Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 107
Cây hà thủ ô này thật sự rất lớn, đào hồi lâu cũng không đào xong, trời lập tức sắp tối, Dương Ngọc Nô chờ đến nhàm chán, nên đi tới trước nhìn xem, nói là chụp ít bức hình phong cảnh.
Lý Thanh Vân đang bận rộn nên kệ nàng, chỉ dặn dò vài câu, kêu nàng đừng chạy quá xa.
Chính là không lâu lắm, Dương Ngọc Nô đã kích động chạy về, buông máy ảnh xuống nói: “Anh họ, đằng trước có một đầm nước nhỏ, rất cạn, được mặt trời chiếu một ngày, nước ấm áp, không hề lạnh, em muốn tắm rửa ở trong đó. Dù sao trời sắp tối rồi, chỉ cần anh ở đây bảo vệ, những người tìm kiếm trăn vàng cũng không qua đó được. Anh nói có được không?”
Em họ đều đã nói như vậy, Lý Thanh Vân có thể trả lời là không được sao.
“Cẩn thận con đỉa và rắn độc, tắm nhanh một chút, trước khi trời tối chúng ta phải trở lại chỗ cắm trại, bằng không con đường này không an toàn.” Lý Thanh Vân lau mồ hôi trên trán, cẩn thận dặn dò Dương Ngọc Nô.
“Yên tâm đi anh họ, em tắm rửa nhất định nhanh.” Dương Ngọc Nô nói xong, vui vẻ rạo rực rời đi, lúc đi còn nói: “Em phải nói trước nhé, không được nhìn lén đâu đấy.”
“…” Lý Thanh Vân âm thầm lau mồ hôi, cho dù định nhìn lén, hiện giờ cũng không có tâm tư này, chờ nàng vừa đi, lập tức lấy cái xẻng từ trong tiểu không gian ra, đào hà thủ ô.
Cuối cùng, dưới đào bới không biết mệt mỏi của Lý Thanh Vân, đã đào được cây hà thủ ô vĩ đại này lên, thủ ô trên gốc giống như những củ khoai lang, rất lớn chắc nịch. Hắn vòng dây mây bên trên thành mấy vòng, vài lần định bỏ chúng nó vào trong không gian, cuối cùng lại nhịn được.
Không thể để lộ bí mật về tiểu không gian.
Sớm biết ở đây có một gốc hà thủ ô, hắn đã một mình đến đây đào bới rồi, chỉ cần không bị ai biết, hắn bỏ bao nhiêu thứ vào trong tiểu không gian đều được.
Ôm cây hà thủ ô này vào trong lòng, Lý Thanh Vân oán hận thu một tảng đá lớn ở bên cạnh vào trong tiểu không gian, để phát tiết cảm giác buồn bực của mình.
Kỳ quái là tảng đá này mới vừa tiến vào trong tiểu không gian đã biến mất không thấy đâu nữa. Giống như lần trước, tiểu không gian lại lớn hơn chút, độ cong càng giống hình cầu, chỉ thiếu một chút là có thể nối liền thành hình cầu.
“Ủa? Có chuyện gì vậy nhỉ? Tảng đá thu hai lần có hình dáng khác nhau? Lần trước là tảng đá màu xanh, lần này là tảng đá màu đỏ nhạt, chất liệu không giống nhau? Chất nguyên tố khoáng thạch bao hàm khác nhau?” Lý Thanh Vân kinh ngạc nghĩ lung tung, thu tất cả những tảng đá khác ở xung quanh vào trong tiểu không gian, nhưng tiểu không gian không hề có một chút biến hóa nào, tảng đá đi vào vẫn cứ tồn tại đó, chồng chất ở bên cạnh hầm rượu.
Lý Thanh Vân cẩn thận quan sát, phát hiện chất liệu của những tảng đá này giống nhau, đều có màu đỏ sậm, giống như khoáng thạch giàu nguyên tố sắt.
“Chẳng lẽ thật sự phải thu khoáng thạch có chất liệu khác nhau sao?” Lý Thanh Vân nghi ngờ, cảm thấy tìm được bí mật của tiểu không gian, sau khi trở về sẽ mau chóng thí nghiệm, tìm ra phương pháp thăng cấp cho tiểu không gian.
Đúng lúc này, bất ngờ nghe thấy tiếng thét chói tai của em họ ở nơi đường rẽ phía trước, Lý Thanh Vân soạt nhảy ra, thuận tay thu hà thủ ô vào trong tiểu không gian, bằng tốc độ nhanh nhất, nhằm về phía chỗ em họ.
“Anh họ, có con trăn, con trăn lớn…” Bình thường Dương Ngọc Nô coi như có gan lớn, nhưng con gái vốn sợ rắn, nếu như gặp được một con trăn vĩ đại, cho dù có công phu trong người, cũng không dùng ra được chút gì.
Lý Thanh Vân chạy hết tốc độ, giống như báo đốm, đảo mắt đã đến đường rẽ. Bên tay trái có một đầm nước nhỏ, nước chỉ sâu đến đầu gối, toàn thân em họ trơn bóng, trắng như mỡ dê, núp ở trong một góc đầm nước, không quan tâm cảnh xuân của mình bị lộ, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào con trăn lớn đang thò nửa người ra từ trong lùm cây.
Con trăn này có da trắng đốm vàng, đầu cực lớn, ẩn mình ở trong lùm cây, giống như giao long ở trong truyền thuyết. Điểm kỳ lạ nhất là những đốm vàng của nó lại giống như đồng tiền vẽ ra, đồng tiền hình tròn có lỗ vuông, cái nọ nối tiếp cái kia, chi chít dày đặc, giống như một con bạch xà mới vừa bò ra từ trong ổ tiền, tràn ngập vẻ phú quý.
Cho tới bây giờ Lý Thanh Vân đều chưa từng nhìn thấy con trăn như vậy, nhưng có thể chắc chắn, đây là một con trăn biến dị, chủng loại gì còn chưa biết, nhưng có mối quan hệ không thể rời bỏ với trăn vàng. Nó ẩn mình ở trong lùm cây, thân mình khi dựng thẳng ước chừng 3-4m, đầu có kích cỡ như chậu rửa mặt, nếu như mở rộng miệng, chắc chắn có thể dễ dàng nuốt được người trưởng thành.
“Ngọc Nô, đừng động, nhất định đừng động, anh đi qua.” Lý Thanh Vân lớn tiếng an ủi em họ, vòng sang bên cạnh đầm nước, không ngừng xua tay về phía con trăn ở trong lùm cây, hấp dẫn lực chú ý của nó.
Nhìn từ đầu và nửa thân trên của nó, ít nhất có 10m, tương xứng với con trăn đã nhìn thấy trong núi hoang nguyên thủy, nhưng con này càng to khỏe hơn, càng thêm hoang dã hơn, đôi mắt thâm thúy tràn đầy kiên nhẫn và tự tin, giống như đang đánh giá xem con mồi nào ăn càng ngon.
Một bên là thiếu nữ trơn bóng, một bên là thanh niên to khỏe. Đầu con trăn nghiêng trái nghiêng phải, thè cái lưỡi đỏ đến tím, giống như tạm thời không định ra được chủ ý. Vì thế nó lại xê dịch thân mình tới trước, nhưng bởi vì cỏ rêu ở trên sườn núi quá trơn, lại đột nhiên ngã xuống, thân thể vĩ đại rơi lên trên đống đá lộn xộn đằng trước đầm nước, bụng càng thô to, giống như thùng nước nhỏ, cực kỳ đáng sợ.
Chỉ quét nhìn một vòng, Lý Thanh Vân đã có thể xác định con trăn tiền tài này không chỉ dài 10m. Cuộc sống này không thể sống nổi nữa, gần trấn Thanh Long xuất hiện con trăn lớn như vậy từ khi nào chứ? Chỉ hoàn cảnh như vậy còn định khai phá tài nguyên du lịch nữa, khi du khách đang đông, đột nhiên có một con trăn lớn chạy tới, cắn nuốt một hai du khách, nơi đây triệt để thành danh tiếng xấu, cho dù miễn phí mời du khách đến đều không có ai đến.
Nhưng vào lúc này, Lý Thanh Vân không nghĩ quá nhiều, vèo, giống như mũi tên vọt tới bên cạnh em họ, ôm nàng khỏi mặt nước rồi bỏ chạy, kể cả quần áo đều không lấy.
Nhưng con trăn nhìn như ngốc nghếch, tốc độ lại cực nhanh, Lý Thanh Vân chạy chưa được hai bước, đã cảm thấy sau lưng có một luồng gió tanh, không cần suy nghĩ, lập tức giống như con thỏ, nhảy sang bên trái, một cái đầu lướt qua bên cạnh thân thể, cắn vào tảng đá trên mặt đất.
Nó vốn công kích Lý Thanh Vân, nhưng bị hắn tránh được, hắn sợ đến mức tóc gáy đều dựng thẳng lên, đây là một con trăn chủ động công kích nhân loại, tính hoang dã khó thuần, lại cực kỳ to lớn, mức độ nguy hiểm cực cao.
“A…” Dương Ngọc Nô thét lên chói tai, ôm chặt lấy Lý Thanh Vân, dúi đầu vào trong lòng hắn, không quan tâm đến toàn thân trần trụi, bộ ngực cao ngất dán sát ở trên thân hắn.
Con trăn vĩ đại đứng thẳng thân thể lên, ngẩng đầu, lại táp về phía Lý Thanh Vân.
Vèo, hải đông thanh đột nhiên bay từ trên đám mây xuống, giống như mũi tên, bắn thẳng vào đầu con trăn lớn.
Khi con trăn lớn lại công kích Lý Thanh Vân, bởi vì nghe thấy tiếng rít của hải đông thanh, đã khẽ run lên, nên cho hắn một cơ hội để nhảy lên.
Sau khi chạy ra hơn mười mét, hải đông thanh và con trăn biến dị mới chính thức giao chiến, móng vuốt chộp lên trên đầu con trăn, lại chỉ móc ra được vài cái vảy của nó, không thể trảo bị thương nó, chỉ trảo được vài cái vảy vàng, cũng đã thành công chọc giận nó.
Nó không để ý đến Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô nữa, tập trung phát tiết lửa giận lên trên hải đông thanh. Hai con vật này đánh bừa ở tầng trời thấp, đều có thắng bại, hải đông thanh suýt nữa bị con trăn nuốt vào, cuối cùng rớt vài cái lông chim mới chạy trốn ra khỏi cái miệng khổng lồ của con trăn.
Hình thể của hải đông thanh kém hơn con trăn quá lớn, lại ngăn cản đường đi tới của nó, không quá vài giây, một lần nữa đuổi theo Lý Thanh Vân.
Một lần này Lý Thanh Vân cực kỳ tức giận cũng cực kỳ sợ hãi, không quan tâm em họ đang ở đây, nếu như bị con trăn ăn luôn, cho dù có bao nhiêu bí mật nữa cũng không còn.
Vì thế khi cái đầu của con trăn vĩ đại nhào tới, Lý Thanh Vân cắn răng, mở tiểu không gian ra, 10m xung quanh đều tiến vào trong phạm vi của tiểu không gian.
Con trăn lớn kia thấy chuẩn bị cắn đầu Lý Thanh Vân, lại đột nhiên phát hiện không còn, bản thân tiến vào trong một khu vực xa lạ.
Hút con trăn vào tiểu không gian, Lý Thanh Vân không tốn bao nhiêu sức lực, bởi vì có đến 90% sức lực là do bản thân con trăn cung cấp, là sức mạnh quán tính của nó đã tiến vào tiểu không gian.
Nhị Ngốc Tử cũng rít lên, vọt theo vào tiểu không gian. Con rắn lớn đáng chết này, lại cắn rụng mất mấy cái lông của nó, thù này không thể không báo.
Lý Thanh Vân ôm lấy Dương Ngọc Nô tiếp tục chạy thêm một quãng, mới đặt nàng lên trên một tảng đá lớn sạch sẽ, giả bộ như lấy hơi, lập tức tiến vào trong tiểu không gian, khống chế lấy con trăn lớn đang phá phách.
“Tsi tsi…” Con trăn lớn rít lên giãy giụa chói tai, nhưng linh lực vô hình đã khóa chặt lấy nó, giống như lưới đánh cá, trói buộc chặt lấy nó.
“Thành thật một chút cho tao!” Linh thể của Lý Thanh Vân bồng bềnh ở giữa không trung, tát một cái lên trên đầu con trăn, sức mạnh của một cái tát này rất lớn, bất ngờ tát con trăn ngẩn ra, lăn lộn vài vòng trên đất, cũng không thể một lần nữa đứng thẳng.
“Mày lại dám ăn tao, ta phải đánh chết mày! Dáng dấp dài thì sao chứ, dáng vẻ phú quý thì sao chứ, chọc đến tao, tao sẽ khiến mày hối hận.” Lý Thanh Vân mắng, bay lên cho một cái tát, đánh đến con trăn kia không dám ngẩng đầu lên.
Con trăn cảm nhận được khủng bố, là khủng bố trước nay chưa từng có, thân thể vĩ đại dài hơn 10m của nó lại không thể chống đỡ được, chỉ cần định công kích Lý Thanh Vân là sẽ bị hắn tát cho đến choáng váng, liên tục vài lần đã triệt để thành thật, ở trong tiếng kêu cao ngạo của hải đông thanh, con trăn dán sát đầu xuống đất, tỏ vẻ thần phục.
Lý Thanh Vân thu lấy một con cá tạp nặng 3-3,5kg, ném cho con trăn biến dị, để cho nó thành thật một phen, tạm thời do hải đông thanh Nhị Ngốc Tử giám sát nó, chỉ cần con trăn không nghe lời, có thể cho nó nếm thử lợi hại, không để ý trảo ra thêm vài cái vảy màu vàng của con trăn.
“Anh họ, anh không sao chứ? Sao không nói gì vậy? Chúng ta có cần chạy xa hơn nữa không?” Dương Ngọc Nô dùng một tay che ngực, một tay che bên dưới, cực kỳ thân thiết hỏi tình hình Lý Thanh Vân.
“Đừng sợ, tốc độ của con trăn kia nhanh hơn chúng ta, hiện giờ nó không đuổi theo, chính là không định đuổi theo. Có thể mới vừa rồi chúng ta đã đi vào lãnh địa của nó, cho nên mới rơi vào tấn công. Em ở đây chờ chút, anh đi nhặt quần áo cho em, bằng không em để trần thân thể như vậy không thể quay về chỗ cắm trại được.”
Dương Ngọc Nô luôn rúc ở trong lòng Lý Thanh Vân, không thấy được tình huống bên ngoài, tự nhiên cũng không biết con trăn khổng lồ biến dị màu vàng này đã bị Lý Thanh Vân thu vào trong tiểu không gian dạy dỗ.
Nàng định khuyên nhủ vài câu, không để anh họ quay về chỗ nguy hiểm, nhưng vừa nhìn thấy thân thể của bản thân, hoàn toàn lộ hết ra ngoài, hai gò má của nàng đã đỏ bừng lên, đỏ đến nóng bỏng, bị anh họ nhìn thấy tất cả, về sau nên nhìn hắn như thế nào đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook