Lý Thanh Vân nghĩ, ai lại hung tàn như vậy, cắt đầu khỉ ấn vào thân cây? Nhưng hình như không đúng lắm, bởi vì chỉ nhìn thấy đầu khỉ chứ không thấy thân nó đâu, chẳng lẽ bởi vì mình cách quá xa, thân khỉ bị thân cây chắn mất sao?

Tuy rằng kinh hãi, nhưng tò mò lớn hơn tất cả, dựa vào tiểu không gian có năng lực thu lấy, gặp được nguy hiểm, cùng lắm thì thu nguy hiểm vào bên trong đó. Ở trong tiểu không gian, linh thể của hắn là thần, có thể khống chế tất cả các thứ bên trong, cho dù chiến đấu cũng sẽ không bị thiệt.

Trong lòng hắn nghĩ vậy, nên chậm rãi đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái đầu khỉ kia, dùng nhánh cây tươi trong tay chậm rãi gạt bụi cây cành lá ra, lại tiến lên thêm hai bước nữa là có thể gặp được đầu khỉ kia.

Đúng lúc này, lại thấy Đồng Tệ đột nhiên nhảy tới trước Lý Thanh Vân, hung hăng ấn xuống một cái chỗ đất trống dưới chân hắn, sau đó nhanh chóng nhảy ra xa hơn một mét. Kim Tệ sủa loạn vài tiếng, lông trên cổ dựng đứng lên, lớn tiếng nhắc nhở Lý Thanh Vân dưới chân có nguy hiểm.

Từ lúc Đồng Tệ đánh tới, Lý Thanh Vân cũng cảm giác được nguy hiểm, đồng thời nhảy ra đằng sau. Chỉ nghe thấy dưới chân truyền đến xì xì, một con rắn độc toàn thân màu vàng đất có điểm lốm đốm lớn màu nâu đã mở rộng miệng, nhào vào chỗ Lý Thanh Vân vừa đứng, chính là chỗ ánh mắt và khóe miệng của nó có vết cào, là của Đồng Tệ.

Đây là một con rắn đầu sắt Mangshan trưởng thành, dài gần một mét, cực kỳ to khỏe, bản thân có tính công kích rất mạnh, lúc này lại bị thương, đang rơi vào điên cuồng, cái đầu tam giác ngẩng lên thật cao, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Vân, khi thì khẽ xoay đầu, đề phòng hai con chó săn.

Mới vừa rồi quá nguy hiểm, nếu như người thường bị con rắn đầu sắt Mangshan trưởng thành này cắn, bị truyền lượng lớn nọc độc, cho dù có thuốc rắn cũng không kịp cứu. Kể cả Lý Thanh Vân cho dù dùng linh tuyền không gian hỗ trợ cứu chữa, cũng sẽ phải trải qua quá trình rút máu giải độc cực kỳ thống khổ.

Lý Thanh Vân lùi ra đằng sau một bước, định kéo dài khoảng cách với con rắn, nhưng rắn độc nổi giận lên đã không còn lý trí, lại điên cuồng tấn công hắn.

Lý Thanh Vân nổi giận, vốn định thả hải đông thanh ra vờn bắt với nó, nhưng lúc này hắn đã bị cuốn lấy không có cơ hội thoát thân, nhánh cây trong tay xoẹt, quất vào trên đầu nó. Bốp, con rắn độc chỉ dài một mét này lăn trên đất vài vòng, lại ngẩng đầu lên, nhưng lập tức không ổn, hiển nhiên bị đánh đến hôn mê.

Kim Tệ đã sớm chờ đợi tấn công, cơ hội tốt như vậy, nó sẽ không bỏ qua. Đột nhiên phát lực, bất ngờ nhảy lên trên đầu con rắn, hai chân trước đồng thời ấn xuống, tạo thành thế nửa đan xen, đè chặt đầu nó xuống.

Trong nháy mắt, Lý Thanh Vân đã nhìn thấy đầu con rắn máu thịt be bét, đã bị Kim Tệ dùng sức thật lớn ấn thành đống bùn máu. Nhưng mà, cho dù vậy, con rắn độc này vẫn không lập tức bỏ mạng, thân rắn cực lớn giãy giụa không ngừng, định cuốn lấy đầu Kim Tệ.

Nhưng Đồng Tệ ở bên cạnh không nhìn xem, miệng cắn đuôi rắn, liều chết kéo về đằng sau. Con rắn độc dài hơn một mét bị nó kéo ra thẳng tắp, cho dù giãy giụa thế nào đều không cứu vãn được.

Lý Thanh Vân không yên tâm, vẫn thả hải đông thanh ra, kêu chuyên gia bắt rắn giải quyết. Để cho hai con chó săn chiến đấu với rắn độc, không có ưu thế chuyên nghiệp, hắn không yên tâm.

Quả nhiên, vẫn là Nhị Ngốc Tử có biện pháp, tiến lên bắt lấy con rắn độc vẫn đang quằn quại, mỏ mổ xuống, đã lấy mật rắn hoàn chỉnh ra, hưng phấn duỗi cổ, nuốt vào bụng, vỗ cánh bay một vòng ở trên đỉnh đầu Lý Thanh Vân, muốn quay về tiểu không gian.

Nhưng Lý Thanh Vân không thu nó lại, ai biết còn có rắn độc đang ẩn nấp ở đâu không, mình vẫn nên cẩn thận là hơn. Lần này cuối cùng vạch bụi cây cành lá ra, nhìn thấy được diện mạo thật của đầu khỉ khủng bố này. Không có thân mình khỉ gì cả, chỉ có một cái đầu khỉ trắng như tuyết, mọc ra từ bên trong thân cây.

Nhìn đến đây, Lý Thanh Vân đã lớn lên trong núi từ nhỏ còn có gì không rõ ràng nữa, mình phát hiện ra nấm đầu khỉ hoang dại hiếm có, bởi vì vẻ ngoài rất giống với đầu khỉ, sinh ra nhầm lẫn thị giác.

Nấm đầu khỉ còn được gọi là khuẩn đầu khỉ, bởi vì ngoại hình rất giống đầu khỉ nên được gọi là thế. Hầu ma, hầu đầu, hầu cô là thức ăn quý báu của Trung Quốc truyền thống, chất non mềm, mùi thơm, ngon miệng. Bốn món ăn truyền thống nổi tiếng đầu khỉ, tay gấu, hải sâm, vi cá, đầu khỉ chính là một trong số đó. Vốn có danh tiếng đầu khỉ đặc sản miền núi, vi cá miền biển.

Lý Thanh Vân nhớ được giới thiệu về loại nấm quý hiếm này, trên sách nói, loại nấm này thuộc họ Dentomycetes, ngoài đầu nấm mọc nhiều lông nhung hình gai thịt, dài chừng hai ba cm, phần thân của nó tròn lại dày, khi còn tươi có màu trắng, khi phơi khô có màu vàng nhạt đến màu nâu nhạt, phần gốc hẹp hoặc cuống hơi ngắn, thân trên to ra, đường kính 3-10cm, vị tinh tế, được mệnh danh là thịt trong món chay.

“Bà Phó thật may mắn, tác dụng làm thuốc của nấm đầu khỉ cũng rất tốt, có tác dụng kỳ diệu đối với tì vị yếu, khó tiêu hóa.” Lý Thanh Vân cẩn thận hái nấm đầu khỉ hoang dại quý hiếm này xuống, dùng nhánh cây tươi khều con rắn độc không còn mật ở trên đất lên, vội vàng chạy ra khỏi cánh rừng. Về phần củi đốt, quay lại một chuyến là được.

Tôn Đại Kỳ vừa xử lý sạch sẽ hai con thỏ một con gà rừng xong, sau khi trở về, không thấy Lý Thanh Vân đâu, đang định nói gì đó dạy dỗ hắn. Nhưng còn chưa nghĩ ra lời muốn nói, đã thấy Lý Thanh Vân mang một con rắn độc dài một mét, cầm mấy cành tươi hình dáng thích hợp về, điều càng khiến cho hắn ngạc nhiên là trong khuỷu tay còn đang ôm theo một cây nấm giống như đầu khỉ.

“Nấm đầu khỉ hoang dại? Kể cả thứ này ngươi đều có thể tìm được, thật sự hoài nghi ngươi có phải là sơn thần nơi đây không, quá yêu nghiệt.” Tôn Đại Kỳ kinh ngạc kêu lên, lời nói dạy dỗ Lý Thanh Vân cuối cùng không nói ra được.

Lý Thanh Vân không nhận ca ngợi của hắn, tiếp tục nghiêm mặt, sắp xếp công việc cho hắn: “Tôn lão đầu, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể lung tung. Sơn thần cái gì chứ, nhưng đừng va chạm đến sơn thần thật nơi đây. Này, xử lý con rắn độc này đi, lột da bỏ nội tạng, rửa sạch, việc cắt khúc hạ nồi giao cho cháu, cháu không yên tâm tay nghề của ông. Tiện thể rửa sạch nấm đầu khỉ này, nó có lợi lớn cho người tì vị yếu, ông phải cẩn thận đấy. A, còn có mấy cây rau thơm này nữa, đều dùng đến, canh long phượng đầu khỉ hôm nay của chúng ta hoàn toàn dựa vào chỗ rau thơm ấy để thêm ngon đấy.”

“Hừ, chỉ biết chỉ huy ta làm này làm kia, chuyện của bản thân ngươi còn chưa làm xong đâu? Củi đốt kêu ngươi nhặt đâu? Không có củi đốt, ta rửa sạch hết lại có ích lợi gì?” Tôn Đại Kỳ không phải người chịu yếu thế, tìm được chuyện duy nhất Lý Thanh Vân không làm được để nói.

“Ai bảo cháu không tìm được củi đốt chứ, chính là không cầm trong tay được, sợ làm hỏng nấm. Ông chờ cháu một phút, cháu vào trong cánh rừng lấy củi đốt ra.” Lý Thanh Vân nói xong, không để ý đến Tôn Đại Kỳ đang trợn mắt há hốc mồm, đảo mắt vọt vào trong rừng cây, lại nhanh chóng chạy ra, có điều khi trở về đã nhiều thêm một bó củi ở sau lưng.

Lần này Tôn Đại Kỳ không nói gì nữa, chỉ vào Lý Thanh Vân, hồi lâu không tìm được từ ngữ thích hợp để nói hắn, hết cách, nghẹn đỏ mặt, quay đầu nói với vợ mình: “Chiêu Văn à, thằng nhóc như vậy mà bà lại kêu tôi thu nó làm đồ đệ? Lúc trước may mắn không nghe bà, bằng không đời này kiểu gì tôi cũng bị nó làm tức chết!”

Bà Phó lại cười nói: “Tôi cảm thấy Phúc Oa rất tốt, tâm tình tốt lại có năng lực, chính là ông ấy nhìn ai cũng không vừa mắt. Ông không cho người ta sắc mặt tốt, tại sao cháu nó phải cho ông sắc mặt tốt chứ? Đừng tưởng rằng ông truyền cho cháu nó hai chiêu công phu thì cháu nó là đồ đệ của ông. Ông không có dáng vẻ của người làm sư phụ, cũng đừng trách Phúc Oa nó không giữ bổn phận của đồ đệ.”

Lần này Tôn Đại Kỳ không làm gì được, không thể kéo Dương Ngọc Nô ra tố khổ, tức giận đến giậm chân, chạy đến bên cạnh dòng suối nhỏ xử lý rắn độc. Như này không thể sống nổi, muốn tìm người mắng cho một trận đều không tìm được, đánh lại không thể đánh, thật bực con mẹ nó tức.

Dương Ngọc Nô vừa ăn xong quả đào trong tay, sùng bái nói: “Anh họ tuyệt nhất. Cơm trưa hôm nay gần như đều do anh họ làm ra cả.” Được, một câu nói này đã xóa bỏ một chút công lao nhỏ của Tôn Đại Kỳ.

Đúng lúc này, mấy người nhìn thấy có một tiểu đạo sĩ trẻ tuổi đi từ dưới chân núi lên, mặc đạo bào màu xanh, vấn tóc đạo sĩ, mi thanh mục tú, dáng người cao to, vẻ ngoài chỉ chừng 18-19 tuổi. Sau lưng lại đeo một giỏ trúc vĩ đại, bên trong đựng đầy gạo mì rau dưa thịt cá các thứ, vác theo nhiều thứ như thế, nhưng trên mặt hắn lại không đổ một giọt mồ hôi.

Hắn cứ bình tĩnh bước lên trên như thế, không hề để ý đến ánh mắt kinh ngạc của các du khách khi nhìn hắn. Một vài cô gái trẻ đã che miệng, sợ mình thét lên chói tai làm quấy rầy đến tiểu đạo sĩ thần bí thanh tú này.

Bước chân của tiểu đạo sĩ thật ổn định, khi đi qua bên người Lý Thanh Vân, nhìn không chớp mắt, không hề bị người và việc ở bên ngoài ảnh hưởng.

Vào lúc này, Tôn Đại Kỳ đã cầm nấm đầu khỉ và rắn độc lột da rửa sạch về, miệng lẩm bẩm cái gì đó, phá hủy bầu không khí thần bí yên tĩnh.

“Ôi má ơi, con rắn độc này thật quỷ quái, đầu đã vỡ thành như vậy rồi, lại còn có thể há mồm, suýt nữa bị nó cắn trúng. Vì ăn chén canh long phượng này, ông đây tí nữa bị liên lụy cả cái mạng. Hừ, nếu như thằng nhãi Lý Thanh Vân kia làm không thể ăn, ta sẽ tìm hắn để tính sổ, để cho hắn nếm mùi lợi hại của ông… Ủa, sao các ngươi lại yên tĩnh vậy? Sao không ai nói gì thế?” Tôn Đại Kỳ đã mắng hết lời định mắng, mới phát hiện toàn bộ đỉnh núi yên tĩnh đến quỷ dị.

Tôn Đại Kỳ nói xong, phát hiện trừ bỏ Lý Thanh Vân đang trừng mắt nhìn hắn ra, không có ai nói chuyện nữa, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào tiểu đạo sĩ thần bí.

Hắn lập tức cười to nói: “Ta còn tưởng có chuyện gì, hóa ra là một đạo sĩ đến đây. Không phải chỉ sức hơi lớn thôi sao, cõng theo một sọt đồ ăn có gì kỳ quái chứ? Lúc trẻ tuổi, ta đã từng một mình cõng theo một con trâu lên trên đỉnh Vọng Tiên tìm lão mũi trâu uống trà. Nếu như để cho các ngươi nhìn thấy tình hình đó, còn không bị hù chết sao.”

Tiểu đạo sĩ nghe được lời Tôn Đại Kỳ nói, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn bóng dáng gầy gò của tiểu lão đầu, ánh mắt lộ vẻ đề phòng thật sâu. Cảm giác kia giống như nhìn thấy hổ ở trong núi, khí tức của tiểu đạo sĩ lập tức hỗn loạn, mồ hôi không ngừng trào ra trên trán, giống như giội nước.

Hơi sức đầy người giống như lập tức rút không, đồ trên lưng như nặng ngàn cân, chân tiểu đạo sĩ mềm nhũn, giỏ trúc cao hơn người chạm đất trước, hắn cũng ngồi ở trên mặt đất, thở hổn hển.

“Ông cụ đây, ông đã từng đi lên Ngộ Đạo quan trên đỉnh Vọng Tiên sao?” Ánh mắt tiểu đạo sĩ vẫn nhìn chằm chằm vào Tôn Đại Kỳ, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên và ngoài ý muốn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương