu lưỡi, nhìn xem, cái gì gọi là khí độ? Nhìn xem bà Phó người ta là biết! Còn cao hơn Doãn lão đầu mấy tầng lầu! Bà Phó người ta đã nói, đánh thì cũng đã đánh, nhắc đến tiền mất mặt, đồng thời cũng chỉ ra người ta không thiếu tiền đâu, không giàu tức quý, mấy thủ đoạn nhỏ bé này của các ngươi đừng lấy ra làm gì, bọn ta không tìm các ngươi gây phiền toái thì các ngươi nên đốt hương cảm tạ đi!

Hai ba con Hứa Tĩnh Thủ và Hứa Thành Nhân vừa nghe, xem như đã hiểu rõ, hôm nay đá trúng ván sắt rồi. Đánh thì không đánh lại, kể cả ba vợ tự nhận là cao thủ đều sợ đến đầu cúi gằm xuống, luận về thế lực, người ta dám ngay tại trận đánh bị thương người, hoàn toàn không sợ cảnh sát đến đây, nói lên người ta đầy đủ tự tin. Như vậy còn làm ầm ĩ cái gì nữa, trực tiếp giải tán đi, tự mình nhận xui xẻo!

Cảnh sát nhanh chóng đến đây, nhưng vừa nghe đôi bên không định truy cứu, rất nhanh đã rời đi. Cảnh sát dẫn đầu không ngốc, người ta đánh ba con Hứa Thành Nhân, còn có thể khiến ba con nhà họ Hứa không truy cứu, năng lượng này càng lớn hơn, không rời đi mới là đồ ngốc.

Thấy không có gì hấp dẫn để xem tiếp, mọi người cũng tản đi. Cũng có người không ngừng oán thầm, nói gì là hai lão già tranh đấu không thú vị, còn không kịch liệt bằng người trẻ tuổi đánh nhau. Chiêu thức bày ra thì đẹp mắt, nhưng đánh lại khó coi. Những người không có ánh mắt này không biết, hai lão già đánh đến khó coi này đều là cao thủ chân chính.

Tôn Đại Kỳ vỗ bả vai Lý Thanh Vân, tán thưởng vang dội: “Cậu nhóc, hôm nay ít nhiều nhờ ngươi! Nếu như không có ngươi giúp đỡ bạn già của ta, ta dưới nóng giận, sợ rằng sẽ phải giết người!”

Thân thể Lý Thanh Vân cứng đờ, mất tự nhiên khẽ cười. Chẳng phải không tin lời Tôn lão đầu nói, trên người hắn còn có cả tiểu không gian, có chuyện gì bất ngờ không thể xảy ra chứ? Chính là từ nhỏ nhận giáo dục kiểu tẩy não yêu đảng yêu nước tuân thủ pháp luật, đột nhiên nghe thấy có người không coi giết người là quan trọng, tạm thời không thể tiếp nhận được mà thôi.

Bà Phó thở dài một tiếng: “Trước đừng khoe khoang, tìm một chỗ kiểm tra thân thể đi đã. Chuyện ầm ĩ hôm nay, chẳng hiểu sao lại bị ăn một trận đòn. Nhớ tới lão già nào đó thường xuyên khoe khoang ở trước mặt ta, nói là trời đất bao la, tuyệt đối không cho phép ta bị bắt nạt. Hiện giờ thì hay rồi, đến thành nhỏ như huyện Linh Sơn này, bị một đám người đánh cho một trận, cái mặt già này xem như mất hết. Haizzz, may mà có Tiểu Vân ở đây, bằng không, bộ xương cốt này đã phải nằm lại.”

Cho dù là ai vô tội bị đánh, trong lòng đều không dễ chịu, tuy rằng nàng đã vô cùng rộng lượng giải quyết phân tranh mặt ngoài. Lý Thanh Vân cũng từ Tiểu Lý ở trong miệng nàng biến thành Tiểu Vân, quả thật coi hắn như con cháu trong nhà, kéo tay hắn không buông, thân thiết vô cùng.

Khuôn mặt Tôn Đại Kỳ đỏ bừng lên, chần chừ hồi lâu, cũng không nghĩ ra được một câu đầy đủ. Đột nhiên giậm chân giận dữ, quát: “Chiêu Văn, bà chờ đó, tôi không diệt cả nhà tên đó thì không có mặt mũi gặp bà!”

Cả nhà Doãn Kỳ Tinh còn chưa đi được bao xa, nghe thấy một câu gầm lên này của Tôn Đại Kỳ, sợ đến mức dưới chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống bậc thềm mười mấy tầng. Hắn nhìn thấy rõ ràng vẻ hung dữ ở trong mắt Tôn Đại Kỳ, cũng không phải chỉ đơn giản như lời nói.

Bà Phó vội quát dừng khuynh hướng bạo lực của Tôn Đại Kỳ: “Được rồi, đều đánh gãy cánh tay của người ta, còn định như thế nào nữa? Đi nào, Tiểu Vân, đỡ bà rời trạm xe, tìm một khách sạn ở trọ trước đã, thay quần áo bẩn. Haizzz, hai đấm khó địch nổi bốn tay, nếu như Tiểu Vân cũng có chút công phu, là tôi có thể ăn ít quyền cước hơn rồi.”

Sao Tôn Đại Kỳ lại không nghe ra ý tứ của bạn già, lẩm bẩm nói: “Hắn đã hơn hai mươi tuổi, sớm qua tuổi tập võ, dạy hắn chỉ uổng công.”

“Chỉ ông có năng lực! Hừ!” Phen này bà Phó tức giận thật, đi cùng với Lý Thanh Vân ở đằng trước, không thèm quay đầu lại.

Lý Thanh Vân còn đang có đống chuyện, vội vã về Lý gia trại, nhưng nhìn thấy bà Phó rất chú ý đến mình, nên thật sự không đành lòng nói ra lời rời đi. Về phần học công phu, hắn thật sự không định học với lão già tính trẻ nít như Tôn Đại Kỳ, người gì chứ, ở cùng với ông ấy, còn không phải mỗi ngày ngược tâm hay sao!

Trong lòng miên man suy nghĩ, đã đỡ bà Phó đến khách sạn giao thông ở bên cạnh trạm xe, đặt phòng. Tôn Đại Kỳ theo sát đằng sau, không ngừng nói lời xin lỗi, lăn qua lộn lại mãi chỉ hai câu kia, lời nói cằn cỗi đến khiến lòng người sốt ruột.

Bà Phó tắm rửa xong, thay quần áo, trên thân có mấy vết bầm tím, Tôn Đại Kỳ mát xa lưu thông máu cho bà. Lý Thanh Vân mượn thời gian nghe điện thoại, đi ra ngoài xách theo một túi ni lông cà chua không gian về, đưa cho bà Phó nếm thử.

Hắn vừa bước vào cửa, bà Phó đã ngửi thấy mùi cà chua kỳ lạ, lập tức ngẩng đầu lên hỏi: “Tiểu Vân, cháu mua gì cho bà mà thơm vậy?”

Lý Thanh Vân cười nói: “Ha ha, huyện Linh Sơn nhỏ, không có thứ gì hay ho. Do đó, cháu mới vừa ra cửa đã gặp một lão nông dân, nói là cà chua ngon nhà mình trồng, cháu nếm thử một quả, hương vị quả thật vô cùng đặc biệt, nên mua một chút, cho bà nếm thử.”

Bà Phó vui vẻ nói: “Tốt tốt, bà thích ăn cà chua nhất, còn nhớ rõ đợt xuống nông thôn đó, bị nghén, không muốn ăn gì cả, chỉ muốn ăn cà chua. Đòi Tôn Đại Kỳ, ông ấy ngây ngốc, chỉ biết săn thú, đâu thể tìm được cà chua. Cuối cùng vẫn là Lý lão nhị nghĩ ra cách, tìm cho bà hai quả cà chua xanh, xem như giải thèm cho bà.”

Tôn Đại Kỳ tức giận nói: “Khi đó trời đã vào thu, kiếm đâu ra cà chua? Lý lão nhị quỷ quái, có quỷ mới biết ông ấy tìm được cà chua từ đâu! Hừ, tôi cũng không để ông ấy chịu thiệt, sau này vào núi bắt cho ông ấy một con hoẵng!”

Lý Thanh Vân không hiểu ân oán đời trước của bọn họ, hắn đi vào trong nhà vệ sinh, rửa vài quả cà chua lớn cho mọi người, đựng ở trong đĩa hoa quả, màu đỏ au chọc người thèm nhỏ dãi. Đưa cho bà Phó một quả, về phần Tôn Đại Kỳ, Lý Thanh Vân không ưa gì ông ấy, hoàn toàn không để ý đến.

Bà Phó ăn một miếng, lập tức ưm một tiếng, hai mắt tỏa sáng, than thở nói: “Cà chua này ăn ngon thật!” Nói xong, lại không nói thêm gì nữa, một hơi ăn sạch quả cà chua hơn nửa ký.

“Có quỷ dị như vậy sao?” Tôn Đại Kỳ nửa tin nửa ngờ cầm lấy một quả cà chua, ăn thử một miếng, sau đó không nói hai lời, vài miếng ăn tiếp, đã ăn sạch quả cà chua cầm trong tay, hoàn toàn không dừng lại được.

“Tiểu Lý, thứ này ngon, lão nông dân bán cà chua kia ở đâu, hắn có bao nhiêu cà chua như thế này, ta mua hết.”

Tôn Đại Kỳ là người quyết đoán, cũng không thiếu tiền, biết rõ bạn già thích ăn, lập tức đặt mua.

“Người ta chỉ đi ngang qua, ta đâu biết người ta ở đâu? Nhưng ngươi đi ra chợ tìm xem, có lẽ tìm được rau dưa hoa quả cùng loại.” Nhìn lão già này không vừa mắt, kể cả trả lời đều có lệ.

“…” Tôn Đại Kỳ lúng túng trừng mắt liếc hắn, cũng nghe ra thằng nhóc này không ưa gì mình, lại không biết đắc tội hắn khi nào.

Để tỏ vẻ cảm ơn Lý Thanh Vân, giữa trưa bà Phó mời hắn ăn cơm. Đã sớm hỏi nhân viên khách sạn nhà hàng tốt nhất ở huyện Linh Sơn là Nhất Phẩm Lâu, ba người thuê xe đi đến đó. Lý Thanh Vân cũng không khách khí, lại vì để giảm bớt gánh nặng trong lòng bà Phó, sau khi đồng ý cũng đề nghị ăn xong sẽ lên xe về nhà.

Sau khi ăn xong, Lý Thanh Vân tiễn hai ông bà, hắn đang chuẩn bị thuê xe đi trạm xe, đã nhìn thấy một chiếc việt dã Trường Thành lặng yên không một tiếng động đỗ lại ở bên cạnh hắn. Cửa sổ xe mở ra, gương mặt tinh xảo của Ngô Tiêu Vũ thò ra từ bên trong xe: “Đàn em, khéo vậy, đến huyện thành làm việc hả?”

“Trong thôn không thể lên mạng, đến tiệm nét trên huyện thành đã ghiền. Trưởng trấn đại nhân, chị phải chú ý đến quá trình xây dựng thông tin hóa của trấn Thanh Long đấy, chẳng những cần thông quốc lộ, còn cả thông đường mạng nữa.” Lý Thanh Vân nói đùa một câu.

Ngô Tiêu Vũ cười nói: “Bớt lắm mồm, vì kinh phí quốc lộ của thôn các em, chị đây chạy muốn gẫy chân, còn may đã có chút manh mối, em lại định xin cả thông mạng nữa, em cho rằng đàn chị là thần tiên hả?”

Lý Thanh Vân trêu ghẹo nói: “Nói đàn chị là thần tiên cũng không sai. Năm đó khi ‘Thiên long bát bộ’ phiên bản Hồng Kông lưu hành, chắc đàn chị đã được không ít người gọi là thần tiên tỷ tỷ đó nhỉ?”

Ngô Tiêu Vũ hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn: “Ai cần em lo! Em có về trấn Thanh Long không? Cho đi nhờ xe miễn phí, lỡ mất chuyến này, sẽ không có chuyến sau đâu!”

“Cầu còn không được!” Lý Thanh Vân lên xe mới phát hiện ra trợ lý trưởng trấn Sở Quyên cũng ở đây, lắc lư bộ ngực đầy đặn chào hỏi hắn, còn chủ động nhường chỗ ngồi, ngồi lên chỗ ghế phụ, nhường ghế ngồi đằng sau cho Lý Thanh Vân và trưởng trấn.

“Không cần phiền phức như vậy đâu, chen chúc một chút là được.” Lý Thanh Vân vội nói.

Hàng ghế sau có ba chỗ, tương đối rộng rãi, ba người ngồi lên cũng không chen chúc. Chính là để trưởng trấn ngồi ở giữa, vị trí kia không thoải mái lắm, Sở Quyên không đến nỗi không có ánh mắt như vậy.

Sở Quyên liếc xéo hắn, lắc cái mông tròn đầy ngồi ở vị trí ghế phụ. Trong lòng tự nhủ ngươi chen chúc chẳng sao cả, nhưng đụng đến trưởng trấn, ai chịu trách nhiệm?

Lái xe Trương Triết tuổi không lớn, nhưng kỹ thuật lái xe rất tốt, Trường Thành H6 có tính năng chẳng ra gì, nhưng lại được hắn điều khiển vô cùng vững vàng, tạp âm cũng vô cùng nhỏ.

Dọc theo đường đi, Lý Thanh Vân nói đông nói tây, cố tình nói chuyện, không để bầu không khí bên trong xe tẻ ngắt. Nói đến bạn bè ở đại học, lại nhắc đến chuyện của Hồ Đại Hải, nói công ty kiến trúc trong nhà hắn có kinh nghiệm sửa đường, nếu như tài chính trên trấn có thiếu, có thể tìm hắn thử xem, đường núi mấy km này, để công ty nhà Hồ Đại Hải ứng trước một chút, cũng không thành vấn đề.

Như này là đang vứt mồi câu, đường đến Lý gia trại sửa xong rồi, thu nhập kinh tế tăng cao, bên dưới khi lại sửa con đường của thôn khác, quyền nói chuyện của Ngô Tiêu Vũ sẽ lớn hơn, ở trong trấn, thậm chí trong huyện đều có thể thẳng người nói chuyện. Còn công ty kiến trúc của Hồ Đại Hải cũng có thể thuận thế tiến vào trấn Thanh Long, bằng vào mối quan hệ chính phủ tốt đẹp, rất nhiều chuyện có thể làm.

Ngô Tiêu Vũ không tỏ rõ ý kiến cười nói: “Khi ở đại học Tứ Xuyên chị đã từng nghe nói đến em, nhưng chưa nghe nói đến Hồ Đại Hải, trước khi chưa nhìn thấy tư liệu và báo giá của công ty bọn họ, chị không hứa hẹn gì cả. Chuyện sửa đường, em đừng quan tâm thay chị, thật sự có thời gian, vậy giúp chị nghĩ xem giúp Lý gia trại thoát khỏi nghèo khó làm giàu như thế nào, có hạng mục nào thích hợp cho thôn vùng núi phát triển không?”

Lý Thanh Vân nghe thấy giọng điệu từ chối của nàng không kiên quyết lắm, cảm thấy còn có hy vọng, cũng không nổi giận, lại nói: “Được, chờ vài ngày nữa khi Hồ Đại Hải thiết kế nhà giúp em xong, sẽ kêu cậu ấy lên trên trấn gặp chị, có được hay không hai người gặp mặt bàn bạc. Về phần vấn đề làm giàu, em suy nghĩ thật nhiều, nhưng tạm thời còn chưa có phương án tiến hành cụ thể. Chờ sửa xong quốc lộ, em viết một bản kế hoạch sơ qua, cho chị xem.”

“Được rồi, chúng ta cứ quyết định như vậy.” Ngô Tiêu Vũ không hề ôm hy vọng quá lớn với chuyện này, dù sao Lý Thanh Vân chuyên khoa máy tính, không hề có liên quan gì đến khoa nông nghiệp, khoa kinh tế. Hắn nói như vậy chính là có một ít còn hơn không, tìm chút chuyện cho hắn làm, đừng cả ngày kéo mối quan hệ bạn học, miễn cho đến lúc đó bản thân không dễ xử lý, kể cả bạn bè đều không làm được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương