Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 219
Sáng sớm, Lý Thanh Vân xem sàn đá trong sân còn mang theo ẩm ướt, vô cùng hài lòng gật đầu, đêm ngày hôm qua sau khi lau sạch sẽ vết máu vài tiếng, lại dùng nước tẩy rửa thật nhiều lần.
Tuy rằng vẫn cảm thấy không an toàn, nhưng đã không có cách nào tốt hơn nữa. Hắn cảm thấy, muốn để cho một người hoàn toàn biến mất không để lại một chút chứng cứ nào, biện pháp tốt nhất là trực tiếp thu vào trong tiểu không gian, dùng linh thể hành hạ đối phương đến chết.
Sau khi rửa mặt đánh răng xong, đi ngang qua chỗ nền gạch đá bị người áo đen nện vỡ, nhìn sao đều thấy không vừa mắt, vì thế tìm được một cục gạch mới nhất từ trong đống gạch thừa ở góc tường, tốn hơi sức thật lớn mới thay xong.
Xách hai thùng nước, một lần nữa tẩy rửa khu vực này. Vừa làm vừa thở dài, Lý Thanh Vân cảm thấy mình chắc chắn bị mắc OCD, vì giảm bớt dấu vết giết người đến thấp nhất, đều làm mấy chuyện gì thế này.
Dội nước xong cũng không lau sàn, tự mình dỗi mình, chạy ra bờ sông đào mười mấy cây hoa dại các màu ném vào tiểu không gian.
Hắn cảm thấy sau khi giết vài tên trứng thúi, trong lòng lại không bình tĩnh, hơi mất mặt. Đành phải lao động liên tục, phân tán lực chú ý.
Hai con chó săn tiến vào trong sân, nghi ngờ ngửi thử, giống như ngửi thấy mùi máu tươi. Nhưng mà ngày hôm qua chúng nó không hề phát hiện ra có người xa lạ từ bên ngoài tới, cũng luôn bị Lý Thanh Vân ngăn cách ở bên ngoài sân, không hề biết chuyện xảy ra ở bên trong.
Lý Thanh Vân trồng đủ loại hoa dại lên trên đất trống chôn thi thể, lúc này mới vỗ tay, quay trở về thế giới hiện thực. Nhìn hai con chó ở đó khịt mũi, tức giận ném hai con cá sống trong tiểu không gian cho chúng nó, để cho mùi cá che khuất mùi máu tươi rất nhỏ.
Ăn cá, hai con chó săn quả nhiên không còn khịt mũi nữa, Lý Thanh Vân mang theo chúng nó đi chạy bộ, không luyện Cầm Nã thuật nữa. Một trận chiến đêm hôm qua, hắn cảm thấy Cầm Nã thuật không dùng tốt, đối phó với người thường còn dùng tạm được, nhưng đối phó với người có luyện công phu thì vốn không bắt được thân thể của người ta, vất vả uổng công, còn không sảng khoái bằng dùng quyền.
Chạy chậm dọc theo đường nhỏ trong nông trại, hai con chó săn theo đằng sau, chính là thường xuyên sẽ bị ếch, thỏ hoang ở trong bụi cỏ hấp dẫn.
Đường nhỏ dọc triền núi và hồ nước có khi rộng, khi hẹp, phủ kín cỏ dại, dựa theo ý tưởng của Lý Thanh Vân, có lẽ trải thành một đường đắp bùn. Chính là tiền trong tài khoản không nhiều, còn chưa bắt đầu quy hoạch một khu này.
Chạy một vòng, mồ hôi không đổ không thở gấp, khi chạy đến cửa biệt thự nhìn thấy ông nội đang chắp tay sau lưng, đứng xem cá ở bờ hồ.
“Ông nội, sao ông lại tới đây vậy?” Lý Thanh Vân dừng lại, bình tĩnh chào hỏi.
“Ông chỉ đi ngang qua nhìn xem, không có chuyện gì, cháu nên làm gì thì làm đi, đừng để ý đến ông.” Lý Xuân Thu không quay đầu lại, nhàn nhạt nói.
“Được rồi, ông tùy tiện…” Lý Thanh Vân không rõ ông nội có ý gì, đành phải tiếp tục chạy bộ.
Còn chưa chạy xa, chợt nghe ông nội nói câu ý tứ sâu xa: “Sân dọn dẹp thật sự sạch sẽ…”
Chân Lý Thanh Vân mềm nhũn, suýt nữa té ngã. Có ý gì chứ, chẳng lẽ ông nội biết được chuyện gì sao? Ngày hôm qua khi đánh nhau, không hề cảm thấy xung quanh có người mà?
Khi chạy thêm một vòng nữa về, ông nội đã rời đi. Lý Thanh Vân thầm thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa biệt thự, chuẩn bị về nhà cũ ăn sáng.
Lý Vân Thông dán sát lại giống như tên trộm, cười nói thần bí: “Anh Phúc Oa, mấy ngày hôm trước vào thành phố, anh đoán xem em nhìn thấy ai?”
“Tổng giám đốc Hồ hay là tổng giám đốc Tập vậy?” Lý Thanh Vân trêu ghẹo.
“Xí! Đừng bậy bạ! Em nói cho anh biết, em thấy được Trần Nhị Cẩu và Đường Nguyệt Liên. Anh đoán xem em nhìn thấy bọn họ ở đâu?” Lý Vân Thông vẫn không sửa được cái thói bỉ ổi, không nói hoàn chỉnh một câu, kêu người ta đoán tới đoán lui.
“Không có hứng thú với chuyện của bọn họ, em nói xong chưa, anh còn bận về nhà ăn cơm nữa.” Lý Thanh Vân nói xong, định rời đi.
Lý Thanh Vân vội vàng kéo hắn lại, vô lực nói: “Nói chuyện với anh chẳng thú vị gì cả! Anh không thể phối hợp chút sao? Thôi để em nói cho anh, khi em và ba đến bệnh viện huyện làm việc, nhìn thấy hai người bọn họ vào chuyên khoa bệnh lây qua đường sinh dục. He he, anh biết đấy… bọn họ mới kết hôn được mấy ngày chứ, đã cùng nhau đến khoa bệnh lây qua đường sinh dục, anh đoán là vấn đề của ai?”
“Em thằng nhóc này có phiền không hả, lại còn kêu anh đoán nọ đoán kia nữa, anh quất em. Trần Nhị Cẩu và Đường Nguyệt Liên bọn họ thích làm gì thì làm, em có thể đừng nói trước mặt anh không? Đừng nói bọn họ bị bệnh lây qua đường tình dục, cho dù bị AIDS, anh cũng không có hứng thú muốn biết.” Lý Thanh Vân nói xong đã đi ra khỏi cổng sắt.
Lý Vân Thông đuổi theo, cười hì hì nói: “May mà lúc trước anh không muốn Đường Nguyệt Liên, nếu không, người trúng chiêu nhất định là anh. Mẹ em ấy, chẳng hiểu cái gì cả, lại dám giới thiệu bừa cho anh. Nhưng mẹ em tác hợp anh và Bạch Ny, coi như làm chuyện tốt.”
“Đó là anh và em họ tự bàn có được không hả? Em không có việc gì thì đi nông trường làm việc đi, đừng theo anh.” Trong lòng Lý Thanh Vân đang rất rối, không muốn nghe Lý Vân Thông bậy bạ ở bên tai mình nữa.
Lý Vân Thông cợt nhả, không coi là quan trọng, tiếp tục theo nói: “Còn chưa tới thời gian làm mà, bữa sáng cũng chưa ăn đâu, vừa khéo đến nhà anh ăn chực bữa sáng. Đúng rồi, em nghe nói trong biệt thự của anh có trộm? Cảnh sát phá án chưa? Mất nhân sâm trăm năm, tổn thất kia lớn đấy.”
Lý Thanh Vân không có cách nào với hắn, đành phải dẫn hắn về. Đang đi về, lại nghe đằng sau có người phụ nữ kêu lên: “Tiểu thần y, cậu đợi tôi với, bệnh của tôi khỏi rồi, tôi có thể ngủ, hôm nay đặc biệt xin phép đến đây, cầu cậu kê thêm cho tôi thang thuốc…”
Lý Thanh Vân nhìn lại, hóa ra là Tạ Lỵ, nhân viên kế toán trên tỉnh kia, trời mới vừa sáng đã gấp gáp từ tỉnh đến trấn Thanh Long, dậy thật sớm.
Đơn thuốc lần đầu tiên kê cho nàng chẳng qua chỉ vì thí nghiệm thuốc, nếu như bệnh tình thật sự có chuyển biến tốt đẹp thì không có mối quan hệ lớn gì đến đơn thuốc cả, Lý Thanh Vân cảm thấy hẳn là tác dụng của những quả táo dại không gian. Không nhắc đến linh khí ẩn chứa trong đó, bản thân táo dại đã có công hiệu an thần và giúp ngủ ngon.
Người phụ nữ này xách theo túi, thở hổn hển chạy đến trước mặt Lý Thanh Vân, có thể vì mệt, trên mặt đỏ bừng, tốt hơn tiều tụy vào lần đầu tiên nhìn thấy nàng nhiều lắm, vết nám ở trên mặt cũng nhạt đi nhiều, đánh một tầng phấn, gần như không nhìn thấy vết đốm ở trên mặt, lại cũng có vài phần xinh đẹp.
“Đừng gọi tôi là tiểu thần y, gọi tên là được. Chị chờ ở cửa sắt, sau khi tôi ăn xong sẽ đi qua. Cho dù thật sự là thần y, cũng cần phải ăn cơm lấp đầy bụng chứ?” Lý Thanh Vân cười đáp lại.
“Ôi ôi, là do tôi quá nóng lòng, vậy Lý thần y cậu đi ăn cơm trước đi, đừng quên kê đơn thuốc cho tôi đấy nhé.” Tạ Lỵ nói xong, vừa gật đầu lại cúi đầu, tràn đầy cảm kích và tín nhiệm hắn.
Lý Vân Thông ở bên cạnh nhìn xem trợn mắt há hốc mồm, thì thầm nho nhỏ: “Anh biến thành thần y từ khi nào vậy? Anh sẽ không phải dùng danh vọng của ông nội để lừa gạt đấy chứ? Người phụ nữ này hơn ba mươi tuổi, đúng là tuổi như sói như hổ, anh sẽ không phải dùng biện pháp song tu để chữa khỏi bệnh nặng đói khát cho chị ta đấy chứ?”
Lý Thanh Vân cho đầu hắn một bạt tai, kêu hắn câm miệng. Cái gì thế hả, thằng đần này càng lúc càng không đáng tin, đầu to như vậy, không biết cả ngày hắn nghĩ loạn cái gì nữa.
Trở lại nhà cũ, trong nhà tất cả bình thường, ba mẹ làm xong cơm đợi hắn về. Ở trên bàn cơm, Trần Tú Chi nói ngày mai sẽ không trở về nấu cơm, kết nhóm với ông bà nội. Lý Thừa Văn ở bên cạnh giải thích, nói đây là ý của ông nội, sáng sớm nay khi về mới nói, không biết xảy ra chuyện gì, nói mấy ngày gần đây có thể hơi nguy hiểm, kêu tất cả mọi người để ý chút.
Nghe thấy tin tức như thế, Lý Thanh Vân đau đầu, ông nội chắc chắn biết được gì đó, nhưng không rõ ông nội nhìn thấy bao nhiêu, nếu như nhìn thấy hai con trăn lớn và hai thi thể vô cớ biến mất ở trước mắt, không biết hắn còn có hứng thú luyện võ nữa không? Có phải nhân sinh quan thế giới quan hoàn toàn đảo điên không?
Lý Thanh Vân ra vẻ bình tĩnh nói: “Ừm, kết nhóm thì kết nhóm thôi, sáng sớm ngày mai con cũng đi đến nhà ông nội ăn cơm. Đúng rồi, Mao Mao đi học để con đưa đón, chị gái ở lại trong tiệm đi, đừng chạy lung tung, cần thứ gì thì để người ta giao đến.”
“Em và ông nội rốt cuộc chơi trò bí hiểm gì vậy? Đều cảm thấy nguy hiểm sao? Thật sự không được, Mao Mao đã không đi học vài ngày rồi, chúng ta đi báo cảnh sát?” Lý Thanh Hà hơi lo âu hỏi.
“Ha ha, có thể có nguy hiểm gì chứ, chỉ là một ngày chưa bắt được tên trộm ấn loạn dấu tay, mọi người sẽ một ngày không yên lòng thôi. Ăn cơm ăn cơm đi… Đù má, Đại Đầu, em đừng có vùi đầu vào ăn như thế, chừa chút đồ ăn lại cho anh.” Lý Thanh Vân vừa không để ý, phát hiện mầm tỏi trộn dầu mè mình thích ăn nhất đã bị Lý Vân Thông ăn sạch, lập tức khẩn trương lên, lấy tốc độ nhanh như tia chớp cướp đoạt lấy một đũa mầm tỏi non cuối cùng từ dưới đũa của hắn.
“Xí, chỉ ăn chút mầm tỏi của anh thôi, anh cuống gì chứ, không ăn nữa, đều cho anh. A… Mướp đắng xào thịt giòn, bác à, bác dạy mẹ cháu đi, tiêu và ớt cho không đúng tỷ lệ, chính là ăn không ngon bằng bác làm.” Nói xong, mấy chiếc đũa gần như lật ngược chân bàn lên.
Mao Mao không vừa ý hét lên: “Mướp đắng xào thịt này là mẹ cháu xào! Chú Đại Đầu, chú đừng ăn hết, cháu thích ăn mướp đắng!”
Được rồi, có đồ ăn hàng ở đây, bàn luận chuyện nguy hiểm nữa cũng không khẩn trương nổi.
Sau khi ăn xong, Lý Thanh Vân lái xe đưa Mao Mao đi học, tiện thể đưa cả Đồng Đồng đi. Khi đi ngang qua cổng sắt, nhìn thấy em họ Dương Ngọc Nô đang nói chuyện với Tạ Lỵ, trong tay nàng còn dắt theo ngựa trắng, chính là Bạch Gia Hắc.
Két đạp phanh lại, đỗ xe ở ven đường.
“Ngọc Nô, sao lại đứng ở đây? Anh phải đưa hai đứa bé đến trường, nếu như em đi làm, tiện thể đưa chúng nó đi nhà trẻ nhé?” Lý Thanh Vân xuống xe, tung chìa khóa, chuẩn bị giao xe cho em họ lái.
“Em thấy có người chờ ở cổng, nên đi qua hỏi tình hình. Hóa ra là bệnh nhân tới tìm anh khám bệnh, em tưởng làm gì chứ.” Dương Ngọc Nô cười đáp lại.
Bạch Gia Hắc nhìn thấy Lý Thanh Vân, kích động đến giơ móng trước lên, hí vang. Nó rất vui mừng, mấy ngày chưa được ăn rau quả trong tiểu không gian, miệng đều nhạt thếch, còn không được ăn ngon nữa, nó chuẩn bị chạy trốn khỏi bên người Dương Ngọc Nô.
Lý Thanh Vân giao chìa khóa cho em họ, nhận lấy dây cương, thân thiết vỗ đầu nó, kêu nó đừng gấp gáp. Xoay người dặn dò em họ: “Gần đây không yên ổn lắm, em đi đường cẩn thận chút.”
“Em biết rồi, lạt ma của Lạn Đà tự lại không phải là chó điên, bọn họ cũng sẽ cố kỵ rất nhiều người. Ít nhất Trần gia câu luôn trung lập, bọn họ không dám tùy tiện trêu chọc, một khi ông ngoại anh nổi giận, đám phiên tăng lỗ tai lớn kia đều sẽ nhượng bộ lui binh.” Dương Ngọc Nô thoải mái tung hứng chìa khóa xe, xoay người rời đi.
Lý Thanh Vân nhìn theo em họ lái xe rời đi, hắn dắt ngựa, mời Tạ Lỵ vào biệt thự điều trị. Nhưng cứ luôn cảm thấy sau lưng có người nhìn trộm mình, sau đó nhìn lên, cũng phát hiện ra vài du khách đi ngang qua, nhưng mà lấy nhãn lực của hắn lại không nhận ra đâu là kẻ địch đang ẩn mình.
Hắn âm thầm hạ quyết tâm, nếu như những lạt ma này lại định đến gây tổn thương cho người nhà mình, đến một người giết một người, giết một người chôn một người, luôn đánh cho đến khi đối phương không dám tới mới thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook