Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 106
Tiểu đạo sĩ mờ mịt, không rõ nguyên nhân nói: “Sư đệ của ta đều lấy chữ Thanh làm lót, một chi phái này của bọn ta, chưa từng nghe thấy người có tên lót chữ Minh, càng không có khả năng là sư đệ của ta.”
“Đáng tiếc, có Thanh Phong, có Minh Nguyệt, chẳng phải sẽ có Trấn Nguyên đại tiên sao? Quả nhiên, trong thần thoại đều là lừa người, không thể coi là thật được. Nơi này của chúng ta chỉ có Thanh Phong thôi…” Lý Thanh Vân nói một câu chẳng đâu vào đâu, lại khiến cho mấy người từng xem Tây Du Ký cười đến đau bụng.
“Ha ha, cháu thằng nhóc láu cá này, đùa giỡn gì đều nói được, cũng không sợ tiểu đạo sĩ người ta tức giận. A, mau nhìn nồi, có phải nên thả nấm đầu khỉ rồi không?” Bà Phó cười đến chảy nước mắt, bếp nấu canh đột nhiên lửa hơi lớn chút, có một ít nước canh bị tràn ra.
Lý Thanh Vân tính toán thời gian, cũng đến lúc, thả nấm đầu khỉ cắt miếng vào, đồng thời dùng đũa vớt miếng gừng và hành cắt khúc ra. Hương vị của những nguyên liệu này đã nấu ra, bỏ ở trong canh đều vô dụng, sẽ chỉ ảnh hưởng đến cảm nhận của canh.
Mấy người ăn sạch hai con thỏ nướng và một ít bánh nướng, vừa đúng lúc canh long phượng nấu chín, mùi thơm đặc trưng của nấm đầu khỉ pha trộn với gà, rắn bay ra thật xa, du khách cùng ăn cơm ở trên đỉnh núi thèm ăn đến định chạy tới xin canh ăn, nhưng nhìn thấy nồi không lớn, vả lại người bên chỗ Lý Thanh Vân nhiều, nên không tiện đi lại.
Một con gà rừng một con rắn, cộng thêm nước canh, năm người bọn họ miễn cưỡng một người được chia một chén.
Tôn Đại Kỳ nhấp một ngụm nhỏ, trên mặt lộ vẻ say mê, khi định uống thêm một ngụm nữa, đột nhiên xì một tiếng khinh miệt.
“Xì, canh nát gì chứ, thật sự làm lãng phí cây nấm đầu khỉ hoang dại, không hề hợp khẩu vị của ta. Chiêu Văn, chén canh này cho bà ăn.” Tôn Đại Kỳ nói xong, đặt chén canh sang bên cạnh bà Phó.
Lý Thanh Vân trừng mắt nhìn hắn, lão già không biết quan tâm này, muốn diễn ân ái cứ diễn, cứ phải giẫm mình vài phát mới thoải mái. Nếu như canh này ăn không ngon, trên đời này còn có canh nào ăn ngon nữa sao?
Bà Phó vừa tức giận lại buồn cười nói: “Ăn ngon chính là ăn ngon, chỉ vì cho tôi uống thêm vài ngụm canh, nên đả kích tính tích cực của mấy đứa bé sao? Nếu như buổi tối không có đồ ăn, sẽ tìm ông tính sổ đó. Nước canh tôi uống, thịt cho ông cả!”
“Hừ, tôi phải nói dối sao, ăn không ngon chính là ăn không ngon, thịt cũng tạm được, tôi ăn tạm vậy.” Tôn Đại Kỳ miễn cưỡng, kiên trì ý kiến của mình đến cùng.
Dương Ngọc Nô xoa bụng, thỏa mãn kêu lên: “Ăn ngon thật, đã no đến chín phần, nếu như ai không nuốt trôi, tôi có thể giúp đỡ nhé.”
“…” Lý Thanh Vân tỏ vẻ đau khổ nói: “Này này này, không phải em định đòi nửa chén canh này của anh đấy chứ? Nước canh đã uống hết, thịt cho em cả.”
“Cảm ơn anh họ!” Dương Ngọc Nô hơi ngượng ngùng lên tiếng, lại thật sự nhận lấy, nhét nốt nửa bát thịt cuối cùng vào trong bụng.
Lý Thanh Vân kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cái bụng nhỏ bằng phẳng của nàng, ăn nhiều như vậy, lại không hề phình lên, thật lợi hại.
Tiểu đạo sĩ Thanh Phong cũng không ăn no, nhưng hắn rất hàm súc, không nhắc đến.
Lý Thanh Vân âm thầm tặc lưỡi, cảm thấy người luyện võ đều là dạ dày vương, mình chỉ ăn nhiều hơn bọn họ có một chân sau con thỏ, bốn cái bánh nướng, sao đã no rồi chứ? Thật kỳ quái!
Thu dọn xong nồi niêu, mấy người kết bạn đi tiếp.
Đường xuống núi càng khó đi, nhưng không có nhiều ngã rẽ, khi đến dưới núi trời còn chưa tối.
Phần lớn du khách đến đây là vì bắt trăn vàng, đều mang theo công cụ bắt rắn, thỉnh thoảng gặp phải rắn độc cũng sẽ bắt lại, cất vào trong túi.
Một con rắn độc ở bên ngoài bán 100-200 tệ, con hơi lớn một chút bán 300-400 tệ cũng có. Những người này đều không tay không, ai nấy đều rất hào hứng.
Chân cẳng của bà Phó không tốt, đi đến đây đã rất mệt, ngồi ở trên một tảng đá đấm chân, nói đi không nổi nữa.
Dương Ngọc Nô vội vàng chụp ảnh, Lý Thanh Vân đi đến đâu thì nàng đi đến đó, thể lực vô cùng tốt, cho tới bây giờ đều chưa từng kêu mệt.
Tiểu đạo sĩ Thanh Phong cõng theo một sọt nguyên liệu nấu ăn, nói với mấy người: “Các vị, ta đi trước một bước, giữa khuya hôm nay có thể đến đạo quán Vô Danh, sư phụ, các sư huynh vẫn chờ đồ ta mua về nấu ăn. Tôn lão tiền bối, nếu như có thời gian, xin mời nhất định phải đến đạo quan bọn ta, sư phụ ta biết ngươi đến, chắc chắn sẽ vui vẻ.”
Tôn Đại Kỳ gật đầu, dáng vẻ tiền bối cao nhân, nhàn nhạt nói: “Yên tâm, nếu như tiện lợi, ta nhất định sẽ đi đến đạo quan ngươi chơi, trò chuyện với Tiểu Ấn Tử.”
Thanh Phong vừa rời đi không lâu, Lý Thanh Vân và Tôn Đại Kỳ đang thương lượng xem hạ trại ở đâu, chợt nghe thấy trong cánh rừng khe núi truyền đến tiếng kêu to của một nhóm người: “Tôi bắt được một con trăn vàng, ha ha, lời nói ở trên tờ rơi treo thưởng không sai, quả nhiên đã bị lạc ở trong này. Mọi người mau tìm xem, có lẽ những con trăn khác cũng ở gần đây.”
Lý Thanh Vân nghe thấy tiếng kêu hưng phấn của mấy người này, nhìn thấy mấy người cầm một con trăn vàng dài hơn 30m chạy đến, tính tình trăn vàng dịu ngoan, sẽ không tùy tiện công kích người khác, nhưng mà nghe thấy tiếng kêu la của mấy người này, nó giãy giụa kịch liệt, vài người này thiếu chút nữa không giữ được nó, thỉnh thoảng kêu lên sợ hãi chói tai, những tiếng kêu này càng khiến trăn vàng nôn nóng bất an.
“Thật sự có trăn vàng!” Dương Ngọc Nô tò mò chạy đến, nhìn thấy một con trăn lớn màu vàng đang giãy giụa trong tay vài người, nhìn đến rung động lòng người, vài người kia lại không khống chế nổi nó, bị nó giãy thoát, cái đầu không lớn lắm mở rộng miệng, lại có thể nuốt vào vật phẩm có kích cỡ đầu trẻ sơ sinh.
May mà một người nhanh trí, lấy một cái túi vải thật dày ra, nhét con trăn vàng giãy giụa không ngừng vào trong đó, mới khiến cho nó yên tĩnh.
“Thật đáng tiếc, lại là con trăn vàng nhỏ, tiền thưởng tối đa chỉ 30.000 tệ. Nếu như chúng ta bắt được con trăn vàng hơn 5m kia thì tốt, con đó được treo giải thưởng tận 200.000 tệ đấy.” Vừa hàng phục được con trăn vàng này, mấy người kia lại được voi đòi tiên, định bắt con trăn lớn hơn nữa.
Ở gần đây có tổng cộng ba đội tìm trăn vàng, mỗi một đội có sáu bảy người, tất cả đều là nam thanh niên, bởi vì có người phát hiện và săn bắt được một con trăn vàng, kích thích nhiệt tình của tất cả mọi người. Không ai quan tâm đến trong cánh rừng kia có con vắt không, trong lùm cây thấp bé kia có ong độc không, trong bụi cỏ cao đến chân có rắn độc không… tìm kiếm kiểu tung lưới khắp núi khắp nơi.
Nhưng khe sâu giữa ngọn núi với ngọn núi rất dài, địa thế cũng rất phức tạp, có tảng đá, có dòng suối, có rừng cây, có bụi cỏ, có dây mây… Muốn tìm kiếm được con trăn vàng đã mất tích mấy ngày trước ở trong này, chỉ có thể nhìn xem có may mắn không.
Kim Tệ và Đồng Tệ canh giữ ở gần lều trại, không chạy loạn, Lý Thanh Vân tìm chỗ không có người gọi hải đông thanh ra khỏi tiểu không gian, khoa tay múa chân dáng vẻ của trăn vàng, kêu nó đi tìm.
Nhị Ngốc Tử mờ mịt, thật sự không hiểu Lý Thanh Vân định tìm cái gì, còn tưởng rằng để cho mình đi bắt rắn, không bao lâu sau, móng vuốt đã túm lấy hai con trúc diệp thanh về, một lớn một nhỏ, cộng lại có 1-1,5kg, mật rắn đã bị nó ăn luôn.
Lý Thanh Vân cầm xác hai con rắn, tỏ vẻ đáng lo ngại với chỉ số thông minh của Nhị Ngốc Tử, sau khi bỏ rắn về chỗ cắm trại, trùng hợp gió to thổi đến một tờ rơi tìm kiếm trăn vàng, Lý Thanh Vân chỉ vào dáng vẻ của con trăn cho hải đông thanh, kêu nó lại đi tìm.
Hải đông thanh tỏ ra hoang mang, giống như đang tự hỏi, vì sao mình lại chưa từng nhìn thấy thứ như vậy, xem ra kích thước không nhỏ, không biết mình có bắt được không.
Mang theo hoang mang, hải đông thanh lại bay lên đám mây, lượn vòng giữa hai ngọn núi, bay thật lâu vẫn không thấy nó có biểu hiện phát hiện ra con mồi.
Em họ Dương Ngọc Nô cầm máy ảnh chạy tới, nói mình chụp ảnh cho nàng, Lý Thanh Vân đành phải tạm thời mặc kệ hải đông thanh, để cho nó chậm rãi tìm kiếm, chụp ảnh cho em họ mới là việc hàng đầu.
Con gái luôn biết tạo dáng chụp ảnh, một cái nhăn mày cười, mị lực hiện hết, bày ra toàn bộ phong thái phụ nữ mê người trong màn ảnh. Em họ rất trắng, ở dưới ánh mặt trời có cảm giác chói mắt, lúc ấy Lý Thanh Vân sẽ nghĩ, hồi nhỏ khi lột quần áo của nàng, nàng có trắng như hiện giờ không?
Đáng tiếc thời gian trôi qua đã lâu lắm, nghĩ như thế nào đều không nhớ nổi tình cảnh lúc đó, Lý Thanh Vân hơi tiếc nuối.
Cách nơi cắm trại hơi xa, dòng suối nơi đây đã không có bao nhiêu nước, dẫm lên trên tảng đá nhỏ vụn, gần như không ướt giày.
Dương Ngọc Nô ngồi xổm trên một tảng đá, túm lấy một gốc dây mây ở đằng sau, đặt trước ngực, làm tạo hình khẽ ngửi hương cỏ.
Lý Thanh Vân cấp tốc bấm nút chụp, chụp hai bức, đang định kêu em họ đổi chỗ chụp ảnh, chợt cảm thấy dây mây kia hơi quen thuộc, lá cây tròn nhọn, vừa nhìn hơi giống lá rau muống, nhưng rau muống tuyệt đối không dài như thế, thân rễ cũng không thể mảnh như thế, cẩn thận quan sát, phát hiện gốc của nó hơi giống cây con, đã thoát khỏi trạng thái dây mây.
Tên của một loại thuốc quý báu hiện lên trong đầu: “Tiểu Bạch, em mau nhìn dây mây này xem, có giống hà thủ ô không?”
“Hà thủ ô? Đâu dễ nhìn thấy loại hoang dại như vậy. Em nhìn thấy sao giống hoa bìm bìm?” Dương Ngọc Nô chỉ vào lá cây nói.
“Đúng là đồ ngốc, lá cây của hoa bìm bìm nhọn như vậy sao? Em tránh ra nào, anh đào đất nhìn xem, nếu như gốc có củ giống như khoai lang, có thể xác định là hà thủ ô.” Lý Thanh Vân nói xong đã tìm cành cây, cẩn thận đào bùn đất ở gốc cây cỏ này.
“Đáng ghét, anh mới là Tiểu Bạch, gọi như gọi tên thú cưng vậy.” Dương Ngọc Nô vốn không quan tâm đến thuốc bắc, ngược lại rối rắm Lý Thanh Vân gọi biệt hiệu của nàng.
Lý Thanh Vân đào một lúc, quả nhiên thấy ở dưới gốc có mấy thứ giống như khoai lang, đây là gốc của hà thủ ô, là bộ phận tinh hoa của cả cây thuốc. Tháng tám tháng chín hàng năm, trên dây mây sẽ nở hoa trắng, hoa rụng xuống cũng sẽ kết củ, kỳ kết củ chừng giữa tháng chín.
“Ha ha, quả nhiên là hà thủ ô, niên đại không nhỏ, gốc rất lớn, em nhìn nhánh cây dây mây này có một bộ phận hóa gỗ, có phải to cỡ cánh tay trẻ con không? Như vậy nói lên nó có niên đại không được trăm năm thì ít nhất cũng 70-80 năm. Chậc chậc, cây hà thủ ô này chắc chắn còn đáng giá hơn con trăn vàng.”
Sau khi Lý Thanh Vân xác định nó là hà thủ ô, tràn đầy hưng phấn, định nhổ nó vào trồng trong tiểu không gian.
Dương Ngọc Nô lại bình tĩnh đáp: “Anh họ, hiện giờ anh đào nó ra, mang đi đến miếu Tiên Nữ và đạo quan Vô Danh kiểu gì? Không sợ làm hỏng sao?”
“Ờm…” Lý Thanh Vân rất muốn nói mình có tiểu không gian, nhưng vừa ngẫm nghĩ, nếu như không muốn để cho em họ coi thành kẻ bị bệnh thần kinh, thì tuyệt đối không thể làm như vậy được, vì thế nói: “Nhổ đựng vào trong ba lô trước, cùng lắm thì bỏ vào trong túi ni lông cầm trong tay, hà thủ ô hoang dại quý trọng hiếm có như vậy, anh không yên tâm để nó ở lại đây. Nơi đây có đến ba nhóm người đi bắt trăn vàng, bọn họ đang đi dạo xung quanh, ai biết khi nào sẽ đi dạo đến đây, cứ xuống tay trước là hơn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook