Xe buýt đến huyện Linh Sơn, Lý Thanh Vân mới rời khỏi tiểu không gian, một lần nữa cảm nhận âm thanh lộn xộn ở trên xe buýt. Trong khoảng thời gian hắn tiến vào trong tiểu không gian, ông cụ đen gầy đau khổ không chịu nổi, bị bà cụ oán trách suốt dọc đường đi, nói ông không biết nói chuyện, không biết tốt xấu, chọc giận chàng trai tràn ngập nhiệt tình này, hiện giờ không để ý đến cả mình luôn.

Lý Thanh Vân định mắt không thấy lòng không phiền, cố ý không chú ý đến chuyện ở trên xe buýt, do đó bà Phó bắt chuyện với hắn vài lần, đều không nhận được đáp lại.

“A a… đến huyện Linh Sơn nhanh như vậy sao, mới vừa rồi vẫn đang ngủ. Bà Phó, ông Tôn, phía trước chính là trạm xe buýt, có thể xuống xe. Nếu như ở viện điều dưỡng Thang Sơn buồn chán, có thể đến trấn Thanh Long tìm cháu.” Lý Thanh Vân sợ bọn họ hiểu lầm, nên giải thích một câu.

“Ngày hôm qua cháu ngủ không ngon đúng không? Đứng đều có thể ngủ được! Sớm biết vậy đã không chiếm chỗ của cháu.” Bà Phó đau lòng nói.

“Hừ, giả bộ ngủ. Lừa người khác còn được, nhưng lừa ta thì không có cửa đâu.” Tôn lão đầu dùng giọng điệu cực kỳ đáng đánh đòn lẩm bẩm.

“…” Lý Thanh Vân không có tiếp lời lão già này, xuống xe rời đi, ta không thể trêu vào chẳng lẽ không thể chuồn đi sao? Bà Phó gọi đều không ở lại.

Hôm nay người ở trạm xe huyện cũng nhiều, phần lớn đều là du khách từ bên ngoài đến, khí chất và ăn diện không tệ, có khác biệt rõ ràng với cư dân trong huyện, có lẽ đều chạy đến viện điều dưỡng Thang Sơn.

Lý Thanh Vân cũng từng nghe nói đến danh tiếng của viện điều dưỡng Thang Sơn, tên chính xác hẳn là tiểu viện điều dưỡng Thang Sơn, ở góc Đông Bắc huyện thành Linh Sơn, cách trấn Thanh Sơn mấy ngọn núi. Nhưng bởi vì đường núi không thông, khoảng cách theo đường thẳng ở trên bản đồ chỉ hơn mười dặm, nhưng khoảng cách thực tế lại không dễ tính toán.

Trấn Thanh Long ở phía Bắc huyện thành Linh Sơn, tuy rằng rất gần, nhưng bởi vì vị trí quốc lộ quyết định, rất ít người của trấn Thanh Long chú ý đến viện điều dưỡng bản thân không hề đi ngang qua này. Nhưng từ trong lời đồn, viện điều dưỡng này do trong tỉnh xây dựng lên, thành phố Vân Hoang chỉ là đơn vị hợp tác. Về phần lãnh đạo của huyện Linh Sơn thì không có cả tư cách tham dự, càng không có quyền quản lý.

Viện điều dưỡng Thang Sơn đã sớm đưa vào hoạt động nội bộ, tên tuổi cũng đã sớm truyền khắp toàn bộ Vân Hoang, nghe nói đều là cán bộ về hưu mới có thể được hưởng thụ, không đủ cấp bậc đều không thể tiến vào. Nhưng không biết lần này xảy ra chuyện gì, lại mở ra với bên ngoài, do đó lập tức khiến du khách tập trung đến, đều muốn biết một chút về viện điều dưỡng Thang Sơn trong truyền thuyết.

Ô tô chạy về trấn Thanh Long cũng ở trong trạm xe này, ô tô đường dài và ô tô đường ngắn không phân biệt được, khiến trạm xe của huyện Linh Sơn vô cùng lộn xộn, thường xuyên dẫn đến hỗn loạn. Bình thường không náo nhiệt như vậy, do đó hôm nay đặc biệt chen chúc. Người kẹt xe, xe chặn người, Lý Thanh Vân muốn tìm xe của trấn Thanh Long, hồi lâu đều không chen ra nổi một lối đi nho nhỏ.

Đúng lúc này, bất ngờ nghe thấy đằng sau truyền đến một trận hỗn loạn, còn có người trong hoảng sợ mang theo hưng phấn kêu to lên: “Đánh rồi, đánh rồi, hai lão già đánh rồi…”

Vân Hoang nhiều lực sĩ, đánh nhau ở trạm xe thuộc về bình thường không quan trọng gì, Lý Thanh Vân vốn không định vào giúp vui, nhưng vừa quay đầu nhìn lại, đã nhìn thấy ông cụ cao gầy họ Tôn kia đang nhảy lên đánh nhau với người ta. Đúng là một kẻ gây họa, ở đâu đều có thể gây chuyện, ông cụ này rõ ràng là người luyện võ, Lý Thanh Vân không hề lo lắng cho hắn, lúc hắn nhìn thấy bà cụ họ Phó bị ngã trên đất, bị vài nam nữ thanh niên khỏe mạnh đánh đấm thì lập tức nổi giận.

“Kể cả bà già hành động không tiện đều đánh, thật sự là lũ súc sinh!” Lý Thanh Vân gầm lên, lập tức lộn ngược lại. Lấy thể chất và tốc độ chạy của hắn, người đi đường chật chội cũng không ngăn cản được. Khoảng cách hơn một trăm mét, đảo mắt đã đến.

Một đám người đang đánh bà Phó, rõ ràng là một nhà, nam nữ già trẻ đều có, điều càng khiến cho Lý Thanh Vân giật mình là Tôn lão đầu có thân thủ không tầm thường lại bị cuốn lấy, tạm thời không thoát thân ra để cứu viện vợ mình được. Hiển nhiên gặp phải kẻ khó giải quyết, đánh nhau với Tôn lão đầu cũng là một lão giả luyện võ.

“Dừng tay!” Lý Thanh Vân mượn nhờ tốc độ, gạt hai người đàn ông vai lớn eo thô ra, nâng bà Phó từ dưới mặt đất dậy. Trong nháy mắt, trên người hắn đã trúng vài cú, trên lưng, trên đùi, trên xương sườn, không biết bị người đánh bao nhiêu cú. Hắn nhịn đau, đánh ra một con đường trong bao vây của đám người này, bảo vệ bà Phó ở trên người, hắn khom lưng, chạy ra ngoài hơn mười mét mới dừng lại.

Trên mặt bà Phó bị vài dấu đấm, khóe miệng tràn đầy máu, trên áo sơ mi màu trắng đầy dấu chân, bị thương không nhẹ. Nhưng cả nhà đối phương dứt khoát không tha, lại đuổi theo tiếp tục đánh. Ở trong nhóm người này, Lý Thanh Vân nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, chính là hắn mắng hăng hái nhất, khuôn mặt dữ tợn xông tới đầu tiên.

Người thanh niên này hơn hai mươi tuổi, tên là Hứa Tĩnh Thủ, từng đi cùng với Tần Dao, dẫn theo đội chấp pháp định niêm phong y quán Xuân Thu. Có lẽ hắn cũng nhận ra Lý Thanh Vân, trong mắt mang theo ngọn lửa thù hận khó hiểu, khiến lòng người sợ hãi.

“Chặn lại cho ông, dám đánh ba tao, không chơi chết chúng mày thì không họ Hứa!” Hứa Tĩnh Thủ xông đến đầu tiên, đổ ập xuống, một trận quyền cước về phía Lý Thanh Vân.

Trong chiêu thức của Hứa Tĩnh Thủ lại có chút kết cấu, Lý Thanh Vân chắn ở trước bà Phó, không tránh một bước, dưới dấu quyền đầy trời, trên mặt đã trúng vài quyền mạnh, đau đến hắn nhếch miệng.

Nhưng thể chất và tốc của Lý Thanh Vân không hề kém cỏi gì vận động viên chuyên nghiệp, khi bị đánh, đồng thời cũng đánh trả vài quyền lên trên mặt Hứa Tĩnh Thủ. Trong đó một quyền đánh trúng mắt hắn, khiến cho hắn kêu thảm một tiếng, ánh mắt lập tức sưng thành hình quả đào, khóe mắt nứt toác, máu tươi tràn ra.

“A, đau chết mất, mọi người cùng nhau xông lên, đánh chết thằng khốn này, đánh chết ta phụ trách!” Hứa Tĩnh Thủ đau đến mất đi lý trí, trước mắt lóe lên ánh sao, trong tai vang lên ong ong, muốn ngất đi đều không được.

Năng lực chịu đòn của hắn còn kém hơn Lý Thanh Vân rất nhiều. Dưới tẩm bổ của nước suối không gian và rau dưa hoa quả, so năng lực chịu đòn, Lý Thanh Vân còn thể tàn bạo chết hắn.

Nhưng mà, chờ toàn bộ người nhà của hắn đuổi đến, Lý Thanh Vân không chống đỡ nổi nữa, hai đấm khó địch nổi bốn tay, bị đám người điên cuồng này vây lấy, không biết là ai đánh ai nữa. Dù sao trong đám người này, có bà già, cũng có bé gái gần mười tuổi, có nam thanh niên trung niên, nếu như không cẩn thận dùng hết toàn lực đánh lên trên mặt một đứa bé, vậy kết quả hơi nguy hiểm.

Haizzz, bản thân thật sự không phải là nguyên liệu đánh nhau, hiện giờ lại không thể trốn, sau khi chạy thoát, nhóm người này điên cuồng đánh bà Phó, xảy ra án mạng mất. Rơi vào đường cùng, hắn đành phải ôm đầu ngồi xuống, bảo vệ đầu, mặc cho bọn họ đánh.

“Dừng tay, các ngươi mau dừng tay, hắn còn là một đứa bé, các ngươi không thể đánh hỏng người. Muốn đánh thì đánh bà già đây!” Bà Phó gấp đến mức la to, nhưng thể lực của bà chống đỡ hết nổi, lại bị thương, đi tới trước chưa được hai bước đã nặng nề ngã xuống đất. Vì thế đành phải kêu to về phía Tôn lão đầu: “Ông già, mau đến cứu mạng! Tôn Đại Kỳ, mau lên, đừng nương tay nữa!”

Đối thủ của Tôn lão đầu cũng là một lão già, sáu bảy mươi tuổi, tóc bạc mặt hồng hào, tướng mạo không tầm thường. Lão già này luyện thành một bộ công phu bát quái chưởng, chỉ chạy xung quanh Tôn lão đầu, trơn trượt như chạch, nhanh đến khó chơi.

Tôn lão đầu nghe thấy tiếng kêu cứu của bạn già, thân hình chợt khựng lại, sát khí trên mặt tăng vọt, con mắt nhỏ hẹp dài lập tức nheo lạ, giống như dao nhỏ. Vốn có dáng vẻ tán thủ tự nhiên, nhưng chân sau đột nhiên rụt lại, hiện lên kiểu ngồi xổm, hai đấm biến thành trảo, một trước một sau đan vào trước ngực. Tư thế này giống như ưng lại giống như rắn, cơ bắp hai tay phình lên, làn da chảy ra một chút màu đỏ sậm, giống như con giao long nơi vực sâu bị chọc giận, phát ra tiếng rít gào không tiếng động, đang định nhắm vào người để cắn.

Lão giả tóc bạc vốn tưởng rằng Tôn Đại Kỳ tâm thần rối loạn, có cơ hội để lợi dụng, nhưng mà tay phải vừa mới đánh ra một nửa, lại đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng, dấu hiệu cảnh báo, giữa chừng cố gắng thu chiêu lại, rầm một tiếng, một cước đạp mạnh lên nền đường xi măng, lùi gấp ra đằng sau ba bốn bước.

Đối mặt với ánh mắt giống như đao nhỏ của Tôn lão đầu, lão giả tóc bạc cảm nhận được một luồng nguy hiểm dựng cả tóc gáy, không quan tâm đến thể diện, lập tức hỏi: “Tại hạ Doãn Kỳ Tinh của Bát Quái môn, đã từng làm huấn luyện viên đặc công vài năm, không biết tôn hạ xưng hô như thế nào?”

“Không môn không phái, Tôn Đại Kỳ.” Giọng của Tôn lão đầu giống như hầm băng của tam cửu thiên, không một chút tình cảm, hắn liếc nhìn sang bên trái trước mặt, thấy bạn già ngã xuống đất không dậy nổi, cùng với Lý Thanh Vân đang bị đánh tập thể, lạnh lùng nói: “Nơi đây không phải là nơi tốt để giết người, chúng ta hẹn ngày khác tái chiến, ngươi thấy sao?”

(*) Tam cửu thiên: chín ngày thứ ba kể từ Đông chí (từ ngày thứ 19 đến ngày thứ 27 kể từ Đông chí), chỉ thời gian lạnh nhất trong năm.

Doãn Kỳ Tinh nheo mắt lại, tức giận nói: “Ngươi đang đe dọa ta sao? Bây giờ là xã hội pháp chế, mở miệng ngậm miệng nói giết người, ở trong mắt ngươi có còn quốc pháp không vậy? Ta thừa nhận tán thủ của ngươi có vài phần công phu, nhưng đừng quên, Bát Quái môn ta không phải là môn phái nhỏ có dăm ba người.”

“Ta đây là tán thủ? Ta đây là đe dọa? Ếch ngồi đáy giếng!” Nói xong, Tôn lão đầu đột nhiên nhảy chồm lên, nháy mắt đến trước mặt Doãn Kỳ Tinh, tay phải thò tới, túm lấy bả vai hắn.

Động tác nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, Doãn Kỳ Tinh chỉ cảm thấy vù một tiếng, người ta đã đánh đến trước mặt mình. Trong tiếng gió mang theo dòng khí giống như mũi kim, cách có nửa mét, đã đâm vào trong cơ bắp, tê dại đau đớn.

Doãn Kỳ Tinh thầm kêu thảm một tiếng trong lòng: “Cao thủ ám kình!”

“Có chuyện gì bình tĩnh nói…” Hắn định kêu ngừng, đáng tiếc quyền không đợi người. Rơi vào đường cùng, chỉ có thể dùng ra mười hai phần khí lực, dùng tay phải đón đỡ.

Rầm! Giống như hai con tuấn mã va chạm vào nhau, phát ra một tiếng nổ vang nặng nề. Doãn Kỳ Tinh giống như bao cát, theo tiếng bay ngược ra sau ba bốn bước, phịch một tiếng, ngã mông chạm đất, cánh tay phải mềm nhũn ra giống như mì sợi, không biết xương cốt bị gãy bao nhiêu chiếc.

Hai người bọn họ đánh hồi lâu, đây là lần đầu tiên đối chiêu cứng đối cứng. Mới vừa rồi Doãn Kỳ Tinh hoàn toàn dựa vào bộ pháp tinh diệu để chiến đấu với Tôn Đại Kỳ, một thân công phu của hắn đều ở trên đùi, am hiểu đi cọc và bộ pháp, công phu trên tay kém quá xa. Vừa đón đỡ lấy một chiêu này, lập tức bị phế một cánh tay.

Tôn Đại Kỳ vẫn chưa dừng tay, thân thể nhẹ như gió, như mụn nhọt dính vào xương, lập tức đuổi tới, một trảo túm lấy cổ Doãn Kỳ Tinh, nâng hắn lên chân không chạm đất, sát khí lạnh lẽo nói: “Kêu bọn họ dừng tay!”

Sắc mặt Doãn Kỳ Tinh xám trắng, vẻ mặt khiếp sợ, tay phải hiện giờ không có một chút tri giác, không hề cảm thấy đau đớn, đánh sâu vào đáy lòng mới là tổn thương lớn nhất của hắn. Vốn tưởng rằng bản thân là cao thủ, làm huấn luyện viên đặc công vài năm, một thân công phu đã đạt đến minh kình đỉnh phong, không nói thiên hạ vô địch, nhưng ít nhất cũng thuộc về cao thủ ít có trong nước.

Nhưng chiến đấu giằng co hồi lâu, vốn tưởng rằng đấu ngang tay, mới vừa rồi còn trào phúng người ta hai lần, không ngờ người ta đánh nóng nảy, một câu nói của bà già ngã xuống bên kia đã khiến cho đối phương đánh ra tuyệt chiêu. Trong một chiêu, bản thân đã thua.

Tuy rằng Lý Thanh Vân bị vây đánh, nhưng sau khi đau đớn vài cái ban đầu, thân thể lại giống như chết lặng sinh ra đề kháng, bị người đánh đến nhàm chán, dùng đuôi khóe mắt len lén quan sát chiến đấu giữa Tôn lão đầu với người ta, kết quả lại thất vọng. Võ lâm cao thủ gì cơ chứ, đầu tiên là lòng vòng bị người ta trốn tới trốn lui, lông đều không chạm vào mấy sợi, cuối cùng bày ra một thế vô cùng soái, vốn tưởng rằng chính thức bắt đầu đánh nhau phấn khích, có thể nhìn thấy tình tiết đặc sắc giống như trên ti vi, bay lên trời chui xuống đất linh tinh gì đó. Đáng tiếc, chỉ thấy đôi bên mới vừa va chạm cánh tay, phịch một tiếng, đã đánh lão già người ta lùi lại ba bốn bước, sau đó Tôn lão đầu theo sát, túm cổ người ta yêu cầu dừng tay.

Cao thủ cái khỉ gì, không hề có một chút tính thưởng thức.

Lý Thanh Vân bị người đánh vốn không tức, nhưng nhìn thấy hai lão già mới vừa qua một chiêu đã kết thúc chiến đấu, lập tức giận dữ. Chó má, trận đánh này chịu toi công, vốn tưởng rằng có thể trình diễn khổ nhục kế, sau đó có thể bái sư học nghệ đấy. Thôi bỏ đi, vẫn dựa vào hai cái đùi của bản thân, đánh được thì đánh, không đánh được thì bỏ chạy.

Chính là, mới vừa rồi ai đá mông ta? Còn nham hiểm! Con hổ không phát uy, ngươi coi ta là mèo bệnh hả? Nghĩ đến đây, linh hồn của Lý Thanh Vân lập tức tiến vào trong tiểu không gian, sau đó mượn dùng đặc tính của tiểu không gian, thu lấy vật thể trong thế giới hiện thực.

Đại Cầm Long Thủ! Một luồng năng lượng thể vô hình, biến ảo ra một bàn tay to mắt thường khó thấy, đột nhiên hung hăng đánh vào đũng quần của một người đàn ông trung niên nào đấy, đột nhiên kéo.

“Oa…” Giống như sói hoang bị gậy gộc đánh vào chỗ hiểm, người đàn ông phát ra một tiếng thét lên cực kỳ bi thảm. Toàn thân giống như con tôm bị luộc chín, khom lưng xuống.

Lý Thanh Vân một đòn có hiệu quả, đâu thể dừng tay? Bàn tay to vô hình hóa thành hình dáng hai ngón kẹp lại, thụi về phía bắp đùi của Hứa Tĩnh Thủ. Có thù báo thù, có oán báo oán, Lý Thanh Vân là một anh chàng lòng dạ thật hẹp hòi, bị người đánh hồi lâu, cũng nên thu chút lãi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương