Mọi người vốn tưởng rằng con khỉ nhất định sẽ ngã chết, tuy nhiên lại thấy hải đông thanh chợt hạ xuống, vèo một đường cong duyên dáng, túm được đầu của con khỉ.

Dương Ngọc Nô giống như rất nhiều nữ du khách, tim đập thình thịch lên, nói lời may mắn: “Cảm ơn trời đất, cuối cùng hải đông thanh có lương tâm, không tàn nhẫn làm ngã chết con khỉ kia.”

Nhưng mà các nàng vui vẻ quá sớm.

Khi con khỉ kia cho rằng mình không có việc gì, lại một lần nữa bị hải đông thanh ném xuống, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, bi thảm rơi vào một vách núi hiểm trở núi đá san sát.

Lý Thanh Vân lại huýt sáo, tiếng huýt sáo bén nhọn ngắn ngủi, là ý dừng động tác trước mắt, đã không ít lần huấn luyện Nhị Ngốc Tử ở trong không gian, lấy chỉ số thông minh của nó, chắc sẽ nghe hiểu đấy chứ?

Giải thích duy nhất là Nhị Ngốc Tử này định dọa sợ con khỉ này, con khỉ nặng tầm 4-5kg này còn là khỉ cái, lá gan vốn nhỏ, khi hải đông thanh bắt lấy nó, chỉ còn cách mặt đất có hơn mười mét, đuôi của nó giống như đã chạm đến lá cây trên nhánh cây.

Lúc này, tiếng thét chói tai của con khỉ đã trở nên méo mó, dưới sợ hãi cực độ, tinh thần sắp sụp đổ.

Đáng tiếc, hải đông thanh chưa hề biết thương tiếc là gì, cảm thấy độ cao hơn mười mét đã là cực thấp, sau đó rung cánh, hai móng khẽ cong, lại hất con khỉ ra.

Một lần này Nhị Ngốc Tử không định trêu đùa con khỉ nữa, là thật sự ném nó lên mặt đất, cho nó một chút khiển trách. Con khỉ còn chưa rơi xuống đất, Nhị Ngốc Tử đã giống như một tia sáng màu trắng, đậu lên trên cánh tay trái của Lý Thanh Vân.

Dương Ngọc Nô đã sớm vọt tới, dùng thủ pháp thái cực, vừa nâng vừa xoay, đón lấy con khỉ chặt chẽ trong tay. Nàng luyện thái cực kình đến vận chuyển tự nhiên, có thể sử dụng mọi nơi mọi lúc, bằng không, lấy sức lực của một người phụ nữ bình thường, rất khó đón được một con khỉ rơi từ độ cao trên mười mét xuống.

Sau khi đón được, con khỉ rõ ràng không bị ngoại thương, nhưng hôn mê bất tỉnh. Dương Ngọc Nô đặt nó lên trên mặt đất, oán trách Lý Thanh Vân: “Hóa ra là chim ưng anh nuôi, quá xấu, anh xem, đã hù chết khỉ rồi này.”

Lúc này, Tôn Đại Kỳ vẫn luôn ở bên cạnh nhìn xem náo nhiệt nói: “Tát nó hai cái, nó sẽ tỉnh. Nếu như còn không tỉnh, nhéo nó hai cái. Nhưng ngươi phải cách xa nó một chút, khỉ con chỉ có lá gan bé xíu, giết gà ở trước mặt nó, đều có thể hù nát gan nó! Ngã xuống từ nơi cao như vậy, không bị hù chết đã là may mắn.”

“Đối xử với một con khỉ đáng yêu như vậy, đừng thô bạo thế chứ.” Bà Phó cũng thích con khỉ đáng thương này, đi tới trước mặt nó, giội lên miệng một ít nước khoáng.

Tôn Đại Kỳ vội vàng đi theo, đề phòng con khỉ sau khi tỉnh lại sẽ đánh người. Hai con chó săn như hổ rình mồi, giống như thật sự định nhào lên cắn hai phát.

Lý Thanh Vân không tới góp vui, chẳng những không trừng phạt Nhị Ngốc Tử, còn ban thưởng cho nó một miếng thịt khô, ý bảo nó làm rất tốt, khi nên hộ chủ thì hộ chủ, khi nên nghe lệnh thì nghe lệnh, hải đông thanh ngốc nghếch thông minh bao nhiêu, phải trọng thưởng, chờ nó ăn xong một miếng thịt khô lại đút thêm miếng nữa.

Lũ khí ở trên cây tán loạn, gọi tới gọi lui điên cuồng, hái quả đào cầm nhánh cây ném loài người ở dưới đất, giống như định cứu đồng bạn về.

Hải đông thanh đang đắc ý hưởng thụ món ngon suýt nữa bị một quả đào xanh nện trúng, lập tức giận dữ, ánh mắt lợi hại bắn ra bốn phía, nhìn chằm chằm vào lũ khỉ ở trên cây, kêu lên két két, âm thanh cảnh cáo. Ý đang nói, bọn mày còn dám làm càn, sẽ bắt tất cả bọn mày lên trên trời, vứt xuống dưới.

Con khỉ rất nhanh tỉnh lại, sau khi mở mắt, nó hét to, nhảy lên bỏ chạy. Bởi vì quá mức sợ hãi, khi nhảy lên còn suýt nữa quẹt trúng mặt bà Phó, lại bị Tôn Đại Kỳ đã sớm đề phòng hất văng ra.

“Các ngươi nhìn xem, con khỉ nguy hiểm mà? Vốn không rõ tốt xấu.” Tôn Đại Kỳ tỏ vẻ liệu sự như thần, cực kỳ đắc ý nói.

Sau khi con khỉ này chạy trốn, các con khỉ khác cũng rất nhanh biến mất ở trong núi non trùng điệp. Mùa hè cây cối xanh um, hoa cỏ rậm rạp, tùy tiện chui vào đâu đều rất khó phát hiện ra.

Lại đi lên thêm một đoạn nữa, cuối cùng nhìn thấy các tấm biển gỗ cảnh báo của nhân viên rừng phòng hộ như là ‘cấm đốt củi’, ‘sát hại động vật hoang đã là hành vi phạm tội trái pháp luật’, ‘cẩn thận rắn độc dưới chân’ vân vân.

Nhân viên rừng phòng hộ và người bảo vệ động vật hoang dại của nơi đây do thợ săn ở dưới chân núi đảm nhiệm, sự thật chính là châm chọc như thế. Nhưng mà trải qua giáo dục tuyên truyền lâu dài, hiệu quả cũng khá tốt. Thợ săn nơi đây chỉ săn giết động vật hoang dại phổ thông, về cơ bản không giết động vật quốc gia bảo vệ. Đương nhiên, dã thú bình thường gây họa cho hoa màu như lợn rừng này, rắn độc cắn người, thợ săn địa phương tự nhiên ‘coi nhẹ’ sự thật chúng nó là động vật bảo hộ.

Giữa trưa lên đến đỉnh núi đầu tiên, địa thế khá bằng phẳng, rất nhiều du khách nghỉ tạm ở đây, ăn chút cơm trưa mang theo. Phần lớn là cặp lồng cơm tự hâm nóng và bánh mì linh tinh, không có ai mang thiết bị dã ngoại nhóm lửa.

Dương Ngọc Nô rầu rĩ hỏi: “Anh họ, giữa trưa chúng ta ăn gì? Em đi vội vàng, không chuẩn bị đồ ăn.”

“Vào trong núi, chúng ta còn lo đồ ăn sao?” Lý Thanh Vân nói xong, huýt sáo lên.

Kim Tệ và Đồng Tệ gâu gâu sủa, xem như đáp lại mệnh lệnh của hắn, sau đó nhanh như tia chớp chui vào rừng cây ven đường, không bao lâu sau, mỗi con ngậm một con thỏ rừng choai choai chui ra, nơi đi qua còn dọa bay vài con gà rừng, phành phạch bay lên, có mấy con gà rừng sức lớn, lại còn bay được ra ngoài vài chục mét.

Vèo một tiếng, Lý Thanh Vân vừa vặn cho phép Nhị Ngốc Tử bay lên, hải đông thanh lười biếng đang định quay trở về tiểu không gian nghỉ ngơi, nhưng nhận được mệnh lệnh, cũng không thể không bay lên.

Ánh mắt của nó sắc bén, giống như dao nhỏ, khóa chặt vào một con gà rừng béo mập, từ trên cao lao xuống, giống như mũi tên, cường thế đánh gục. Gà rừng vốn không có sức chống trả, đã bị hải đông thanh túm cổ, bay trở về bên người Lý Thanh Vân.

“Anh họ, thú cưng anh nuôi thật lợi hại, bữa trưa này có đồ ăn rồi.” Dương Ngọc Nô thật vui vẻ, nhiệt tình đối với đồ ăn của phụ nữ thường ngoài dự đoán của mọi người. Nàng xoa tay, lại định giết gà rừng, nói là sớm giết chết là có thể ăn sớm, bụng nàng sắp đói meo rồi.

“Đi theo anh, sao có thể đói bụng được. Em đi qua tảng đá có trải thảm nghỉ tạm đi, mấy việc đánh giết này đều là việc của đàn ông. Này, lão già kia, ông đừng có mà ngây ra đó, rốt cuộc có định giúp một tay không hả?”

Tôn Đại Kỳ bị Lý Thanh Vân răn dạy đến không nói được gì, cho dù hắn có kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng thấy chó săn và chim ưng lợi hại như vậy, kể từ khi Lý Thanh Vân ra mệnh lệnh đến khi thắng lợi trở về, tổng cộng chưa đến năm phút. Đây là tốc độ gì chứ, thần, thật sự coi toàn bộ ngọn núi thành kho lúa nhà mình, muốn ăn gì thì bắt cái đó.

“Hừ, còn chẳng phải thú cưng ngươi nuôi có vài phần năng lực sao, lại không phải do ngươi bắt, lại dám lớn miệng kêu ta làm này làm kia. Nhớ năm đó khi ta và ông nội ngươi tay không đi săn ở trong rừng, không biết ngươi còn đang ở đâu nữa. Lấy dao nhỏ ra, ba con này giao cho ta giết, ngươi đi tìm củi đốt, dựng bệ nồi, trước khi ta về đến, ngươi phải làm xong hai việc này, bằng không đừng khoe khoang ở trước mặt ta.”

Tôn Đại Kỳ luôn là ông lớn, đâu từng yếu thế ở trước mặt người khác, trời đất bao la, trừ vợ hắn ra, chỉ bản thân hắn lớn nhất. Không quan tâm người khác giỏi giang cỡ nào, đừng mong hắn bội phục chút gì.

Lý Thanh Vân lấy đao săn ở trong ba lô ra, giao vào trong tay Tôn Đại Kỳ. Tôn Đại Kỳ nhận lấy, tiện thể múa may, cực kỳ tiêu sái liếc xéo Lý Thanh Vân, ý nói, nhãi con, thứ ngươi muốn học còn nhiều lắm, không có việc gì thành thật một chút cho ta.

Lý Thanh Vân vốn không để ý đến hắn, em họ đói bụng lắm, phải nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn, đâu rảnh rỗi hờn dỗi với ông già. Củi đốt có nhiều trong tiểu không gian của hắn, còn cái bệ bếp kia, có mấy phương thức đơn giản. Muốn nướng phải dùng nhánh cây tươi, muốn nấu canh thì tìm vài cục đá kích cỡ tương tự là được.

“Bà Phó, khẩu vị của bà không tốt, tiêu hóa không dễ, thỏ nướng không thích hợp với bà. Do đó trong thực đơn bữa trưa của chúng ta chắc chắn phải có một nồi canh gà dinh dưỡng. Chờ khi cháu đi tìm củi đốt, tiện thể tìm vài cây nấm, chúng ta nấu canh gà nấm.”

“Em họ, đến lúc đó em cũng uống chút nước, làm đẹp lại dưỡng nhan, tinh hoa dinh dưỡng đều ở trong canh. Hai con thỏ chắc dùng để nướng, cái giá làm lớn một chút, một lần nướng hai con không thành vấn đề, đủ cho bốn người chúng ta ăn.” Lý Thanh Vân nói xong đã tìm được vài tảng đá có kích cỡ tương đồng ở gần đó, lại lấy một nồi đun nước chuyên dụng dã ngoại từ trong ba lô ra, đặt lên trên đó, lại điều chỉnh tảng đá, xem như xong một nửa nhiệm vụ.

“Sợ mọi người đợi nôn nóng, trong ba lô của cháu còn có hai quả đào thượng hạng, đã sớm rửa rồi, hai người mỗi người ăn một quả, ăn từ từ, chờ hai người ăn xong, chắc cháu cũng đã về. Củi gỗ dễ tìm, chính là nấm hương phải nhìn xem có may mắn không, thật sự không được thì tìm nấm khác thay thế.” Lý Thanh Vân nói xong, đã giống như Doraemon, lấy thứ này đến thứ khác từ trong ba lô ra, nhưng ba lô của hắn giống như luôn căng phồng, cho dù lấy ra đều lấy không hết.

Dương Ngọc Nô ngây ngốc nhận lấy quả đào anh họ đưa cho, sau đó lại liếc nhìn bà Phó, phát hiện bà cụ đã trải qua sóng to gió lớn cả đời cũng kinh ngạc đến ngẩn người, giống như bị thủ đoạn của Lý Thanh Vân làm kinh hãi.

“Anh họ, trong ba lô của anh rốt cuộc chứa bao nhiêu thứ vậy?” Trước khi Lý Thanh Vân rời đi, Dương Ngọc Nô vẫn không nhịn được, nhẹ nhàng hỏi một câu.

“Ha ha, chỉ cần chứa nổi, thế giới chính là của em.” Lý Thanh Vân dùng một câu quảng cáo, không trả lời thẳng câu hỏi của em họ. Dù sao ba lô của hắn có khóa, cũng không sợ các nàng nhìn lén vào bên trong.

Đi vào cánh rừng thưa, Lý Thanh Vân thu Nhị ngốc Tử và trong tiểu không gian, chỉ để cho hai con chó săn tìm kiếm nhánh cây tươi thích hợp để làm giá nướng. Về phần củi đốt, tiểu không gian có nhiều, không cần lãng phí thời gian trong chuyện này.

Bẻ mấy cành dâu, cảm thấy cành tươi để làm giá nướng đã đủ, thuận tay hái mấy cây rau thơm dại ở trên đất, nhưng hơi già, khi dùng đến, chỉ chọn vài lá non ở giữa là được.

“Gừ gừ! Gâu gâu!” Hai con chó săn đột nhiên sủa loạn về phía mấy cây to, Lý Thanh Vân ngẩng đầu nhìn lên, mấy con khỉ nghịch ngợm gặp được buổi sáng lại đang trốn chơi đùa trên cây, không biết nhận ra Lý Thanh Vân hay như thế nào, vừa thấy hắn, chúng lại đều yên tĩnh, tất cả che miệng, trốn ở trên cây, sợ lại gặp phải hải đông thanh đáng ghét hắn nuôi.

Chính là Lý Thanh Vân cẩn thận phát hiện ra hướng Kim Tệ và Đồng Tệ chú ý vào không phải là lũ khỉ ở trên ngọn cây, mà là chỗ một mét bên dưới rễ cây, ở đó có mấy bụi cây, cành lá phủ kín, không thấy rõ cái gì. Nhưng ngồi xổm ở đó, ngang với độ cao thị giác của Kim Tệ, lại nhìn thấy một cái đầu khỉ được khảm ở trên thân cây, lông khỉ trắng như tuyết ở đằng sau đầu còn đang đu đưa theo gió. Trong nháy mắt này đã dọa sợ Lý Thanh Vân đổ mồ hôi lạnh, hình ảnh quá đáng sợ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương