Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 218
Người áo đen vạm vỡ dùng vẻ mặt nghi hoặc đáp lại: “Quân đội vì cứu người rơi xuống hang động dưới lòng đất nên đã ồn ào lên, cùng ngày khi cứu hai người các ngươi ra, Lạn Đà tự bọn ta cũng có đệ tử ở bên cạnh, chính là quân đội không phát hiện ra mà thôi. Hơn nữa, chuyện phát hiện ra hang động đá vôi bên dưới đạo quan đổ nát đã lên bản tin ti vi, chẳng lẽ ngươi không xem ti vi sao?”
Chẳng lẽ ngươi không xem ti vi sao? Câu hỏi này đã khiến Lý Thanh Vân ngẩn ra, kể từ khi có internet, đã bao lâu rồi mình không xem ti vi nhỉ? Nhớ tới ti vi, ấn tượng đầu tiên là quảng cáo nhiều, cuộc đời bận rộn trăm năm, đâu có sinh mệnh dư thừa để lãng phí trên quảng cáo ti vi chứ?
Người áo đen vạm vỡ kia nói tiếp: “Đệ tử ở gần đó nhìn lén nghe thấy các ngươi nói chuyện, có mấy chữ Linh Hư đạo trưởng, trường kiếm, xương khô tọa hóa, cảm thấy tò mò, trở lại Lạn Đà tự nói lại, trưởng bối trong chùa cảm thấy tò mò, nên phái người vụng trộm đi xuống điều tra một phen. Xác nhận xương khô tọa hóa là Linh Hư đạo trưởng, lại phát hiện mảnh tre rỗng chế tạo thẻ tre ở trong nhà cỏ, do đó sư phụ mới hạ lệnh cho bọn ta xuống núi tìm người, sau khi tìm được lại không tìm thấy thẻ tre ở trong nhà ngươi, do đó để lại dấu tay ở trên cửa, kêu ngươi giao thẻ tre ra.”
“Sư phụ ngươi là ai” Lý Thanh Vân hỏi lạnh như băng: “Dựa vào đâu xác định có thẻ tre? Cho dù có, vì soa không thể ở trên người khác? Hoặc là ở trong tay quân đội? Đừng quên, sau khi bọn ta đi lên, tất cả đồ đều sẽ bị quân đội điều tra và tiêu độc.”
Người áo đen vạm vỡ dẫn đầu hơi chần chừ, liếc nhìn trăn đen khổng lồ, lại nhìn xem trăn vàng khổng lồ, bất đắc dĩ nói: “Ngươi cũng không phải người giang hồ, không cần thiết biết rõ danh hào của sư phụ ta. Bọn ta cũng không xác định ngươi có hay không, chỉ muốn đến thử vận may, ai nào ngờ trong nhà ngươi có nuôi hai con trăn khổng lồ…”
Lý Thanh Vân kích động tiến lên trước hai bước, chỉ vào bọn họ mắng: “Không xác định? Tính đến thử thời vận? Thì ấn dấu tay lên cửa nhà ta? Ngươi có biết không, làm hư hỏng tiền của tư nhân là hành vi trái pháp luật? Còn có, nhân sâm trăm năm ta đặt ở đầu giường đâu rồi?”
Ba người áo đen còn lại ngây ngẩn cả người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Ngươi đã làm ra mạng người, còn nói làm hỏng vật phẩm riêng tư là trái pháp luật? Ngươi có thể phóng hỏa, không cho bọn ta đốt đèn sao? Chẳng lẽ ngươi không biết Lạn Đà tự ở trong núi sâu, đệ tử bên trong chưa hề để ý đến pháp luật thế tục sao? Về phần nhân sâm trăm năm, đương nhiên nộp lên cho trưởng bối sư môn, cũng bởi vì bị thiếu mất một nhánh rễ, còn bị sư phụ mắng cho một trận, hoài nghi mấy người bọn họ ăn vụng nữa.
“Cái kia… Lý Thanh Vân, bọn ta thừa nhận không nên vụng trộm đến nhà ngươi điều tra thẻ tre, nhưng nhân sâm trăm năm gì đó thì bọn họ thật sự không thấy!”
“Đúng, thật sự không thấy nhân sâm, bọn ta là người xuất gia, cần nhân sâm làm gì.”
“Ừm… không thấy nhân sâm… khụ khụ khụ…” Kể cả người áo đen bị trăn vàng khổng lồ đánh đến xương cốt vỡ vụn đều giãy giụa giải thích.
Lý Thanh Vân lại quan sát ba người áo đen này, mặc đồ đi đêm, trên mặt bịt băng vải đen, tóc có dài một tấc chứ không phải bóng lưỡng, cũng không có sẹo giới luật. nếu như bản thân bọn họ không nói mình là người xuất gia, ai cũng sẽ không cho rằng bọn họ là hòa thượng. Đương nhiên, tăng nhân trong Lạn Đà từ có lẽ không gọi là hòa thượng, gọi là lạt ma.
“Cho các ngươi thêm một cơ hội nữa, nhân sâm trăm năm của ta ở trong tay ai?” Lý Thanh Vân đã không có nhẫn nại, sợ ông nội xuất hiện, van xin hộ cho những người này. Người giang hồ mà, chú ý làm việc lưu lại đường sống, bản thân không phải người giang hồ, không cần để lại một đường sống này, dám đến biệt thự của mình gây chuyện, tất cả ăn luôn.
Ba người áo đen lại lắc đầu, nhất trí phủ nhận chuyện nhìn thấy nhân sâm trăm năm.
“Rất tốt, các ngươi đều đi chết đi! Tiểu Hắc, Vượng Tài, ăn hết bọn họ!” Lý Thanh Vân vẫy tay, giọng nói lạnh như băng hạ mệnh lệnh tàn khốc này.
Hai con trăn không nghe hiểu ý tứ, nhưng biết rõ Lý Thanh Vân đang gọi tên chúng, vì thế cả hai tinh thần hăng hái, thẳng thân thể lên, định tiến thêm một bước xác nhận ý tứ của hắn.
Nhưng mà, hai con trăn vĩ đại như vậy vừa động, áp lực gây nên cho ba người áo đen là trí mạng. Người áo đen khô gầy hoảng sợ hét lên, nhảy tới cạnh tường trốn đi.
Cái đầu của trăn vàng khổng lồ lóe lên, ngăn cản hắn, cũng không định ăn hắn, chỉ định ngậm về. Nhưng mà cái miệng vĩ đại mang theo cái bóng đáng sợ đột ngột bao trùm lấy thân thể của người đàn ông khô gầy làm cho hắn sợ hãi quá mức mất hết hồn vía, cướp ra tay trước, một chưởng đập vào miệng trăn vàng khổng lồ.
Bốp một tiếng giòn vang, cái đầu của trăn vàng khổng lồ hơi lắc, không hề cảm thấy bao nhiêu đau đớn, lại bị hành vi của người này chọc giận, vèo đột ngột cuốn lấy hắn. Chỉ nghe trên thân người đàn ông khô gầy này phát ra tiếng vang răng rắc nặng nề, tròng mắt lồi ra, không phát ra nổi một tiếng cầu xin tha thứ đã phun ra một ngụm máu màu tím đen, ngoẹo cổ, ngã vào trong khe hở quấn quanh của con trăn.
Người bị thương ngã trên mặt đất cũng khơi dậy tiềm năng chạy trốn, vỗ sàn đá, tảng đá cứng lập tức vỡ thành vài cánh hoa, thân thể của hắn mượn lực phản chấn, giống như con vượn, bay vút không trung, đánh về phía trăn đen khổng lồ gần hắn nhất, thân mình ở giữa không trung, liên tục vỗ lên trên thân con trăn ba bốn chưởng, bốp bốp bốp bốp, âm thanh cực vang.
Nhưng mà con trăn đen này lại không hề có động tĩnh gì, thậm chí còn lộ ra vẻ nghi ngờ, chờ sau khi người bị thương này rơi xuống đất, lại vung quyền đánh về phía nó thì hình như nó mới hiểu ra, mình bị công kích.
Chỉ cần có thể hiểu rõ là sao, phản ứng của nó cũng thật nhanh chóng, mở miệng rộng ra, đột nhiên ngậm người bị thương vào trong miệng, chỉ lộ ra hai chân. Nó ngẩng đầu lên, hai chân của người bị thương chỉ lên trời, nó mặc kệ người bị thương giãy giụa ở trong miệng nó kịch liệt đến cỡ nào, chỉ lấy ánh mắt hỏi ý kiến của Lý Thanh Vân, không có mệnh lệnh của hắn, nó không dám lại ăn người lung tung.
Nhưng mà Lý Thanh Vân không có thời gian quản nó, bởi vì người áo đen vạm vỡ đã giống như nổi điên, mặt lộ vẻ dữ tợn, bổ nhào tới hắn. Một đôi tay không phát ra tiếng xé gió nặng nề, ở ngoài nửa mét, Lý Thanh Vân cũng cảm nhận được một luồng nguy hiểm mãnh liệt, đánh úp về phía hắn.
Nhưng mà tốc độ của đối phương quá nhanh, hắn đã không có quá nhiều đường lui, cắn răng một quyền, ngăn cản hữu chưởng. Lý Thanh Vân chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh kỳ quái dọc theo nắm tay của hắn lan đến toàn thân, xương cốt và nội tạng rơi vào áp lực thật lớn trong nháy mắt này, giống như bị một luồng khí lưu nghiền áp một lần. Từ ngoài vào trong, lục phủ ngũ tạng ngứa ngáy, lại không cảm thấy đau đớn.
Sau đó mới là thân thể chạm vào nhau, bắn ngược sinh ra, hắn lùi lại liên tiếp ba bốn bước mới đứng vững. Còn đối phương thì liên tiếp lùi lại mấy bước, phịch ngã nhào.
Lý Thanh Vân lắc tay, cảm giác cánh tay này hơi tê dại, nói: “Hơi sức của ngươi không nhỏ, thảo nào có thể ấn một dấu tay lên trên cửa sắt. Nhanh đứng lên, chúng ta lại khoa chân múa tay một phen! Rất lâu không đánh nhau với người ta, thật sự hơi hoài niệm.”
Tròng mắt của người áo đen vạm vỡ suýt nữa lồi ra, không thể tin được gầm nhẹ: “Chịu một chưởng toàn lực của ta, ngươi lại không có việc gì? Cánh tay không gãy? Ngũ tạng không tổn thương? Cũng không hộc máu? Quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng, ta lại không nhìn ra, ngươi cũng là một cao thủ nội gia.”
“Nôi gia cao thủ gì? Đừng con mẹ nó nói dóc nữa, không phải chỉ hơi sức hơi lớn chút sao.” Lý Thanh Vân nói xong, chủ động đánh về phía người áo đen vạm vỡ.
Chiêu số của Lý Thanh Vân tương đối cứng nhắc, tuy rằng tốc độ rất nhanh, hơi sức cũng lớn, nhưng mỗi khi nắm lấy cánh tay của người áo đen, định làm một Cầm Nã thuật, luôn sẽ bị một luồng khí nhàn nhạt đẩy ra, dù thế nào đều không thể chế ngự được thằng cha này.
Người áo đen cũng càng đáng càng kinh hãi, nắm tay thỉnh thoảng ấn lên trên thân Lý Thanh Vân, người ta lại giống như không có việc gì, không đau không ngứa, tối đa chỉ bị đánh lui hai bước, sau đó kêu ầm lên, lại sinh long hoạt hổ nhào tới.
Cuối cùng Lý Thanh Vân tức giận, cũng không thi triển Cầm Nã thuật nữa, dựa vào tốc độ tuyệt đối, đập mấy quyền lên trên mặt, trên lưng, trên bụng của người áo đen, mỗi một quyền đến khiến cho người áo đen phun ra hai ngụm máu tươi.
“Ôi má ơi, võ công của ngươi cũng chẳng ra sao, rốt cuộc dùng thủ đoạn gì để ấn ra dấu tay ở trên cửa nhà ta vậy?” Lý Thanh Vân một cước đá bay người áo đen ra xa ba bốn mét, nhìn hắn hộc máu, cuối cùng không dậy được, lúc này mới chạy tới, dẫm vào ngực hắn, uy phong lẫm liệt hỏi.
“Khụ khụ… khụ khụ… ngươi…” Người áo đen luôn ho khan, ho đến không nói được ra lời, thở gấp không nổi, tự mình kéo miếng vải đen trên mặt mình ra, lộ ra một khuôn mặt tục tằng, miệng giống như phun ra một miếng nội tạng, chậm rãi nhắm mắt lại, cũng không thể nói ra một câu cuối cùng.
Lý Thanh Vân cẩn thận kiểm tra mạch đập của người áo đen, lập tức trợn tròn mắt, mình chỉ toàn lực đánh mấy quyền ở trên thân hắn thôi, lại đánh chết hắn.
Mới vừa rồi rõ ràng giống như đánh chơi, hắn đánh mình mấy quyền, mình đều không có việc gì, sao đánh hắn có vài cái, lại chết được chứ? Còn định tra tấn hắn một phen, hỏi xem tình huống của Lạn Đà tự, hỏi xem bọn họ có bao nhiêu cao thủ, cùng với cây nhân sâm trăm năm kia rốt cuộc ở trong tay ai…
Lần đầu tiên giết người là ném Thor xuống dưới sườn núi, không có cảm nhận trực quan, ngược lại cũng không có cảm xúc tiêu cực gì. Lần này giống như đánh chơi lại đánh chết người, hơi bối rối, hơi hoảng sợ, chuyện đầu tiên trong nháy mắt nghĩ đến là hủy thi diệt tích, nhất định không thể để cho người phát hiện ra.
Gần như trong nháy mắt kiểm tra xong mạch của người áo đen, Lý Thanh Vân đã thu thi thể này vào trong tiểu không gian. Hai con trăn lớn kia cũng bị hắn đồng thời thu vào.
Trăn đen khổng lồ rơi xuống đất, đầu lắc lư, ực nuốt người ở trong miệng kia xuống. Nó cảm giác đã gây họa, nhịn khó chịu, vèo chui vào trong hầm rượu, chuẩn bị tránh đầu sóng ngọn gió.
Có thể bởi vì trăn vàng khổng lồ không đói bụng, sau khi tiến vào tiểu không gian, nó ném người đã bị nó cuốn lấy xương cốt toàn thân vỡ vụn ra, cũng chui vào hầm rượu, vốn không có ý niệm cắn nuốt.
Lưu lại linh thể của Lý Thanh Vân nhìn xem hai thi thể đến phát sầu.
“Cứ giết người như vậy? Ta giết một người, con trăn giết ba người… Thôi bỏ đi, không có thời gian để so đo chuyện này, nhanh chóng tìm một chỗ chôn thi thể, lại trở về biệt thự lau sạch sẽ vết máu kia.
Ở trong tiểu không gian, linh thể của hắn thật sự không gì không làm được, khống chế hai thi thể, thoải mái bay lên. Rơi xuống một chỗ bên kia ngọn núi nhỏ, lập tức đào ra một hố sâu, chôn hai thi thể vào trong đó.
Lý Thanh Vân quyết định, về sau trồng hoa ở đây, ừm, ngày mai sẽ đi mua giống, chỗ chôn thi thể sao có thể không có hoa chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook