Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 217
Ban đêm không có ánh trăng sáng, mới đầu tháng chín, thời tiết hơi âm u, khi trời tối, sương rơi, vừa ẩm ướt lại lạnh, chênh lệch nhiệt độ với ban ngày rất lớn.
Thiết bị phát điện sức gió chậm rãi vận chuyển, cánh quạt gió cực lớn lúc nhanh lúc chậm, phản chiếu ra bóng dáng màu xám tán loạn ở dưới ánh đèn đường.
Hai con trăn vĩ đại rúc ở trong góc xó trong sân biệt thự, hình thể hơn mười mét cuộn tròn lại, giống như một ngọn núi, núp ở đằng sau cái bóng của cây quế, cũng không thấy được.
Chiều dài của trăn vàng khổng lồ và trăn đen khổng lồ vượt qua mười hai mét xong là không tăng thêm độ dài nữa, thắt lưng lại càng ngày càng thô, đầu rất to, nuốt một hai người chỉ là chuyện nhỏ như con muỗi.
Liên tục vài ngày, Lý Thanh Vân đều không bắt được nửa tên trộm nào, nếu như không phải trên cánh cổng có in dấu tay quỷ dị, chuyện có trộm đến giống như chưa từng xảy ra.
Nhưng Lý Thanh Vân không hề dám thả lỏng chút nào, thậm chí còn gọi cả hải đông thanh đang ngủ nướng trong tổ ra, kêu nó ngồi ở trên nóc nhà đề phòng.
Trước khi ngủ, hắn mở chốt an toàn của cả hai khẩu súng săn, để ở trong tiểu không gian, nếu như gặp nguy hiểm, lập tức có thể lấy ra nổ súng.
Hôm kia hắn đã xác nhận với Sở Dương người phụ trách của quân đội, nói Huyền Ấn đạo trưởng còn chưa tiến vào hang động đá vôi dưới lòng đất, quân đội đang chờ một nhà thực vật học, chờ người này tới rồi mới có thể cùng nhau tiến vào hang động dưới lòng đất, tiến hành khảo sát khoa học.
Sau đó mới gọi điện thoại cho Huyền Ấn đạo trưởng, giọng điệu của hắn rất bình thường, nói vẫn luôn chờ ở lối vào đạo quan đổ nát, chờ quân đội bắt đầu hành động thì bọn họ mới có thể đi vào theo. Về phần lối vào bên trên, nghe nói đã tìm ra được ba chỗ, một chỗ giống như là cái khe do thiên thạch rơi xuống tạo ra, còn hai chỗ khác như là cái khe đã sớm tồn tại, chính là bị cỏ hoang bao trùm lấy, nếu như không đặc biệt tìm kiếm thì cũng khó phát hiện ra.
Lý Thanh Vân nói cho hắn biết, nói trong nhà có trộm đến, sử dụng công phu Đại Thủ Ấn, lưu lại hai dấu ấn ở trên cửa, kêu bọn họ cẩn thận chút, nói những lạt ma tệ hại kia có lẽ đến vì thanh trường kiếm.
Huyền Ấn đạo trưởng cười nói, không có khả năng, trường kiếm chỉ là tín vật của sư phụ hắn thôi, chỉ mang ý nghĩa kỷ niệm, cho dù bị người của Lạn Đà tự cướp đi, cũng không có tác dụng gì cả. Nhưng mà giữa bọn họ thật sự tồn tại thù hận, nói khi Linh Hư đạo nhân còn sống, đôi bên gần nhau, cũng không hề có bất cứ lui tới gì.
Đỉnh Vọng Tiên và đỉnh Liên Hoa chỉ cách nhau một khe núi, nói gần cũng gần, nói xa cũng xa, đỉnh Liên Hoa là ngọn núi chính, có vài ngọn núi phụ, ngọn núi phụ vây quanh ngọn núi chính, tạo thành hình dáng hoa sen, nghe nói Lạn Đà tự ở trên một trong những ngọn núi đó.
Nếu như không chiếm được tin tức gì có ích từ chỗ Huyền Ấn đạo trưởng, Lý Thanh Vân cũng không dò xét nữa. Ban đêm khi dậy đi vệ sinh, cảm giác bên ngoài có chút động tĩnh, thính giác của hắn cực kỳ linh mẫn, như vậy cũng không nghe ra nguồn gốc của động tĩnh là hơi quỷ dị.
Lý Thanh Vân tắt đèn đi vệ sinh, không hề sợ hãi, tuy rằng ngoài cửa sổ không hề có ánh sáng, nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ ràng tất cả bên trong.
À, là không có vén rèm, nếu như vén rèm lên, vẫn có thể mượn nhờ ánh sáng của đèn đường.
Bốp! Bốp! Hai âm thanh rơi xuống đất tương đối nặng nề, giống như bốn lạng bông vải rơi vào trong vạc dầu, trước kia khi nghe bình thư, có người thích đánh giá võ lâm cao thủ sử dụng khinh công như vậy. Trước đó Lý Thanh Vân cảm thấy đó là khoác lác, bây giờ nghe ra, thật sự có cảnh giới đó.
Lý Thanh Vân dán vào khe hở cửa sổ, nhìn thấy có bốn bóng đen mới vừa lật qua đầu tường, sau khi rơi xuống đất còn chưa đứng lên, thân thể người đầu tiên nhất thời cứng đờ, hắn hơi hoảng sợ khoát tay, không để cho người đằng sau lộn xộn.
“Sư huynh, sao vậy? Không phải trong sân không có người sao? Thế nào mới vừa nhảy xuống, huynh đã không để cho bọn đệ lộn xộn chứ?” Đằng sau có người hạ thấp giọng, vụng trộm hỏi.
“Trực giác… ta cứ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp… đã vượt qua hai con chó, có lẽ không có gì nữa chứ?” Người dẫn đầu nghi ngờ quan sát mọi nơi, cuối cùng tìm được chỗ không bình thường.
Ở hai góc cổng chính giống như nhiều thêm hai ngọn núi, ở trong bóng đêm tối đen như mực này cũng không hề dễ thấy. Chính là mới vừa rồi khi hắn đột ngột ngẩng đầu lên, giống như nhìn thấy một tia sáng xanh lóe lên từ trong núi giả kia, nhìn đến khiến cho lòng người thổn thức.
“Lần trước chúng ta đến, không phải không có hai ngọn núi này sao?” Người đàn ông dẫn đầu dùng giọng nói trầm thấp hỏi.
“Quan tâm có núi giả hay không làm gì, hôm nay Lý Thanh Vân đang ở trong biệt thự, lại không có ai khác bảo vệ, cứ bắt hắn lại tra khảo cái đã. Lão trung y kia lại canh chừng ở bên ngoài ba đêm, hôm nay cuối cùng không chịu đựng được rồi nhỉ? Đi đi đi, ta đi phá vỡ cửa chính của biệt thự trước!” Người đàn ông khô gầy ở đằng sau nói chuyện kia khom lưng, vèo, nháy mắt nhảy ra ba bốn mét, nhẹ nhàng nhảy đến ngay chính giữa sân.
“Vù!” Một tiếng kêu quái dị bén nhọn cắt qua bầu trời đêm, hải đông thanh trắng như tuyết giương cánh bay lên không, xoay quanh tiểu viện.
“Chim đêm ở đâu chui ra, làm hỏng chuyện tốt của chúng ta!” Người đàn ông khô gầy ở trong sân lấy một thanh tiểu đao từ trong thắt lưng ra, giương tay đánh ra một vệt sáng lạnh, bắn về phía hải đông thanh đang bay trên trời cao trăm mét.
Leng keng, thanh tiểu đao rơi ở ngoài sân, hiển nhiên không đánh trúng vào hải đông thanh. Lúc hắn hùng hổ tới gần cửa chính biệt thự, lại phát hiện một ngọn núi không biết như thế nào đã dời đến trước mình, chặn đường của mình.
Tóc gáy của hắn lập tức dựng thẳng lên, hoảng sợ trừng lớn mắt, liếc nhìn vật khổng lồ trước mắt.
Nó chẳng phải là núi giả gì cả, vảy trên thân màu đen, giống như áo giáp, lóe lên ánh sáng màu tối. Một cái đầu cưc to, giống như chậu gỗ tắm, thè lưỡi rắn màu đỏ tím, nước miếng tí tách rơi xuống trên mặt hắn giống như mưa, không có mùi hôi thối, ngược lại có mùi cỏ cây nhàn nhạt.
“Trăn, con trăn…” Người đàn ông khô gầy hoảng sợ hét lên, hắn bịt kín miệng mình, sau đó khẩn trương đến run rẩy toàn thân, từng bước một lùi về đằng sau. Hắn hy vọng mình không quấy nhiễu đến con trăn vĩ đại này, thân thể cuộn tròn giống như ngọn núi nhỏ, đầu vẫn ở trên độ cao ba bốn mét, từ trên cao nhìn xuống, giống như đang nhìn tất cả sinh linh thần phục ở trong lãnh thổ, có một cảm giác cao cao tại thượng.
Ba người đàn ông đi theo đằng sau hắn cũng từng bước một lùi về đằng sau, dựa vào võ công cao thâm bọn họ có, cũng không dám khoe khoang ở trước mặt con trăn vĩ đại như vậy. Chính là… không biết từ khi nào, một ngọn núi giả khác càng thêm vĩ đại đã chặn đường lui của bọn họ.
Trăn vàng khổng lồ hơi thiếu kiên nhẫn, những người xa lạ này làm ầm ĩ gì chứ, quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác. Mệnh lệnh chủ nhân đưa ra là tất cả người xa lạ xông vào ăn hết cả… Nhưng mà, rất lâu chưa ăn người, hơi mới lạ, thậm chí hơi khẩn trương, nên làm như thế nào đây?
Những người này có vóc dáng tương tự chủ nhân, hai tay hai chân, ai biết bọn họ có biết bay không, có lực lớn vô cùng không, xách mình lên ném xuống như bùn… Thôi bỏ đi, không thể nghĩ quá nhiều, bởi vì đã có người định trèo tường bỏ trốn.
“Xì xì!” Trăn vàng khổng lồ há to miệng ra, ngậm người đã bị dọa sợ đến tay chân run rẩy về, nhẹ nhàng vung lên, ném ra hơn mười mét, ném vào giữa sân.
Một người đàn ông khác định nhảy từ góc ra ngoài, bộp, trăn vàng khổng lồ quất một đuôi chặn hắn ở góc tường, người ở đây đều có thể nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn.
Đúng là một đuôi, trăn vàng khổng lồ hoàn toàn để lộ ra cơ thể, một con trăn vĩ đại hơn 12m hiện ra ở trước mặt những người đàn ông này. Người đàn ông bị thương kia phun ra một ngụm máu tươi, bám tường, chân mềm nhũn quỳ xuống, miệng hoảng sợ kêu ầm lên: “Đây là rồng, chắc chắn là thần long, Mahoraga… van ngài tha mạng, sau khi ta trở về, nhất định quỳ trước tượng thần sám hối…”
Trăn vàng khổng lồ há to miệng, cắn vào đầu người đàn ông bị thương trong tiếng cầu xin tuyệt vọng của hắn, ném hắn vào chính giữa sân, vẫn không định ăn thịt người.
Con trăn đen khổng lồ học theo, cũng duỗi thân thể ra, mở miệng về phía một người đang sợ đến mức điên cuồng đánh tới. Động tác của nó cực nhanh, khi vồ, một ngụm đã ngậm lấy người này, bởi vì dùng sức quá mạnh, đột ngột ngậm cả đầu và chân của người này vào trong miệng, khẽ vặn cổ, không ném ra, ực dễ dàng nuốt xuống.
Trăn đen khổng lồ trợn tròn mắt, nhìn cái bụng phình to lên của mình, động tác đã không còn linh hoạt như mới vừa rồi nữa, nó ảo não quẫy đuôi, bất lực đập vào mặt đường trải đá.
“Vì sao những người này không ăn? Sao lại đột ngột hù dọa, bỏ chạy vào trong bụng mình chứ? Dáng dấp giống như chủ nhân, không nên động tác linh hoạt nhảy dựng lên, sau đó bay lên trên đầu mình cho mình vài bạt tai sao? Được rồi, có lẽ tên này là đồ đần độn…” Trăn đen khổng lồ ngơ ngác, giống như đang ngẫm nghĩ.
Nhưng mà nó vừa nuốt vậy đã lập tức dọa sợ choáng váng mọi người, lúc này người đàn ông dẫn đầu kia quát lên: “Bọn ta nhận thua, Lý Thanh Vân, ngươi ra đây, nhanh chặn thú cưng của ngươi… Giữa chúng ta chắc chắn có gì hiểu lầm, ngươi ra đây nghe bọn ta giải thích!”
Lý Thanh Vân đang dán vào cửa sổ nhìn xem cũng trợn mắt há hốc mồm, mệnh lệnh hắn đưa ra cho hai con trăn là ban đêm nhìn thấy người xa lạ đi vào thì ăn luôn. Nhưng mà hắn không trông cậy vào hai con trăn này có thể nghe hiểu, bây giờ nhìn thấy trăn đen khổng lồ ngốn sạch một người sống, trong lòng hắn cũng không thoải mái lắm.
Thói quen này không thể dưỡng thành được, nếu như quen ăn thịt người, sau này còn thả ra giữa nhà trông cửa kiểu gì được? Còn không ăn sạch người nó nhìn thấy sao?
Do đó nghe thấy tiếng cầu xin tha của lũ trộm mặc áo đen, Lý Thanh Vân lập tức mở cửa đi ra.
“Hả? Giữa chúng ta có hiểu lầm gì, không ngại nói thử xem, ta có tật xấu, thích nghe người ta giải thích hiểu lầm.” Lý Thanh Vân đeo dép lê đi ra, đứng ở bên cạnh con trăn đen khổng lồ, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm vào người áo đen vạm vỡ dẫn đầu kia.
Trăn đen khổng lồ nhìn thấy Lý Thanh Vân xuất hiện, cọ cái đầu to tới giống như lấy lòng, giống như định giải thích cho hắn, mình không cẩn thận nên mới nuốt trọn một người.
Lý Thanh Vân chê cái đầu to của nó che khuất tầm nhìn của mình, một cái tát đánh nó bay ra vài mét, ăn thì ăn, đừng có bôi nước miếng lên khắp mặt mình, ghê tởm cực kỳ.
Ba người áo đen còn thừa lại bị dọa ngốc, như vậy cũng quá trâu bò, con trăn đứng thẳng lên còn cao hơn cả tòa nhà hai tầng, bị hắn cho một tát lăn đi, thân thể vĩ đại gần như chặn lấy người áo đen khô gầy khoảng cách gần nhất.
Người áo đen vạm vỡ kia đổ mồ hôi như mưa, vẫn ráng gắng gượng, nói hoàn chỉnh lời định nói: “Ta, bọn ta tìm vào trong nhà cỏ chỗ Linh Hư đạo nhân ẩn cư, tìm được một vài công cụ chế tạo thẻ tre, bọn ta cho rằng có lẽ Linh Hư đạo nhân có lưu lại thẻ tre. Do đó, dựa theo ý tứ của sư phụ ta, cố ý đến mượn thẻ tre nhìn xem, nếu như có thể ngộ ra được chút gì từ trong đó, nhất định có hậu tạ.”
“Sao mấy người biết ta là người đầu tiên tiến vào chỗ tọa hóa của Linh Hư đạo nhân vậy? Lại dựa vào đâu để cho rằng trong tay ta có thẻ tre? Nếu như ta nói, ta chỉ nhìn thấy mỗi một thanh kiếm mẻ, không nhận được gì nữa khác, mấy người có tin không?” Lý Thanh Vân sa sầm mặt, đằng đằng sát khí hỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook